Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 71: Độc lâu thuật



Dùng sự từng trải của Trình Hân, nếu chỉ là xương trắng bình thường, sau khi nhìn thấy sắc mặt anh cũng sẽ không thay đổi, nhưng cái đầu lâu này bộ dáng quỷ dị, lộ ra cảm giác âm trầm, khiến trong xương Trình Hân phát lạnh.

Đặc biệt là, ở sân nhà người ta, sao lại chôn đầu lâu? Con heo này đào hố không tính là quá nông, nhưng cũng không sâu lắm, không giống như là hài cốt từ thời xa xưa.

Không ngờ được, chỉ là đuổi bắt hung thủ heo, lại dẫn ra một chuyện kỳ quái.

Hung thủ heo kia còn ở bên chân Trình Hân rầm rì kêu, Trình Hân đang muốn lấy điện thoại ra, cửa nhà chợt mở, một người đàn ông trung niên đỡ một lão già đi ra nói: “Vị tiên sinh này, sao cậu lại tự ý trèo vào sân nhà tôi, mời cậu dắt heo rời đi có được không?”

Chỗ này có camera, Trình Hân nhẩm tính chắc bọn họ cũng phát hiện có người ngoài tiến vào, hắn lấy giấy chứng nhận ra, nói rằng: “Tôi ở đội hình sự thành phố, cái đầu lâu ở nhà ngài là chuyện gì vậy?”

Hắn nhìn kỹ sắc mặt hai người, lại phát hiện vẻ mặt của bọn họ không có một chút dị dạng, lão già kia nhàn nhạt nói: “Cảnh sát tiên sinh, cậu đang nói đầu lâu gì.”

Trình Hân cúi đầu nhìn, đang muốn kêu bọn họ nhìn kỹ, lại thình lình phát hiện dưới cây cỏ nào còn có xương cốt gì, chỉ là một tảng đá màu trắng mà thôi. Xoa xoa mắt, thật sự là tảng đá, phía trên quấn chút rễ cây.

Trình Hân nhất thời ngây ngẩn cả người, chuyện gì thế này?

Người đàn ông trung niên kia cười ha ha, nói rằng: “Tự ý chạy vào nhà người khác, nói có đầu lâu gì đó, rốt cuộc cậu là cảnh sát hay là tinh thần bất thường hả.”

Trình Hân không nói, thậm chí hắn còn ngồi xổm xuống sờ soạng một chút, sau đó mới lên tiếng: “… Thật ngại quá, tôi nghĩ nhầm, vừa nãy là vì cấp bách bắt heo, tôi lập tức đi ngay.”

Lúc này, con heo lại kêu một tiếng, đột nhiên dạt móng chạy về phía hai người kia, nó đã trưởng thành, nói ít cũng có ba bốn trăm cân, lắc một thân thịt mỡ xông tới, còn rất linh hoạt, xông khắp trái phải.

Hai người kia sợ hết hồn, lão già đã có tuổi đi đứng không linh hoạt lắm, người đàn ông trung niên vì bảo vệ lão mà dũng cảm đứng ra, bị con heo tông chổng vó.

Con heo này lúc ở cùng đồng loại đã rất hung hãn, nhưng không ngờ còn có thể hại người, Trình Hân vội vàng tròng dây thừng lên, cưỡng ép kéo nó ra.

Sức Trình Hân lớn, lôi con heo ngã sấp lê bốn vó dưới đất, hắn cũng có chút vất vả, vẫn là người đàn ông trung niên kia nhanh chóng kêu mấy người đến, cùng đè giữ con heo.

Trình Hân nghe người khác gọi người đàn ông trung niên kia là Vương tiên sinh, gọi ông già là Bảo tiên sinh, Vương tiên sinh kia vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lại không gây phiền phức cho Trình Hân, dáng vẻ không thể chờ đợi được muốn hắn đi ngay — tuy rằng ông ta che giấu rất khá, thế nhưng Trình Hân làm nghề gì, sao lại không nhận ra chi tiết này được.

Trình Hân đè heo lên xe, báo địa chỉ chợ ngay trước mặt bọn họ, sau khi lên xe lại nói: “Đến Bão Dương quan.”

