Phi Tần Dắng Tường

Chương 46: C46: Nỗi tương tư



Tề Vân Nhược nào chú ý — từ khi nghe người Khương kia nói hôm nay công chúa gặp mặt Vương gia thì y đã chẳng còn nghe lọt điều gì nữa

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾☆

Tề Vân Nhược nghỉ ngơi một đêm trong một căn phòng trống cùng với mười mấy thiếu nam thiếu nữ bị mua về. Hôm sau thức dậy, y cảm thấy toàn thân ê ẩm. Một người môi giới phát cho mỗi người bọn họ một cái màn thầu, bảo hôm nay khởi hành — bọn họ đi bằng mấy chiếc xe kéo thay vì đi bộ, sẽ mất ba bốn ngày mới đến được vương đô tộc Khương.

Tề Vân Nhược lấy nước lạnh rửa mặt, chỉ có cảm giác vừa mệt vừa đói, trong lòng lại lo lắng không biết Thành Tư Cật có đang lùng sục mình trong thành không — tuy rằng đến giờ y vẫn chưa biết mình đã gây bao nhiêu rắc rối cho hắn ta, nhưng mấy gã tộc Khương cởi trần rượt theo y chẳng dễ tống khứ tí nào, sau khi bọn chúng đập vỡ sàn phế điện, phải lên trên gây rối mới đúng.

Ra khỏi căn phòng có không gian tối tăm kia, hai tay đấm trong viện đồng loạt nhìn y. Môi giới là người dòng Thích, họ Mạt Xá, đang chuẩn bị hành lý, trâu ngựa. Chỗ này là một căn nhà sân nhỏ không xa chợ người mấy, ngoại trừ mười mấy người bọn họ ở, phòng khác cũng có nhiều nô lệ tuổi tác bất đồng. Mạt Xá chau mày nhìn y: “No chưa? No rồi thì làm việc!”

Tề Vân Nhược gật đầu, y phát hiện Mạt Xá không chỉ bán người, trong lúc bán người còn bán chút ít hàng hóa trông như là hương liệu, vải vóc. Tề Vân Nhược dời này chuyển nọ, Mạt Xá quan sát một hồi, hỏi: “Cậu trốn từ nhà nào ra?”

Y ngẩn ra, rồi sau đó đáp ngay: “Nhà họ Phượng!”

Mạt Xá chau mày: “Hả?”

Y úp mở: “Lẽ nào ngài chưa biết họ Phượng sắp xảy ra chuyện? Mấy ngày nữa Quốc chủ sẽ trừng trị bọn họ, bây giờ ta không đi chẳng lẽ chờ bị liên lụy?”

Gã lầm bầm: “Lẽ nào chuyện đó là thật?”

Tuy rằng y không rõ gã nói về cái gì, vẫn gật đầu: “Họ Phượng toan tính không nhỏ, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Gã híp mắt nhìn nhìn Tề Vân Nhược, hỏi: “Ngươi không làm việc nặng nhỉ?”

Y nói: “Ta ở phòng thu chi, viết chữ tính sổ.”

Gã bất giác nghĩ, khi gã cầm đống tiền từ chỗ tộc Khương về, có lẽ Tân Nguyên quốc đã thay hình đổi dạng. Họ Phượng là nhánh lớn nhất trong dòng Thích bọn họ, nếu nhà họ lụn bại, mấy năm tới dòng Thích sẽ chẳng dẫn đầu nữa.

Đội ngũ lên đường vào giữa trưa. Mạt Xá, một tay đấm, và mấy phu xe dẫn mười mấy nô lệ mới toanh cùng với hàng hóa dự định đem bán xuất phát. Tề Vân Nhược ngồi giữa xe kéo, xe kéo không khung bọc, nhìn vào hiểu ngay. Y để ý thấy các đoàn đội tuần binh tới lui, chỉ cần thấy kiểu người trông khả nghi là sẽ tiến lên kiểm tra. Nhóm Tề Vân Nhược xếp hàng chờ, đa số xanh xao vàng vọt, Mạt Xá lại là người môi giới chính quy có giấy tờ, không khiến họ chú ý.

