Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 89: Bút tiên



Trong thang máy hiện giờ ngoại trừ ma thì chính là người không quen biết, Tạ Linh Nhai thật sự không muốn chú ý hành vi của mình. Đương nhiên bị người ta oán trách, hắn vẫn vô cùng thiện lương ngẩng đầu lên, “Ừ.”

Cô gái: “…”

“Mau nhìn điện thoại xem có sóng không, ở đó mà quản người ta.” Năng lực tiếp nhận của những người trẻ tuổi này rất tốt, bình tĩnh hơn Hải sư gia nhiều, đương nhiên cũng có thể là vì họ không quen biết Tạ Linh Nhai.

Thế nhưng lấy điện thoại ra, nhất định là không có một vạch sóng nào.

Dù vậy, dường như bọn họ cũng chỉ cảm thấy mình xui xẻo, vẫn chưa nghĩ theo hướng ma quái.

Tạ Linh Nhai đang suy nghĩ làm sao để thi triển trong không gian nhỏ như vầy, chợt trong số những người trẻ tuổi kia, một cậu trai nhuộm tóc tím bỗng nhiên nói: “Bọn mày có cảm thấy người anh em kia hơi kỳ quái không…”

Cậu ta chỉ vào người đàn ông cúi đầu trong góc, những người khác vốn không để ý cho lắm, nhìn lướt qua, không phải chỉ đánh phấn nền trắng quá thôi hả?

Nhưng mà trong thang máy nhỏ như vậy, cậu trai tóc tím đã ở ngay trước mặt nói hắn ta kỳ quái, mà hắn ta vẫn không có một chút phản ứng nào.

Mọi người nhìn nhau, cô gái nhắc nhở Tạ Linh Nhai vừa nãy còn hỏi một câu: “Ông anh, anh không sao chứ? Điện thoại của anh có sóng không?”

Lúc này, người đàn ông đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn dại ra, dưới sự chú ý của mọi người, nói với cô gái kia: “Mấy giờ?”

Chịu nói chuyện rồi kìa! Lạ thì lạ thôi, có lẽ là do tính cách quái gở.

“Không đem điện thoại hả?” Điện thoại của cô gái ngay trong tay, mới vừa lấy ra xem vạch sóng, lúc này giơ điện thoại lên muốn báo thời gian cho hắn.

“Đừng nói!” Tạ Linh Nhai hô một tiếng, phát hiện cậu trai tóc tím kia đồng thời hô lên với mình, liền liếc mắt nhìn cậu ta. Vành mắt cậu trai đó bôi đen đen, còn đeo lens, tóc mái rũ xuống che lại nửa bên mắt, trong hoàn cảnh tối tăm không thấy rõ mặt mũi cho lắm.

“Sao vậy?” Cô gái không hiểu ra sao.

Cậu trai tóc tím gãi gãi đầu, “Tớ cũng không biết, tớ chỉ cảm thấy rất kỳ quái, thôi đừng nói nữa, chúng ta nhanh chóng nghĩ biện pháp gọi người đến sửa thang máy đi.”

Tạ Linh Nhai cũng hơi lấy làm lạ, nhưng khiến hắn thấy lạ chính là cậu trai đó.

Tạ Linh Nhai ngăn cản cô gái nói thời gian, là bởi vì con ma kia hỏi mấy giờ không phải là thời gian bây giờ, mà là hỏi giờ chết của cô gái, một khi cô gái nói ra, chính là vận mệnh cho phép, hắn ta sẽ dẫn người theo làm bạn với mình

Thế nhưng Tạ Linh Nhai biết việc này là vì hắn trong nghề, nhưng cậu trai tóc tím biết được, là vì ngày thường cảm thấy hứng thú với mấy thứ này hả?

Tạ Linh Nhai chưa kịp suy nghĩ nhiều, chợt nghe Thi Trường Huyền nhàn nhạt nói với con ma: “Âm dương khác đường, mi đi lầm đường rồi, đi ra ngoài đi.”