– – Dưới mảnh đất kia rõ ràng là chôn đầu lâu, những người khác có lẽ sẽ tưởng mình nhìn lầm, nhưng Trình Hân lại không cảm thấy thế, ánh mắt và sức quan sát của hắn nếu kém đến nước này, còn xuất hiện ảo giác, vậy thì dứt khoát từ chức luôn đi.

_

Sau khi Trình Hân đi rồi, Thi Trường Huyền liền tới, đúng lúc thấy Tạ Linh Nhai còn đang cười, hắn vừa nghĩ tới việc Trình Hân đi bắt heo, liền cực kỳ vui vẻ.

Điểm buồn cười của Thi Trường Huyền khá cao, cho nên chỉ nhìn Tạ Linh Nhai cười.

Tạ Linh Nhai bị nhìn cũng cười không nổi nữa, “Học kiếm hả?”

Hắn đã nói trước với Thi Trường Huyền, hẹn thời gian học kiếm.

Trước đây Tạ Linh Nhai toàn dùng mấy chiêu không chính thống, Thi Trường Huyền bắt đầu uốn nắn lại từ đầu cho hắn, giờ này đạo quan vẫn còn người, mặc dù ở sân sau, nhưng cũng có mấy người vây xem, cho nên Tạ Linh Nhai cũng không khẩn trương.

Những người kia đứng tránh ra, chừa lại khoảng đất trống, vừa xem còn vừa khoa tay múa chân theo. Thi Trường Huyền cũng không có ý muốn che giấu, đương nhiên có vài thứ dù có nhìn thì cũng xem không hiểu.

Chỉ là dạy kiếm khó tránh khỏi có tiếp xúc tứ chi, Thi Trường Huyền còn rất nghiêm túc, đây là lần đầu tiên anh dạy người ta, tuy rằng đã vẽ kiếm phổ, nhưng có vài chỗ không phải chỉ nhìn một cái đã có thể lĩnh ngộ được, anh bắt lấy cổ tay Tạ Linh Nhai, “Khí từ đan điền, dồn lên trên…”

Anh ấn tay Tạ Linh Nhai lên bụng anh, để hắn cảm nhận làm thế nào dùng khí dùng sức một cách chính xác.

Tạ Linh Nhai lập tức nhìn nhìn xung quanh, mịa nó, đám khán giả kia thế mà một chút cũng không cảm thấy không đúng, còn học theo sờ sờ bụng. Lại nhìn Thi Trường Huyền vẻ mặt thành thật, Tạ Linh Nhai cũng không tiện õng ẹo, sao chỉ có mình hắn là suy nghĩ không ngay thẳng vậy… Rõ ràng Thi Trường Huyền mới là người cong mà! Trái lại là hắn có vẻ mất tự nhiên hơn!

Thi Trường Huyền đè tay Tạ Linh Nhai, một đường dời lên trên chuyển qua ngực, một tay nâng kiếm, lại để cho hắn cảm nhận sự thay đổi của cơ thịt, cảm nhận tay anh chuyển động như thế nào.

Tạ Linh Nhai cách lớp áo mỏng manh sờ tới cơ bắp của anh, không vai u thịt bắp nhưng lại hết sức dẻo dai chắc nịch, nên có đều có, chỗ dưới tay ấm áp nóng bỏng.

Gay quá, gay lắm luôn, tại sao quần chúng vây xem lại chính trực như thế. Tạ Linh Nhai lại cảm khái một lần nữa, có phải là chỉ mỗi mình hắn có vấn đề về tư tưởng không? Hết cách rồi, nếu là trước lúc Thi Trường Huyền tỏ tình, thì hắn cũng ngây thơ giống như mọi người thôi!

Cứ sờ tới sờ lui như thế, sờ tới độ Tạ Linh Nhai cũng sắp không giữ nổi sắc mặt bình thường nữa, Thi Trường Huyền mới buông tay, nhưng mà sau một giây anh lại đặt tay mình lên trên người Tạ Linh Nhai, nghiêm mặt nói: “Em thử xem.”

