An Thái tịnh dưỡng mấy ngày, trạng thái tinh thần đã tốt hơn.
“Con ngây ngô ở đây làm gì, tạm thời cha còn chưa chết, con về công ty đi làm đi.” An Thái nói với An Thanh, ông là người cuồng công việc nên hy vọng con gái cũng như thế.
“Con hy vọng cha đổi lại di chúc, con có thể cùng hắn chia năm năm, điều kiện kết hôn hủy bỏ.” An Thanh nói với An Thái.
“Di chúc sẽ không thay đổi, con phải kết hôn, nếu không một xu cũng không cho con, cổ phần công ty càng không cho con.” Dù giọng nói còn rất yếu nhưng ngữ khí của An Thái vô cùng kiên định.
“Cuộc sống riêng của con, con có chừng mực, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.” An Thanh cau mày nói.
“Di chúc đã được công chứng, sẽ không đổi nữa, con phải lựa chọn, là người thông minh, cha nghĩ con phải biết chọn như thế nào, cha mệt rồi, con ra ngoài đi.” An Thái nói xong liền đuổi An Thanh ra ngoài.
An Thanh biết lão cha hết sức cố chấp, nói một không hai, hiển nhiên sẽ không dễ dàng đổi di chúc.
“Nối dõi tông đường, để cho em trai tiện nghi kia làm, con cưới hay không thì có liên quan gì?” An Thanh không hiểu tại sao cha cô lại cố chấp vấn đề cô kết hôn hay không.
“Không có một người cha nào nguyện ý nhìn con gái mình cùng phụ nữ càn quấy, đơn giản là vô cùng hoang đường, cha không cho phép con làm chuyện bôi xấu gia phong nữa!” Đây là phương thức An Thái tự cho là yêu An Thanh.
An Thanh không muốn cùng An Thái giải thích cái gì, chủ nghĩa đàn ông lại còn cố chấp từ trong xương lão cha đều cho rằng đàn bà là giúp chồng dạy con, ngoan ngoãn làm công cụ nối dõi tông đường, tình cảm gì, tính hướng gì đều là dư thừa.
Suy nghĩ của người có khuôn mẫu cứng rắn, cũng sẽ không vì vài ba lời mà rung chuyển, cô không có cách nào thuyết phục lão cha, càng không có cách nào tiếp thu suy nghĩ của ông ấy cho cô. Hơn nữa, cô thích phụ nữ, cùng lão cha không liên quan gì, cô vô cùng ghét loại đàn ông như ông ấy.
“Cha đem công ty cho hắn, không sợ hắn không chống đỡ nổi sao?” An Thanh buông tha dùng tình cảm thuyết phục An Thái, chẳng qua lấy quan hệ lợi hại lẫn nhau làm yếu điểm uy hiếp người khác.
“Chuyện đó cũng không liên quan đến con.” An Thái lãnh đạm nói.
An Thanh nhìn An Thái một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“An Thanh, mẹ và cha thật hy vọng con có thể sớm kết hôn, hiện tại thân thể của ông ấy cũng không tốt như lúc trước, cũng hy vọng con sớm một chút tiếp quản công ty, con liền nghe theo lời ông ấy, ông ấy cũng vì muốn tốt cho con, con nghe theo ông ấy kết hôn có được không?” An mẹ đuổi theo, khuyên An Thanh.
An Thanh nhìn mẹ, cũng không nói gì, chẳng qua ấn chìa khóa xe mở cửa, sau đó lái xe rời đi, tâm tình cô cũng không tốt lắm, cô rõ ràng, muốn tiền muốn cổ phần, nhất định phải kết hôn, nếu như không lấy tiền, không lấy cổ phần thì phải thừa dịp còn sớm đưa ra quyết định, nếu không cần thì xem như cô đã làm trâu làm ngựa không công cho công ty hơn mười năm.
An Thanh trước giờ cho rằng, thuộc về cô, thì cô sẽ lấy, cô không phải thánh mẫu. Mặc dù An Thanh có quyết định nhưng cô vẫn mua vé máy bay trong ngày, trở lại thành phố của Lương Hiểu.
Lúc Lương Hiểu nhìn thấy An Thanh, còn hết sức ngạc nhiên, mừng rỡ, cô cũng định qua hai ngày sẽ mua vé máy bay đi gặp An Thanh, dù sao cô nhớ An Thanh cũng sắp điên rồi, liền muốn thừa dịp cuối tuần đi gặp An Thanh.
“Tại sao không nói cho em biết hôm nay chị trở lại.” Trong giọng nói của Lương Hiểu không giấu được ngạc nhiên, mừng rỡ.
“Bởi vì chị nhớ em.” An Thanh đưa tay ôm lấy eo Lương Hiểu.