Vẻ mặt con ma vẫn dại ra, với trạng thái hiện giờ năng lực tự hỏi của hắn còn tương đối kém, chỉ đờ đẫn bảo: “Tôi cũng thích âm nhạc, cùng đi đi.”

Biểu cảm của hắn ta đờ đẫn đến mức quỷ dị, lại thêm câu nói của Thi Trường Huyền, làm cho mấy người trẻ tuổi tự xưng là lá gan khá lớn kia đều không khỏi lui vào trong góc mấy bước, đứng dựa vào tường.

“Fuck, chuyện gì vậy…”

Gì mà tầng mười tám chưa từng xuất hiện, âm dương khác đường, cùng đi… tên này rốt cuộc là thứ gì?!

Ánh sáng của bảng đèn, gậy huỳnh quang chiếu lên mặt người đàn ông, sáng tối lập lờ, hắn ta bỗng nhiên bước lên phía trước mấy bước, khiến nhóm người trẻ tuổi vốn đã căng như dây đàn đều rít gào thành tiếng, “A — “

Tạ Linh Nhai cũng bước lên trước một bước, một chân đạp trên vách thang máy, bình tĩnh chặn con ma lại.

Thang máy chỉ có bao lớn, những người trẻ tuổi kia chen chúc vào nhau, nhìn thấy Tạ Linh Nhai đi ra ngăn cản, còn có Thi Trường Huyền cũng mang vẻ mặt như thường, đều sinh ra một chút cảm giác an toàn. Lại nghĩ vừa nãy hai người còn nhắc nhở, thậm chí căn bản không cho bọn họ vào thang máy… Trong lòng rất hối hận lúc đó không nên miễn cưỡng muốn vào, lại càng có cảm giác tín nhiệm, chẳng trách lúc này rồi mà người ta còn có tâm trạng chơi gay!

Trong lúc nhất thời, tất cả bọn họ đều nhích sang góc đối diện với con ma, có thể cách xa chút nào hay chút ấy!

Tạ Linh Nhai nhìn con ma đơ như tượng gỗ kia, có chút khổ não nói: “Thật là không tiện làm màu với mấy con ma mới, bây giờ chắc mi còn không nhận ra ai với ai đâu…”

Không thì hắn hoàn toàn có thể dọa cho con ma này chạy mất, nhưng cố tình đây lại là một con ma mới còn lú lẫn.

Hồn ma có chút u oán nhìn Tạ Linh Nhai, lại nhìn những người trẻ tuổi kia: “Đến tầng mười tám rồi, chúng ta cùng đi nhảy disco đi…”

Mặt bọn họ tái mét cả đi, ai muốn đi nhảy disco với mày!

Hồn ma hình như rất không thích bị Tạ Linh Nhai cản trở, thân thể nhẹ nhàng bay lên trời, lơ lửng ở một góc thang máy, cúi đầu nhìn mọi người.

“A a a a!!”

“Đậu xanh rau má — “

Tiếng kêu to phát ra liên tiếp, tuy rằng đã ít nhiều có chuẩn bị tâm lý, nhưng đột nhiên thấy cảnh này, vẫn dọa bọn họ vỡ cả gan mật.

Đều đã xem qua phim kinh dị, tư thế này, cảm giác như ngay một giây sau con ma đó sẽ lao xuống xử bọn họ vậy, mọi người đều ôm đầu khóc rống.

“Xuống đây đi!” Tạ Linh Nhai vui mừng vì thói quen đi đâu cũng mang theo chu sa bên người, dù đi hẹn hò cũng không quên, hắn vẽ bùa trên lòng bàn tay, sau đó cầm lấy chân hồn ma kéo xuống, đè trong góc, bắt lấy tay chân.

“…” Động tác quyết đoán lại cấp tốc như đè heo này khiến đám người trẻ tuổi đã chuẩn bị cao giọng rít gào ít nhất 3 phút có hơi nghẹn họng.