Từ chợ người vào thành, rồi từ trong thành đổi đường ra thành, lộ trình của đoàn Mạt Xá chỉ mới bị chặn một lần. Mạt Xá dúi một hầu bao tới để lấy lòng, cười hỏi: “Kẻ nào dám làm vị quan gia đây phải lùng tìm thế ạ?”

Tuần binh nhét hầu bao vào trong lưng quần: “Tìm một cô gái… Cả đám bọn ngươi muốn ra khỏi thành hết à?”

Mạt Xá lấy công văn ra: “Đưa những người này tới tộc Khương, có chữ ký quan phủ đây ạ. Mấy đứa con gái đều là con cái nhà nghèo, quan gia cứ việc kiểm tra.”

Tên tuần binh kia chỉ nhìn lướt qua đã thấy không có người mình muốn tìm, xe bò của Mạt Xá chiếm đường, mắt thấy có kiệu quý nhân cách đó không xa đang tới, tuần binh bảo: “Hết việc rồi, các ngươi đi đi.”

Mạt Xá nói cảm ơn, tiếp tục dắt xe đi. Nhóm tuần binh lại tiến lên trước, cho tới khi người cuối hàng thình lình quát lên một tiếng lạnh lùng: “Đứng lại!”

Tim Tề Vân Nhược bỗng thót lại.

Mạt Xá dừng bước, thận trọng hỏi: “Thưa quan gia, ngài còn gì căn dặn ạ?”

Tuần binh thân hình cao to ấy hướng về chiếc xe kéo của Tề Vân Nhược. Tề Vân Nhược cúi đầu, nghe tiếng bước chân ngày một gần, tim cũng vọt lên — tiếng bước chân dừng, đồng tử y co lại, tuần binh ấy bỗng nhiên nắm cằm thiếu niên kế bên y, kéo mặt nó lên.

“Quan gia… đây là?” Mạt xá nhìn vào Tề Vân Nhược, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Tề Vân Nhược siết nắm tay. Lúc này chợt có tiếng quát tháo bất mãn truyền tới từ phía sau —”Còn chưa tránh ra nữa! Các ngươi cản sứ thần Đại Khang vào cung! Lỡ thì giờ, đợi Quốc chủ trách tội hả!” Một quan viên sứ quán Tân Nguyên Quốc đang ngồi trên lưng ngựa, nắm roi ngựa với bộ mặt cực kỳ giận dữ, bất mãn với chuyện có người cản đường cản lối, sau lưng quan viên là hai chiếc kiệu nhỏ đẹp đẽ.

Tên tuần binh kia đang duỗi sang Tề Vân Nhược thì khựng lại, bị quan trên kéo sang một bên. Quan trên sốt ruột, hô lên với Mạt Xá: “Cút lẹ đi!”

Mạt Xá gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ dạ dạ, lỗi tiểu nhân, lỗi… ” Gã gấp gáp kéo dây cương chạy, dặn đoàn xe nhanh chóng đi theo con đường ra thành.

Khi này vẻ mặt quan viên sứ quán mới dịu lại, gọi với ra sau: “Đi tiếp thôi.”

Quan tuần tra cùng tuần binh chờ bên vệ đường cho đám người đi qua xong, quan trên mới tỏ ra khinh thường: “Chắn gì mà chắn! Quan thất phẩm thôi mà! Thế mà lấy lòng quan Đại Khang đủ kiểu, đúng là vứt hết mặt mũi người Tân Nguyên Quốc mình!”