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai: “… Tôi uống ngụm nước trước đã.”

Thi Trường Huyền thấy Tạ Linh Nhai có chút thẹn thùng chuồn mất, suy tư, hóa ra ngày đó Thương Lục thần chỉ cái này… Anh hơi hơi ngẫm lại, lúc này vành tai chợt ửng đỏ.

“Thầy Tạ, cảnh sát Trình dắt heo đến cám ơn cậu kìa.” Lưu Bá Hợp báo tin cho Tạ Linh Nhai, miệng suy đoán lung tung.

“Cám ơn cái gì chứ.” Tạ Linh Nhai đen mặt, hắn đang uống nước, bưng cốc đi ra ngoài nhìn, Trình Hân quả thực dắt một con lợn béo đến, hắn buồn cười, “Đây chính là hung thủ kia à? Đã bị bắt quả tang rồi?”

Trình Hân gật đầu. Con heo này sau khi rời khỏi căn nhà kia liền tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng không giãy giụa nữa, hắn liền dắt heo đến Bão Dương quan, y như dắt chó, con heo đó còn tình nguyện đi cùng.

Thậm chí Trình Hân còn cảm thấy kỳ thực nó có chút linh tính.

Tạ Linh Nhai hỏi: “Vậy sao anh còn không đưa ra chợ, đem ra công lý đi.”

“Tạ tiên sinh, có thể mượn một nơi nói chuyện không?” Trình Hân hỏi.

Tạ Linh Nhai thoạt trông có nội tình, lập tức bảo: “Được. Heo… trước hết cột bên ngoài đi?”

Trình Hân cột heo xong, cùng Tạ Linh Nhai ra sân sau, nói rằng: “Lúc tôi tìm tới con heo này, không biết sao nó lại chạy vào sân nhà người khác, còn đào đất ở trong đó, đào ra một cái đầu lâu, tôi thấy rất rõ ràng. Chỉ là không biết tại sao, sau khi chủ nhà đi ra, đầu lâu lại biến thành tảng đá màu trắng, đáng tiếc tôi không chụp ảnh sớm một bước.”

“Đây không phải là án mưu sát chứ, lại dùng thuật che mắt?” Tạ Linh Nhai cân nhắc bảo, “Thuật che mắt không tính là phép thuật cao thâm gì, thế nhưng anh một thân chính khí, thuật che mắt tầm thường không gạt được mắt anh, nếu như anh xác định nhìn rõ ràng, vậy đối phương vẫn có chút năng lực.”

“Thuật che mắt?” Trình Hân như có điều suy nghĩ gật đầu, “Chẳng trách sau đó bọn họ gấp gáp muốn tôi rời đi, trong này nhất định có kỳ lạ, thuật che mắt đó phải phá như thế nào? Tôi phải lập tức trở về tra một chút, bằng không bọn họ sẽ dời cái đó đi.”

“Đừng nóng vội, thật sự muốn dời đi thì anh cũng hết cách thôi, ngày sau biết được thân phận người chết, lại điều tra ngược về thì cũng có thể chứng minh liên hệ.” Tạ Linh Nhai nói, “Heo là Thành Hoàng gia sai anh tìm, kết quả tìm ra xương trắng. Hơn nữa giấu thi thể tại sao lại giấu ở hoa viên, còn không chôn sâu chút, điểm dáng nghi hơi nhiều, chờ tôi tìm sư huynh của tôi hỏi một chút đã.”

Tạ Linh Nhai đi gọi Thi Trường Huyền tới, trong lòng cảm thấy chẳng những là thói quen trong sinh hoạt, mà ở phương diện này cũng có chút không thể rời được Thi Trường Huyền.

Trình Hân lại kể với Thi Trường Huyền một lần, sau khi nghe xong Thi Trường Huyền nhanh chóng hiểu ra trọng điểm, “Đầu lâu chôn ở hoa viên? Bề ngoài có chỗ đặc biệt không?”

Trình Hân nhớ rõ rõ rành rành, “Vô cùng quỷ dị, bên trong còn có đất, rất nhiều rễ cây quấn lấy.”

