Cảnh cuối cùng, A Tể công thành danh toại và A Kỳ vô danh tiểu tốt trở về căn hầm thường chơi lúc nhỏ. Phía trên hầm là một đoạn đường ray bỏ phế. Hà Gia Hảo ôm đầu gối mình, nghe Trần Nhược Khát đọc thoại. Trên mặt Trần Nhược Khát có rất nhiều những nốt ruồi nhỏ màu nâu, cậu nhìn chăm chú một lúc, bỗng nhiên vươn tay ra sờ. Đạo diện hô cắt. Hà Gia Hảo xấu hổ thè lưỡi.
Hà Gia Hảo nói xong câu thoại cuối cùng, bộ phim này coi như đã đóng máy rồi. Tất cả nhân viên trong đoàn phim đều tưng bừng lên, ôm lấy Hà Gia Hảo và Trần Nhược Khát đứng giữa chụp một tấm ảnh chung. Trong lòng Hà Gia Hảo ôm một bó hoa thuỷ tiên bách hợp, bị ép đến mức gần như dán vào lồ ng ngực Trần Nhược Khát, sau đó miễn cưỡng mà nở nụ cười với ống kính.
Cô Chu chủ khách sạn Cá Heo rất thích bức ảnh ấy, còn rửa thêm một tấm dán lên tường ở đại sảnh khách sạn. Lúc Hà Gia Hảo ôm hành lý của mình xuống nhà, cô Chu còn tiếc nuối lôi kéo cậu mãi. Cô tặng một túi bánh khoai sọ đặc biệt của khách sạn cho Hà Gia Hảo. Thế nên Hà Gia Hảo ôm cả đống đồ, gian nan chen lên xe buýt.
Cậu lên xe rồi bắt đầu chia bánh cho mọi người theo chỗ ngồi. Lúc chia đến chỗ Trần Nhược Khát, mặt đỏ bừng nhìn xuống bánh chứ không nhìn Trần Nhược Khát, chia hết một vòng quay lại, Hà Gia Hảo rất tự nhiên mà ngồi xuống chỗ bên cạnh Trần Nhược Khát.
Xe buýt chạy ra đến đường quốc lộ quanh núi. Chị Hoa ngồi phía trước cứ quay đầu nói chuyện với họ mãi. Trần Nhược Khát chống cằm nhìn ra ngoài cửa sống, gió thổi tóc mái cậu bay loạn. Sau đó trời dần dần tối, thời tiết lạnh quá, trong xe phải bật sưởi, người đang nói chuyện cũng dừng lại mà ngủ mất.
Hà Gia Hảo quay đầu lại, phát hiện ra Trần Nhược Khát nhắm mắt dựa vào cửa sổ ngủ mất rồi. Trần Nhược Khát với ngũ quan xếp lại gần nhau cực kỳ đẹp mắt, với làn da trắng như giấy Tuyên, chấm nốt ruồi như vết mực. Lúc xe chạy qua đường hầm, gương mặt cậu nửa tối nửa sáng, Hà Gia Hảo đánh giá một đoạn cánh tay Trần Nhược Khát để lộ ra bên ngoài áo cộc. Bàn tay hai người họ từng nắm lấy nhau, giao triền bên nhau. Cậu lại đỏ mặt.
Lúc xe chạy đến ngoại ô thành phố, trời gần như đã tối mịt, trong xe không bật đèn. Hà Gia Hảo cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên mu bàn tay Trần Nhược Khát. Cậu giống như một con thú nhỏ vụng về tìm đồ ăn trên tuyết, nhẹ nhàng chạm vào Trần Nhược Khát, mãi đến khi Trần Nhược Khát bỗng mở to mắt.
Hà Gia Hảo hoảng sợ. Trần Nhược Khát trở tay nắm lấy tay cậu.
Đạo diễn ngồi phía trước vươn người, ngáp một cái lớn, rồi lại tiếp tục lùi về chỗ. Không khí vừa ẩm vừa nóng, Hà Gia Hảo cảm giác mình có thể bốc hơi thành khí bất cứ lúc nào. Hai người mỗi người nhìn một bên, tay đặt trên ghế lặng lẽ nắm lấy nhau, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.
Tài xế nhấn còi giục xe nhỏ phía trước. Vành đai xanh ở trung tâm đường tình trông vẫn còn ảm đạm.
Sau này Hà Gia Hảo thường xuyên nhớ về khoảng thời gian ấy, người đằng trước đằng sau dần dần tỉnh ngủ, sau đó lại bắt đầu nói chuyện. Cậu và Trần Nhược Khát vẫn luôn lén lút nắm tay, cậu cảm thấy như có gợn sóng trong lòng cứ xô đẩy mãi, đến mức làm cậu choáng váng.
Sau khi xuống xe, từng người họ đi về phía nhà ga. Trần Nhược Khát vác túi chạy đến, viết số điện thoại của mình lên giấy đưa cho Hà Gia Hảo. Bởi vì ở thị trấn nhỏ liên lạc không tiện, nên bọn họ thậm chí còn chưa trao đổi thông tin liên lạc. Hà Gia Hảo nhìn Trần Nhược Khát quay đầu chạy vào dòng người, không còn thấy đâu nữa. Đó là lần cuối cùng cậu gặp được Trần Nhược Khát vào năm mười chín tuổi.
_
Thầy dạy diễn xuất của Hà Gia Hảo nói, tất cả những bộ phim điện ảnh trên đời này đều có liên kết với nhau, những nhân vật mà bạn từng đóng, cũng sẽ dung hoà vào sinh mệnh của bạn. Hà Gia Hảo ngồi trên sàn phòng tập ghi chép, nhìn bạn học ngồi phía trước ngẩn ra.
