Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 74: Đứa con của U Đô



“Phụng thỉnh Quỳnh Tiêu Vân Tiêu Bích Tiêu nương nương mau tới, mượn kim giao tiễn của Hoàng Hà, cắt dây thừng nát thành bột phấn, không chút lưu tình, ta phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!” Phương Triệt niệm chú cực nhanh, thi triển phép kim đao lợi tiễn, một kéo cắt đôi bàn tay quỷ túm lấy cổ chân cậu thành hai đoạn, lại lộn nhào một phát tới bên cạnh Hải Quan Triều, đoạt lấy Tam Bảo kiếm đặt ngang ở trước ngực.

Tuy Phương Triệt không dùng Tam Bảo kiếm, nhưng công đức trên Tam Bảo kiếm và công hiệu trừ tà vốn có của kiếm gỗ đào vẫn khiến đám quỷ thắt cổ đó hơi ngưng lại.

Phương Triệt thoáng nhìn người trong đạo quan rục rà rục rịch, quát to: “Tất cả đều không được đi ra! Vào trong điện chờ!”

Đám ác quỷ này không biết lai lịch ra sao, lại dám làm loạn ngay trước đạo quan, nhưng cũng may là chung quy chúng nó vẫn coi như còn chút sợ hãi đối với nơi thờ phụng hộ pháp đại thần, không dám đặt chân vào trong sân nửa bước.

Những người khác căn bản không có sức chiến đấu gì, đi ra cũng là chịu chết, đây thật sự là chuyện không có cách giải quyết, thời buổi bây giờ, người tu tập các loại phương thuật chỉ là số ít, người tu tập ra năng lực, thì đã ít lại càng ít. Toàn bộ Bão Dương quan, làm pháp hội thì còn đỡ, chứ có sức đánh một trận thì thực sự không được mấy mống.

Trên mặt Phương Triệt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ, bên Tạ Linh Nhai không biết tình huống thế nào, lẽ nào chỉ có thể chờ đợi Trương Đạo Đình thắp hương, thỉnh tổ sư gia giáng lâm… hoặc nên nói, hắn ta mời tới được sao?

Giờ khắc này, Trương Đạo Đình đang ở trong điện dập đầu bái lạy, há miệng run rẩy thắp hương, nỗ lực bình thản, niệm bảo cáo tổ sư gia, cảm ứng của hắn không mạnh bằng Tạ Linh Nhai, cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, vừa nghĩ tới tình hình bên ngoài, nội tâm lại càng thêm sợ hãi, hít sâu mấy lần mới bình ồn lại.

Nhưng hương mới vừa nhen lửa, lượn lờ bay lên mới một chốc, thế mà lại gãy mất. Trương Đạo Đình hoảng hốt, lại thắp thêm một lần, không ngờ vẫn gãy tiếp. Có thể cảm ứng của hắn không mạnh, nhưng tổ sư gia không thể từ chối thỉnh cầu như vậy được, lẽ nào có ai đó ngay cả quỷ thần cũng có thể lừa gạt?

Tim Trương Đạo Đình đập cực nhanh, sửng sốt 3 giây, bỗng nhiên lấy hàng chân hương đeo trên người mình ra, run rẩy nhen lửa.

Nếu như lúc này còn không được, hắn thật muốn đập đầu xuống đất.

May mà, lần này hương châu bén lửa, hương khói lượn lờ bay lên.

Thời gian không đợi người, Phương Triệt ở bên ngoài đối đầu với bầy quỷ, cắn răng một cái, nâng kiếm chém ra.

Quỷ thắt cồ cực hung tàn, con ngươi đỏ ngầu nhìn Phương Triệt lom lom, vừa vặn nhào tới, thế mà lại không màng tới Tam Bảo kiếm trong tay cậu, cố chịu một kiếm, cào ra vết máu trên tay Phương Triệt, sau đó ôm chặt lấy cậu.

Phương Triệt chỉ cảm thấy bùa hộ mệnh trên người nóng bừng lên, thầm nghĩ không ổn, con quỷ thắt cổ này muốn nhập vào người cậu ư?

Phương Triệt thoáng nhìn đạo quan bên cạnh, lạnh cả lòng, chỉ sợ nó muốn mượn cơ thể mình tiến vào đạo quan, cậu thường trụ ở đạo quan, thật sự có thể khả thi, hơn nữa chuyện hôm nay thực sự quỷ dị, không cho phép sai lầm.

Phương Triệt kịp thời quyết đoán, lập tức hạ chú với mình: “Trời không lớn bằng đất lớn, đất không lớn bằng ta lớn, ta không lớn bằng Thái Sơn lớn, nhất thỉnh nghìn cân đến chặn, nhị thỉnh vạn cân đến chặn… ngàn người chặn vạn người, nâng không lên nổi, cẩn thỉnh Nam Đẩu lục tinh, Bắc Đẩu thất tinh, ta phụng Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!”

Mới vừa niệm chú xong, bùa hộ mệnh cũng triệt để mất đi hiệu lực. Có thể là phép nghìn cân chặn núi có hiệu quả, thân thể Phương Triệt lập tức nặng như núi Thái Sơn, không thể động đậy, quỷ kia dù nhập vào người cũng vô dụng.

Mặt Phương Triệt đầy khí lạnh, thở hổn hển nói với Hải Quan Triều: “Anh… chạy…”

Tam Bảo kiếm leng keng một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Sắc mặt Hải Quan Triều trắng bệch, kính mắt của y không còn, liếc mắt nhìn mặt mũi mấy con quỷ kia có chút mơ hồ, nhưng chính vì mơ hồ, nên trái lại sự khủng bố càng tăng thêm, bao quanh khắp phía.

