Hà Gia Hảo lại quay trở về chăm nom Bách Hảo. Cậu phát hiện thật ra mình cũng chẳng thích nấu nướng cho lắm, chỉ là rất thích đứng trong bếp của Bách Hảo nấu nướng thôi. Đặc biệt là Bách Hảo vào những những lúc đã hết khách, nhân viên phục vụ cũng đã tan làm. Một mình cậu bật radio nghe đài khuya, ở trong bếp tiếp tục nhào bột.
Cho dù Trần Nhược Khát đi làm ở chỗ khác, xong việc vẫn sẽ lên máy bay gấp gáp trở về. Cậu đẩy cửa hông trong bếp, tháo khẩu trang, hôn lên mặt Hà Gia Hảo. Người dẫn chương trình trong radio dừng độc thoại, bắt đầu phát những bài hát xưa cũ.
Họ thường xuyên ngồi rất lâu sau bếp, sau đó lại cùng chậm rãi tản bộ về nhà. Gần đây bà cụ ở cửa hàng tiện lợi trong khu không khoẻ, được con trai con gái đưa vào bệnh viện chăm sóc.
Họ tắm rửa xong nằm lên giường, Hà Gia Hảo ôm eo Trần Nhược Khát, bắt chước giọng điệu của Hà Khánh Quốc nói: “Sau này mày cũng đừng có dẫn thằng bạn trai đó xuất hiện trước mặt bố mẹ nữa.” Cậu cười nói: “Sau đó Hà Khánh Quốc phát hiện ra trên chai sữa tắm mình dùng cũng in mặt bạn trai tôi.”
Hai người cười rộ lên. Hà Gia Hảo lại nói: “Phần tiền cậu cho tôi mượn để mua quán cơm, tôi sẽ từ từ trả cậu.”
Trần Nhược Khát nghiêm túc nói: “Đó là tiền lễ hỏi tôi đưa cho họ mà, sao lại trả được.”
Hà Gia Hảo đánh một cú lên vai cậu.
Hai người nhìn nhau bật cười, cười xong lại im lặng. Trần Nhược Khát xích lại gần hôn Hà Gia Hảo, dịu dàng từng chút hôn lên môi cậu. Hà Gia Hảo đáp lại cậu. Cậu trèo lên người Trần Nhược Khát, cởi áo mình ra, đột nhiên nói: “Trần Nhược Khát, tôi còn chưa được nghe cậu gọi anh đâu, tôi lớn hơn cậu mà.”
Trần Nhược Khát gối lên tay mình, nhìn cái mặt trẻ con của Hà Gia Hảo, cười nói: “Lớn hơn có ba ngày thôi.”
Hà Gia Hảo bất mãn nói: “Hơn ba ngày cũng là hơn.”
Trần Nhược Khát bỗng nhiên quay người đè Hà Gia Hảo xuống dưới, nói: “Anh ơi, mai làm bánh mì mật ong hạch đào cho em được không?”
Hà Gia Hảo đỏ mặt. Trần Nhược Khát cúi xuống hôn xương quai xanh của cậu. Lần nào Trần Nhược Khát cũng thế, cứ phải hôn hết một lượt, làm Hà Gia Hảo rất khó nhịn. Hà Gia Hảo nhắm mắt vươn cổ hừ một tiếng. Trần Nhược Khát lại chặn miệng cậu. Mỗi lần Trần Nhược Khát tiến vào, Hà Gia Hảo đều nghĩ đến việc từ “đau khổ” ấy kì diệu đến mức nào, bởi vì lúc cảm thấy đau, thật sự thấy cổ họng đắng ngắt, cậu liền muốn Trần Nhược Khát hôn cậu, hôn đến ngọt ngào mới thôi. Sự đau khổ trong cuộc sống này cũng thế thôi, cậu cần có Trần Nhược Khát hôn cậu.