Tạ Linh Nhai lại nói với Thi Trường Huyền: “Sư huynh sửa thang máy cái đi.”

Nói sửa thang máy, không phải là Thi Trường Huyền thật sự biết sửa thang máy ở phương diện máy móc, thang máy hỏng là do bị ma quỷ quấy nhiễu, nên hắn kêu anh đi thao tác một chút, phá tà khí.

Những người trẻ tuổi kia đứng ngay bảng ấn phím của thang máy, che kín bảng số, Thi Trường Huyền nhìn bọn họ một cái: “Tránh ra.”

Nhưng nơi này là chỗ cách hồn ma kia xa nhất, tuy rằng con ma đã bị Tạ Linh Nhai đè chặt, nhưng vẫn rất đáng sợ, bọn họ lề mà lề mề không muốn né ra.

Thi Trường Huyền đang muốn xách hết mấy người đó ra, cậu trai tóc tím bỗng nhiên duỗi tay, dùng sức vỗ màn hình mấy phát.

Con số “18” nhảy lên vài lần, dừng ở “-1”.

Ngay sau đó, đèn trong thang máy lập tức bật lên, ánh sáng tỏa ra, xua tan không ít khí thế khủng bố.

Cậu trai tóc tím mừng rỡ nói: “Được rồi!”

Cậu ta ấn mở cửa, cửa thang máy còn thật sự mở ra, lộ ra bãi đậu xe tầng hầm, còn có thể nghe thấy tiếng người cách đó không xa, dường như lập tức quay trở về nhân gian.

Đám người trẻ tuổi tranh nhau lao ra khỏi thang máy, lại quay đầu nhìn một chút, mồm năm miệng mười nói: “Cảm, cảm ơn nha anh đẹp trai! Chúc hai anh bạc đầu giai lão!”

Tạ Linh Nhai: “…”

Tạ Linh Nhai: “Ờ, cảm ơn.”

“Anh đẹp trai à hai anh là thầy trừ tà hả? Hay là thiên sư?” Ngoại trừ cảm ơn, mọi người cũng khó tránh khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ đối với bọn họ.

“Mấy cô cậu về nhà sớm đi, lần sau lúc vào thang máy cẩn thận một chút, đặc biệt là buổi tối.”

Mọi người vẫn còn sợ hãi, đúng là nên cẩn thận, may mà hôm nay gặp được cao nhân, dù vậy thì cũng suýt nữa hù chết bọn họ. Nguy hiểm thật, xém xíu là phải theo con ma kia đi nhảy disco rồi!

Đa số mọi người đều nghe lời Tạ Linh Nhai, nhanh chóng kết bạn rời khỏi nơi này, một giây cũng không muốn ở thêm. Bọn họ vốn dĩ còn tính đi karaoke overnight, nhưng giờ sợ là không còn tâm trạng nữa, chỉ muốn về nhà ôm mẹ khóc to một trận.

Chỉ có cậu trai tóc tím kia rớt lại phía sau mấy người bạn, đứng ở chỗ không xa không gần bên ngoài thang máy, tò mò hỏi bọn họ: “Hai anh muốn làm gì với nó?”

“Không làm gì cả, nó đi lầm đường thôi, chờ lát nữa gặp ngã tư, tôi thuận tiện đưa nó sang âm lộ.” Tạ Linh Nhai không tự chủ được giải thích thêm hai câu.

Mấy điểm giao thông quan trọng như cầu đường đều là nhân gian và cõi âm cộng hưởng, cõi âm và dương gian trùng lên nhau, lần trước bọn họ đi tỉnh thành đã từng lên nhầm cầu âm. Mà ngã tư đường cũng là nơi hai giới dễ bị thác loạn, đưa hồn ma này đi từ nơi đó là được.

Cậu trai tóc tím “ồ” một tiếng, “Vậy à.”