Một bóng đen từ bên trong đâm nghiêng lao ra, thân hình thoắt một cái, đoạn giơ cánh tay che ở trước mặt Hải Quan Triều, tóc dài rối tung, khuôn mặt dữ tợn, quát lên: “Cút — “

Hải Quan Triều kinh hãi hô: “Đỗ Mẫn Mẫn?”

Những người khác có lẽ quên mất, nhưng y còn nhớ, đây là ma nữ đã từng nhờ vả y, lúc đó Đỗ Mẫn Mẫn bị chiêu gọi, mang thai sắp sinh, cuối cùng y và Phương Triệt đỡ đẻ, điều dưỡng cho cô ấy… Bọn họ tiếp xúc xem như là khá nhiều.

Đỗ Mẫn Mẫn nói: “Bác sĩ Hải anh đừng sợ, tôi nhờ đám Đinh Ái Mã đi gọi thầy Tạ rồi.”

Hải Quan Triều đột nhiên có dũng khí, “Cô đi mau, mặc kệ tôi.”

Y chết, quá lắm là thành quỷ, giống bọn Đinh Ái Mã thôi. Nhưng Đỗ Mẫn Mẫn nếu chết, liền hồn phi phách tán, vậy con trai cô phải làm sao bây giờ. Nghĩ tới đây, y nhìn một vòng xung quanh, liền thấy bé con của Đỗ Mẫn Mẫn rúc ở trong góc nhìn chằm chằm nơi này, sắc mặt tái xanh dọa người, nhưng Hải Quan Triều lại không cảm thấy chút sợ hãi nào.

Đỗ Mẫn Mẫn kiên định lắc đầu.

Dây thừng trên đầu quỷ thắt cổ trượt về phía trước, quấn lấy cổ Đỗ Mẫn Mẫn, treo cô dưới mái hiên phố đối diện. Đỗ Mẫn Mẫn bắt lấy dây thừng giãy dụa, mặt mày có vẻ càng thêm đáng sợ, nhưng Hải Quan Triều nhìn lại không hề thấy sợ sệt, chỉ có nước mắt đầy mặt.

Trong đạo quan, mọi người trừng muốn toét cả mắt ra, lại không thể làm được gì. Phương Triệt đã sớm kêu bọn họ nấp vào trong điện, nhưng bọn họ nào có chịu, giờ khắc này nước mắt cũng chảy cả xuống, dập đầu lạy lục với phương hướng đại điện, niệm tên tổ sư gia.

Giờ khắc này, mây đen cuồn cuộn nơi chân trời dường như rốt cuộc cũng có cảm ứng, nhưng thiên lôi chưa thành hình, ác quỷ đã mặc sức phóng túng.

Tiểu Lượng nhìn thấy ác quỷ vây công, trong lòng dày vò vạn phần, trong đầu chợt lóe vô số ý nghĩ, từ lúc nhỏ tuổi học mấy cái linh hồn xuất khiếu tào lao, rồi sau đó bị ông thầy lừa đảo dạy cách chiêu âm binh, đến cả những sự tích mà ngày sau thầy Tạ kể cho cậu.

Tại sao cậu vô dụng như vậy, chút việc cỏn con cũng không giúp được, bình thường bác sĩ Hải với anh Phương săn sóc cậu đến thế.

Hơn nữa, nếu như bọn họ chịu khổ, vậy kế tiếp là những người khác…

Tiểu Lượng nhìn thấy thân hình Hải Quan Triều sắp bị bóng quỷ che phủ, tâm trí trì độn bắt được một chút linh quang, cậu nghĩ tới tam bảo mà thầy Tạgiảng giải cho mình, nhớ thầy Tạ ở vùng ngoại ô Nữu Dương dùng một kiếm độ vạn hồn, còn nghĩ tới sự tích về quan chủ tiền nhiệm mà thầy Tạ từng kể.

Ta có tam bảo, hết sức nắm giữ chắt chiu. Một rằng từ, hai rằng kiệm, ba rằng nhượng.

Nhượng kiếm của Tạ Linh Nhai, là thương xót âm hồn vô tội, độ hết vạn hồn. Nhượng kiếm của Vương Vũ Tập, là giữ gìn thiên hạ, chém yêu ma, dùng thân tuẫn đạo, chết không hối tiếc.

Tam Bảo kiếm chính là tu tâm, thần chú chưa bao giờ viết ra trên giấy, cũng không thể nói là thần chú gì. Người hành đạo vì việc cứu người cứu nguy trừ họa mà không tiếc bỏ mạng. Nếu có lòng này, sợ gì không thông pháp thuật.

Đầu óc tiểu Lượng trống trơn, bước một bước ra khỏi Bão Dương quan.

Mọi người đang bận quỳ lạy, không ai ngăn cản, chỉ có Phương Triệt liếc mắt nhìn thấy, lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng cậu không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu Lượng đi ra.

Suy nghĩ của tiểu Lượng chưa bao giờ rõ ràng đến thế, cậu bổ nhào về phía trước, nắm chặt Tam Bảo kiếm dưới đất, vươn mình lên quỳ một chân dưới đất cầm kiếm ngửa mặt lên trời: “Tổ sư gia ở trên, đệ tử Ngô Lượng, học đạo không tinh, nguyện dùng tâm chứng pháp, dùng tuổi thọ dẫn kiếm, cung thỉnh các đời tổ sư giúp đỡ, chém trừ yêu tà.”