Tề Vân Nhược vẫn chưa thả lỏng, nghe thấy sứ thần đến thì lập tức cắn môi dưới. Y không thể ngẩng đầu tìm Quý Hoàn, không thể phát ra tiếng để người ta nghe được, không thể biểu lộ cảm xúc lên mặt… Đợi khi đoàn xe đi được xa, bên cạnh không có lính tuần tra, Tề Vân Nhược mới xoay người lại nhìn đám người đông đúc ồn ào phía bên kia, nhưng đã chẳng còn bóng kiệu có sứ thần.

Quý Hoàn ngồi thẳng, đột nhiên khoát tay hô: “Dừng kiệu!”

Bốn người khiêng kiệu lập tức ngừng bước. Nguyên Vinh bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng cho dừng. Quan viên cưỡi ngựa phía trước thúc ngựa trở lại, hỏi: “Hai vị đại nhân, có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Quý Hoàn có đôi phần hoang mang. Y nhìn vào mành kiệu trước mặt, chốc sau mới trả lời một cách bình thản: “Không có gì, đi thôi.”

Tại cửa thành, Mạt Xá trình công văn nhưng không được cho qua suông sẻ. Lính gác cổng trước hết là quan sát các bé gái theo lệ, có tên đáng khinh còn sờ soạng ngực một cô bé, cô bé thét lên tránh né, bọn lính xôn xao cười nắc nẻ. Mạt Xá cười hùa rồi lại đưa qua hai cái hầu bao. Binh lính lại nói:” Nam cũng phải nhìn thử.”

Tim Mạt Xá vọt lên. Các nô lệ chen chúc trên ba xe kéo, một đứa bé trai thanh tú bị hai tên lính lôi xuống xe, cười chòng ghẹo: “Đẹp vầy, hay là gái giả trai đấy?”

Tề Vân Nhược cắn răng. Cậu bé bên cạnh y cũng sợ tới mức run lẩy bẩy, bé trai bị bắt xuống đất vừa khóc vừa giãy giụa. Mạt Xá hết cách, còn y phẫn uất tột cùng. Cho đến khi vị tướng quân giữ cổng thành đến, quất một roi, quát lên giận dữ: “Vô liêm sỉ! Dặn các ngươi làm gì hả!”

Binh lính hoảng sợ vội buông bé trai ấy ra.

Tướng quân bực tức hỏi: “Kiểm tra xong chưa?”

“Rồi ạ… Đã kiểm tra xong rồi.”

“Còn không cho đi!”

Bé trai bị lôi xuống chạy trở lại xe của Tề Vân Nhược, ôm đầu mình, khẽ nức nở. Tề Vân Nhược không kìm nổi, dịch sang ôm lấy bé.

Rốt cuộc đoàn xe của Mạt Xá đã ra khỏi thành. Mạt Xá nhìn lướt qua Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược nhìn lại, vẻ mặt chẳng hề mất tự nhiên. Cuối cùng gã vẫn không nói gì cả, quát nhóm phu xa: “Hôm nay ta đã lo lót bao nhiêu là bạc! Còn không mau đánh xe! Đợi đến tộc Khương rồi bán quách mớ hàng lỗ vốn này đi!”

Tề Vân Nhược vỗ vỗ lưng bé trai, nói nhỏ: “Em tên gì?”

Bé trai run giọng, đáp: “Em tên Chu Lương.”

Trông Chu Lương chỉ mười ba mười bốn tuổi, phụ nhân hôm qua bán nó lại khăng khăng bảo mười lăm, bảo nó ăn ít lắm, giỏi làm việc. Y nhìn cánh tay tong teo của Chu Lương, trong lòng chỉ có tiếng thở dài. Cậu nhóc từng bị tuần binh bóp cằm sáp đến, nói: “Em tên Tùy Vũ.”

Tề Vân Nhược thì thầm: “Ta là Thủy Nhược.”