“Chờ đã, cậu bạn, lưu phương thức liên hệ đi.” Tạ Linh Nhai gọi cậu ta lại, ra hiệu Thi Trường Huyền khống chế hồn ma kia, mình thì đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra muốn quét mã với cậu trai tóc tím.

Cậu trai tóc tím cũng không từ chối, cậu ta cũng thật sự cảm thấy hứng thú với Tạ Linh Nhai.

Đợi người đi rồi, Tạ Linh Nhai trở về nói với Thi Trường Huyền: “Anh cũng phát hiện đúng không? Rất có thiên phú.”

Mới đầu trang điểm hơi đậm không nhìn ra, thế nhưng sau đó nhìn kỹ mới phát hiện, tướng mạo cũng không tồi.

Thi Trường Huyền gật đầu nói: “Chỉ có điều vầng trán cao, vành tai sáng ngời trơn bóng, hẳn là việc học thành công, chắc là sẽ không xuất gia đâu.”

Không phải cứ có thiên phú thì nhất định có thể thu vào môn hạ. Đặc biệt là thời hiện đại, mọi người vẫn có khuynh hướng tìm một công việc ổn định bình thường. Dù là chính Tạ Linh Nhai thì cũng chỉ là nghề tay trái thôi.

“Không xuất gia vẫn có thể học Lư Sơn pháp.” Tạ Linh Nhai bắt đầu cân nhắc, lúc hắn tiếp nhận di vật của Chu tiên sinh, từng cam kết nếu sau này có cơ hội cũng giúp ông ấy tìm truyền nhân, Lư Sơn pháp là giáo phái dân gian, cũng không có đạo quan lớn như Bão Dương quan cần phải kế thừa.

Nếu phát hiện một mầm mống tốt, Tạ Linh Nhai thật sự muốn giao lưu một chút.

“Em xem trang cá nhân của cậu ta thử…” Tạ Linh Nhai lật qua lật lại, vừa nãy cậu trai tóc tím giới thiệu mình tên là Quách Tinh. Lại xem thông tin và trang cá nhân, năm nay quả nhiên mới mười chín tuổi, mới vừa lên năm nhất, cùng trường với Hạ Tôn, đại học Nữu Dương.

Dù sao thì cũng có wechat rồi, Tạ Linh Nhai quyết định để lúc sau tìm cậu ta tâm sự.

Còn hiện giờ, trước hết đến ngã tư đường đưa con ma hồ đồ này đi đã.

Bọn họ đi cửa sau ra ngoài, dẫn con ma mới đến một ngã tư đường ban ngày tương đối đông đúc, Tạ Linh Nhai tìm khắp người, cũng chỉ tìm thấy một bao giấy ăn, dùng tạm một chút.

Tạ Linh Nhai gấp giấy, làm thành lộ dẫn*, hắn cũng tốt bụng, sợ con ma mới hồ đồ này lại đi nhầm, lộ dẫn đốt xong liền xuất hiện trong tay con ma, Tạ Linh Nhai nhìn bốn bề vắng lặng, liền ở trong đêm đen đẩy con ma kia một cái: “Cõi âm có đường, đi đi, không được dừng lại!”

*Lộ dẫn: giấy thông hành đến địa phủ. Lộ dẫn dài 3 thước (90 cm), rộng hai thước (60 cm), được làm bằng giấy mềm màu vàng. Phàm là người sau khi chết đưa vào quan tài hoặc trong lúc hỏa táng đốt bỏ, nó sẽ theo linh hồn đến địa phủ.

Hồn ma lảo đảo tiến về phía trước vài bước, bước lên âm lộ, thân hình dần dần biến mất.

“Xong.” Tạ Linh Nhai vỗ vỗ tay, “Cái thể chất của bọn mình thiệt là hỏng bét, không có cách nào hẹn hò yên ổn được.”

