Phim Câm Yêu Thầm

Chương 10: Quán cơm Bách Hảo (5)



Hà Gia Hảo cùng Trần Nhược Khát về khách sạn. Cậu mở cửa phòng Trần Nhược Khát, trước mặt hỗn loạn. Trên sô pha và bàn trà có rất nhiều những viên thuốc không rõ là gì. Chăn trên giường bị trải ra ngoài sàn ban công. Trong gian bếp mở có đặt mấy chai thuốc dinh dưỡng.

Hà Gia Hảo rót một ly nước ấm đặt vào tay Trần Nhược Khát, ngồi xuống cạnh Trần Nhược Khát. Hà Gia Hảo ngồi một lúc, đứng dậy lấy chăn ngoài ban công vào đặt lên giường. Cậu thấy không ổn, lại gọi phục vụ phòng, muốn đổi chăn mới.

Cậu lại đi đến bên bàn trà, quay đầu hỏi Trần Nhược Khát: “Buổi tối cậu phải uống loại thuốc nào?”

Trần Nhược Khát ngẩn ngơ nhìn cậu. Hà Gia Hảo chẳng biết vì sao lại đỏ cả mắt.

Hôm đó, mãi mà phục vụ phòng không mang chăn lên. Hà Gia Hảo và Trần Nhược Khát cùng tựa vào giường, ngồi dưới sàn nhà, kéo chăn ra đắp lên người. Hà Gia Hảo ôm đầu gối nhìn Trần Nhược Khát. Trần Nhược Khát giải thích: “Buổi tối tôi không ngủ được, nên hay ra ngoài ban công ngồi.”

Cậu chưa từng nói chuyện này với ai ngoài David. Buổi tối cậu rất khó vào giấc, nếu may mắn thì có thể ngủ được trước ba giờ, có lúc cả đêm chẳng ngủ được. Bởi vì ngủ không đủ nên cậu không thể nhận quá nhiều việc. Những lời mà cậu nói nhiều nhất trong một tuần là nói với vị cố vấn tâm lý đã ngoài 50 tuổi. Gần đây cậu đã giảm bớt liều thuốc, bởi vì tác dụng phụ của thuốc mạnh quá.

Trần Nhược Khát nói: “Lúc ban đầu dùng được một thời gian còn gây ảo giác. Chỉ là thấy mình lúc nhỏ đi dạo trong chợ với mẹ. Bà ấy không nắm tay tôi, tôi phải cố gắng đi qua đám đông để đuổi kịp bà ấy.” Cậu khe khẽ nói: “Bây giờ không còn ảo giác nữa.”

Hà Gia Hảo hỏi cậu: “Mấy năm nay cậu sống không vui sao?”

Trần Nhược Khát không gật đầu cũng không lắc đầu, hẳn là cũng có phần vui, nhưng hiếm hoi quá. Cậu tiếp tục nói: “Sau này bác sĩ đổi loại thuốc khác. Ban đầu tác dụng phụ là thích ngủ, dùng lâu rồi lại thành mất ngủ.”

Trần Nhược Khát như thể muốn an ủi Hà Gia Hảo, dùng mu bàn tay vỗ vỗ má Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo cách lớp chăn ôm lấy Trần Nhược Khát.

Tối hôm đó, Hà Gia Hảo cùng Trần Nhược Khát dựa vào tường mà ngủ. Trần Nhược Khát tỉnh lại một lúc vào nửa đêm, phát hiện ra đã sắp đến 5 giờ sáng, Hà Gia Hảo lại chẳng biết đã đá chăn trên giường đi đâu rồi. Cậu kéo chăn, bọc hai người họ lại, ôm lấy Hà Gia Hảo nhắm mắt.

_

Quay xong những cảnh phối hợp giữa Trần Nhược Khát và nữ chính ở quán cơm, những cảnh quay ở quán coi như đã xong rồi. Sau đó phải chuyển đến điểm quay khác.

Trần Nhược Khát và Hà Gia Hảo trao đổi thông tin liên lạc. Trần Nhược Khát lên xe bảo mẫu nhấn mở khung chat với Hà Gia Hảo, ảnh đại diện của Hà Gia Hảo là một con thỏ mập. Cậu đặt cho con thỏ mập một cái tên nghiêm chỉnh: Hà Gia Hảo.

Sau khi đổi điểm quay, đoàn phim vẫn đặt cơm của quán Bách Hảo. Giữa trưa, Hà Gia Hảo sẽ đến đưa cơm.

Cậu xách hộp cơm ngồi vào xe mà Trần Nhược Khát dùng để nghỉ ngơi, mở hộp cơm ra, bên trong là một phần mì xào thanh cua. Trần Nhược Khát nói: “Không phải mì lạnh à?”

Hà Gia Hảo nói: “Trời đã lạnh rồi mà, ăn mì lạnh thì không được. Cái này cũng là công thức độc nhất vô nhị nhà tôi đấy.”

Trần Nhược Khát cười cười. Lúc cậu ăn mì, Hà Gia Hảo ngồi bên cạnh. Bọn họ cứ nói chuyện câu được câu không. Hà Gia Hảo chống cằm nhìn Trần Nhược Khát, nói: “Dạo này chẳng biết vì sao, hình như bà lão ở trước cửa hàng tiện lợi trong khu nhận ra tôi đã trưởng thành rồi. Đổi thành hỏi tôi ‘Tiểu Hà, cháu tan làm rồi hả?'”

Trần Nhược Khát nói: “Thời gian trôi qua trong mắt bà ấy có vẻ như không giống chúng ta.”

Hà Gia Hảo gật đầu nói: “Chắc vậy nhỉ.”

