Sớm hôm sau, Lý Sâm thức dậy, trước tiên kiểm tra thân nhiệt Tề Vân Nhược, thấy bình thường mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó Tề Vân Nhược cũng tỉnh dậy theo, đang mơ màng còn đi kiếm chậu múc nước.
Hắn vội vàng kéo y lại, nói: “Tự ta làm.”
Khi này Tề Vân Nhược mới tỉnh táo hẳn, cúi đầu, vẻ mặt cô đơn.
Lý Sâm ôm lấy y: “Sao vậy?”
Y nói: “Ta thấy mình vô dụng thật sự, chẳng làm được gì còn luôn khiến người bên cạnh phiền lòng.”
Y vốn nghĩ mình không phải nữ tử mềm yếu, mà là nam nhi.
Thế nhưng y lại làm không xong chuyện nam tử hán đi làm, có ra ngoài giặt giũ này nọ thôi cũng gây ra phiền phức.
Lý Sâm xoa đầu y, ôn hòa bảo: “Bởi vì Tiểu Tề quá tốt.
Hiểu chuyện thế này, thông minh thế này, nhìn lại đẹp.
Cho nên có rất nhiều người thích ngươi, muốn cướp lấy ngươi.
Hôm nay ngươi ở trong lều chờ đi, chờ ta giải quyết xong chuyện này rồi cùng ngươi ra ngoài.”
Tề Vân Nhược nói: “Ta muốn tới thăm Tề Vân Anh.”
Hắn đáp: “Được, chờ lát, ta đi lấy nước.”
Tề Vân Anh cởi tr@n, bụng với cánh tay quấn vài vòng băng vải, bên trên tay còn thấm vết máu.
Tề Vân Nhược chau mày ngồi bên cạnh hắn, hai người lại chẳng mở miệng nói câu nào.
Lý Việt giúp Tề Vân Anh mang bữa sáng về, mình mẩy còn mang theo hơi nước.
Gã không thấy trong lều dôi ra một người, giũ nước mưa dính trên thân, oán giận: “Sao mưa nữa thế! Hôm nay có bánh bột ngô, ngươi ăn không? Còn cháo thịt ta không có đem về……” Gã chợt thấy Tề Vân Nhược, sững ra.
Tề Vân Anh thản nhiên đáp: “Ăn.”
Gã lấy hai cái bánh khô màu vàng bọc trong bao vải ra.
Tề Vân Anh lặng thinh nhận lấy, bắt đầu há mồm ăn.
Gã nhìn Tề Vân Nhược với vẻ tò mò, hỏi: “Anh em mấy người đang nói chuyện gì thế?”
Ấy mà y lại đứng lên, cầm chiếc ô dựng ở cửa lều rồi ra ngoài.
Lý Việt thấy Tề Vân Anh cũng chả muốn tán gẫu, tự mình trở về giường nằm, nói: “Ta thấy trời còn muốn mưa thêm mấy ngày, đường lầy lội, không biết bao lâu nữa mới tới được huyện Hà La.”
Một thoáng sau Tề Vân Nhược quay lại, im lặng đặt cái hộp đựng cơm xuống đất, lấy từ bên trong ra một chén cháo thịt, với non nửa con gà nướng.
Lý Việt: “……”
Y nói: “Gà còn lại hồi tối qua.”
Tề Vân Anh trầm mặc chốc lát, trả lời: “Cảm ơn.”
Y cúi đầu đưa cháo cho hắn, lại đặt đ ĩa gà trước mặt hắn, với thêm một đôi đũa sạch: “Trưa ta đưa cơm cho ngươi.” Nói xong, Tề Vân Nhược liền cầm lấy hộp đựng cơm, bung dù rời khỏi.
Y đi rồi, Lý Việt phát hiện ra một bọc giấy nằm bên cạnh cái đ ĩa.
Gã mở ra thì thấy có mười mấy trái hồng táo, cầm một trái bỏ vào miệng, biểu cảm có vẻ đăm chiêu, lúc tay đang duỗi tới trái thứ hai, Tề Vân Anh lập tức dùng cái tay lành lặn còn lại vỗ cho một phát.