Dù chưa từng gặp Vương Vũ Tập một lần nào, nhưng thời khắc này, trong lòng tiểu Lượng lại có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình khi vung ra một kiếm cuối cùng khi còn sống của Vương Vũ Tập. Còn có vô số vị tổ tiên Bão Dương quan đã từng lấy Tam Bảo kiếm chém yêu, tích đầy rẫy công đức, dường như đều đứng ở phía sau cậu, chỉ điểm cậu nắm lấy thanh kiếm gỗ chẳng hề sắc bén này.

Một kiếm quét ngang, ánh vàng phun trào, thành từng đường từng đường kiếm sắc bén.

Mấy chục ác quỷ còn chẳng kịp kêu thảm một tiếng, thân thể chạm đến kiếm khí màu vàng óng, trong khoảnh khắc hóa thành hư không!

Phóng tầm mắt ra, Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm một nơi trong phòng, thậm chí còn hoài nghi đây là ảo giác của mình.

Trong phòng, giữa không trung có một thân hình gầy gò bay lơ lửng, tay chân mình mẩy, không một nơi nào không tàn tạ, hai má hóp đến độ có thể nhìn thấy cả xương hàm, trong tay nắm một cây gậy trúc.

Là Bùi Tiểu Sơn, hoặc nên nói là hồn phách của Bùi Tiểu Sơn.

Thế nhưng, sao có thể là Bùi Tiểu Sơn?

Ngay cả Liễu linh đồng trên vai cũng phát ra tiếng hô kinh hãi, không hề dự liệu được mảy may.

Gã ở trong phòng cũng nhìn Tạ Linh Nhai, thậm chí còn vẫy vẫy tay với hắn.

Tạ Linh Nhai cắn răng một cái, vào trong phòng, nhìn lướt qua, các đạo sĩ ở nơi này trên người không có thương tích, chỉ là rúc trong góc run lẩy bẩy, bọn họ chưa từng gặp Bùi Tiểu Sơn. Cho dù từng thấy trên tin tức, thì cũng không nhận ra đây chính là Bùi Tiểu Sơn cũng coi như tuấn tú ở trong hình.

Bùi Tiểu Sơn thương tích khắp người, đều là do ban đầu bị quỷ vương bốn phương cắn xé ra.

“Tạ Linh Nhai…” Xương hàm trên mặt Bùi Tiểu Sơn nhúc nhích mấy lần, rít ra mấy chữ này.

Tạ Linh Nhai thấy gã, liền cưỡng ép mình tỉnh táo lại, còn sờ sờ Liễu linh đồng trên vai. Bùi Tiểu Sơn có thể nói là cơn ác mộng của Liễu linh đồng, vốn tưởng đã thoát khỏi nhưng giờ lại xuất hiện, nhóc con ấy sợ đến mức nói cũng không xong.

Có điều lực chú ý của Bùi Tiểu Sơn còn chưa rơi xuống người nó, mà là nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai – kẻ cầm đầu làm cho gã trở thành dã tràng se cát, “Không ngờ được nhỉ, tao đã trở về.”

– – Mặc dù là dùng hình thức hồn phách.

“Quả thực không ngờ tới, ” Tạ Linh Nhai hít sâu một hơi, “Muốn chết còn có lần thứ hai.”

“Tao còn phải cám ơn mày, bằng không sao tao có thể có cơ hội trở lại nhân gian.” khuôn mặt Bùi Tiểu Sơn vặn vẹo, “Mày thật sự nên nếm thử những đau khổ mà tao đã phải gánh chịu.”

Tạ Linh Nhai lạnh lùng nói: “Thôi khỏi, cảm ơn.”

Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu khe khẽ: “Thầy, thầy Tạ…”

Tạ Linh Nhai nghiêng đầu nhìn, thế mà lại là Đinh Ái Mã.

Dưới ánh mắt của Bùi Tiểu Sơn, hắn ta co co quắp quắp nói: “Thiệt, thiệt nhiều ác quỷ, nhóm bác sĩ Hải nguy hiểm…”

Bùi Tiểu Sơn nở nụ cười, “Đây là quà tao tặng mày, để mày xuống dưới cũng có người đi cùng.”

Tạ Linh Nhai đã nghĩ tới khả năng có điệu hổ ly sơn, nhưng hắn không ngờ người đến không phải Mã Tiểu Xuyên, mà là Bùi Tiểu Sơn. Mã Tiểu Xuyên không đáng sợ, nhưng Bùi Tiểu Sơn thì lại khác, gã ta từng quấy nhiễu cho cả Chính Nhất phái đều không được an bình.

Cơ mà Tạ Linh Nhai nghĩ không ra, Bùi Tiểu Sơn làm sao có thể bò lên từ địa phủ, hơn nữa còn là dáng vẻ tàn hồn, còn có sức mạnh?

Tạ Linh Nhai nhớ trong đạo quan còn rất nhiều người, ánh mắt nhìn Bùi Tiểu Sơn nhất thời thay đổi, tâm ấn hơi động, truyền quỷ vương bốn phương đến phục mệnh trước đàn.