Ngày hôm sau, Trần Nhược Khát lại đi, Hà Gia Hảo trở về quán Bách Hảo bắt đầu làm bánh mì mật ong hạch đào. Làm nhiều thì để Trần Nhược Khát đóng gói mang đến cho nhân viên.
Trần Nhược Khát đưa túi giấy cho mọi người, nói: “Là Hà Gia Hảo làm đấy.”
Luôn có mấy nhân viên hưng phấn hỏi: “Hà Gia Hảo còn đến nữa không? Nhớ cậu ấy ghê.”
Trần Nhược Khát liếc ánh mắt như dao sang, bảo: “Không được nhớ.”
Vòng đời của một lời đồn trong thành phố nhỏ là nửa tháng, hết nửa tháng thì người ta sẽ bàn sang chuyện nhà khác thôi. Hà Gia Hảo ra chợ hay siêu thị, không còn ai hỏi chuyện cậu và An Sở Sở nữa. Nhưng đã lâu lắm rồi cậu không đi đón Hà Tiểu Mãn tan lớp. Hà Tiểu Mãn thường gọi video cho cậu, chiếu vào cái miệng dính bẩn, nói: “Ba ơi, Tiểu Mãn nhớ ba.”
Hà Gia Hảo cảm thấy cay mũi. Có lần cậu nắm chặt điện thoại, đột nhiên hỏi Hà Tiểu Mãn một câu không đầu không đuôi: “Tiểu Mãn, nếu ba thích một chú khác thì có được không?”
Hà Tiểu Mãn cúi đầu ăn miếng phô mai trong tay, hỏi cậu: “Chú có thích ba không?”
Hà Gia Hảo nói: “Có thích.”
Hà Tiểu Mãn giơ cánh tay mập mạp lên hô một tiếng: “Thế là có thể cưới nhau rồi!”
Hà Gia Hảo buồn cười chết đi được, chụp màn hình lại gửi cho Trần Nhược Khát xem.
Trần Nhược Khát quay xong bộ phim kia thì có dẫn Hà Gia Hảo đến nhà mẹ mình ăn một bữa cơm. Hà Gia Hảo phát hiện người mẹ này đúng như Trần Nhược Khát đã kể. Trên bàn cơm toàn là hải sản, nhưng Trần Nhược Khát thật ra lại dị ứng với hải sản. Bữa cơm hôm đó cậu chẳng ăn được bao nhiêu.
Hà Gia Hảo nghịch tay Trần Nhược Khát dưới gầm bàn, vẽ xoắn ốc trong lòng bàn tay cậu, lại gần bên tai cậu nói: “Về tôi nấu món ngon cho cậu ăn.” Trần Nhược Khát lật tay nắm lấy tay cậu.
Trên xe quay về, Hà Gia Hảo nói với Trần Nhược Khát, Lưu Mỹ Lan là một người ám ảnh khống chế. Cậu còn nhớ lúc nhỏ có lần cần phải nộp tiền cơm cho thầy cô, cậu không dám nói với Lưu Mỹ Lan. Vì không đóng tiền nên cậu cũng không đến nhà ăn ăn cơm. Thế nên mấy ngày liền, cứ đến giờ cơm trưa cậu lại chạy ra sân thể dục chơi xích đu. Cậu đu lên cao thật cao, mong mình có thể quên đi cơn đói. Sau đó Lưu Mỹ Lan biết được, nộp bù tiền cơm cho cậu, cũng mắng cậu một trận.
Hà Gia Hảo lại được đến nhà ăn ăn cơm, nhưng trong lòng cũng chẳng vui hơn là bao.
Trần Nhược Khát vươn tay xoa mặt Hà Gia Hảo. Cậu nhìn bảng chỉ đường trên xe, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi: “May là giờ chúng ta đang về nhà của mình, ăn cơm mình tự nấu.”
Hà Gia Hảo bật cười, chỉ nói may thật, hai người họ bây giờ đã có gia đình nho nhỏ của mình rồi.
