…Tân Nguyên Quốc mới là quê hương của họ, mà y nhất định phải về kinh thành, về phủ Thuần Vương, về lại bên cạnh Vương gia
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
Tề Vân Nhược vừa thấy Lý Sâm là quên luôn căn lều nhỏ vừa mới vào ở, vẫn còn hai thiếu niên đang chờ y về. Tùy Vũ giữ cửa, nói miết: “Sao chưa về nữa?”
Chu Lương cũng rầu rĩ: “Nguyên buổi tối chẳng thấy y đâu.”
“Ta cũng vậy…”
“Chắc không phải lạc đường rồi chứ. Ở đây nhiều lều vậy, ban đêm không phân biệt được, có lẽ sang lều người ta ngủ cũng không chừng.”
Tùy Vũ trở vào, nằm xuống nói: “Tốt nhất là vậy. Hôm nay mệt quá à, ta ngủ trước. Mai mà y còn chưa về chúng ta phải đi tìm y đó.”
Chu Lương gật đầu: “Ừm.”
Thời điểm Tề Vân Nhược thức dậy, đầu óc còn hơi mơ mơ màng màng, sau đó mới nhớ ra đêm qua mình đã tìm được Vương gia, hiện tại y đang ở bên cạnh ngài ấy. Y cười cười, bò ra khỏi lòng Lý Sâm, định nhẹ nhàng lặng lẽ ra ngoài múc nước rửa mặt.
“Tiểu Tề.” Lý Sâm ngồi dậy.
“Người nằm đi, ta đi múc nước, cách đây không xa đâu.”
“Tiểu Tề, lại đây.” Hắn vẫy tay
Y bước sang, bị Lý Sâm ôm vào lòng, nghe được tiếng trống ngực trong lòng hắn. Lý Sâm thở dài: “Đừng rời khỏi ta, chờ lát nữa sẽ có người vào.”
“… Dạ.” Rất lâu sau, y mới gật đầu.
Đưa nước tới là một cô bé Tề Vân Nhược biết. Cô bé bưng nước vào với vẻ nhút nhát rụt rè, lúc thấy Tề Vân Nhược thì sững sốt rõ ràng. Y cũng hơi ngại, bảo: “Để ta giúp em.”
Lý Sâm vớ y rửa mặt chung một chậu nước, mặt cô gái nhỏ thoáng cái đỏ lên có vẻ như hiểu ra gì đó. Cô bé bước tới trước, nói khẽ: “Thủy ca ca, Tùy Vũ với Chu Lương mới tìm ngươi đó.”
Tề Vân Nhược khi này mới nhớ tới hiện tại bọn y đang ở cùng một lều, lòng có đôi chút áy náy, vì thế quay qua nói với Lý Sâm: “Ta sang đó nói với họ một tiếng.”
Lý Sâm lưỡng lự, y chỉ tới một hướng: “Ở ngay lều bên kia, ta sẽ về nhanh thôi. Người của công chúa đều ở gần đây, ta không sao đâu.”
Bấy giờ hắn mới gật đầu, thở dài, ôm y rồi nói: “Về sớm chút.”
“Vâng.”
Tề Vân Nhược đi ra với cô bé, cô bé hỏi: “Thủy ca ca với Vương gia kia quen biết nhau ạ?”
“Ừm.”
Y gật đầu, cô bé là người dân Tân Nguyên quốc, vốn tưởng rằng Tề Vân Nhược cũng là người dân nước mình. Cô bé chớp chớp mắt không sao hiểu nổi.
Tề Vân Nhược về tới căn lều mình ở chung với Chu Lương và Tùy Vũ. Tùy Vũ cả giận: “Tối qua huynh đi đâu? Bọn ta đợi lâu lắm đó.”
Chu Lương cũng nói: “Huynh lạc đường hả?”
Tề Vân Nhược nghĩ tới chuyện mình sẽ nhanh chóng chia tay bọn họ, không khỏi có chút bùi ngùi, lại không nghĩ ra lời giải thích nào cho tình huống của mình, chần chừ thật lâu mới kéo hai người đó ngồi xuống: “Mãi chưa nói cho các em hay… Ta không phải người Tân Nguyên quốc.”
Hai thiếu niên đồng loạt sững sờ.