Phương hướng mà quỷ vương bốn phương tụ hội, âm phong từng trận, trong khoảnh khắc nhìn thấy Bùi Tiểu Sơn cũng đều kinh ngạc, “Cái tên này không phải bị địa phủ giam giữ rồi sao…”

“Khai thiên mở địa, cam trúc thông linh.” Gậy trúc trong tay Bùi Tiểu Sơn gõ xuống, một luồng sáng xanh rực lên, tung bay lên xuống xung quanh quỷ vương, đụng vào thân thể chính là một đường vết thương. Trước đây Bùi Tiểu Sơn nhất định phải dựa vào Đô Công ấn mới có thể sai khiến quỷ vương, hiện tại chỉ dựa vào pháp khí của bản thân thôi có thể đã tổn thương được bọn họ.

Rốt cuộc gã đã trải qua những gì? Tạ Linh Nhai chau mày, tâm ấn lại biến thành ty ấn đề cử Thành Hoàng, chiêu âm binh nơi âm phủ tới gặp.

Bùi Tiểu Sơn lại gõ gậy trúc: “Chiêu thiên thiên kính, nhiếp địa địa nghênh.”

Gã dùng gậy chỉ đất, mặc dù không đến mức khiến cho âm binh quy phục, nhưng nhất thời ngăn cản thì vẫn có thể, Tạ Linh Nhai gọi âm binh đến không được, vẻ mặt càng khó coi hơn.

Bùi Tiểu Sơn tiếp tục cười nói: “Mày thỉnh tổ sư gia nhập vào người đi, bây giờ mày có thể chống đỡ mấy giây? Còn sức quay về cứu người sao? Còn có âm binh của mày, đối phó được quỷ thắt cổ sao?”

Lúc này, chân trời truyền đến tiếng sấm cuồn cuộn, chỉ là ngậm mà không phát.

Bùi Tiểu Sơn liếc mắt nhìn: “Xem ra, trình độ của đạo sĩ dưới trướng mày cũng chả ra sao.”

Tốc độ thi pháp này, hoàn toàn không hề nhanh bằng Tạ Linh Nhai.

Nói xong, Bùi Tiểu Sơn dùng gậy trúc điểm điểm vào hư không, thủy quỷ với mái tóc dài ướt dầm dề bò ra từ trong toilet, giống quỷ treo cồ, quỷ chết đuối cũng cực kỳ hung hiểm. Cây gậy trúc Cửu Lễ Hướng Dương trước đây của gã đã sớm bị huỷ, còn cây hiện giờ cũng không biết ở đâu ra, thế mà lại chiêu thiên thiên kính, nhiếp địa địa nghênh, chẳng trách Liễu linh đồng không dự đoán được nửa phần.

Tạ Linh Nhai đang định nói chuyện, một tia sáng vàng từ bên ngoài bắn nhanh vào, xuyên qua cổ họng quỷ chết đuối, khiến nó hóa thành khói đen, lại đánh vào lưng Bùi Tiểu Sơn, đánh gã rớt xuống từ giữa không trung, lảo đảo trên đất hai lần, mới quay người lại được.

Một gương mặt băng lãnh tuấn mỹ xuất hiện trong bóng tối ngoài cửa sổ, chính là Thi Trường Huyền.

Khoảnh khắc Tạ Linh Nhai nhìn thấy Thi Trường Huyền, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, dù hắn có muốn cứng đối cứng thì cũng phải giải quyết nỗi lo về sau trước đã, “Sư huynh.”

Đi đến nửa đường Thi Trường Huyền liền phát hiện mình bị gạt, may mà chạy trở về kịp.

Anh cũng là người mà Bùi Tiểu Sơn cực hận, “Nếu đến, cũng đừng đi nữa.”

Mặc dù gã kêu Tạ Linh Nhai thỉnh tổ sư nhập vào người, nhưng trong lòng gã biết quyết không thể cho Tạ Linh Nhai cơ hội niệm chú, nhìn thấy người có thể hộ pháp là Thi Trường Huyền đến, càng thêm gấp gáp, gậy trúc chỉ về hướng đông nam, chiêu vô số âm hồn, ánh mắt rơi vào trên người mấy đạo sĩ run lẩy bẩy kia.

“Cút mẹ mày đi.” Tạ Linh Nhai đưa tay, nắm chặt Thi Trường Huyền, kéo anh từ ngoài cửa sổ nhảy vào, “Không thỉnh tổ sư gia tao cũng có thể giết chết mày!”

Bùi Tiểu Sơn càng lấy người trong đạo quan ra đe dọa, hắn lại càng không dám hoảng loạn, một khi tự loạn bước chân, thì pháp thuật làm sao triển khai ra được.

Từ lúc Bùi Tiểu Sơn chết, Tạ Linh Nhai cũng không phải dậm chân tại chỗ, Bùi Tiểu Sơn tiến bộ nhanh như gió, hắn và Thi Trường Huyền há lại không phải thế.

Không nói cái khác, Tạ Linh Nhai ở Thiên Nhiên quan được truyền lôi pháp Tát Tổ chính tông, cũng trải qua tà phật mài giũa, ý chí càng thêm kiên định, trong tay tuy rằng không có kiếm, nhưng đá cây chổi trong phòng một cái, đạp gãy đầu chổi, chỉ lấy một cây gậy trúc.

Trong tay Bùi Tiểu Sơn là gậy trúc, trong tay Tạ Linh Nhai cũng là gậy trúc, Thi Trường Huyền thì càng kì diệu, hai tay anh trống trơn, đơn giản tay kết kiếm quyết.