Thi Trường Huyền cũng cười nhẹ một tiếng, “Cũng may không xuất hiện lúc xem phim.”

Tạ Linh Nhai tưởng tượng một chút, “Chẳng hạn như ma chui ra từ trong màn hình…”

Hai người nắm tay đi về, một đường tưởng tượng nếu có chuyện ma quái ở chỗ hẹn hò như rạp chiếu phim thì sẽ là tình cảnh gì, trái lại cũng có cái thú riêng.

_

_

Tin tức lớn gần đây ở Nữu Dương là, doanh nhân nổi tiếng Bảo Dược Thăng tự sát.

Về cái chết của lão, người địa phương mỗi người nói một kiểu.

Bởi vì có lời đồn khác, là nhà họ Bảo bị kéo vào một vụ án mạng liên hoàn, kỳ thực đang trong thời gian điều tra, rất nhiều người suy đoán lão sợ tội tự sát. Nhưng lại có tin tức nói Bảo Dược Thăng chìm sâu trong ốm đau, không thể chịu nổi dằn vặt nên tự sát. Nghe nói trước khi chết Bảo Dược Thăng đã từng xuất hiện ảo giác, vẫn luôn la hét rằng trong bụng tình nhân của lão có sọ người, lúc lão chưa chết người ta còn không dám nói, người vừa chết rồi liền không bưng bít được nữa, đủ loại tin tức ngầm bay đầy trời.

Thật ra thì bất luận là tin đồn nào, cũng đều có những chỗ bất hợp lý khiến người ta nghi hoặc, nhưng người ngoài khó có thể tìm tòi nghiên cứu rõ.

Sau khi Tạ Linh Nhai biết tin tức này, thở dài nói: “Lão sai đám người Mã Tiểu Xuyên giam cầm sinh hồn tới mấy năm trời, nhưng mà với cùng sự đau đớn đó, thì ngay cả một tháng lão cũng không sống nổi.”

Thà rằng dùng cái chết để giải thoát, nhưng cái chết há lại là giải thoát chân chính, đến âm phủ vẫn còn nợ nần phải tính sổ.

Ninh Vạn Lại nghe qua tình hình cụ thể từ chỗ đồng nghiệp cõi âm, nói rằng: “Mấy oan hồn kia còn chưa chơi đủ nữa, không ngờ lão lại yếu ớt như vậy. Hiện giờ họ đang chuyên tâm quấn lấy đám người Mã Tiểu Xuyên, không muốn dễ dàng buông tha cho bọn chúng.”

Tạ Linh Nhai nghĩ đến mấy pháp sư mà Bảo Dược Thăng mời, lắc đầu nói: “Tà pháp hại người kiếm tiền, thiên địa khó dung. Bên Trình Hân xem ra đã kết thúc rồi?”

Ninh Vạn Lại nói rằng: “Án ở dương gian còn chưa kết.” Án ở cõi âm thì kết rồi, cho nên các oan hồn mới có thể cầm sắc lệnh đi lấy mạng.

“Vậy hắn còn phải bận rộn nữa, để đợt sau mời hắn đến đạo quan làm khách, anh cũng vậy, tòa nhà mới của chúng tôi đang xây, sau này sẽ có phòng cho mọi người ngủ lại rồi.” Nhắc tới chuyện này Tạ Linh Nhai khá là vui vẻ, tòa nhà đã xây dựng hơn nửa năm, cuối cùng cũng gần hoàn thành.

“Được đó, vậy thì tốt quá.” Có khi pháp sự của Ninh Vạn Lại phải làm vào buổi tối, nếu như có thể ngủ lại thì quả thực thuận tiện hơn rất nhiều.

Chỉ chớp mắt thôi Ninh Vạn Lại đã đi vô thường được một đoạn thời gian, từ lúc đầu hoảng loạn, đến lúc sau đếm ngày đếm tháng mong mỏi khi nào pháp sự có hiệu quả, đến bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, biết không phải chỉ làm pháp sự mấy lần là đã có thể giải quyết.