Y áy náy: “Ta là người Đại Khang, vì một vài nguyên nhân mà dừng ở Tân Nguyên quốc không về được, cho nên mới theo ông chủ Mạt Xá tới đây, ta đã tìm được người ta muốn tìm ở đây rồi.”
Qua hồi lâu, Chu Lương mới hỏi: “Huynh không ở lại với bọn ta sao?”
Tề Vân Nhược lắc đầu.
Tùy Vũ cũng trở nên im lặng. Tuy rằng bọn họ chỉ mới ở chung vài ngày nhưng lúc hoạn nạn nương tựa lẫn nhau, cũng nảy sinh không ít cảm tình. Trong ánh mắt Tùy Vũ, Chu Lương chứa đựng ghét giận song lại mang theo thương cảm. Đột nhiên ánh mắt Tề Vân Nhược sáng lên, nếu Vương gia dẫn công chúa ra khỏi đây, phải chăng nô lệ của công chúa cũng có thể theo cùng? Tề Vân Nhược nói: “Các em chờ tin của ta, chờ ta xác định một việc rồi trở về tìm các em.”
Không đợi hai người phản ứng, Y đã chạy đi.
Y quay lại căn lều của Lý Sâm ở phía bên kỉa, nhưng tại cửa lại gặp được một bóng người quen thuộc. Y bất ngờ, mừng rỡ reo lên: “Phương thị vệ!” Phương Qua từng cho y mượn năm lạng bạc lúc y mua mẹ chồng nàng dâu họ Khổng ở chợ người, trong số đông thị vệ của Lý Sâm, y quen anh ta nhất. Chiến trường biến động bất ngờ, có thể gặp được anh ta ở nơi này không thương không đau, Tề Vân Nhược cũng vui lắm.
Phương Qua cũng thấy y, mặt mày đầy rẫy kinh ngạc, một lúc sau anh ta mới hỏi: “Sao ngài ở đây vậy Tề công tử?”
Tề Vân Nhược mỉm cười, trả lời: “Ta từng tới Tân Nguyên Quốc, rồi lại theo thương nhân Tân Nguyên Quốc tới đây, gặp được Vương gia.”
Trong khoảng thời gian này Phương Qua vẫn luôn đi theo bên cạnh Vương gia, biết rõ mồn một nỗi sầu lo của Vương gia, cảm nhận của anh ta về Tề Vân Nhược cũng không tệ, cất lời cảm khái từ tận đáy lòng: “Vậy thì tốt quá rồi.”
Lý Sâm bên trong nghe thấy giọng nói, gọi một tiếng Tiểu Tề.
Phương Qua tới là để truyền tin cho Lý Sâm. Lý Sâm đang đọc thư được gửi đến từ Quý Hoàn ở Tân Nguyên Quốc, thấy Tề Vân Nhược đi vào, hắn cười bảo: “Tiểu Tề, em lập công lớn.”
Tề Vân Nhược tròn mắt, hắn kêu y tới ngồi cạnh mình, cùng nhau đọc thư của Quý Hoàn. Quý Hoàn nói, Quốc chủ Tân Nguyên Quốc – Thành Tư Cật xảo quyệt, với chuyện cung cấp quân lương thì đổ hết cho việc bị tộc Khương ép buộc làm, mà chuyện phục kích Tư Đức khăng khăng bảo là bị người ta hãm hại, Tân Nguyên Quốc chưa từng phái người ra ngoài tấn công người Đại Khang, đủ thấy được da mặt dày cỡ nào.
Quý Hoàn nói thêm là mình vẫn chưa có được tin gì về Tề Vân Nhược. Tuy từng giằng co với Thành Tư Cật, song Thành Tư Cật nhất quyết không nhận, mà suy cho cùng mình với Nguyên Vinh không tiện đi lại trong nước họ, không thể gióng trống khua chiêng tìm người.
Tân Nguyên Quốc hiện giờ tình hình căng thẳng, Phượng Tường mất tích, người Khương nghi ngờ mình bị nghe lén thì không thuận không tha, ngày ngày lôi thôi với đám Thành Tư Cật, gã ta cũng bị sứt đầu mẻ trán, bởi vậy tạm thời đình trệ việc đàm phán với Đại Khang — Quý Hoàn kể thêm chi tiết cái ngày mình với Nguyên Vinh nghe thấy âm thanh ầm ầm dưới đường hầm chính điện Tân Nguyên Quốc, bọn họ đã đưa ra yêu cầu với người Tân Nguyên quốc, bắt bọn chúng rút toàn bộ thám tử ở Đại Khang về.
