Trang viên của Vương Duy, trong thư phòng.
Đèn sáng như hoa sen, Vương Duy và Đào Uyên Minh đều có mặt. Vương Duy cầm bút cúi đầu viết gì đó, thỉnh thoảng dừng lại suy nghĩ, trên sàn đã rơi rải rác nhiều giấy.
Đào Uyên Minh ngồi bên cửa sổ gảy đàn cổ, ánh sao chiếu vào tóc và tay áo của ông, khắc họa nên hình dáng của ông, làm ông trông có hơi không thật.
Vương Duy chống tay lên má nhìn nghiên mực hạt đào. Hạt đào chỉ còn một nửa, điều này có nghĩa là thời gian ông và Đào Uyên Minh ở bên nhau không còn nhiều. Thơ về Đào Nguyên còn chưa viết xong, thôn Đào Nguyên cũng chưa tìm thấy, Đào Uyên Minh đã mang đến cho hắn một đoạn thời gian ấm áp và vui vẻ trong cuộc hành trình cô đơn của mình, nhưng hắn không thể báo đáp, chỉ có thể để ông ra đi với ký ức trống rỗng.
Vương Duy quay đầu nhìn Đào Uyên Minh, trong lòng có muôn vàn tâm sự.
Đào Uyên Minh ngừng gảy đàn, nhìn Vương Duy: “Sao vậy?”
Vương Duy muốn nói rồi lại thôi.
Đào Uyên Minh dường như hiểu tâm trạng của Vương Duy, cười nói: “Ma Cật lại tự làm khổ mình rồi.”
Vương Duy nói: “Ta không nỡ để tiên sinh rời đi. Dù phải rời đi thì ta cũng mong tiên sinh mang theo ký ức về thôn Đào Nguyên mà đi.”
Đào Uyên Minh cười không nói. Ông đã có một người tri âm, một đoạn ký ức rất đẹp, những điều này đủ để sánh với thôn Đào Nguyên rồi.
Vương Duy nhặt giấy rơi trên sàn, ngâm lên những câu thơ lộn xộn: “Nhìn xa một chỗ tụ mây cây, gần vào ngàn nhà rải hoa trúc.” “Trăng sáng dưới thông phòng lặng lẽ, mặt trời mọc trong mây gà chó ồn ào.” “Khi đó chỉ nhớ vào núi sâu, suối xanh mấy khúc đến rừng mây.”
Đào Uyên Minh ngắt lời Vương Duy: “Ma Cật, ngày Trùng Dương chúng ta cùng nhau lên trên cao nhìn ra xa, có được không?”
Vương Duy cười đồng ý: “Được thôi.”
Đào Uyên Minh cười vui vẻ, ông cảm thán: “Ta cảm thấy ta ký thác hồn vào quả đào, lang thang nơi trần thế hai trăm năm, dường như chỉ để chờ cùng Ma Cật lên trên cao nhìn ra xa.”
“Ha ha.” Vương Duy cũng cười. Tuy nhiên, trong lòng hắn lại có hơi buồn bã.
Lúc này, ngoài sân vang lên tiếng của Vương Quý và Chu Mặc. Vương Quý đang chửi rủa, lại như đang ném thứ gì đó, “Choang” một tiếng, Chu Mặc cũng đang la lớn, như đang đuổi thứ gì đó.
Vương Duy đứng dậy, ra ngoài xem có chuyện gì, Đào Uyên Minh cũng đi theo.
Vương Duy ra đến sân, dưới ánh trăng nhìn thấy Vương Quý và Chu Mặc đều mặc quần áo mỏng, chân trần đứng trên đất. Vương Quý tay trái chống eo, tay phải cầm chổi, đang chửi bới bóng tối ngoài hàng rào.
Chu Mặc đứng bên cạnh Vương Quý, tay cầm một cây gậy, chân run rẩy, răng va vào nhau.
Hàng rào bị thứ gì đó làm đổ một đoạn, có một cái cuốc không biết là của Vương Quý hay Chu Mặc ném ra.
Vương Duy thấy vậy, hỏi: “Có phải trộm không?”