“Nhất chuyển thiên địa động.” Tạ Linh Nhai đâm ra một “kiếm”, trong miệng niệm chú không ngừng, “Nhị chuyển lục thần tàng…”

“Tam chuyển tứ sát không, ngũ chuyển phích lịch phát.”

Trên gậy trúc xoẹt xoẹt bắn ra tia lửa điện màu tím.

“Lục chuyển sơn quỷ tử, thất chuyển –“

Mấy ngày liên tiếp Tạ Linh Nhai học kiếm với Thi Trường Huyền, có chút tâm đắc, hai người phối hợp ăn ý còn hơn đợt nghênh chiến Bùi Tiểu Sơn lúc trước, hai bên trái phải phong tỏa đường đi của Bùi Tiểu Sơn, một kiếm đâm vào ngực trái Bùi Tiểu Sơn.

“Thất chuyển thu tất cả quỷ thần nghịch thiên vô đạo bất chính thi họa xuống dưới ngũ lôi nhận lấy cái chết!”

Điện quang đại thịnh!

Bùi Tiểu Sơn kêu thảm một tiếng, cả người bị cuốn trong điện quang, gã nắm chặt gậy trúc, lạnh lùng nói: “Cùng ta đều sinh, cùng ta đều diệt!”

Điện quang kia theo gậy trúc chảy ngược, tập kích tay phải Tạ Linh Nhai.

Hai người vạn lần không ngờ rằng Bùi Tiểu Sơn còn có thể nghịch chuyển pháp thuật, âm vật sợ sấm lửa, người là thân thể máu thịt, cũng đỡ không được.

Thi Trường Huyền chưa kịp suy nghĩ, đoạt lấy gậy trúc từ trong tay Tạ Linh Nhai, điện quang cũng chuyển sang người anh. Thi Trường Huyền bị đánh bay mấy mét, ngã xuống đất, dựa lưng vào sofa.

Mấy đạo sĩ kinh ngạc thốt lên một tiếng, muốn tiến lên dìu anh, anh lại khoát tay, đầu ngón tay còn có điện quang, ôm cơn đau đớn lắc lắc đầu, không cho mọi người lại đây.

Lúc trước lần đầu tiên bọn họ đối mặt Bùi Tiểu Sơn, Tạ Linh Nhai cản một đòn cho Thi Trường Huyền, hắn không biết lúc đó tâm trạng Thi Trường Huyền thế nào, nhưng tâm trạng hắn bây giờ rất là chấn động.

Phương pháp lôi hỏa là bạo kích, sau bạo kích còn kéo dài thương tổn, làm suy đồi thần hồn, dù cho Thi Trường Huyền tu đạo nhiều năm, thì cũng không chống lại tra tấn được bao lâu.

Bùi Tiểu Sơn sảng khoái nở nụ cười, “Thế nào?”

Tạ Linh Nhai hoàn hồn lại, lạnh lùng liếc gã một cái, nhanh chân đi đến trước mặt Thi Trường Huyền.

Thi Trường Huyền lắc đầu, nhưng đã nói không ra lời, anh muốn co tay lên, không cho Tạ Linh Nhai tiếp xúc.

“Sư huynh…” Tạ Linh Nhai thấp giọng hô một câu, nuốt nước mắt trở về, duỗi tay nắm chặt đầu ngón tay anh, thậm chí tới gần một bước ôm chặt anh, nhẹ giọng nói, “Hồn thần trừng chính, vạn khí trường tồn, không trải khổ não, thân hữu quang minh.”

Thi Trường Huyền cũng nhắm mắt tồn tưởng, điện quang trên người lập tức rút đi, thậm chí lộ ra kim quang.

Bùi Tiểu Sơn vừa thấy kim quang kia lập tức ôm đầu kêu thảm thiết, gã chỉ là một u hồn, sợ sét lửa cũng sợ ánh sáng chính khí.

“Ôi…” Bùi Tiểu Sơn há miệng thở dốc, căm hận lại không muốn tin tưởng mà nhìn Tạ Linh Nhai, gã tự thấy tu vi tiến nhanh, nhưng lẽ nào vẫn không vượt qua nổi linh quang kia sao? Tạ Linh Nhai có thể lĩnh ngộ bí quyết trong tích tắc, vậy hành động của gã chẳng phải là càng buồn cười ư.

Tạ Linh Nhai thấy trên gương mặt tàn tạ của Bùi Tiểu Sơn vẫn mang vẻ phức tạp, đi tới giẫm gậy trúc rơi trên mặt đất, đá nó lên, nắm trong tay, vẽ bùa trên đó: “Nam cực chi tinh, hỏa lôi chi thần. Xích diện trung tâm, tuần du càn khôn. Dám không hàng phục, thốn trảm như trần!”

Bùi Tiểu Sơn ngã ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm Tạ Linh Nhai. Gã có quá nhiều bất ngờ và hối hận, không nên tự tin rằng tu vi tiến nhanh, sốt ruột báo thù, lãng phí cơ hội.

Sớm biết, sớm biết vậy thì từ từ mưu tính…

Bùi Tiểu Sơn lăn lộn, khàn giọng thét: “Tao sẽ còn quay về, hãy đợi đấy…”

“Quên đi. Mày không có cái số làm Sói Xám đâu.” Tạ Linh Nhai dứt lời, liền đâm một phát vào đỉnh đầu Bùi Tiểu Sơn, chỉ một thoáng hồn phách vặn vẹo, vỡ thành vô số mảnh vụn.