Chằng qua điều kiện của người Tân Nguyên quốc chính là thả tất cả những người bị Triệu Vĩ Đô bắt tại Ngọc Thự Quan ra.
Đối với chuyện Thành Tư Cật là hậu duệ hoàng đế tiền triều, hiện tại người cả hai nước đều biết, song một bên không nói ra thì bên còn lại cũng coi như không biết.
Khui ra đối với hai nước chẳng có ích lợi gì. Với Tân Nguyên quốc mà nói, bây giờ họ còn chưa có thực lực có thể trực tiếp chống lại Đai Khang, thứ Thành Tư Cật am hiểu nhất chẳng qua chỉ là châm ngòi thối gió ở phía sau mà thôi; với Đại Khang, không biết sẽ bao nhiêu di lão* di thiếu** tiền triều tại biên cương biết người họ Thành dựng lên Tân Nguyên Quốc đến đó nương tựa, hoặc là gây rắc rối cho quan phủ Đại Khang. (*遗老: lão thần triều đại trước, trung thành với triều đại trước. **遗少: người trẻ tuổi còn trung thành với triều đại trước.)
Tề Vân Nhược đọc xong thư của Quý Hoàn mới biết được ngày ấy mình chạy tới đâu. Lý Sâm lại bị hãi hùng một chặp, nếu khi đó Tiểu Tề không ra ngoài với Phượng Tường, có thể sẽ bị Thành Tư Cật thẹn quá hóa giận giết ngay. Hắn không khỏi vui mừng, vạn hạnh, Tiểu tề vừa ra khỏi cung vừa tìm được đường rời khỏi Tân Nguyên Quốc.
“Ban đầu ta chỉ nghĩ người Khương lên trên không tìm được ta chắc chắn sẽ la hét, gây khó dễ trong vương cung Tân Nguyên Quốc, khiến nhiều người chú ý. Nào ngờ hai người Quý ca ca đều nghe thấy hết, thật là tốt… ” Tề Vân Nhược nói được phân nửa thấy sắc mặt Lý Sâm khác thường, cũng hiểu ra. Y nghiêng qua hôn hôn mặt Lý Sâm lấy lòng.
Lý Sâm nhạy cảm nhận ra, trong khoảng thời gian chia lìa này, Tiểu Tề đã thay đổi rất nhiều. Mới vừa rồi hắn có nghe thấy tiếng Tiểu Tề nói chuyện với Phương Qua ở bên ngoài, dường như y còn kết được rất nhiều bạn mới, kể cả sự thay đổi trong thái độ của y với mình — Tiểu Tề trước đây yên lặng và hờ hững, luôn luôn ngồi ngẩn ngơ trong lều, Lý Sâm vốn tưởng rằng như vậy cũng tốt. Mãi đến giờ, hắn mới phát hiện, hắn càng yêu thiếu niên có chút hoạt bát, thẳng thắng, trong ánh mắt mang theo kiên định này hơn, đúng rồi, mấy cậu trai như y ở tuổi này lẽ ra phải như vậy.
Thật ra từ khi Tiểu Tề một mình phóng ngựa tới thung lũng Nhạc Lạc, Tiểu Tề nhặt thương đâm chết tên dạ xoa Tây Kiêu đánh lén mình, Tiểu Tề cưỡi Hồng Tầm đánh lạc hướng truy binh rồi còn nhảy xuống sông Vân… Lý Sâm liền hiểu ra, hạn chế y trong vùng trời nho nhỏ ở cái hậu viện kia là một chuyện tàn nhẫn biết bao.
Tử Dương Bá đã nhốt em ấy nhiều năm, vậy thì để hắn thả em ấy ra.