Thực vật vốn là tượng trưng cho sức sống bừng bừng, thế nhưng cắm rễ trong hộp sọ, hình ảnh kia lại không biết kỳ dị đến cỡ nào.

Thi Trường Huyền sầm mặt lại, nói rằng: “Thật là ác độc, hộp sọ là chỗ có linh của con người, pháp thuật này lấy hài cốt của người bị hành hạ đến chết, mong được báo trước chuyện tương lai. Cùng là thuật dự báo, nhưng càng không từ thủ đoạn.”

Như Liễu linh đồng, lúc trước Bùi Tiểu Sơn giết hại trẻ nhỏ làm thành thần báo bên tai, nhưng tốt xấu còn ngày ngày cung phụng. Mà thuật độc lâu dự báo này thì khác, chỉ là hành hạ đơn thuần.

Đầu lâu quan trọng bao nhiêu, nhìn đám chồn cần đến nó để tu luyện là hiểu.

Trồng cây trên sọ người, rễ cây sinh trưởng, đâm chọc trong xương sọ, đối với hồn phách là sự dằn vặt rất lớn, hơn nữa hài cốt không hoàn chỉnh cũng không có cách nào đầu thai, chỉ có thể ngày qua ngày hao mòn linh tính của mình, dự báo cho người.

Ở một mức độ nào đó, thì phạm vi báo trước của phương pháp này rộng hơn so với Liễu linh đồng, bởi vì “trả giá” cũng nhiều hơn. Có điều cái tên Bùi Tiểu Sơn mất nhân tính kia không dùng tới, không phải do cảm thấy quá tàn nhẫn, mà là Liễu linh đồng dễ mang theo bên người hơn.

Tạ Linh Nhai bỗng nói: “Nếu bọn họ đã biết thuật che mắt, vậy trước đây yên tâm chôn đầu lâu ở trong vườn, có lẽ cũng đã làm phép, chỉ là do bị con heo cào phá mà thôi. Trình Hân, đây mới là thử thách của Thành Hoàng gia.”

“Không sai, ” Thi Trường Huyền lại nói, “Trong độc lâu nhất định có hồn phách, người chết rồi hồn phách rời xác, bọn họ làm độc lâu thuật, nhất định là ở bên cạnh trông coi đến khi người đó tắt thở, lập tức chế tác. Có khả năng là người chết cũng không phải tự nguyện cam kết sau khi qua đời giao hài cốt cho bọn họ xử lý.”

Anh nói tương đối uyển chuyển hàm súc, thế nhưng mọi người đều biết có ý gì.

Trình Hân thế mới biết, rễ cây mà trước đó hắn không để ý lại là chi tiết nhỏ quan trọng, cực kỳ tức giận. Hơn nữa hắn cũng tin, lấy tình hình này, nhất định là Thành Hoàng gia chỉ điểm!

Tạ Linh Nhai nói: “Có hợp với pháp luật dương gian hay không hiện tại còn chưa biết, nhưng nếu Thành Hoàng đã ám chỉ, vậy khẳng định phạm vào điều lệ cõi âm, hồn phách kia có thể là bị cưỡng ép trói buộc… Đây là cướp người với cõi âm.”

Lần đầu tiên Trình Hân gặp vụ án như vậy, hắn tỉnh táo lại, nhớ kỹ trong đầu một lần, nói rằng: “Tôi nhớ địa chỉ, trước tiên đi thăm dò chủ nhà một chút.”

Trình Hân gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nhờ bọn họ dùng máy vi tính tra tìm, một lát sau liền nói: “Đã tra ra được, chủ nhà là Bảo Dược Thăng, chính là ông già tôi nhìn thấy, lão vốn là thương gia, hai năm gần đây việc làm ăn càng ngày càng lớn, trải rộng đến cả tỉnh thành.”

Trình Hân còn tra ra một chút tin tức, cho hai người xem.

Tạ Linh Nhai nhạy cảm, nói rằng: “Làm đến mức độ này, mọi người nói xem có thể còn có đầu lâu khác chưa bị tìm ra hay không?”