Lý Sâm che ô, đứng trong đám người, mặt vô cảm nhìn binh lính đang thao luyện dưới mưa cách đó không xa.
Có một đội ngũ hình như thủ lĩnh bị thương, đi đường loạng choạng.
Một binh sĩ lén lau mặt thì bị gã ta đạp cho một cái bất thình lình.
Trưởng nữ Võ Định hầu được chỉ hôn cho Dung vương, Tô Viễn thành anh vợ tứ hoàng tử Lý Húc.
Tên Tô Viễn này vốn có chút bản lĩnh.
Tô gia mấy năm này cũng luôn được Hoàng thượng cất nhắc, tuy chức quan hiện tại của gã chỉ có lục phẩm, nhưng tương lai lại rộng mở.
Đáng tiếc……ánh mắt Lý Sâm có phần u ám.
Nhà họ Tô, Chu, Nguyên……!Lam.
Tổ mẫu, thần sắc Lý Sâm nhất thời dao động.
Hắn thở dài một hơi, nghĩ, tổ mẫu, nếu ngài ở vị trí này của con, ngài sẽ làm thế nào?
Bên ngoài ngàn dặm, Lam thái hậu đang quỳ cầu nguyện thành kính trước Phật đột nhiên mở mắt.
Người phụ nữ từng quyền khuynh thiên hạ ấy từ từ đứng lên, trong đôi mắt luôn luôn bình tĩnh bỗng dưng lộ ra tia sáng khiến người khiếp sợ.
Rất nhiều người quên rằng, Thái Tông hoàng đế lúc về già hoa mắt ù tai trước chính sự.
Trong những năm Minh Tông đăng cơ, là người phụ nữ ấy đã tiếp nhận trọng trách của người chồng quá cố, dìu dắt con thơ, nỗ lực vực dậy phân nửa Lý thị đang trên đà suy tàn, xây dựng thái bình hưng thịnh thuộc về nhà Lý.
Khi Lam thái hậu chấp chính, biên giới không bị xâm phạm, triều thần không dám tham lam, dân chúng vui mừng lập nghiệp…..!Chu Như Sơn lại chạy tới hoàng lăng khóc lóc, khóc Lý thị đổi chủ; Nguyên Lê Trì thì lại dắt theo học trò quỳ gối ngoài cung, quỳ xin thái hậu trả lại triều chính.
Những kẻ đó như mấy tên hề, nhảy nhót khắp nơi.
Nhưng cái tổ mẫu thất vọng chính là đứa con trai sống nương tựa với bà thà rằng tin người ngoài cũng không tự mình nói với bà một câu muốn đích thân chấp chính.
Tề Vân Nhược ngồi bên cạnh chiếc bàn con, y nhận ra Lý Sâm có chút sầu muộn.
Lý Sâm buông màn lều xuống, trong lều lập tức tối đen.
“Tiểu Tề, qua đây với ta.”
“Vâng.” Y buông sách, ngồi xuống cạnh hắn.
Hắn vuốt làn tóc đen mềm mại sau gáy y, khẽ thở dài: “Tiểu Tề, ta bây giờ, không làm gì được Tô Viễn.”
Tề Vân Nhược sửng sốt, mỉm cười: “Vương gia, ta đã ổn rồi.”
Hắn tựa đầu vào vai y, vẻ mặt lạnh nhạt: “Dù có ngàn vạn cách thức, ta cũng không thể ra tay với Tô Viễn ngay trong quân.
Phụ hoàng tỏ ý nâng đỡ Tô Viễn, bồi dưỡng gã trở thành tướng lĩnh có năng lực chinh chiến.
Tô Viễn dưới quyền ta gặp chuyện không may, phụ hoàng ngoại trừ sẽ kiêng kỵ ta, vẫn có thể tiếp tục nâng đỡ người Tô gia hoặc Nguyên gia, có lẽ có luôn cả Chu gia.” Thế hệ cha vợ Khánh vương – Bắc Xương hầu từ bỏ binh quyền; nhạc phụ hắn là Tử Dương Bá hiện tại cũng buông bỏ; Xà Vương phi phủ Cảnh Vương xuất thân từ thị tộc Giang Nam, không can thiệp binh quyền.