Lý Sâm dẫn Tề Vân Nhược tới gặp công chúa Trường Bình. Tề Vân Nhược đã gặp công chúa rồi, lần đầu thì thấy thản nhiên đấy, mà lúc này lòng y lại sinh ra lo lắn. Dọc đường không ít bộ hạ của Bá Cách nhìn thấy họ, cái tên người Khương hôm qua hạ lệnh bắt Tề Vân Nhược thấy Lý Sâm dắt tay y, đầu tiên thì gã cười ngả ngớn pha chút thách thức, nhưng sau đó lại chau chặt mày.
Hắn với y đi vào phòng ốc của Lý Dao. Lý Dao với Vọng Nhi đã ở đó chờ họ rồi. Lý Sâm nở nụ cười, kéo Tề Vân Nhược phía sau lưng mình ra trước, Tề Vân Nhược bất ngờ không kịp phòng bị, bước tới trước mặt Lý Dao — đầu tiên là Vọng Nhi ngây người, kinh hãi hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Y cúi đầu: “Công chúa, là lỗi của ta hôm qua chưa khai báo lai lịch… Ta biết rằng Vương gia sẽ đến gặp ngài nên mới theo các nô lệ tới đây.”
Lý Dao cực kỳ thông minh, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, cười kéo Tề Vân Nhược đến ngồi xuống cạnh mình, nhìn vào Lý Sâm, nói: “Tốt rồi nhỉ, cuối cùng đệ cũng có thể thả lỏng.”
Vọng Nhi cũng cười: “Thì ra là vậy. Hôm qua ta thấy cậu làm việc lơ là không yên lòng đấy. Ta còn nghĩ sao tối qua không thấy cậu đâu cả.”
Lý Dao xẵng giọng: “Vọng nhi.”
Vọng Nhi che miệng cười hì một tiếng, thôi nói.
Mặt Tề Vân Nhược càng đỏ hơn. Lý Sâm ngồi đối diện, nói: “Nhưng mà vẫn không nên công khai việc này ra. Cứ bảo là ta vừa ý nô lệ của tỷ tỷ nên đẫn theo là được rồi.”
Nàng gật đầu rồi lại nhìn Tề Vân Nhược. Hắn nói tiếp: “Tiểu Tề chịu khổ nhiều, giờ gầy xuống nhiều quá.”
Lý Dao xoay qua nói với Vọng Nhi: “Nghe thấy rồi chứ? Dặn phòng bếp buổi trưa làm thêm thịt để ăn, thêm cả sữa dê tươi nữa.” Nàng nói với Tề Vân Nhược: “Sữa dê bồi dưỡng thân thể tốt lắm.”
Y gật gật đầu, đáp: “Cảm ơn công chúa.”
Nàng lắc đầu: “Em cũng gọi ta là tỷ tỷ theo Sâm đệ là được rồi. Người một nhà đừng gọi công chúa tới công chúa lui gì cả.”
Lòng y như lên men, chỉ thấy tim mình nóng lên, công chúa Trường Bình ấm áp dịu dàng làm cho y có cái suy nghĩ “giá mà nàng là chị gái ruột của mình thì hay quá”, thuở nhỏ Vương gia có được người chị như vậy đồng hành, chắc chắn hạnh phúc lắm.
Lý Dao hỏi Lý Sâm: “Hôm qua không nhắc tới chuyện hòa đàm, đệ với Bá Cách nói chuyện thế nào rồi?”
Vẻ tươi cười của Lý Sâm chợt tắt: “Bá Cách đồng ý trở thành thủ lĩnh thuộc địa Đại Khang ta, cũng đồng ý cắt Tây Kiêu với Đồ Mục cho Túc Châu.”
Lý Dao gật đầu, thần sắc có phần lo âu: “Tây Kiêu, Đồ Mục chẳng có tác dụng gì cho Bá Cách, cũng vô ích với Đại Khang ta.”
“Sau này phải đổi tộc trưởng Tây Kiêu lẫn Đồ Mục. Đì gia tộc hiếu chiến xuống, nâng các gia tộc trung dung lên, cử quan viên Đại Khang quản lý.” Lúc này Lý Sâm đã lộ vẻ nghiêm nghị: “Nổi loại thì phạt nặng, nếu phản khán thì giết — một người không theo giết một người, một nhà không theo giết một nhà, bộ tộc không theo tru toàn tộc.”
Lý Dao chậm rãi gật đầu.