Tạ Linh Nhai hẹn với Quách Tinh, hôm nay đến đại học Nữu Dương tìm cậu ta trò chuyện. Tan học ở học viện Thước Đông xong liền trực tiếp đến đại học Nữu Dương, hai trường cách cũng không xa, ngồi xe bus hai trạm là đến.

Tạ Linh Nhai đã từng tới đại học Nữu Dương, hắn đi về phía ký túc xá nam, giờ đã sắp hết giờ cơm, trong sân trường người đến người đi, Tạ Linh Nhai xem wechat thấy Quách Tinh nói cậu ta cũng ở ngay đây, nhưng ngó nghiêng lại không nhìn thấy người.

Thật lâu, Tạ Linh Nhai mới thấy mặt Quách Tinh, “Sao tóc cậu thành màu đen rồi, bởi tôi nói sao không thấy cậu đâu.”

Quách Tinh bĩu môi nói: “Màu nhuộm 1 lần thôi, mỗi ngày đội cái màu tóc đó, tôi sẽ bị nhìn ngó chết.” Cậu ta nhìn Tạ Linh Nhai, “Sao bạn trai anh không tới?”

“Hắn có việc.” Tạ Linh Nhai nói, “Đi đâu trò chuyện đi, ký túc xá của cậu có ai không?”

Quách Tinh: “Đừng đến ký túc xá của tôi, đám bạn học tôi đang ở phòng tôi chơi bút tiên, chúng ta đến tiệm cà phê ngồi một lát đi.”

Tạ Linh Nhai: “……”

Tạ Linh Nhai thấy bộ dạng hờ hững của Quách Tinh, suýt nữa tưởng mình nghe lầm, một phen muốn nói lại thôi, nhưng vẫn cố bảo: “Chơi trò nguy hiểm như thế, không tốt đâu…”

Hắn không quen biết đám bạn học của Quách Tinh, gặp cũng chưa từng gặp, không thể làm gì khác hơn là nói một câu vậy thôi.

“Không sao, bọn họ thường xuyên chơi, tôi thấy cũng không có việc gì.” Quách Tinh như có điều suy nghĩ đáp, “Căn bản tôi không cảm giác được có chỗ nào không ổn.”

Thật ra Quách Tinh cũng mơ hồ nhận ra có lẽ cảm ứng của mình khá mạnh, đặc biệt là sau khi Tạ Linh Nhai tiếp cận, cậu ta lại càng xác định. Chuyện này cứ như cao thủ võ lâm chạy đến tìm mình, nói cốt cách của mình cực tốt kêu mình đi học võ công, khiến người trẻ tuổi như Quách Tinh thoáng có cảm giác kích động, đặc biệt là cậu ta quả thực đã từng thấy Tạ Linh Nhai bắt ma.

Mà mấy thuật bói toán dân gian như bút tiên đĩa tiên gì đó, cũng không phải mỗi lần chơi đều có hiệu quả, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết đúng thần chú. Đa phần là họ tìm quy trình ở trên mạng, thực tế thì quy trình này đã hị lệch đi trong quá trình lưu truyền, nên độ linh nghiệm càng giảm.

“Oke.” Nghĩ chắc không phải ai cũng vừa chơi là chuẩn như mình, Tạ Linh Nhai liền theo Quách Tinh cùng đến tiệm cà phê gần trường, nói với cậu ta về nghề tay trái của mình.

Hiện giờ Bão Dương quan cũng coi như đại danh đỉnh đỉnh ở Nữu Dương, Quách Tinh tự nhiên đã từng nghe nói, cậu ta tò mò hỏi không ít vấn đề. Bởi vì có lần đó Tạ Linh Nhai cứu bọn họ, cho nên quan hệ giữa hai người thân cận hơn nhiều so với những người mới chỉ gặp mặt hai lần, hoặc nên nói là Quách Tinh bằng lòng tin tưởng hắn.