Mặc dù vẫn không thể từ miệng Bùi Tiểu Sơn biết nguyên nhân tại sao gã trở về, nhưng Tạ Linh Nhai cũng không định giữ lại mầm tai họa này.

Bùi Tiểu Sơn hóa thành tro bụi, dưới đất chỉ còn lại một nhánh trúc.

Tạ Linh Nhai nhặt nhánh trúc kia lên, chỉ thấy nhánh trúc xanh tươi mơn mởn, lộ ra sức sống tràn trề, sinh khí đủ đầy, hắn lại càng cảm thấy không đúng.

Thi Trường Huyền vịn sô pha đứng lên, như là biết được Tạ Linh Nhai đang nghĩ gì, “Quay về rồi lại tỉ mỉ nghiên cứu.”

Tạ Linh Nhai hoàn hồn, “Anh không sao chứ?”

Thi Trường Huyền lắc đầu, tuy rằng anh bị thương, nhưng theo Tạ Linh Nhai niệm chú vạn khí trường tồn, chải vuốt khí cơ một chút, đã đỡ hơn nhiều.

Bên phía đạo quan không biết ra sao, Tạ Linh Nhai cầm nhánh trúc, gọi quỷ vương đến Bão Dương quan trước, hắn và các đạo sĩ khác thì lại đỡ Thi Trường Huyền theo sát phía sau, lại gọi điện thoại về nhà, hỏi tình huống của bọn họ.

Ngẩng đầu nhìn trăng sao nấp kỹ sau đám mây, bốn phía vô cùng yên tĩnh, Tạ Linh Nhai nghĩ thầm động tĩnh đêm nay hình như hơi lớn, ngày mai sẽ không bị hàng xóm trách cứ chứ…

_

Lúc Tạ Linh Nhai trở về, liền nhìn thấy quỷ vương vịn đầu tường, xí quỷ nâng cao tay dìu Đỗ Mẫn Mẫn, bên chân còn có một bé quỷ mới vừa biết bò, đang ôm chân Đỗ Mẫn Mẫn.

“Không sao à?” Tạ Linh Nhai nhìn tình hình này, có chút thả lỏng.

Vẻ mặt quỷ vương phức tạp nói: “Không biết nên tính là có sao hay là không sao…”

Tạ Linh Nhai nhanh chóng chạy lên trước, đẩy cửa ra nhìn, trước mặt Hải Quan Triều bày một đống dược liệu, đang tìm tìm kiếm kiếm, những người khác cũng vây tiểu Lượng ở chính giữa.

“Thầy Tạ.”

Mọi người thấy Tạ Linh Nhai liền nhường ra một con đường, để hắn nhìn rõ hơn.

Trong ngực tiểu Lượng còn ôm Tam Bảo kiếm, người đã ngất đi, cậu vốn chỉ mới hai mươi tuổi, giờ khắc này bên mái lại có thêm hai lọn tóc bạc, thoạt nhìn cực kỳ không tương xứng với dung mạo trẻ tuổi.

“Tiểu Lượng?” Tạ Linh Nhai nhìn dáng vẻ của cậu, nghĩ tới điều gì đó, nhưng nhất thời không thể tin được.

Liễu linh đồng bỗng nhiên nói: “Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân.”

Tạ Linh Nhai nhất thời ngơ ngác. Nghe Hải Quan Triều kể lại chuyện phát sinh vừa rồi, bọn họ bị ác quỷ lừa gạt, ra khỏi đạo quan, là tiểu Lượng dùng Tam Bảo kiếm cứu họ.

Tiểu Lượng tu vi không sâu, hoặc nên nói vốn dĩ không có tu vi gì, chỉ có thể lấy tuổi thọ để tiêu xài.

Tạ Linh Nhai nghĩ đến cậu của hắn, khó có thể tự kiềm chế, nước mắt rơi như mưa.

Dường như tiểu Lượng cảm nhận được gì đó, mắt hơi hé ra, sau khi thấy là Tạ Linh Nhai, cực kỳ mừng rỡ, suy yếu nói: “Thầy Tạ, em, em biết dùng Tam Bảo kiếm rồi.”

Tạ Linh Nhai ôm lấy tiểu Lượng, “Anh biết rồi, bọn họ nói cho anh biết, em…” Hắn nghẹn ngào, “Em thật sự là thiên tài.”

Tiểu Lượng ngại ngùng nói: “Em không phải, em chỉ biết dùng biện pháp ngốc nghếch thôi, may là các tiền bối trên trời có linh.”

Tạ Linh Nhai đếm kỹ tóc bạc một bên tóc mai của tiểu Lượng, cũng không biết chiêu kiếm này hao phí bao nhiêu năm tuổi thọ của cậu, nửa ngày sau, hỏi: “Tiểu Lượng, em còn muốn tu đạo không? Nếu em bằng lòng, anh thay mặt cậu anh nhận em làm đệ tử nhập thất.”

“Em bằng lòng chứ.” Tiểu Lượng bật thốt lên.

Tạ Linh Nhai: “Dù sau này sẽ còn gặp phải tình huống như vậy, cũng bằng lòng ư?”

“… Em bằng lòng.” Tiểu Lượng chần chờ nói, “Nhưng mà, em được ư?”

Tạ Linh Nhai khẳng định: “Nếu em không được, vậy còn ai có thể được.”