Vọng Nhi đã ra ngoài đóng cửa canh cửa rồi. Lý Dao thản nhiên nói: “Bá Cách này đúng thật là yêu thích văn hóa người Hán, mai sau gã sưng thần với phụ hoàng, nhắc phụ hoàng ban cho gã cầm kỳ thư họa, vải vóc lụa là.” Lý Dao nhìn bày trí chung quanh: “Gã còn cố ý bắt chước người Hán xây dựng cung điện, ta thấy vậy cũng không tồi. Xin phụ hoàng phái thợ thuyền đến, sau này quý tộc người Khương sẽ đua nhau noi theo, chưa tới mười năm, liếc mắt nhìn lại vương đô tộc Khương, khắp nơi là bản sắc người Hán.”
Trên gương mặt Lý Sâm ấy mà có chút đau buồn: “Trường tỷ, tỷ thật sự không theo ta về ư?”
Tề Vân Nhược giật mình.
Lý Dao vẫn lắc đầu, nàng đặt tay lên tay hắn, mỉm cười bảo: “Bây giờ tỷ tỷ ở đây, thay đệ theo dõi người tộc Khương, cuối cùng rồi sẽ có một ngày tỷ trở về, đúng chứ? Tỷ chưa từng nghi ngờ, Sâm đệ à… Ngày đó, đệ đích thân ban quốc thư xuống, triệu tỷ tỷ về kinh, vấn an tổ mẫu lẫn thân nhân. Ngày ấy, tỷ tỷ cứ quang minh chính đại trở về, ngồi xe kiệu tứ mã, dẫn theo trên dưới trăm tùy tùng, mang theo lòng biết ơn chân thành của người Khương, cùng với thành tựu to lớn của đệ… Nói tỷ tỷ hay đi, sẽ có ngày đó.”
Lòng Tề Vân chấn động. Y nghiêng qua nhìn Lý Sâm, trong mắt Lý Sâm chứa ánh nước. Hắn run lên, đáp: “Ta đồng ý với tỷ. Trường tỷ, rồi sẽ có ngày đó, mà còn rất nhanh… Ta đích thân đến đón người.”
Nàng gật đầu mỉm cười.
Bỗng nhiên sắc mặt Lý Sâm hóa lạnh, Tề Vân Nhược cũng nghe thấy giọng nói tràn đầy bực bội của Vọng Nhi: “Ngươi tới làm gì? Công chúa đang trò chuyện với Vương gia! Ngươi có vấn đề gì?!”
Sau đó là giọng nói lộ ra sự chán ghét của một cô gái: “Ta là người Đại Khang, chẳng lẽ không được thỉnh an Vương gia à?!”
“Ngươi xem như —”
Lý Dao thản nhiên nói: “Vọng Nhi, mời cô ấy vào đi.”
Cần Nhi cậy thắng ra vẻ nhấc chân hất mặt[1], phất tay áo đi vào trong nhà. Tề Vân Nhược vốn định đứng lên lại bị Lý Dao giữ lại. Sau khi Cần Nhi tiến vào thấy Tề Vân Nhược vẫn ngồi ở chỗ kia, không cam lòng mà làm cái phúc thân với Lý Dao, sau ấy lại thi lễ với Lý Sâm: “Thiếp ra mắt Vương gia.”
[1]趾高气昂: chỉ cao khí ngang; miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế; chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý.
Lý Sâm nhíu mày nhìn sang Lý Dao. Lý Dao tỏ ý hắn chớ tức giận, nói với Cần Nhi: “Ngươi tới đây có chuyện gì?”
Cần Nhi cười nói với Lý Sâm: “Thiếp nghe nói Vương gia ở chỗ công chúa, bèn đến thỉnh an.”
Lý Dao “ừm” một tiếng, vẻ mặt Cần Nhi đã hơi sượng lại. Ả tới đây để làm gì à? Ả đâu phải đồ ngu, làm việc nhiều năm ở chỗ Bá Cách, đương nhiên biết thân phận Đại Vương tử Bá Cách khác biệt, tương lai gã chính là tân thủ lĩnh của người Khương, cho rằng làm người phụ nữ của Bá Cách, Cần Nhi sẽ cùng hưởng vinh quang, cũng tự giác sinh cho Bá Cách ba đứa con, vinh sủng bền lâu. Nhưng bởi vì ả từng mang thân phận nô lệ, bị các cơ thiếp khác của Bá Cách xa lánh; cơ mà trong số Hán nữ từ trước đến nay thì hiện giờ ả có địa vị có thân phận nhất. Nếu Vương gia nhìn vào bề mặt này, bằng lòng giúp mình một phen… Với lại nói thế nào đi nữa ả cũng theo công chúa gả xa tái ngoại, có công với Đại Khang đấy.