Vương Quý quay lại, nói: “Không phải trộm là hổ. Không biết từ đâu một con hổ núi chạy tới, gần đây luôn lảng vảng quanh trang viên, lão biết nó sẽ gây chuyện nên lúc nào cũng cảnh giác. Quả nhiên là tối nay nó đến.”
“Hổ… hổ sao?” Mặt Vương Duy biến sắc.
Vương Quý vỗ lồng ngực gầy gò, nói: “Thiếu lang quân không cần lo lắng, hổ đã bị lão ném chổi đuổi đi rồi. Không phải lão khoe khoang, lúc trẻ lão cũng từng học võ nghệ, sức mạnh có thể vác đỉnh, vận khí có thể bay mái nhà, một con hổ chẳng tính là gì đâu.”
Vương Duy đổ mồ hôi lạnh, quay đầu hỏi Chu Mặc: “Quý bá hôm nay lại uống rượu phải không?”
Mặt Chu Mặc tái nhợt gật đầu, nói nhỏ: “Ông ấy nói trong lòng phiền muộn, sau bữa tối đã uống hơn nửa hũ rượu. Nhưng vừa rồi ông ấy thực sự dùng chổi đuổi con yêu quái giống hổ đó đi thật.”
Vương Duy kinh ngạc: “Yêu quái giống hổ?!”
Chu Mặc gật đầu, răng va vào nhau: “Lông của nó dài hơn hổ, răng như lưỡi dao, khuôn mặt giống người, không biết là loại yêu quái gì…”
Vương Quý mắt mờ, khẳng định đó là hổ: “Rõ ràng là một con hổ, làm gì có yêu quái nào?”
Chu Mặc khẳng định: “Không phải hổ là yêu quái.”
Vương Quý vung chổi, khí thế hào hùng: “Dù là yêu quái hay hổ, thì nếu nó dám quay lại, lão sẽ cầm chổi đánh nó.”
Vương Duy thở dài, không để ý đến Vương Quý đang say, lo lắng nói: “Bây giờ không thể tìm người trong làng giúp, trên đường sợ bị tấn công, phải làm sao đây?”
Chu Mặc cũng không nghĩ ra cách, lo lắng không nói gì.
Đào Uyên Minh đứng bên cạnh Vương Duy, nói: “Dù là hổ hay yêu quái thì đều sợ lửa. Có thể lấy củi trong bếp đốt một đống lửa trong sân, ngồi quanh lửa đợi trời sáng.”
Vương Duy nghe vậy thì mắt sáng lên, lập tức ra lệnh cho Chu Mặc đi làm.
Chu Mặc tuân lệnh rời đi.
Vương Quý dù không muốn cũng phải đặt chổi xuống đi lấy củi.
Trên chổi có dính một ít tro đen, trong bóng tối phát ra ánh sáng màu tím.
Trên đỉnh vách đá phía Nam Sơn, một con yêu thú màu xanh đứng yên, bờm dài bay theo gió, hình dáng như hổ nhưng mặt người, mắt xanh, ánh mắt đầy tà ác và bạo ngược. Nó nhìn về phía trang viên dưới chân núi, nơi có đống lửa, lờ mờ thấy ba người ngồi quanh lửa. Nó muốn tiến lại gần nhưng ánh sáng màu tím từ đống tro trên chổi khiến nó co lại một bước. Nó dùng vuốt cào đất ngửa đầu phát ra tiếng “gầm gừ…”. Nó bắt đầu phát điên, thân hình dần lớn lên, miệng nứt ngang, đầu to chia làm hai, răng nanh đan xen sắc như dao.
Tiếng gầm của yêu thú vang dội khắp núi rừng, rừng cây và cánh đồng im lặng đến đáng sợ.
Đúng lúc này, trên trời vang lên tiếng hét thảm “A a a…”.
Yêu thú chưa kịp ngẩng đầu thì một bóng đen từ trên trời rơi đúng vào lưng nó, rồi lăn xuống vách đá, rơi xuống tảng đá lớn nhô ra cách đó ba mét. Yêu thú bị cú va chạm mạnh lăn một vòng trên đất.