Vậy vì sao phụ hoàng chỉ cất nhắc mỗi nhà vợ Tứ đệ? Lý Sâm ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Ta hiện tại, không có tư cách bày tỏ sự bất mãn với phụ hoàng, cũng không thể khiến phụ hoàng hiểu lầm ta bài trừ dị kỷ…! Nhưng, chờ trở về kinh thành…”
Tề Vân Nhược ngắt lời: “Vương gia, người đừng như vậy.
Ta không thể hỗ trợ người gì cả, ngược lại lại gây chuyện.
Ta hơi bấn an thôi, người không cần băn khoăn ta đâu.”
Lý Sâm không nói gì, ở phía sau Tề Vân Nhược vỗ vỗ lưng y.
Ba ngày sau, đại quân đến huyện Hà La.
Cù gia đã sớm cho một người trung niên ở đó chờ.
Lý Sâm theo phó tướng của Triệu Vĩ Đô là Thượng Quan Lăng đi vào thương lượng.
Cù Kình rãnh rỗi cùng tộc thúc ra ngoài nói chuyện.
Tộc thúc nói: “Vấn đề lớn đây.
Lúc trước Tư Đức với Tư Đồ Húc chẳng ai phục ai.
Tư Đồ Húc là đại tướng quân tây bắc thánh thượng phong, Tư Đức là lão tướng thủ biên ải nhiều năm.
Ban đầu Tư Đức toan tính thánh thượng phái binh tới là để gã nắm quyền, ai ngờ thánh thượng đâu còn tin gã.
Chậc, Triệu Vĩ Đô thế nào cũng bị gã gây khó dễ.”
Cù Kình gật gật đầu, hỏi: “Lương thực ở Hà La có đủ không?”
Tộc thúc do dự, trả lời: “Năm nay Hà La chuyển không ít lương thực tới tây bắc, mấy này Thuần Vương điện hạ đều biết cả.
Dựa theo năm ngoái, số lượng còn lại ở Hà La cũng đủ.
Thế nhưng ta đến đây đã gần nửa tháng, thấy huyện lệnh Hà La chạy ngược chạy xuôi, đâu giống kiểu đã chuẩn bị xong.”
Cù Kình nói: “Lần này đại quân cần ít nhất trăm vạn thạch lương thực.
Hà La chiếm diện tích rộng lớn, đất đai phì nhiêu, cho dù trong một lúc thu không đủ, mấy huyện lân cận đồng thời gom góp lại cũng phải lấy ra cho bằng được.” (1 thạch* tương ứng với 59,2 kg => 5920 tấn.)
Tộc thúc nói: “Nếu họ cố ý thì sao?”
“Chậm trễ quân lương, đây chính là tội lớn!”
Tộc thúc thở dài: “Hà La ở Túc Châu chúng ta chính là miếng thịt béo người người tranh giành.
Mười năm – năm huyện lệnh, chẳng một ai trụ lâu.
Cù gia chúng ta không tranh, cha con dứt khoát đến Giang Nam làm quan.
Thế nhưng từ kinh thành xuống tới Túc Châu, những quyền lợi dây mơ rễ má đó nào chỉ nói cho vui thôi.”
Cù Kinh nghiêm mặt: “Lời tộc thúc, ta sẽ trình lại với Vương gia.”
Tộc thúc vỗ vỗ vai hắn, gật đầu.
Triệu Vĩ Đô đã làm hết phần của mình, cho nên ông không xuất hiện.
Đến lúc đó Thượng Quan Lăng chỉ cần thả một câu tình hình biên ải khẩn cấp là có thể mang lương thực đi, nhưng đâu ngờ lại bị người ta giữ lại phục vụ rượu thịt, a dua nịnh nọt.
Huyện lệnh Hà La kéo người ta đến huyện nha, một hai phải cho bọn họ nếm thử thịt dê ngon nhất ở đây, rồi bảo rằng các vị tướng quân cứ thưởng thức đi, ông ta sẽ tăng thêm lượng thịt dê Hà La trong tờ khai quân lương.
Thượng Quan Lăng nói: “Đại tướng quân bọn ta ra tử lệnh.