“Chị rất ít khi nói những lời này, thân thể cha chị có tốt không?” Lương Hiểu quan tâm hỏi, sau đó đưa tay cũng ôm lấy eo An Thanh.
“Tốt lắm, hẳn có thể sống thêm vài năm.” An Thanh thản nhiên nói.
“Chị có tâm sự?” Lương Hiểu cảm thấy tâm tình An Thanh không phải tốt như vậy.
“Lão cha lập bản di chúc phiền phức.” An Thanh cũng không có ý định giấu diếm Lương Hiểu.
“Nội dung là gì?” Lương Hiểu trong vô hình cảm thấy có chút bất an.
“Nếu như chị muốn cổ phần công ty thì nhất định phải kết hôn, nếu như không kết hôn thì ông ấy sẽ đem toàn bộ cổ phần công ty cho em trai tiện nghi, một xu cũng không cho chị.” An Thanh nói đến di chúc, cũng rất phiền não.
“Vậy chị quyết định thế nào?” Lương Hiểu chật vật hỏi, di chúc này liên quan đến tài sản mấy trăm triệu, trong lòng Lương Hiểu đột nhiên có chút sợ hãi, dù An Thanh chọn ra sao, cô đều sợ.
An Thanh nhìn Lương Hiểu, cô cũng không trả lời ngay, cô có thể cảm giác Lương Hiểu vui sướng vừa rồi liền ảm đạm đi.
“Chị có chút đói bụng, trước cùng chị ra ngoài ăn cơm đi.” An Thanh cần một chút thời gian để Lương Hiểu hòa hoãn.
“Chị muốn ăn gì, em làm cho chị ăn.” Lương Hiểu cố gắng giả vờ không quá để ý.
“Đi ra ngoài ăn đi.” An Thanh biết Lương Hiểu bây giờ không có tâm tình ăn cơm.
“Ừ.” Lương Hiểu theo An Thanh ra ngoài ăn cơm, có gì ăn đó, Lương Hiểu cũng không có để ý đến, An Thanh ăn không có nhiều, Lương Hiểu ăn càng ít hơn, cả mâm thức ăn còn bày trên bàn, nhưng Lương Hiểu ăn hai ba miếng liền không ăn được nữa, trong lòng Lương Hiểu cũng đoán được ít nhiều quyết định của An Thanh, chỉ còn chờ tuyên án thôi.Cô hẳn nên vui, An Thanh quyết định trước tiên liền nói cho cô, nhưng cô nhìn An Thanh đang dùng bữa, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, khó chịu lại phải kiềm chế.
“Ăn nhiều một chút, chị cảm thấy em gầy đi.” Vừa nói An Thanh nhìn Lương Hiểu, cô có thể cảm giác được Lương Hiểu đang cực lực khắc chế nỗi buồn, điều này khiến An Thanh có chút đau lòng.
Lương Hiểu chẳng qua cười nhàn nhạt, cũng không trả lời.
An Thanh cảm thấy Lương Hiểu cười nhàn nhạt trong lòng cũng lộ ra khổ sở, hiển nhiên nỗi buồn của Lương Hiểu so với cô dự đoán còn nghiêm trọng hơn một chút.
“Lương Hiểu.” An Thanh có chút bất an gọi tên Lương Hiểu.
“Dù như thế nào, em cũng sẽ không rời xa chị, đúng không?” An Thanh nhìn vào mắt Lương Hiểu hỏi.
Lương Hiểu nhìn An Thanh, trong nháy mắt đó lòng kịch liệt đau. Cho đến bây giờ cô chưa từng chủ động rời đi, đều là nhìn người khác rời đi, nếu như nói mỗi người cô yêu rời đi đều như rút của cô một cái xương sườn, thì cô có dự cảm An Thanh rời đi, sẽ rút đi xương tủy của cô, đến giờ phút này, cô mới phát hiện tình cảm của cô dành cho An Thanh, đã vĩnh viễn vượt qua tình cảm dành cho những người khác.
“Chị không đẩy em xa, thì em sao có thể rời đi chứ?” Lương Hiểu cười hỏi, ” An Thanh dù chị quyết định thế nào, em đều ủng hộ chị.” Lương Hiểu lại nói thêm.
“Chờ chị trở về, chị sẽ nói cho em, kế hoạch cùng dự định của chị.” Nếu như cổ phần công ty là cá, Lương Hiểu là tay gấu, thì An Thanh đều muốn cả hai.
– ————-Mạnh tử có câu: Ngư, ngã sở dục dã, hùng chưởng diệc ngã sở dục dã; nhị giả bất khả đắc kiêm, xả ngư nhi thủ hùng chưởng giả dã. ( Cá là món ta thích, bàn tay gấu cũng là món ta thích; nếu không có được cả hai thì bỏ món cá giữ lại món bàn tay gấu).
=> Mạnh tử cho rằng cá và tay gấu không thể có cả hai.