Tạ Linh Nhai trả lời từng câu một, hắn cũng cảm thấy có lẽ Quách Tinh có chuẩn bị tâm lý với ý đồ mình tìm đến, vì vậy cuối cùng cẩn thận hỏi: “Chắc cậu cũng đoán được, tôi tìm cậu là do cảm thấy ở mặt này cậu có chút thiên phú, muốn hỏi xem cậu có hứng thú học tập Lư Sơn pháp hay không.”

“Làm đạo sĩ hả?” Quách Tinh mờ mịt bảo, “Sau này tôi còn muốn học nghiên cứu sinh, thi tiến sĩ, hơn nữa nhà tôi chắc chắn sẽ không cho tôi xuất gia…”

Tuy rằng thật sự có chút hứng thú, còn hỏi nhiều vấn đề như vậy, nhưng chỉ giới hạn trong hứng thú, trong lòng Quách Tinh hiểu rõ mình không thể xuất gia.

Tạ Linh Nhai thầm may mắn vì mình đã sớm nghĩ tới trường hợp này, “Không phải xuất gia, ý tôi nói là Lư Sơn pháp, không phải đến Bão Dương quan.” Hắn giải thích, “Mặc dù bản thôi tôi ở Bão Dương quan, nhưng cũng từng bái một tiên sinh khác, là lão sư công của giáo phái dân gian Lư Sơn pháp, không cần xuất gia, cũng không có giới luật gì phải tuân thủ, hoàn toàn có thể xem là sở thích nghiệp dư.”

Tạ Linh Nhai giới thiệu cho Quách Tinh một phen.

Quách Tinh trầm ngâm hồi lâu, nói: “Tôi muốn suy nghĩ kỹ một chút.”

Cậu có loại cảm giác kích động tim đập thình thịch, nhưng lý trí vẫn còn, nhất thời không có cách nào quyết định.

“Đương nhiên, tuy tôi tìm cậu là bởi vì cậu có thiên phú, nhưng cậu không nói thì tôi cũng sẽ giải đáp hết mọi mặt cho cậu hiểu, rồi mới suy nghĩ kỹ.” Tạ Linh Nhai thận trọng bảo, “Đây không phải là sở thích hay nghề nghiệp bình thường, hôm đó cậu thấy tôi dễ dàng, hoàn toàn là bởi vì…”

Quách Tinh nói tiếp: “Bởi vì anh chăm học khổ luyện, rèn luyện ra từ trong nguy hiểm hả?”

Sự hưng phấn ban đầu dần dần hòa hoãn lại, Quách Tinh cũng không phải người chưa từng xem phim truyền hình, tức khắc cướp lời.

Tạ Linh Nhai: “Há, không phải, bởi vì thiên phú của tôi cực cao, còn trâu bò hơn cậu gấp trăm lần.”

Quách Tinh: “……”

Tạ Linh Nhai lại nói: “Tôi không quen những truyền nhân khác của Lư Sơn pháp, thế nhưng trăm sông đổ về một biển, hơn nữa đa số chi mạch hiện giờ của Lư Sơn pháp cũng đã quy về Chính Nhất phái, sau này cậu có thể tới đạo quan chúng tôi xem, tôi dẫn cậu đi tìm hiểu một chút — nếu như cậu bằng lòng.”

Quách Tinh nhanh chóng gật đầu đáp ứng: “Được.”

Hai người lại tán gẫu một chốc, bạn học của Quách Tinh gọi điện thoại kêu cậu ta mang đồ ăn về, lúc này hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện, Tạ Linh Nhai còn giúp cậu ta xách đồ về.

Đến ký túc xá của Quách Tinh, bọn họ vẫn còn đang chơi bút tiên, thấy Quách Tinh cầm đồ ăn về, còn dắt bạn theo, mấy người kia tiện tay chào hỏi sau đó đều phẫn nộ nói: “Mày về rồi, lần này không biết ai quấy rối nữa, mày coi mấy cái chữ này nè, nhất định là lão Uông.”