Lúc David kéo cửa xe ra liền thấy Trần Nhược Khát ngoan ngoãn ăn hết một suất mì. Đến khi ăn xong, Hà Gia Hảo đưa cho cậu một tờ giấy ướt lau miệng, rồi xách hộp cơm trống không xuống xe đi mất.

Có lúc Trần Nhược Khát xong việc sẽ nhận được tin nhắn mà con thỏ mập gửi đến cho cậu: Hôm nay quán cơm Bách Hảo có bánh dứa tự làm, muốn ăn thì xin trả lời tin nhắn. Trần Nhược Khát nhìn chằm chằm vào màn hình mà cười ngây ngô.

Mấy hôm sau, Trần Nhược Khát bảo David đặt một cái bánh ga tô. David kinh ngạc: “Cậu muốn ăn sinh nhật hả?” Trần Nhược Khát mà anh ta quen biết có thể nói là người ghét sinh nhật nhất trên thế giới.

Trần Nhược Khát quay xong, trốn tránh fan, lên xe đến cửa bên của quán cơm Bách Hảo để gặp Hà Gia Hảo. Hà Gia Hảo mở radio trên tủ lạnh phát đài ban đêm. Cậu lấy bánh dứa để dành cho Trần Nhược Khát ra, nhét thêm hai miếng phô mai vào đó rồi đưa cho Trần Nhược Khát.

Lúc Trần Nhược Khát ăn bánh dứa, Hà Gia Hảo đứng ở ngay trước cửa tủ lạnh dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn bên trong.

Người dẫn chương trình radio nối sóng với một thính giả, người đó chọn phát bài hát “Tình nhân tri kỷ” của Diệp Thiến Văn. Hà Gia Hảo ngắp một cái, đóng cửa tủ lạnh lại, kéo một cái ghế ra ngồi xuống cạnh Trần Nhược Khát. Cậu nói hôm nay có mấy người kì lại đến quán cơm. Cậu nói: “Ăn cơm xong rồi lại cứ bảo tôi là họ quen biết chủ quán, bữa này không trả tiền luôn. Tôi bảo tôi chính là chủ quán đây, tôi có quen mấy người đâu, bọn họ lại cứ nói là tôi mất trí nhớ.”

Hà Gia Hảo hỏi Trần Nhược Khát: “Hôm nay quay có thuận lợi không?”

Trần Nhược Khát nói: “Cũng được.”

Hà Gia Hảo nói: “Trần Nhược Khát, một lần cậu có thể nói một câu dài hơn mười lăm chữ không?”

Trong miệng Trần Nhược Khát vẫn còn bánh dứa, nghiêm túc gật đầu nói: “Chắc là được.”

Hà Gia Hảo thở dài.

Cậu nghịch mái tóc hơi xoăn tự nhiên của Trần Nhược Khát, nói: “Nếu có chỗ nào không thuận lợi thì cậu có thể nói với tôi. Tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”

Hà Gia Hảo lại đứng lên, rót một cốc nước đưa cho Trần Nhược Khát. Bọn họ ngồi xuống, yên tĩnh nghe radio âm nhạc. Có thính giả gọi điện thoại đến radio khóc lóc nói mình thất tình, bây giờ thấy cả thế giới đều u ám. Thính giả tiếp theo chọn gửi bài hát cho người bạn gái đã yêu sáu năm của mình. Hai người họ cứ lặng lẽ nghe chuyện của người khác. Trần Nhược Khát uống nước, quay đầu phát hiện Hà Gia Hảo đã gật gù ngủ mất. Sắp tới sinh nhật thứ 28 của Hà Gia Hảo rồi. Trần Nhược Khát cứ nhìn chằm chằm cậu.

Thời gian ở đây trôi qua hình như không giống nơi khác. Bao nhiêu năm rồi mà Hà Gia Hảo vẫn giống y như cậu con trai lúc xưa chạy đến chào hỏi cậu. Trần Nhược Khát yên tĩnh hướng nội, không thể nào buông thả bản thân được, là Hà Gia Hảo ngày nào cũng chạy theo sau cậu gọi “A Tể, A Tể”.

Trần Nhược Khát bắt đầu tìm kiếm Hà Gia Hảo trong mọi đám đông, Hà Gia Hảo sẽ chen lên trước đám đông, cười gọi cậu: “Trần Nhược Khát!”

Hà Gia Hảo tỉnh lại, tự nói một câu: “Chết, thế mà lại ngủ mất rồi.”

Cậu tình táo lại mới nhận ra Trần Nhược Khát vẫn ngồi bên cạnh. Hà Gia Hảo đỏ mặt, đứng dậy tắt radio đi, vỗ vỗ Trần Nhược Khát nói: “Đi thôi, về nhà thôi.”

Bọn họ ra khỏi cửa, Hà Gia Hảo hỏi ngày mai cậu có món gì đặc biệt muốn ăn không. Trần Nhược Khát nói gì cũng được. Hà Gia Hảo bất mãn nói: “Mười lăm chữ cơ mà, nói một hơi hết mười lăm chữ được không?”

Trần Nhược Khát nói: “Tôi sẽ thử.”

Hà Gia Hảo giơ tay đầu hàng, nói: “Tôi thấy cậu nói năm chữ trở lên thôi cũng tốn sức đấy.”

Trần Nhược Khát cười rộ lên.

_

Editor: Ý là lúc em Hảo nhìn thấy phòng Khát toàn thuốc thì hỏi câu đầu tiên là cần uống cái gì chứ không phải sao lại cần thuốc ý, đúng là mặt trời nhỏ ấm áp T-T


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.