Tiên đạo quý sinh, vô lượng độ nhân, nói thì đơn giản, nhưng có thể làm được thì lại có mấy ai. Trọng điểm của Tam Bảo kiếm cũng không phức tạp, nhưng mà kiếm thứ ba dù là Tạ Linh Nhai, cũng không phải nhất thời là có thể học được.

Thuật pháp dễ học tâm lại khó tu, đạo pháp lấy tu tâm là chính. Huống hồ, có thể lĩnh ngộ nhượng kiếm, nói rõ tâm tiểu Lượng đã khai mở.

Tạ Linh Nhai không chút nghi ngờ, dù cậu hắn ở đây, cũng sẽ lập tức đáp ứng.

Mọi người ở đây đều biết tiểu Lượng vẫn luôn muốn nhập đạo, chỉ là khổ nỗi không có thiên phú, hiện tại thấy cậu rốt cuộc cũng được đền đáp mong muốn, liền vỗ tay rền vang dưới sự dẫn đầu của Hải Quan Triều, chúc mừng tiểu Lượng. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng kính phục, tôn kính, tiểu Lượng là người nhỏ tuổi nhất ở đây, nhưng phần dũng khí và tâm tư này, bọn họ kém xa.

Tạ Linh Nhai sờ sờ đầu tiểu Lượng, cậu quá cực nhọc, tỉnh tỉnh mê mê liền ngủ thiếp đi.

Trong lòng Tạ Linh Nhai vẫn khó chịu, nhìn chung quanh một vòng, thấp giọng nói: “… Tôi không bảo vệ tốt cho mọi người, là Bùi Tiểu Sơn quay về báo thù.”

Nếu không phải nhờ tiểu Lượng, cũng không biết hậu quả sẽ ra sao.

“Tạ tổng, cậu không thể nói vậy được, ” Hải Quan Triều thở dài bảo, “Tuy rằng không biết làm sao gã trốn ra được, nhưng giác ngộ của chúng tôi cũng rất cao, lẽ nào lại trách cậu lúc trước đừng có làm người tốt hả.”

Tạ Linh Nhai bật cười, lập tức yên tâm nói: “Trách tôi không đủ trâu bò.”

Lời vừa nói ra, quỷ vương cũng muốn che mặt, rốt cuộc mi còn muốn trâu bò cỡ nào nữa.

Hải Quan Triều cũng mang vẻ mặt vô cùng thê thảm, “Cậu…”

“Xin mọi người giám sát, sau này tôi nhất định sẽ càng thêm phấn đấu, không chừa lại một chút cơ hội nào cho người xấu.” Tạ Linh Nhai thề son thề sắt, “Với lại, để lúc sau tôi tìm phương thuốc kéo dài tuổi thọ trong bút ký, anh xem xem có có thể dùng được hay không.” Hắn càng nói vẻ mặt càng linh hoạt, “Đúng rồi, trước hết hỏi thăm âm phủ một chút về tuổi thọ của tiểu Lượng, bái đấu cầu phúc gì đó cứ xài hết ra…”

Thấy Tạ Linh Nhai khôi phục tinh thần nhanh như vậy, líu lo không nghỉ cân nhắc nên làm như thế nào, nhất thời mọi người đều cực kỳ an tâm.

“Khụ khụ!” Thi Trường Huyền bắt đầu ho khan.

Tạ Linh Nhai nhanh chóng nhảy đến bên cạnh anh, đỡ tay anh, “Đêm nay trước hết cứ vậy đi, ở trong quan chen chúc một xíu nghỉ ngơi trước đã, khí trời còn chưa lạnh, trải chăn đệm nằm dưới đất đỡ, bên phía phòng trọ giờ loạn quá. Hạ Tôn cũng đừng có về.”

Mọi người đáp ứng, từng người một tản ra. Tạ Linh Nhai ước lượng cây gậy trúc kia, liếc mắt nhìn nhau với Thi Trường Huyền, cùng tiến vào gian nhà cung phụng bài vị tổ sư.

Bùi Tiểu Sơn nói muốn đưa người xuống chung với hắn, nhưng mà người nhà Tạ Linh Nhai lại không có chút vấn đề nào, việc này càng làm cho Tạ Linh Nhai bận tâm hơn.

Bọn họ ở trong phòng thắp hương, báo cho Vương Vũ Tập về việc đêm nay.

Hai người nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đoạn thấy Vương Vũ Tập tự mình đến đây, “… Bùi Tiểu Sơn làm sao có khả năng từ địa phủ trốn ra được!”

Có thể chạy trốn dưới sự quản thúc của âm phủ, Bùi Tiểu Sơn tuyệt đối không thể có năng lực cỡ này.

Tạ Linh Nhai tỉnh táo nói: “Thực lực Bùi Tiểu Sơn tăng mạnh, còn có thể lừa gạt cả thần linh, con hoài nghi đám ác quỷ mà gã mang đến, cũng là đến từ địa phủ. Sau lưng gã, rất có khả năng còn có bí mật lớn, con không dám tiết lộ với những người khác. Cậu, sợ là cậu phải tức khắc thông báo cho âm phủ sắp xếp kiểm tra, rốt cuộc là bọn họ làm sao trốn ra được…”

“Đúng rồi, ” Tạ Linh Nhai nghĩ đến cây gậy trúc kia, lại nói, “Đây là pháp khí của Bùi Tiểu Sơn, con cảm thấy có gì đó không ổn, cậu xem có nhìn ra đầu mối không?”

Vương Vũ Tập vừa nhìn, sắc mặt chợt thay đổi, vươn tay phất một cái, cây gậy trúc vốn dĩ sức sống bừng bừng tức khắc biến thành màu đen thăm thẳm, lộ ra tử khí nặng nề.