Cái ả muốn chính là thân phận được Đại Khang thừa nhận, được tôn vinh.
Cần Nhi đang ấp a ấp ấp úng nói không được rõ lời, Lý Sâm chau mày, ả tỏ bày: “Thiếp rời nhà nhiều năm, nhung nhớ cố hương… “
“Vậy bổn vương nói một tiếng với Bá Cách, đưa ngươi về Đại Khang.”
Ả cả kinh, cố cười: “Ý thiếp không phải vậy, mặc dù thiếp nhớ quê, nhưng cũng đã gả xa tới tộc Khương, sao trở về được nữa? Thiếp sẵn lòng vì Đại Khang tạo quan hệ với tộc Khương, không về cố hương nữa.”
Hắn im lặng, Tề Vân Nhược cúi đầu, đảo mắt, đoán được ý người phụ nữ này. Dẫu sao vẻ mặt cô ả rất rõ ràng, muốn gì khó mở miệng nhưng biểu cảm hoàn toàn không giấu giếm. Lý Sâm bưng tách trà lên, Lý Dao cũng không định đón lời, Tề Vân Nhược nổi tâm trêu chọc, mở miệng: “Vương gia biết rồi, nhưng mà Vương gia với Công chúa người thân gặp nhau, còn rất nhiều điều muốn nói. Vị phu nhân này còn vấn đề gì nữa không?”
Cần Nhi phẫn nộ nhìn sang Tề Vân Nhược, Tề Vân Nhược nói tiếp: “Vị phu nhân đây là một đầy tớ trung thành, mong rằng sau này ngươi tiếp tục hầu hạ công chúa, công chúa thân phận cao quý, ngươi làm tốt điểm ấy đã là công lao rất lớn đối với mối quan hệ giữa Đại Khang và tộc Khương rồi.” Cũng bởi ngày hôm qua Tề Vân Nhược gặp Cần Nhi chẳng vui vẻ gì, không muốn thấy ả ở trước mặt công chúa còn đắc ý như vậy mới nói ra vài lời cay nghiệt, còn làm bộ lơ đãng nhìn phản ứng của Lý Sâm.
Lý Sâm đang nhìn y cười. Cần Nhi vốn cả bụng lửa giận đang tính phát ra, song thấy được sắc mặt Lý Sâm nên mới lập tức im bặt. Ả ta cắn răng: “Thiếp xin lui.”
Lý Dao gật đầu.
Cần Nhi cúi đầu, xoay người lui ra ngoài, móng tay giấu trong tay áo bấm vào thịt một cách tàn nhẫn. Bên kia cửa, Vọng Nhi liếc khinh cô ả. Cần Nhi nói khẽ: “Sẽ có lúc ngươi cầu xin ta.”
Vọng Nhi nhàn nhã đáp: “Ta cũng ngóng trông người chị em mình ngày xưa lên như diều gặp gió giúp đỡ ta một lần nè.”
Lý Sâm hỏi: “Đó là nữ tì từng theo Trường tỷ xuất giá phải không?”
Nàng phớt lờ, bảo: “Đừng để tâm những chuyện này.”
Ngay cả Tề Vân Nhược cũng nhìn ra ý của Cần Nhi chứ nói chi đến Lý Dao với Lý Sâm. Lý Dao nói: “Cô ta có con, nhưng địa vị thấp, không làm được gì nếu không được Bá Cách yêu chiều.”
Giọng Lý Sâm trầm thấp: “Nếu sau này ả vô lễ với Trường tỷ…”
Lý Dao nhìn hắn mà buồn cười: “Đệ cho rằng ngay cả đứa nữ tì mà tỷ tỷ đệ cũng không trừng trị được sao? Chẳng qua chẳng cần thiết… Thôi, với người Khương, nô lệ chính là nô lệ. Cô ta không gây được sóng gió gì đâu.”