Trình Hân phát tởm, chỉ cảm thấy lòng người sao lại có thể hiểm ác đến thế, nắm tay hắn siết chặt, nói: “Thầy Tạ, phải làm gì để phá thuật che mắt của gã?”

Chỉ có tìm được hài cốt, mới có thể biết rốt cuộc ẩn tình ra sao, có thể lập án hay không, bằng không ngay cả người chết rốt cuộc là ai họ cũng không biết.

“Nhà lão khẳng định có “đồng đạo” bày mưu tính kế, thực hiện pháp thuật, ông già không thể tự mình động thủ được. Muốn phá phép, có nghĩa là phải so chiêu với người kia.” Tạ Linh Nhai ngẫm nghĩ, nói, “Trước tiên hỏi thăm xem rốt cuộc là ai đi, ác độc như vậy.”

Nữu Dương chỉ lớn có nhiêu đó, nếu biết chủ hộ là Bảo Dược Thăng, Tạ Linh Nhai liền tìm đồng đạo dò hỏi xem có biết ngày thường lão hay lui tới với pháp sư nào hay không.

Tạ Linh Nhai mới nghe ngóng một vòng, không quá nửa ngày đã nhận được một cú điện thoại. Cao tổng trước đây từng được giúp đỡ gọi tới, nói mình được người ta nhờ vả, có người muốn làm quen với Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai hỏi là ai, Cao tổng phun ra một cái tên: “Bảo Dược Thăng.”

“… Lão?” Tạ Linh Nhai giật mình, “Lão tìm tôi làm gì?”

Lẽ nào Bảo Dược Thăng biết bọn họ đang hỏi thăm chuyện nhà lão? Không đúng, Tạ Linh Nhai dùng quan hệ với Thái Hòa quan, cố ý dặn dò đừng có tiết lộ phong thanh mà.

Cao tổng: “Tôi và lão cũng không thân quen, tiểu Tạ, danh tiếng của người này ở thương trường cũng không ra sao, hơn nữa ngày thường lão cũng hay mời vài đại sư đến tôn sùng là khách quý, có thể là do tên tuổi cậu nổi danh, muốn tìm cậu xem một chút, tự cậu cân nhắc nhé.”

Cao tổng có ý tốt nhắc nhở, Tạ Linh Nhai nói lời cám ơn, trong lòng nắm chắc.

Thông qua sự móc nối của Cao tổng, thư ký của Bảo Dược Thăng liên lạc với Tạ Linh Nhai, hẹn gặp mặt hắn. Có một số việc, Bảo Dược Thăng chắc chắn sẽ không nói trong điện thoại, chỉ có thể gặp mặt nói chuyện.

Bởi vì đối phương chỉ hẹn một mình hắn, Tạ Linh Nhai một mình đến dự tiệc, dù sao hắn cũng chẳng sợ hãi gì.

Bảo Dược Thăng hẹn ở một căn phòng trong trà lâu, Tạ Linh Nhai đã xem qua tin tức về lão, sau khi vào phòng riêng, liếc mắt một cái liền nhận ra ông lão đang phẩm trà chính là Bảo Dược Thăng, gật gật đầu với lão.

“Pháp sư Tạ, mời ngồi.” Bảo Dược Thăng ôn hòa nói, nhìn như là một ông cụ hòa ái bình thường.

Tạ Linh Nhai ngồi xuống, “Cảm ơn.”

Bảo Dược Thăng nhìn kỹ Tạ Linh Nhai vài lần, cảm khái nói: “Mặc dù biết pháp sư Tạ trẻ tuổi, nhưng nhìn thấy người thật, vẫn rất là kinh ngạc. Có điều tôi sống sáu bảy chục năm, biết không thể dùng tuổi tác nhìn người, đặc biệt là thần nhân như các cậu. Trước đây con gái tôi có việc, là một tiểu hòa thượng mười ba mười bốn tuổi, bề ngoài xấu xí giải quyết giúp nó.”

Tạ Linh Nhai không nói gì.