Người đó vì rơi xuống thân mềm của yêu thú trước khi rơi xuống đất nên không chết. Hắn ngồi trên tảng đá dưới vách đá, kêu lên: “Ối, tiểu sinh bị ngã chết rồi…”
Một con rồng trắng từ trên trời hạ xuống rồi dừng lại giữa không trung, nhìn chằm chằm vào yêu thú xanh trên vách đá, mắt rồng vàng rực như lửa. Rồng trắng khiếp sợ nói với tiểu thư sinh trên tảng đá dưới: “Hiên Chi, thì ra là Đào Ngột!”
Nguyên Diệu không nhìn thấy Đào Ngột, cũng không nghe rõ lời rồng trắng, hắn vừa xoa vai vừa tức giận nói: “Đừng nhắc đến đào nữa, tiểu sinh nghe chữ ‘đào’ là muốn tức giận…”
Đào Ngột ban đầu nhe răng, chuẩn bị nhảy xuống nuốt chửng Nguyên Diệu. Nhưng sau khi rồng trắng xuất hiện thì nó dừng lại, dùng ánh mắt tà ác nhìn rồng trắng, mắt hiện lên sát khí tàn bạo.
“Xì!” Rồng trắng khiếp sợ, quay đầu muốn bỏ chạy nhưng nhìn thấy tiểu thư sinh ngồi trên đá, lại dừng lại.
“Grrrrr…” Đào Ngột gầm lên, nhảy lên tấn công rồng trắng, nhe răng sắc nhọn định cắn vào cổ rồng.
Nguyên Diệu lúc này mới thấy Đào Ngột, hắn hoảng hốt: “Bạch Cơ, cẩn thận yêu thú…”
Rồng trắng ngửa đầu vẫy đuôi tránh được cú tấn công của Đào Ngột, miệng phát ra tiếng gầm vang trời.
Đào Ngột bị chấn động thì lùi lại ba bước.
Rồng trắng nắm lấy cơ hội, lao xuống bên cạnh Nguyên Diệu, dùng móng vuốt bắt lấy thắt lưng hắn, mang hắn bay lên trốn thoát.
Đào Ngột bay lên mây đuổi sát không tha.
Rồng trắng bay phía trước, Đào Ngột đuổi phía sau.
Rồng trắng vừa bay vừa lo lắng: “Đào Ngột… sao lại là Đào Ngột… lần này đúng là rắc rối…”
Nguyên Diệu vì rồng trắng bay quá nhanh mà chóng mặt: “Tiểu sinh… không chịu nổi nữa… Bạch Cơ đừng đuổi nữa, dừng lại nói chuyện với Đào Ngột, chúng ta không có thù hận gì với nó, nó không hẳn sẽ…”
Rồng trắng ngắt lời Nguyên Diệu: “Nếu có thể nói chuyện thì nó đã không gọi là Đào Ngột. Đào Ngột là một trong bốn hung thú thời thượng cổ, dù là người hay phi nhân thì gặp nó đều chết. Nó giết không vì thù hận hay săn mồi mà chỉ vì vui thích.”
Bạch Cơ chưa nói hết, Đào Ngột mở miệng phun ra ngọn lửa yêu xanh. Ngọn lửa như một cái roi khổng lồ quất vào rồng trắng. Rồng trắng kinh hoàng cuộn người lại, dùng móng vuốt ôm chặt tiểu thư sinh, bảo vệ hắn trong lòng.
Yêu hỏa thiêu đốt người rồng trắng, vảy rồng lập tức cháy đen, từng mảng rơi ra lộ ra gân thịt.
“Grrrrrrrrr…” Rồng trắng đau đớn, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Nguyên Diệu dù được rồng trắng bảo vệ, vẫn cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa, hắn nghĩ nếu không có rồng trắng che chắn thì hắn đã bị thiêu thành tro rồi. Trong gió đêm, hắn ngửi thấy mùi thịt cháy khét, trong lòng lo lắng rồng trắng có bị lửa yêu của Đào Ngột nướng chín không?