Đường xá Tân Nguyên quốc bằng phẳng, lãnh thổ tộc Khương lại ít đường bằng. Đường đi xóc nảy, Chu Lương hoàn toàn chẳng ăn vô được gì, ăn chút xíu là nôn ra, mới một ngày mà đã vàng vọt như nến. Tùy Vũ thì ngược lại ăn ngon lành, đồ Chu Lương không ăn cũng ăn luôn, có lần Mạt Xá đi ngang qua, cười khẩy: “Ăn dữ vậy, hèn chi người nhà mày muốn bán mày.”

Tâm trạng Tùy Vũ lập tức trùng xuống, bỏ bánh ngũ cốc sang một bên không động vào nữa. Tề Vân Nhược dỗ dành nhóc: “Mồm Mạt Xá nói được gì hay đâu. Em đừng nghe gã.”

Tùy Vũ rầu rĩ: “Nếu em bị cha mẹ ruột bán thì tốt rồi. Cha mẹ mất khi em còn nhỏ, chú bác chê em ăn quá nhiều đều không chịu nhận nuôi. Chiếm nhà chiếm đất của em, cuối cùng còn bán cả em.”

Tề Vân Nhược không khỏi bùi ngùi, vỗ vai an ủi nhóc. Trên gương mặt nhỏ nhắn của Chu Lương cũng đẫm nước mắt: “Mẹ ta mất, mẹ kế ta vào cửa. Cha không đánh thì mắng ta, đứa con bà ấy dắt theo còn ăn nhiều hơn ta nữa… Bà nói ta ăn cắp tiền, cha đánh ta một trận rồi nhốt vào phòng chứa củi. Sau đó còn nói ta khắc bà ta, có bà không có ta, cha ta bèn thuận ý bà bán ta đi.”

Tùy Vũ nói: “Ngươi đáng thương hơn ta nữa.”

Chu Lương khóc càng dữ hơn. Tề Vân Nhược không biết làm sao, suy nghĩ một hồi, bỗng dưng cười: “Thật ra ta cũng bị cha bán.”

Chu Lương nhìn y, nước mắt lưng tròng.

Y kể: “Ông ấy luôn đối xử tệ với ta, ta cũng không biết tại sao, cũng quen rồi… Mẹ ta là phòng ngoài*, để lại cho ta nhiều tiền lắm. Chính ông ấy chiếm đoạt, sau đó đưa cho con gái vợ cả làm của hồi môn, còn bán luôn ta.” (*外室: vợ không hôn thú)

Trong giây lát ấy Chu Lương cũng không nói được là bé đáng thương hơn hay Thủy Nhược đáng thương hơn, khóc thút thít vài tiếng thì dừng — bởi có ba người dẫn đầu, số còn lại đều kể ra lý do mình bị bán, người thì cha mẹ là ma cờ bạc chẳng có lấy một xu, người thì cũng bị họ hàng thân thích bán…

Người xưa chia ly, có thơ rằng ‘Nhìn nhau đứt ruột thêm sầu, người đi xin chớ ngoái đầu làm chi[1]’, nhưng nào có ai đến tiễn, chỉ mỗi họ thê thảm đồng hành với nhau.

Tề Vân Nhược xốc lại tinh thần: “Đừng lo nữa! Ta nghe nói công chúa Trường Bình của Đại Khang là một vị có tấm lòng nhân từ hiếm có, vừa dịu dàng hiền lành lại hòa nhã điềm đạm. Chúng ta phải đi hầu hạ công chúa, đến lúc đó mọi người ở cùng một nơi, thân thiết với nhau, sẽ có cuộc sống tốt thôi.”

Chu Lương hỏi: “Huynh nói thật không?”

Y đáp: “Thật đấy.” Chị gái của Vương gia chắc chắn là chủ nhân dịu dàng nhất tốt bụng nhất trên đời. Cô ấy sẽ đối xử tử tế với những thiếu nam thiếu nữ đáng thương này.