Quách Tinh cau mày, cậu ta vừa vào cửa đã cảm thấy không khí quái quái, lúc này đưa đầu sang nhìn một chút, trên tờ giấy viết mấy chữ non nớt, năm chữ thì đã có bốn lỗi chính tả.

“Lão Uông” oán giận, “Không phải tao, tay tao thật sự không có nhúc nhích! Tao còn nghi là tụi bây nè!”

“Tao phi, chỉ có mình mày thôi, mỗi ngày toàn gõ máy tính, cầm bút viết là quên chữ, lần trước ngay cả tên tao mày cũng quên mất tiêu phải viết thế nào.”

Mấy người xỉa xói lẫn nhau, Quách Tinh thì lại kinh nghi bất định quay đầu lại nhìn Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai cũng cảm thấy sai sai, khóe miệng co giật, sợ là lần này đám sinh viên kia thật sự mời được cái gì rồi, bèn nói: “… Mấy cậu tiễn bút tiên đi trước đi rồi lại ăn.”

Mấy người kia ngẫm thấy cũng đúng, tuy rằng cảm thấy có người giở trò, nhưng vẫn dựa theo quy trình, bắt đầu niệm chú tiễn bút tiên đi, “Bút tiên, hôm nay tới đây thôi được không?”

Tạ Linh Nhai nhân cơ hội kéo Quách Tinh vào trong góc, lén lút dùng bùa chú mở âm nhãn cho mình với cậu ta.

Quách Tinh hứng thú hỏi hắn: “Như vầy là có thể mở âm nhãn rồi hả? Mấy anh đều mở như thế này à?”

“Không, có rất nhiều phương pháp khác nhau, bình thường tôi hay thỉnh mắt thần Linh Quan. Còn cái này là gia truyền.” Tạ Linh Nhai giải thích.

Quách Tinh mơ hồ, “Có ý gì, rốt cuộc anh học mấy nhà, gia truyền của anh không phải Vương Linh Quan hả…” Do cậu ta mới vừa tiếp xúc trong nghề nên chưa hiểu rõ chăng?

Tạ Linh Nhai: “Tôi nói gia truyền ý là nói bạn trai tôi truyền cho tôi.”

Quách Tinh: “………”

Quách Tinh khó lòng phòng bị, ăn một họng thức ăn chó.

Hai người mở âm nhãn, lại nhìn sang cạnh bàn, chỉ thấy bên cạnh đám người đang tiễn bút tiên có một cô bé, nửa người trên nằm nhoài trên bàn, duỗi dài tay, nắm chặt bút, bĩu môi viết chữ trên giấy.

Tay mấy người kia đều nắm trên bút, chỉ cảm thấy không biết là ai dùng sức, làm cho cây bút vẽ ra mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy: “Chơi nữa đi”.

Có người lập tức kêu to: “Lão Uông cái đồ mù chữ chết giẫm, chữ “nữa” sai rồi, chữ “chơi” thiếu một nét ngang!”

“Lão Uông” bất mãn nói: “Tao có quên chữ cũng không đến nỗi sai thành như vậy đâu!”

“Dù sao thì nhất định là một đứa trong số tụi bây làm loạn, mẹ nó bút tiên tới việc tụi bây thi được mấy điểm còn biết, chẳng lẽ lại không biết viết?”

“Ha ha ha ha ha ha, mẹ nó lần sau không bao giờ chơi với tụi bây nữa, còn muốn dọa người, tay toàn lỗi chính tả!”

Tạ Linh Nhai và Quách Tinh nhìn thấy chân tướng: “……”

Rất muốn kêu những người này bớt bớt vui đi, bút tiên mấy cậu mời tới không muốn đi nữa kìa! Cho học sinh tiểu học một chút tôn trọng có được không?!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.