“Bạch Cơ, ngươi còn… ổn chứ?”
Rồng trắng yếu ớt nói: “Suýt nữa là bị nướng chín rồi.”
“Nếu không có tiểu sinh thì ngươi có thể tránh được rồi.” Nguyên Diệu rơi lệ, trong lòng vô cùng đau khổ, hận mình bất lực.
Rồng trắng an ủi Nguyên Diệu: “Hiên Chi không cần tự trách, tránh được yêu hỏa cũng không tránh được tấn công.”
Đào Ngột trong lúc Rồng trắng tránh lửa đã tiến đến phía sau Rồng trắng. Rồng trắng không thể tránh chỉ đành quay đầu đối chiến.
Dưới ánh trăng xanh, giữa mây đêm, một Đào Ngột và một Thiên Long đối đầu, một mắt xanh như trăng, bờm bay phấp phới, một mắt vàng như lửa, râu tóc dựng đứng, trận chiến sắp nổ ra.
Nguyên Diệu thấy tình thế này thì lấy hết can đảm, nói: “Bạch Cơ, ngươi ném tiểu sinh về phía Đào Ngột đi. Nó ăn tiểu sinh có thể mất một ít thời gian, ngươi nhân cơ hội trốn thoát. Nhớ mỗi năm vào ngày này đốt cho tiểu sinh vài tờ giấy tiền, coi như là tiền tiêu vặt.”
Đào Ngột nhảy lên há miệng định cắn Rồng trắng, bờm bay phất phới như cây kích.
Rồng trắng nói: “Được, ta sẽ đốt thêm nhiều giấy tiền cho Hiên Chi.”
Rồng trắng dùng sức ném Nguyên Diệu lên mây, tiểu thư sinh bay lên không, sợ đến mức gần như ngất đi, hét lớn: “Ngươi thực sự ném ta sao?! Còn ném lên cao thế này?! A a a…tiểu sinh làm ma cũng không tha cho ngươi…”
Rồng trắng không để ý đến Nguyên Diệu, dùng móng vuốt chiến đấu với Đào Ngột.
“Grrrr…” “Grrrr…” Tiếng gầm của rồng trắng và Đào Ngột vang lên trên mây, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết “A a a…” của tiểu thư sinh.
Nguyên Diệu bay lên cao bằng mặt trăng xanh rồi bắt đầu rơi xuống. Khi rơi đến độ cao rồng trắng và Đào Ngột đang chiến đấu, mặt hắn bị bắn tung tóe chất lỏng màu xanh lạnh. Trong lòng hắn căng thẳng, đó là máu rồng. Hắn muốn nhìn rõ Bạch Cơ thế nào nhưng tốc độ rơi quá nhanh, cảnh tượng Rồng trắng và Đào Ngột chiến đấu chớp nhoáng biến mất.
Nguyên Diệu rơi nhanh, gió rít bên tai, hai tay áo phồng lên vì gió và sắp chạm đất. Trong giây phút cận kề cái chết hắn vì lo lắng mà quên cả sợ hãi. Rồng trắng không sao chứ? Tại sao nó phải chiến đấu với Đào Ngột? Đào Ngột đáng sợ như vậy chắc chắn không thể thắng được. Nó nên trốn thoát có lẽ còn một tia hy vọng.
Nguyên Diệu đã thấy rừng cây, hắn chỉ cách mặt đất mười mét, ngay lập tức sẽ bị nghiền nát. Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ cuối cùng trong đầu là: Hy vọng Bạch Cơ bình an vô sự.
Nguyên Diệu nhắm mắt đợi hồi lâu nhưng dường như không có dấu hiệu chạm đất, ngược lại có một sức mạnh chầm chậm nâng hắn lên.
Nguyên Diệu mở mắt, một đầu rồng hiện ra trước mắt, mắt vàng rực rỡ, sừng cuộn xoắn. Rồng trắng bay đến vào phút cuối, dùng đuôi nâng tiểu thư sinh lên không để hắn bị rơi chết.