Buổi tối cuối cùng trước khi đến vương đô tộc Khương, Tề Vân Nhược hoàn toàn không ngủ được, tim y đập loạn thình thịch — Bây giờ Vương gia đang ở vương đô sao? Người gặp tỷ tỷ chưa? Người giờ ra sao?

Trở mình, y lại nghĩ, không biết công việc của Quý ca ca ở Tân Nguyên quốc thế nào rồi? Có đề xuất việc rút thám tử về không? Thành Tư Cật đâu? Hắn ta tìm được Phượng Tường không? Có xuống tay với họ Phượng không?

Bọn họ ngủ ngoài trời, Tề Vân Nhược rời xe ngựa, Mạt Xá lạnh lùng hỏi: “Cậu đi đâu?”

Y giật thót một cái, hồi sau trả lời: “Không phải ta muốn chạy trốn đâu, ta chỉ tính xuống đi dạo chốc lát thôi.”

Mạt Xá nhìn Tề Vân Nhược đăm đăm, ngoắc tay: “Cậu lại đây.”

Y chần chừ rồi bước tới, đi theo Mạt Xá một lúc. Cả chặng đường này Mạt Xá đều cảm thấy bất thường, sự xuất hiện của Tề Vân Nhược, lính tuần tra liên tục trên đường — gã luôn quan sát nô lệ của mình, vào lúc đám lính làm việc, rõ ràng là Tề Vân Nhược cực căng thẳng. Gã ý thức được thân phận Tề Vân Nhược có lẽ không đơn giản như lời y nói.

“Có thật là ngươi làm ở phòng thu chi nhà họ Phượng không?”

Gió đêm thổi qua, Tề Vân Nhược nhíu mày, lặng thinh nhìn Mạt Xá.

Mạt Xá cười khẩy một cái: “Nhà họ Phượng chỉ toàn sử dụng người dòng Thích, ta nhất thời lại không nghĩ tới, vừa thấy là biết cậu người Hán, sao có thể là người của nhà họ Phượng được.”

Y nói: “Cũng đã tới đây rồi, ngươi muốn trói ta đưa về nhà lao sao?”

Mạt Xá bảo: “Ta chỉ muốn biết cậu là ai.”

Y không trả lời mà hỏi vặn lại: “Ông chủ Mạt Xá này. Ta thấy ngươi chắc là biết chút gì đó nhỉ. Thành Quốc chủ đúng là sẽ xuống tay với nhà họ Phượng, từ đó về sau địa vị dòng Thích các ngươi xuống dốc không phanh, kém hơn cả thuở xưa. Cho nên, Thành Tư Cật là kẻ địch của tất cả người dòng Thích các ngươi, mà ta, cũng là kẻ địch của Thành Tư Cật, bấy nhiêu đủ chưa?”

Mạt Xá trầm mặc thật lâu, từ từ gật đầu.

Tề Vân Nhược thở phào nhẹ nhõm, Mạt Xá bảo: “Cậu đi đi.”

Y lắc đầu: “Ta đã bán thân cho ngươi rồi.”

Mạt Xá hừ lạnh: “Ta đã đưa tiền bán thân cho cậu đâu, ngay cả văn tự bán thân cậu cũng không ký. Thôi để ta bỏ tiền chở cậu đi, cậu ở lại đây chỉ gây phiền phức cho ta thôi.”

Y sốt ruột: “Thì ngươi bán ta đi.”

Gã nghi ngờ: “Cậu tính trà trộm vào vương đô tộc Khương làm gì? Chẳng lẽ cậu là thích khách?!”

Tề Vân Nhược im re.

Gã lại trông như bị suy đoán này dọa cho, vội vàng nói: “Miếu ta nhỏ, không chứa nổi cậu, phật lớn à. Từ giờ chúng ta đường ai nấy đi đi! Ta tuyệt đối không tố cáo cậu.”

Y thở dài: “Ngươi từng gặp thích khách nào ốm yếu như ta chưa? Ta vốn là tù nhân của Thành Tư Cật, trốn ra, chẳng có tài cán gì hết.”