Bảo Dược Thăng lại nói: “Tôi từng nghe được sự tích về pháp sư Tạ từ miệng rất nhiều người, biết cậu là người tài giỏi. Thực không dám giấu giếm, nhà tôi cũng có mời mấy vị pháp sư dân gian, thế nhưng theo sự phát triển của tôi, chiêu số của họ không thích hợp lắm.”

Tạ Linh Nhai nghe thế, nghĩ thầm, lẽ nào chỉ là trùng hợp, Bảo Dược Thăng căn bản không biết mình đang tra xét, chỉ là tự tìm tới thôi sao?

Còn có, cái gì gọi là chiêu số không thích hợp…

Tạ Linh Nhai quan sát tướng tá Bảo Dược Thăng, trong lòng có mấy phần ý nghĩ, hỏi: “Bảo tiên sinh nói không thích hợp, có phải là chỉ chiêu số của bọn họ quá tổn hại âm đức, dẫn đến đường con cái nối dõi của ông gian nan không?”

Nụ cười của Bảo Dược Thăng cứng đờ, không ngờ được hắn nói thẳng như vậy, chợt ra vẻ như hào phóng gật đầu, “Không sai, tôi có tổng cộng ba đứa con trai, một đứa qua đời ngoài ý muốn, một đứa đi xa ở nước ngoài, còn lại một đứa cũng không thành tài. Hơn nữa, dưới gối ba đứa đó đến nay đều không có một đứa con nào trưởng thành được.”

Trong lòng Tạ Linh Nhai cười lạnh, cái gia đình như vậy, thiếu đạo đức trầm trọng, còn muốn cháu nội hả, ai mà chịu đầu thai vào nhà lão. Nghe lão nói trưởng thành, chỉ sợ là dù sinh được thì cũng chết yểu.

Kiếm được nhiều tiền rồi, mới nhớ tới vụ này.

Bảo Dược Thăng nào có biết Tạ Linh Nhai đang suy nghĩ gì, lại nói: “Nếu như pháp sư Tạ có thể ra tay giúp đỡ, tôi bằng lòng mời cậu làm cố vấn, ngoại trừ lương cao mỗi tháng, tôi biết pháp sư Tạ một lòng muốn phát triển Bão Dương quan, tôi tự nguyện bỏ vốn mở rộng Bão Dương quan, quy mô liền đối chiếu với Thái Hòa quan mà làm. Hơn nữa, là ngay địa chỉ ban đầu, thế nào?”

Tạ Linh Nhai kinh ngạc nhìn lão, giá đất của Thái Hòa quan với giá đất của Bão Dương quan khác biệt một trời một vực, tuy Bão Dương quan không ở ngay khu vực trung tâm thành phố, nhưng tuyệt đối cũng coi như chốn phồn hoa.

Bảo Dược Thăng đây là dốc hết vốn liếng, hơn nữa còn tín nhiệm hắn đến vậy?

Bảo Dược Thăng thấy Tạ Linh Nhai không nói lời nào, lại bảo: “Pháp sư Tạ, tôi đã từng gặp Bùi Tiểu Sơn, hắn ra tay giúp một phú thương kéo dài tuổi thọ. Kỳ thực tôi đã sớm chú ý tới cậu, sau khi Hồng Dương đạo kia bị lật đổ, tôi liền hiểu ra, năng lực của cậu nếu so với Bùi Tiểu Sơn thì còn cao hơn, chuyện này không nhờ cậu thì còn nhờ ai?”

Trong lòng Tạ Linh Nhai biết là do mấy việc mình làm bên ngoài lan truyền gây ra, xác thực, hiện tại người nghe danh mà tới, đặc biệt là người có tiền, còn nhiều hơn trước đây một chút.

Thế nhưng, có việc nên làm có việc không nên làm, Tạ Linh Nhai lắc đầu nói: “Bảo tiên sinh, mỗi nghề có chuyên môn riêng, thứ tôi am hiểu chính là trừ tà trấn quỷ, loại vận thế, mệnh cách kiểu này, tôi thật sự không quá am hiểu.”