Tề Vân Nhược nhớ tới bạn tốt mới kết của mình, thoáng chốc do dự, y không nỡ rời bỏ hai thiếu niên, nhưng nơi ở của tộc Khương cách quê hương họ rất gần, họ sẽ bằng lòng đến kinh thành Đại Khang xa xôi sao? Hơn nữa, dù gì hai người đó cũng là người Tân Nguyên Quốc, thân phận đặc thù, nếu sau này quan hệ giữa Tân Nguyên Quốc với Đại Khang chuyển xấu, bọn họ sinh hoạt ở kinh thành ắt phải chịu ảnh hưởng. Tề Vân Nhược nhìn Lý Dao, thưa: “Công chúa, ta có chuyện muốn làm phiền ngài.”
Lý Dao nhìn y với vẻ ôn hòa.
Tề Vân Nhược đỏ mặt, sửa lời: “Tỷ tỷ, là thế này… Trên đường ta tới đây quen được hai thiếu niên, hoàn cảnh có chút đáng thương, tuổi cũng nhỏ nữa. Ta muốn nhờ người chăm sóc họ, nhưng mà không cần đối xử với họ quá tốt đâu, chỉ để ý đừng để người ta ăn hiếp họ là được rồi ạ. Hai người họ là Tùy Vũ với Chu Lương.”
Lý Dao gật đầu, cười đáp: “Ta có biết, hôm qua tới cùng với đệ, đều là mấy đứa trẻ cả.”
Y mới yên lòng.
Buổi trưa, Lý Dao liên tục gắp thức ăn cho Tề Vân Nhược, bảo y ăn nhiều thịt hơn. Y đã uống một bát lớn sữa dê, Lý Sâm còn nói: “Nếu có ích, ta cũng chuẩn bị sữa dê trong vương phủ, mỗi ngày Tiểu Tề uống một bát.”
Y mấp máy môi, nói khẽ: “Ta đâu có gầy.”
Nàng cười: “Có phải cảm thấy vị sữa dê không ngon không, có thể thử sữa bò, thêm mật ong vào cũng được.”
Lý Sâm nhìn Tề Vân Nhược, gật đầu: “Về rồi chúng ta thử xem sao.”
Sau khi ăn xong, Tề Vân Nhược với Lý Sâm ra về. Lý Sâm tiếp tục đàm phán điều kiện với Bá Cách, Tề Vân Nhược tản bộ tìm Tùy Vũ với Chu Lương, nói chuyện mình nhờ công chúa coi sóc bọn họ.
Tùy Vũ đã thoát khỏi nỗi buồn ly biệt, thẳng thắn: “Ta đã hiểu! Dù sao đi nữa, vẫn chưa chúc mừng huynh, gặp lại người quan trọng với mình.”
Chu Lương thì vẫn mang vẻ ủ dột. Tề Vân Nhược sờ mặt nó: “Mai này không ai bắt nạt em nữa đâu.”
Chu Lương nói: “Thật ra ta vẫn muốn về Tân Nguyên Quốc. Sau này có cơ hội ta sẽ về, mẹ ta mai táng ở đó, ta phải làm việc thật tốt ở chỗ công chúa, phải kiếm tiền, chờ ta lớn, có sức khỏe, ta sẽ về nước.”
Cha mẹ Tùy Vũ đều đã mất, nhưng nghe xong lời Chu Lương nói, cậu nhóc cũng gật đầu: “Đúng! Ta cũng muốn về. Mấy người đó dựa vào đâu chiếm nhà cửa đất vườn của cha mẹ ta chứ! Ta muốn giành lại hết, bọn họ có ngon thì bán ta lần nữa đi!”
Tề Vân Nhược thấy hai thiếu niên lấy lại sức sống, trong lòng đôi chút vui vẻ an tâm. Đối với Tùy Vũ và Chu Lương mà nói, Tân Nguyên Quốc mới là quê hương của họ, mà y nhất định phải về kinh thành, về phủ Thuần Vương, về lại bên cạnh Vương gia.
✾▬▬▬๑۩♡۩๑▬▬▬✾
p/s BMiu: Tuần này lưng tui bất ổn, công việc cũng đang càng bất ổn cho nên tiếng độ 2 chương / tuần hên xui rồi nha.