Rồng trắng thở phào: “May quá, kịp rồi.”
Nguyên Diệu vui mừng: “Tiểu sinh còn sống…”
Rồng trắng mắt vàng rực rỡ: “Hiên Chi đừng nghĩ đến cái chết, ngươi còn phải làm việc trả nợ.”
Nguyên Diệu hỏi: “Đào Ngột đâu?”
Rồng trắng ném Nguyên Diệu lên lưng, bay lên bầu trời đêm, hướng về thung lũng: “Ta dùng thuật khóa mây nhốt nó lại, nhưng không giữ được lâu, chúng ta mau đi thôi.”
Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại. Dưới ánh trăng xanh, một đám mây trắng tạo thành lồng giam, nhốt một con Đào Ngột cuồng bạo. Đào Ngột không ngừng gầm thét giãy giụa, dường như sắp phá lồng thoát ra.
Nguyên Diệu ôm cổ rồng, phát hiện rồng trắng đầy vết thương, nhiều vảy rụng ra để lộ máu thịt.
Nguyên Diệu đau lòng, nước mắt tuôn trào.
“Xì! Hiên Chi có thể đừng khóc không?” Rồng trắng nói như sấm vang.
“Ủa, ngươi sao biết tiểu sinh đang khóc?” Nguyên Diệu thắc mắc.
“Nước mắt ngươi rơi vào vết thương của ta. Ối, đau chết mất.” Rồng trắng giận dữ nói.
“Ừ.” Nguyên Diệu vội lau khô nước mắt.
Rồng trắng liếc nhìn Nguyên Diệu, im lặng. Nguyên Diệu nhìn vết thương trên thân Rồng trắng, trong lòng có nghìn lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Khi bay đến trên thung lũng, sau một thời gian im lặng Rồng trắng và Nguyên Diệu đột nhiên đồng thanh nói: “Xin lỗi, Hiên Chi.”
“Xin lỗi, Bạch Cơ.”
“Hả?” Cả hai đều ngạc nhiên.
Nguyên Diệu vội quay đầu, nhưng ánh mắt lại bị những vết thương trên thân Bạch Cơ thu hút, lòng hắn chấn động và đau đớn.
Trên cổ, tay, lưng của Bạch Cơ đầy vết thương, còn có dấu vết bị cháy xém.
Nguyên Diệu run giọng nói: “Bạch Cơ, những vết thương trên người ngươi… có đau không?”
“Không sao, sẽ hết đau nhanh thôi.” Bạch Cơ nói, rồi lấy chất lỏng xanh giống rêu từ thân cây Phục Thường bôi lên vết thương. Chất lỏng xanh thấm vào vết thương, các vết nứt từ từ lành lại, chỗ bị cháy xém lại trở nên mịn màng.
Nguyên Diệu há hốc miệng: “Chất lỏng xanh này thật thần kỳ.”
“Đây là linh khí tụ lại từ cây Phục Thường.” Bạch Cơ cười nói, rồi bôi chất lỏng xanh lên khắp vết thương trên thân, nhưng không thể với tới trên lưng, bèn gọi Nguyên Diệu giúp: “Hiên Chi, qua đây giúp ta bôi lưng với.”
“Ừ.” Nguyên Diệu đỏ mặt, ngần ngại: “Mạnh Tử nói, nam nữ thụ thụ bất thân( nam và nữ trao và nhận không được trực tiếp gần gũi với nhau) đó là lễ. Ngươi thế này tiểu sinh lại gần không hợp lý lắm.”
Bạch Cơ bĩu môi: “Mạnh Tử cũng nói, tẩu tẩu bị đuối nước đưa tay ra vớt, đó là quyền biến*.”
*quyền là quyền hành xử theo tự do phán đoán chứ không phải chỉ là quyền hành xử theo phán đoán của “đạo thường”, Xử trí linh hoạt: 權變 Biến đổi linh hoạt, ứng biến, quyền biến.
Nguyên Diệu gãi đầu, nói: “Nhưng Bạch Cơ ngươi không phải tẩu tẩu của tiểu sinh, cũng không rơi xuống nước.”