Bộ phim điện ảnh quay ở thị trấn nhỏ của cậu và Trần Nhược Khát thậm chí còn không được ra rạp. Hà Gia Hảo nghi ngờ trong quá trình biên tập, đạo diễn đã hút thuốc đến mức đập nát máy tính, rồi quyết định không đối mặt với tác phẩm thất bại ấy nữa. Cho nên đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa được xem thành phẩm lần nào.
Sau đó cậu cũng đi thử vai vài lần nhưng chưa từng thành công. Cậu là một diễn viên rất bình thường, diện mạo và kỹ thuật diễn đều không xuất chúng. Có lúc thầy nói cậu có một cảm giác vụng về rất thật thà, vậy cũng tốt, cũng có thể trở thành một diễn viên kiên định.
Nhưng Hà Gia Hảo nhìn những người bạn học xinh đẹp rực rỡ phía trước, biết mình là kiểu rất khó có thể làm nên việc lớn.
Giống như cậu nắm lấy tờ giấy Trần Nhược Khát đưa cho cậu, sau khi ghi xong, dựa vào cửa nhà ga bấm gọi số của Trần Nhược Khát. Trần Nhược Khát nhận, hình như đang hút thuốc. Hà Gia Hảo lẩm bẩm: “Trong nhà ga cấm hút thuốc.”
Trần Nhược Khát cười một tiếng, chẳng nói gì. Cậu mở miệng muốn nói: “Hầy, Hà Gia Hảo…”
Tàu đến trạm, Hà Gia Hảo vội cúp điện thoại, đến lúc xuống xe mới nhận ra không tìm thấy điện thoại đâu nữa. Đến cả tờ ghi chú kia cũng không thấy, đến cả mối tình đầu của cậu nữa.
Hà Gia Hảo dùng cái vụng về mà thật thà ấy rất tốt, cố gắng hỏi từ bạn học này sang bạn học khác, hỏi đến bạn học cùng học viện điện ảnh với Trần Nhược Khát. Cậu cảm giác như mình đang tìm một viên đường giữa biển rộng. Cuối cùng liên lạc được với bạn cùng phòng của Trần Nhược Khát, người bên kia lạnh nhạt đáp: “Trần Nhược Khát vào đoàn đóng phim rồi.”
Hà Gia Hảo nghẹn lời, vụng về hỏi: “Số điện của cậu ấy…”
Đầu bên kia nói: “Nghe bảo là quay phim kín, có việc gì thì cậu cứ nói với tôi trước đi.”
Hà Gia Hào vụng về, đến cuối cùng gần như đã có thể đọc ngược đọc xuôi số điện thoại kí túc xá của Trần Nhược Khát. Cứ dăm ba ngày cậu lại gọi đến hỏi bạn học xem Trần Nhược Khát đã về trường chưa. Cậu nói: “Số điện thoại mới của tôi… phiền các cậu nhất định phải cho cậu ấy biết.”
Nhưng điện thoại cậu chưa từng nhận được tin của Trần Nhược Khát.
Hà Gia Hảo sống ngăn nắp quy củ, vội vàng làm luận văn môn lý luận. Bộ phim điện ảnh ở thị trấn nhỏ kia chẳng có tin gì, nhưng mấy chị gái ở đoàn phim thì vẫn còn thương nhớ Hà Gia Hảo. Bọn họ đã hẹn nhau ra ngoài ăn cơm mấy lần.
Chị Hoa nói đến Trần Nhược Khát, bảo: “Tiểu Khát cũng không thích nói chuyện lắm. Nhưng phải cái là nhiều người lại thích kiểu đó đấy.”
Hà Gia Hảo cắn ống hút trong ly nước trái cây mà ngẩn ngơ, nghe các cô nói về Trần Nhược Khát, cứ như nói về một người mà cậu không hề quen biết. Hà Gia Hảo nghĩ, cậu rõ ràng từng trao đổi bí mật với người ấy, từng lén lút hôn môi, những điều ấy giờ đây cứ như một giấc mộng của riêng cậu.
Mấy tháng sau, Hà Gia Hảo ngồi ở nhà ăn ăn cơm. Bọn họ tiến hành cuộc huấn luyện kịch nói thực nghiệm kéo dài hai tháng, mọi người đều mệt mỏi dựa vào nhau ăn cơm. Hà Gia Hảo cúi đầu, cá kho hôm nay nhiều muối quá, cậu ăn một miếng rồi không dám ăn thêm nữa.
Trong nhà ăn ồn ào ầm ĩ, Hà Gia Hảo ngẩng đầu xem TV treo tường, bỗng nhiễn nhìn thấy gương mặt Trần Nhược Khát trên TV. Trần Nhược Khát mặc bộ âu phục ba mảnh màu xanh xám, đứng trước thảm đỏ ở một đất nước xa lạ, đối diện với đèn flash đầy trời.
Hà Gia Hảo cắn đầu đũa, không biết vì sao, bỗng nhiên nhớ đến bộ phim điện ảnh mà họ đã đóng cùng nhau, cuối cùng, A Tể và A Kỳ trở lại căn hầm từng chơi khi còn nhỏ. Phía trên hầm là một đường ray bỏ không. Hai người họ nói cho nhau nghe về cuộc sống của mình. Cuộc sống của A Tể ở phương nam xinh đẹp. A Kỳ ôm đầu gối mình, yên lặng mà nghe. Hắn hâm mộ A Tể, đồng thời cũng nhìn lại cuộc đời vô vọng của mình.
Hà Gia Hảo gắp một miếng cá lớn nhét vào miệng. Giữa cậu và Trần Nhược Khát, khoảng cách đã xa đến thế rồi đấy.