Bảo Dược Thăng cau mày nói: “Tôi nghe nói, ở dưới âm phủ pháp sư Tạ cũng rất có mặt mũi…”

Tạ Linh Nhai vừa nghĩ liền biết, sợ là chuyện của quỷ vương phương đông, chứ quan hệ giữa hắn với cậu hắn chỉ có minh sai biết đến, đều tự biết trong lòng, không thể nói với người ngoài, ngay cả sinh vô thường là Ninh Vạn Lại cũng không biết mà.

“Đây không phải là cùng một đường, dù có mặt mũi thì tôi cũng không quản được chuyện đầu thai.” Tạ Linh Nhai vẫn cắn chặt không nhả miệng, “Tôi vô cùng động lòng, nhưng trên chuyện này tôi thật sự không thể ra sức.”

“Pháp sư Tạ!” Bảo Dược Thăng thấy Tạ Linh Nhai làm tư thế muốn đi, bỗng nhiên đứng lên, sau đó nói, “Tôi có một cô bạn gái, có thai con trai của tôi, đã bốn tháng rồi, trong lúc mang thai xảy ra chuyện lớn ba lần, còn vấn đề nhỏ thì không biết bao nhiêu lần, cực khổ vất vả giữ gìn đến bây giờ. Cậu thật sự không có biện pháp hỗ trợ sao?”

Tạ Linh Nhai kinh ngạc nhìn Bảo Dược Thăng, đệt… ông già này được nha!

Tuổi này rồi mà còn gieo giống được, chẳng trách vội vã như vậy. Nói cái gì mà thay đổi chiêu số, chung quy là muốn đứa trẻ thuận lợi ra đời thôi.

Bảo Dược Thăng làm việc quá tổn hại âm đức, những pháp sư lão mời mọc trước đây sợ là đã hết biện pháp, không gánh vác nổi.

Bảo Dược Thăng nở nụ cười lúng túng lại mang theo chút đắc ý, “Tôi cũng chỉ là tấm lòng thương con, nếu như pháp sư Tạ có thể tác thành…”

Lão nói một nửa giữ một nửa, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Tạ Linh Nhai lại chỉ nghĩ đến những người bị lão hại, cha mẹ bọn họ, có biết con mình chết rồi mà vẫn còn bị hành hạ hay không?

Tạ Linh Nhai chắp tay, “Xin lỗi.”

Bảo Dược Thăng lộ ra vẻ thất vọng, lão coi như ôm ấp hi vọng tương đối cao đối với Tạ Linh Nhai, ai biết Tạ Linh Nhai thử một lần cũng không thử. Aizz, xem ra dưới cái thanh danh vang dội kỳ thực chỉ là hư ảo.

Lúc Tạ Linh Nhai trở về, sắc trời cũng không còn sớm, Bão Dương quan đã đóng cửa, ở ngoài cửa lại có một người đàn ông hai ba chục tuổi đứng đó, Tạ Linh Nhai vốn cho rằng chỉ là người qua đường, người kia lại kêu hắn lại: “Tạ Linh Nhai?”

“Chuyện gì?” Tạ Linh Nhai bình tĩnh nhìn sang.

Người kia quét mìn hắn từ trên xuống dưới vài lần, nói: “Sư phụ tôi là cố vấn của Bảo tiên sinh, nghe nói Bảo tiên sinh đi mời cậu.”

Tạ Linh Nhai nhận việc khá là phân tán, cho nên chưa từng trải qua chuyện như vậy, thế nhưng nghĩ nghĩ một chút cũng biết, chắc là do người ta không phục.

Kỳ thực bọn họ không tìm Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai còn đang giúp Trình Hân điều tra về bọn họ đây, cho nên lúc này trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, bảo: “Muốn sao hả?”

Người kia nhàn nhạt nói: “Cậu đi với tôi một chuyến, nói chuyện ngay mặt.”

Tạ Linh Nhai nói thẳng: “Không đi, tôi căn bản là không nhận vụ này.”

Người kia âm dương quái khí nói: “Bùi Tiểu Sơn cũng không phải là đối thủ của cậu, xem ra cậu coi thường chút việc cỏn con này ha.”