Nếu ngày mai vẫn chưa vận chuyển lương thực về, sẽ làm thịt ta ngay trong một đao.
Đại nhân đừng khiến ta khó xử.”
Huyện lệnh Hà La cười ha hả: “Không đâu, không đâu.
Ba ngày trước hạ quan chuẩn bị kha khá rồi, chờ ngày mai tướng quân nghiệm thu đầy đủ là mang đi được ngay ấy mà.”
Tại ghế ngồi, huyện lệnh Hà La cứ nói mãi rằng Hà La khó khăn, hằng năm đều cung cấp lương thực cho tây bắc, luôn cả thuế lương thực của dân chúng nữa.
Triều đình năm nào cũng khen thưởng, nhưng khen thưởng xong, năm tới vẫn đòi lương thực.
Hà La mấy năm này, mỗi năm ngày một kém, ôi…
Lý Sâm ung dung thản nhiên, cầm chén rượu, quan sát cái bộ mặt béo múp của tên huyện lệnh đang cay đắng kể khổ.
Quả nhiên, huyện lệnh Hà La uống qua ba vòng rượu, nói: “Nói sao đi nữa đều là mệnh lệnh triều đình, có thế nào thì hạ quan cũng phải gom góp cho ra lương thực.
Thậm chí hạ quan thu luôn cả lúa giống thu được năm nay.
Đại tướng quân ra cái lệnh thôi, hạ quan tức tốc sai người xếp lên xe.”
Lòng Lý Sâm chấn động.
Thượng Quan Lăng nện mạnh chén rượu xuống bàn, lạnh giọng: “Hà đại nhân, ý ông là gì hả?”
Huyện lệnh Hà cười ha hả: “Chậm trễ quân lương là phải tội đó, hạ quan đây cũng hết cách rồi.
Một trăm vạn thạch, chậc, ngoại trừ thế này, hạ quan biết làm sao đây.”
Lý Sâm nói: “Thu lúa giống, ngày sau dân chúng trồng trọt thế nào?”
Hà huyện lệnh nhìn Lý Sâm: “Vị tướng quân này là?”
Thượng Quan Lăng cười lạnh một tiếng: “Bản tướng quân cũng muốn biết, thu lúa giống, về sau dân chúng trồng trọt thế nào? Dân chúng không có lương thực dư, họ ăn cái gì?” Đợt lúa mạch mới đã thu, vụ lúa sang thu liên quan đến sinh sống nơi đây cũng như là lương thực chinh chiến chủ yếu của đại quân.
Huyện lệnh Hà đáp lại không nhanh không chậm: “Ai bảo triều đình đòi gấp chứ? Hạ quan khi thu lương thực đã nói với bách tính.
Đại quân Triệu Đại tướng quân cần ăn cơm, thường dân chúng ta không quan trọng, trước tiên để cho các binh sĩ cần gấp của Triệu Đại tướng quân đi đã.”
Cả Thượng Quan tướng quân lẫn Lý Sâm hoàn toàn không tin vào những lời này.
Bọn họ biết tình hình ở Hà La.
Hà La được xưng “Tô Châu nhỏ”, đất lành tây bắc.
Ở đâu không có lương thực chứ Hà La vẫn sẽ có, mà tên huyện lệnh này không chịu phối hợp rõ rành rành ra đấy, còn muốn hất nước bẩn lên đầu bọn họ, đây đúng là cái thứ khiến người ta tởm lợm.
Thượng Quan tướng quân nhìn Lý Sâm với vẻ khó hiểu.
Lý Sâm nói: “Tuy đại nhân nói như vậy.
Triệu Đại tướng quân có thể ăn đất nằm sương để đến được đây không phải vì uống máu dân.
Triệu Đại tướng quân vì nước vì dân tới biên ải, nếu ông ấy biết chúng tôi làm thuộc hạ mà giấu ông ấy mang khẩu phần lương thực của dân chúng đi, tôi với Thượng Quan tướng quân cứ tự trói mình quay lại kinh thành, một đao là hết việc.”
Huyện lệnh Hà nheo mắt lại: “Xin hỏi tục danh vị tướng quân này.”
“Quốc họ.” Lý Sâm thản nhiên đáp.