Gã đang do dự, y tiếp tục: “Ta thật lòng muốn tới chỗ ở của công chúa Trường Bình, tìm một con đường sống. Bán ta lấy bạc, ngươi đâu tổn thất gì.”

Mạt Xá vừa xua y về xe kéo, vừa bảo: “Ta phải ngẫm lại.”

Hôm sau vào vương đô, cầm văn tự có chữ ký của Bá Cách – vương tử quyền thế nhất hiện nay, Mạt Xá được dẫn vào thành trong ân cần niềm nở, hành động này đã làm gã vừa mừng vừa lo. Cả đường đều có người chỉ dẫn, đưa họ tới lều vương tử Bá Cách tại phía đông vương đô. Từ xa xa, giữa hàng loạt lều trại, Tề Vân Nhược đã thấy được nhà cửa của người Hán — phòng ốc mới tinh. Tề Vân Nhược không khỏi suy đoán, nơi đó nhất định là nơi Công chúa ở.

Quan viên tộc Khương phụ trách chọn mua nô lệ nói: “May là hôm nay các người đến. Tối nay Đại vương tử cùng Công chúa tiếp đãi Vương gia Đại Khang, bây giờ những người này cần phải đi phục dịch.”

Mạt Xá cầm tiền là đi được rồi. Tề Vân Nhược thì chờ cho các nô lệ được bố trí ổn thỏa xong rồi sẽ học cách hầu hạ người khác, tối đến sẽ có mặt ở tiệc tối.

Gã nhìn lướt qua Tề Vân Nhược với vẻ khó hiểu. Tề Vân Nhược nào chú ý — từ khi nghe người Khương kia nói hôm nay công chúa gặp mặt Vương gia thì y đã chẳng còn nghe lọt điều gì nữa.

Tùy Vũ kéo cho một cái mới gọi được tâm trí y về. Chu Lương nói khẽ: “Ba chúng ta phải ở chung với nhau.”

Y đờ đẫn gật đầu. Đoàn người theo chân người Khương, lát sau họ gặp một tỳ nữ người Hán, người Khương gọi cô ấy là ‘Vọng Nhi cô nương’.

Vọng Nhi nhìn kĩ cả đám nô lệ một lượt, nói: “Các ngươi đi rửa ráy trước đi, thay quần áo trên người, rồi theo ta tới gặp công chúa.”

Nhóm thiếu nam thiếu nữ rốt cuộc gặp được người Hán, vẻ mặt kích động, Vọng Nhi cũng mềm lòng theo: “Các em đừng sợ. Công chúa là chủ nhân tốt, chỉ cần các em nghe lời, hiểu chuyện, công chúa sẽ đối xử tốt với các em.”

Tề Vân Nhược cũng kích động không kém, gặp được tỷ tỷ của Vương gia thì nhanh thôi y có thể gặp được Vương gia rồi. Y, Chu Lương với Tùy Vũ cùng nhau tìm một căn lều nhỏ, chui vào tắm rửa, thay quần áo mới, còn được ăn thịt nướng nóng hổi với cả bánh nướng. Tuy nhiên, thần sắc của các thiếu nam thiếu nữ khi đi theo Vọng Nhi vào phòng ốc của công chúa Trường Bình vẫn có chút dè dặt.

Nơi Công chúa ở không tính là lớn. Tề Vân Nhược nhìn xung quanh vài lần, chỗ rộng nhất ở ngoài này là phòng tiếp khách, vào trong có một gian phòng đọc sách, bên trong cùng mới là phòng ngủ của công chúa. Mười mấy người theo Vọng Nhi vào phòng trong, rồi nhanh chóng quỳ rạp xuống, cất tiếng ‘thỉnh an Công chúa’ ‘Bái kiến Công chúa” lệch nhịp cả. Tề Vân Nhược quỳ gối trong đám người, không kiềm được mà ngẩng đầu lên nhìn —

Đó là một người con gái cực kỳ xinh đẹp, đôi ngươi rẽ nước[2], chân mày uyển chuyển, bảo rằng dáng vẻ tiên tử[3] cũng không ngoa. Nàng ngồi trên bộ bàn ghế bệt[4], nhìn người quỳ bên dưới với vẻ chăm chú, ôn hòa. Ánh mắt nàng dừng lại trên người Chu Lương một lúc lâu, Tề Vân Nhược cúi đầu, thôi không nhìn nữa.