Tạ Linh Nhai: “Ừ.”

Người kia: “…”

Ừ là có ý gì?

Lúc này cổng mở, Thi Trường Huyền từ bên trong đi ra, nhìn thấy bọn họ liền dừng lại, cau mày nói: “Tôi đang muốn đi xem sao em còn chưa về, đây là ai thế?”

Người kia trấn định nói: “Tôi là đệ tử của Mã Tiểu Xuyên, vị này chính là Thi đạo trưởng nhỉ.”

Thi Trường Huyền lạnh nhạt nói: “Sư phụ anh là anh em của Bùi Tiểu Sơn.”

“Bùi Tiểu Sơn còn có anh em? Anh em kết nghĩa hả?” Tạ Linh Nhai lại xem người kia hai phát, “Vừa nãy nghe gọi thẳng họ tên Bùi Tiểu Sơn, thật sự không nhìn ra là có quan hệ này.”

Thi Trường Huyền không nói gì, trong lòng hiểu rõ, bởi vì chuyện của Bùi Tiểu Sơn mà danh tiếng của Tạ Linh Nhai truyền ra ngoài, lại thêm vài chuyện hắn làm lúc sau, rõ ràng chiêu số rất ngay thẳng, không phải cùng một đường với những người đó. Hơn nữa, Tạ Linh Nhai còn từng đưa vài người như vậy vào cục cảnh sát rồi.

“Ha ha.” Người kia nói, “Không đến thì cứ chờ xem.”

“Chờ đã, ” Tạ Linh Nhai gọi gã lại, “Anh đã uy hiếp tôi rồi, tôi còn có thể cho anh đi hả?”

Người kia: “…”

Sao nói người của chính phái mà, tại sao lại lưu manh thế??

Hiển nhiên người kia đã biết sự tích về Tạ Linh Nhai, khẳng định mình đánh không lại, nhìn nhìn xung quanh, rất không tiền đồ mà co cẳng bỏ chạy.

Tới làm màu xong chạy mất, được luôn hả?

Tạ Linh Nhai đuổi theo, hắn đang muốn nhân cơ hội bắt lấy người này hỏi một chút về độc lâu thuật đây nè!

Người kia lao nhanh một trận, chạy tới chỗ không có người, thực sự chạy hết nổi nữa, quay đầu nhìn lại không chỉ Tạ Linh Nhai theo tới, Thi Trường Huyền cũng đuổi theo, đây là tình tiết muốn hai đánh một, gã thở gấp nói: “Tôi, tôi báo cảnh sát đó.”

Tạ Linh Nhai cười nhạo nhìn gã, báo đi, hắn cũng muốn gọi cảnh sát đến nè.

Người kia thấy dáng vẻ Tạ Linh Nhai như vậy, lại nghĩ tới thanh danh của hắn, liền có chút sợ hãi, cắn răng một cái, niệm chú: “… Khuyển Phòng, Khúc Trương, Thất Thương, Viễn Vọng, Đại Tướng, ngũ binh hộ thân!”

Thi Trường Huyền nhẹ giọng nhắc nhở: “Còn nhớ tôi đã nói với em không, vạn vật đều có tên.”

Tạ Linh Nhai run lên, nhớ tới đêm Thi Trường Huyền bái đấu, xác thực từng nói với hắn, thế nhưng ngày đó anh nói đa phần là tên chòm sao, bây giờ suy nghĩ một chút, hai thằng ngắm sao cũng thật đủ gay…

Thi Trường Huyền lại nói: “Đao tên Khuyển Phòng, cung tên Khúc Trương, nỏ tên Viễn Vọng… tập hợp tên của năm binh khí, năm binh khí này không gì tổn thương được, đao thương bất nhập.”

Lúc này, trên người đối phương cũng nổi lên ánh kim loại nhàn nhạt, như đang minh chứng cho lời Thi Trường Huyền.

Đây là muốn cứng đối cứng hả!

Tạ Linh Nhai lập tức cúi đầu tìm kiếm ở ven đường, “Mịa nó, ngũ binh vô thương, đao thương bất nhập, thế gạch đập có vỡ không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.