“Thì ra là Lý tướng quân, thất kính.”
Lý Sâm cùng Thượng Quan Lăng đứng dậy, rời khỏi tiệc rượu.
Huyện lệnh Hà gỡ bỏ biểu cảm giả tạo của mình xuống, cười lạnh một tiếng.
Thượng Quan Lăng lo lắng: “Vương gia, chúng ta làm gì đây? Chẳng lẽ chở mớ lương thực này đi thật sao? Huyện Hà La chắc chắn còn lương thực, nhưng nếu như bọn họ không lấy ra, nhất định nói rằng mấy thứ này trưng thu từ chỗ dân chúng, chúng ta cũng chẳng làm gì được.”
Lý Sâm trả lời với thái độ lạnh nhạt: “Đâu thiếu phường muốn tranh nhau làm huyện Hà La thứ hai.”
“Ý Vương gia là…”
Lý Sâm đẩy cửa gian phòng chuẩn bị cho mình ra, lại thấy không chỉ có mỗi mình Tề Vân Nhược bên trong, còn có thêm một thiếu niên với gương mặt xinh đẹp đứng ở đó, thấy hắn đến, ánh mắt sáng lên.
Sắc mặt Tề Vân Nhược khá tệ, y chờ trong phòng, người bưng cơm tới cũng không rời khỏi, cứ ở đó nhìn y.
Tề Vân Nhược thấy kỳ quái mới nhìn sang, nhận thấy địch ý của đối phương, lập tức hiểu ngay.
Huyện Hà La không chỉ chuẩn bị thịt dê mỹ vị, còn chuẩn bị cả người đẹp luôn đấy — Lý Sâm mới vừa vào thành dẫn theo Tề Vân Nhược, đã bị cặp mắt sắc của huyện lệnh Hà phát hiện ngay lập tức.
Thế là mỹ nữ ban đầu bị thay ra.
Mềm mại hay thô cứng ông ta chuẩn bị hết cả, chỉ chờ xem Lý Sâm với Thượng Quan tướng quân ăn loại nào thôi.
Thiếu niên xinh đẹp tha thiết: “Tướng quân, huyện lệnh gia bảo ta đến hầu hạ ngài.”
Mặt Lý Sâm đem sì.
Thượng Quan Lăng nhanh chóng rút khỏi, sang mở cửa phòng cách vách.
Chớ có sai, mỹ nữ ngọc ngà nằm nghiêng thân, thần thái nũng nịu, trông như đã chờ từ lâu.
…..
Tề Vân Nhược châm trà cho hai người, mình thì đứng sang một bên.
Thượng Quan tướng quân lau đi mồ hôi lạnh, nói: “Mới nãy, ý của Vương gia là gì?”
Lý Sâm mở một phần bản đồ Túc Châu ra.
Huyện Hà La ở vị trí trung tâm, bốn phía đều là núi non quây quần: “Ngươi xem, Hà La ở đây, đây là huyện Thanh La, còn này là huyện Di La, hai nơi này tuy có sản lượng lương thực không bằng Hà La, nhưng gộp lại nhiều hơn nó.
Cái chính là huyện Hà La vang danh thiên hạ, mà hai nơi này trong mắt người ta lại là thâm sơn cùng cốc.
Khi bổn vương ở bộ Hộ giám sát, kiểm tra đánh giá hằng năm của hai huyện lệnh này luôn đạt thượng đẳng, tuy nhiên lại không được coi trọng, chức vị dẫm tại chỗ nhiều năm không thay đổi.
Nếu có được cơ hội trở thành huyện lớn thứ hai tây bắc, ngươi nói xem bọn họ có động lòng hay không?”
Thượng Quan tướng quân vỗ tay cái bộp: “Thế chúng ta không nên chậm trễ việc này.
Bây giờ xuất thành đi, báo cho Triệu tướng quân hay.”
Lý Sâm kéo khóe môi, cười nói: “Lẽ nào chúng ta đi không công chuyến này? Nếu Hà La không có một trăm vạn thạch, tám mươi vạn? Năm mươi vạn thì sao? Dù chỉ mười vạn ông ta cũng phải lấy ra cho ta.”.