Xem dáng vẻ kia, thật không giống như là đồ vật ở nhân gian.

“Lẽ nào…” Vương Vũ Tập chắp tay sau lưng, xoắn xuýt nói, “Chẳng lẽ là…”

“Là cái gì ạ.” Tạ Linh Nhai cuống lên, “Nói mau đi.”

“Đợi cậu truyền bức thư trước đã.” Vương Vũ Tập nắm ấn tín truyền tin của mình, sau khi xong xuôi mới thở dài một tiếng, “Lúc trước, cậu tiêu hao mấy chục năm tuổi thọ, chính là để đánh một người vào địa ngục, vốn tưởng rằng không còn hậu hoạn, cho nên cũng không đề cập với con một câu nào.”

Xác thực, Tạ Linh Nhai chỉ biết cậu mình vì trảm yêu trừ ma mới thành đèn cạn dầu, không cách gì cứu lại được, nhưng khi đó bọn họ gặp mặt, cậu hắn trong cơn hấp hối, cũng chưa nói tỉ mỉ.

Giờ phút này, trong lòng Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đều cả kinh.

Đối tượng mà Vương Vũ Tập hao phí sức lực lớn như vậy để đối phó, e là cực kỳ khác biệt.

Hơn nữa nếu là thế thì cũng dễ hiểu, đám ác quỷ nỗ lực giết người của Bão Dương quan, thậm chí còn nhập vào người bọn họ để lẻn vào, càng có thể là vì bản thân Bão Dương quan, dù sao thì đây cũng là sư môn của Vương Vũ Tập, thậm chí bài vị của Vương Vũ Tập cũng ở nơi đây.

“Núi U Đô, năm đó cậu đi ngang qua núi U Đô, gặp phải một thiếu niên ở nơi đó.” Vương Vũ Tập chậm rãi nói, “Núi U Đô là nơi nối liền hai giới âm dương, không có một ngọn cỏ, chỉ có âm khí, oán khí, tử khí ngưng tụ thành xà trùng hổ báo. Cậu thấy thiếu niên kia một thân sinh khí, cũng không nhìn ra dị dạng gì, còn thảo luận phương thuật với nó, có lòng nhận nó làm đồ đệ.”

“Nó có thiên phú dị bẩm, sức lĩnh ngộ hơn người, lại không rành thế sự. Cậu hiếu kỳ thân thế của nó, hỏi ra, nó lại nói mình mới vừa sinh ra ở núi U Đô, núi chính là cha mẹ của nó. Nhưng con người là vạn vật chi linh, núi U Đô làm sao có khả năng sinh ra người? Còn lớn được như vậy?”

“Trong lòng cậu hoài nghi, sau đó mới phát hiện, nó thật sự là do núi U Đô sinh ra… cậu cũng không biết nên gọi nó như thế nào, một sinh mệnh do nơi tử địa cực âm sinh ra. Đáng sợ nhất chính là, nó có thể học được đạo thuật chính thống nhất, còn có thể dễ dàng nghịch chuyển chúng thành phương pháp hại người. Dưới một thân sinh khí, thật ra lại là tử khí.”

“Thật ra cậu cũng muốn độ nó, nhưng đáng tiếc, thật sự không có cái thiên phú đó. Nó tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, muốn khiến những người khác trở thành vật chết giống như núi U Đô, cậu làm sao cản được, chỉ có thể liều mạng. Ý trời cho cậu gặp phải nó, cậu đương nhiên không thể để cho nó rời đi.”

Vương Vũ Tập nói nghe thoải mái, nhưng tình huống lúc đó không biết bao nhiêu hung hiểm, đi sai một bước, sẽ có bao nhiêu sinh mệnh chôn vùi. Chỉ là, ông hao hết khổ cực cũng không cách nào khiến nó biến thành tro bụi, chỉ có thể đưa đứa con U Đô ấy xuống địa phủ, trấn áp tại cõi âm.

Bây giờ nhìn thấy manh mối có liên quan tới thiếu niên kia, tâm tình Vương Vũ Tập cực kỳ phức tạp.

Là nó sao? Là nó nghĩ cách chạy thoát, còn chỉ điểm cho Bùi Tiểu Sơn ư? Nhưng nó đang ở đâu?

Hồi âm của âm phủ còn chưa tới, trong lòng Vương Vũ Tập khó có thể an bình.

“Thực sự là nhân duyên trùng hợp, ” Tạ Linh Nhai không khỏi nói, “Nếu quả thật có liên quan tới hắn, thì ván cờ hôm nay cũng phá dưới nhượng kiếm. Cậu, con đang muốn nói với cậu, hôm nay ở bên phía đạo quan, cuối cùng là do tiểu Lượng lĩnh ngộ ý chí của cậu, một kiếm chém ác quỷ. Con đã hứa với em ấy, em ấy bằng lòng bái cậu làm thầy.”

Vương Vũ Tập sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, “Nên như thế, nên như thế! Dù nó chạy thoát khỏi cõi âm thì đã sao chứ, mặc dù cậu đã bỏ mình, nhưng vẫn còn cháu ngoại trai, còn có đồ đệ! Đạo môn của cậu còn có vô số đồng đạo!”

Tạ Linh Nhai khoát tay, “Hì, cái này khỏi cần đếm, mấy năm trước thống kê xong cũng đã hơn năm vạn người rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.