Lý Dao đưa tay lên: “Các ngươi mau đứng lên đi.”

Ấy thế mà người bên dưới không dám động đậy tí nào. Lý Dao nở nụ cười, bảo: “Vọng Nhi, mau đỡ các em trai em gái của em đứng lên đi.”

“Ôi, mấy đứa đứng lên nhanh đi nào.” Vọng Nhi nhanh nhẹn đỡ một người: “Công chúa chúng ta không phải chủ nhân hà khắc đâu.”

Tùy Vũ thì thầm với Tề Vân Nhược: “Công chúa hiền thật đấy… “

Tề Vân Nhược gật đầu, đứng lên theo. Lúc này y mới chú ý tới ngoại trừ công chúa với Vọng Nhi, ở đây còn có một nữ tử đẫy đà người Hán khác, đứng hầu bên cạnh công chúa. Mặt mũi cô ta khá được, cơ mà trông hơi gian xảo. Công chúa còn chưa mở miệng đã thấy ả nói với các nô lệ rằng: “Đại vương tử chúng ta đối xử với công chúa tốt quá à. Công chúa vừa đến, Đại Vương tử trước hết là xây phòng ở cho ngài, rồi lại mua nô lệ người Hán cho ngài sai bảo. Trước kia ta ở trong cái lều chỉ có mỗi một hạ nhân, làm gì cũng không xong, chuyện gì cũng phải phiền đến ta.”

Vọng Nhi liền chau mày, Lý Dao lại chỉ mỉm cười nhìn tỳ nữ trước đây của mình: “Ngươi làm việc luôn nhanh nhẹn.”

Cần Nhi thấy công chúa không hiểu ý mình, biết thời biết thế mà đưa vài đứa nô lệ người Hán cho mình sai bảo, thì có chút không vui, liếc xéo đám nô lệ: “Mấy đứa tôi tớ ti tiện mới mua này e rằng chẳng hiểu phép tắc gì đâu, chi bằng công chúa giao cho ta đi, chờ ta huấn luyện một lượt, dạy xong quy củ rồi trả về cho ngài.”

Giọng Vọng Nhi lạnh nhạt: “Ngươi nói đúng, ngươi thông thạo chuyện hầu hạ người mà.”

Cần Nhi lạnh lẽo nhìn lại, ‘xí’ một tiếng chẳng chút lễ độ: “Ngươi là cái thá gì? Một con tì nữ. Chủ nhân nói chuyện, có chỗ cho ngươi chen vào hả?”

“Chủ nhân nói chuyện thì không có phần ta nói. Chỉ có điều, ngươi mà cũng được xem là chủ nhân ư?

✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾

Chuyên mục chú thích

[1] Raw: 一看肠一断, 好去莫回头: Nhất khán trường nhất đoạn, Hảo khứ mạc hồi đầu: ThiV: 一看腸一斷, 好去莫回頭: Bài thơ Nam Phố Biệt của Bạch Cư Dị, mượn bản dịch Nguyen gia Dinh trên thivien, có sửa.

[2] 双瞳剪水: hàm ý đôi mắt sáng trong

[3] 仙姿佚貌: câu từ đã được edit thoáng

[4] 矮塌 không biết tác giả có gõ sai cái loại ghế không mà gg gợi ý mình chiếc này 矮榻 mới ra đồ cổ, ai biết chỉ mình nhé)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.