Bạch Cơ thở dài, nói: “Hôm nay ta mới biết Hiên Chi kiếp trước chết như thế nào.”
Nguyên Diệu thắc mắc: “Tiểu sinh kiếp trước chết như thế nào?”
“Không biết quyền biến, chết vì ngu ngốc.” Bạch Cơ nói.
“Hả.” Nguyên Diệu á khẩu.
Bạch Cơ bất ngờ biến thành một con rồng nhỏ bằng cánh tay, mắt vàng rực rỡ: “Như thế này, Hiên Chi chắc có thể giúp được rồi chứ?”
Nguyên Diệu gật đầu đi đến bên Rồng trắng. Những vết thương đen trên lưng rồng trắng giống như mặt đất nứt toác, tràn ra máu rồng màu xanh. Nguyên Diệu đau lòng, nghĩ hẳn là nàng rất đau. Hắn dùng tay thấm nước xanh, cẩn thận bôi lên lưng rồng. Nước xanh nhẹ nhàng và mát lạnh thấm vào da như dòng nước.
Rồng trắng thoải mái vươn vai, híp mắt lại: “Phật nói, mọi hình tướng đều là hư vọng. Dù là thân rồng hay thân nữ nhân đều là ảo ảnh, đều là hư vọng. Khi nào Hiên Chi giác ngộ cũng có thể vào cửa Phật.”
Nguyên Diệu nói: “Tiểu sinh không muốn làm hòa thượng.”
Rồng trắng vươn móng gõ nhẹ vào đầu Nguyên Diệu, thở dài: “Kẻ si không thể dạy được.”
Nguyên Diệu giận dỗi: “Xin đừng tùy tiện gõ vào đầu tiểu sinh!”
Rồng trắng bay đi, lượn một vòng quanh cây Phục Thường, khi xuất hiện trước mặt Nguyên Diệu lần nữa thì đã biến thành một nữ tử mặc áo trắng.
Nguyên Diệu ngạc nhiên, hắn nhìn một lượt những mảnh áo rách rơi trên đất, rồi lại nhìn Bạch Cơ đang mặc áo chỉnh tề: “Hả, ngươi tìm áo ở đâu vậy? Tiểu sinh không thấy ngươi mang theo quần áo thay thế mà!”
Bạch Cơ che miệng cười, nháy mắt: “Quần áo cũng là một trong những ảo ảnh, thực ra ta không mặc gì cả!”
Nguyên Diệu đỏ mặt, vội quay đầu.
Bạch Cơ đưa tay kéo đầu Nguyên Diệu quay lại: “Đùa thôi, Hiên Chi không cần coi là thật. Đối với Thiên Long thì vảy rồng chính là quần áo.”
Nguyên Diệu trừng mắt nhìn Bạch Cơ, hét lên: “Xin đừng tùy tiện lấy tiểu sinh ra làm trò đùa!”
Bạch Cơ bịt tai, cười nói: “Trò đùa cũng là ảo ảnh thôi.”
Đêm đã khuya, Bạch Cơ và Nguyên Diệu nằm nghỉ dưới cây Phục Thường, Ngọc Quỷ ngủ trong hốc cây, Tam Đầu Nhân hôn mê trên cỏ. Dù đã là cuối thu nhưng trong thung lũng rất ấm áp, nằm trên cỏ cũng không lạnh. Bạch Cơ nói Đào Ngột không thể vào thung lũng này, Nguyên Diệu cũng yên tâm phần nào nhưng vẫn không ngủ được.
Nguyên Diệu mở mắt nhìn những nhánh cây xanh biếc của Phục Thường, trong đầu lởn vởn hình ảnh đáng sợ của Đào Ngột. Có lẽ quá mệt mỏi nên Bạch Cơ vừa nằm xuống đã ngủ ngay, nàng vừa ngủ liền biến thành một con rồng nhỏ, mũi rồng phập phồng phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Nguyên Diệu nhìn rồng trắng nhỏ, đếm số lần mũi rồng phập phồng rồi cũng dần chìm vào giấc mơ.