_
Mấy hôm nay, đồ đạc trong nhà cứ biến mất một cách kì lạ. Đồ thể thao Trần Nhược Khát thường mặc đặt trên tủ quần áo không thấy đâu. Cậu hỏi Hà Gia Hảo cất đi đâu rồi, Hà Gia Hảo nói rõ ràng mình đã cất vào tủ rồi. Mấy ngày sau, mũ mà Trần Nhược Khát để trong hộp đồ cũng mất một cái. Cậu hơi bực dọc nói: “Mua cái khác thì cũng không sao, nhưng rốt cuộc mình đã vứt đi đâu nhỉ?”
Hà Gia Hảo cũng thấy lạ. Cậu để đồ rất ngăn nắp, quần áo thu vào cần để đâu thì sẽ để đó.
Cách một ngày, Trần Nhược Khát nói nhẫn trong hộp cũng mất một cái rồi. Hôm sau cậu phải tham gia một show thực tế kiểu tận hưởng cuộc sống, vốn định mặc quần áo bình thường của mình thôi.
Hai người ngồi xuống, nghĩ ngợi cẩn thận, lần cuối cùng nhìn thấy cái nhẫn kia là lúc nào. Hà Gia Hảo nói: “Ba ngày trước, cậu tháo ra, đặt trên bồn rửa tay, tôi gọi cậu qua, bảo cậu phải xin lỗi cái nhẫn, bảo đáng lẽ phải đặt nó vào ngôi nhà ấm áp của nó, cũng tức là hộp trang sức, cậu cất vào chưa?”
Khoé miệng Trần Nhược Khát hạ xuống, nói: “Tôi, cất vào chưa?”
Hà Gia Hảo gõ đầu cậu. Trần Nhược Khát nói: “Tôi không cất vào, nhưng tôi nhớ rõ ràng là đặt trên tủ đầu giường.”
Hà Gia Hảo nói: “Nhưng hôm sau dọn phòng, tôi đã cất vào hộp cho cậu rồi mà.”
Hai người yên tĩnh một lúc, Hà Gia Hảo lẩm bẩm: “Còn ai vào được nhà mình nữa?”
Lưu Mỹ Lan đưa đồ trong túi cho cô gái ngồi đối diện. Cô gái hỏi bà: “Cô ơi, mặc vào rồi chụp một tấm ảnh up lên tài khoản của cháu là được hả?”
Lưu Mỹ Lan gật đầu. Bà túm chặt cái túi xách, thất thần suy nghĩ. Bà hỏi cô gái: “Nếu là đồng tính luyến ái, thì cả đời sẽ là đồng tính luyến ái hả?”
Cô gái sửng sốt, không biết bà đang nói gì. Lưu Mỹ Lan xua tay, nói: “Không có gì, cô chụp xong thì nhớ phải đăng lên luôn.”
Mấy ngày sau, Hà Gia Hảo đến Bách Hảo từ sớm, buổi tối là tiệc cưới của anh họ Hà Gia Lãng của cậu. Cậu bắt đầu chuẩn bị trang hoàng quán cơm từ sớm. Ảnh cưới của Hà Gia Lãng và cô dâu được đặt ngay ngắn xinh đẹp ngay trước cửa. Cậu bận lên bận xuống, Trần Nhược Khát gọi điện cho cậu, cậu cũng không nghe máy. Đợi đến lúc làm xong hòm hòm cậu mới lên tầng hai lấy điện thoại. Trần Nhược Khát gửi mấy tấm ảnh cho cậu từ mấy tiếng trước. Có một cô gái mặc đồ thể thao và đội mũ của cậu, trên tay đeo chiếc nhẫn sáng bừng kia.
Mấy tấm ảnh đó được up lên mạng, đó đều là đồ Trần Nhược Khát hay mặc, rất dễ nhận diện. Nhanh chóng có lời đồn nổi lên.
Hà Gia Hảo ngồi ở sô pha trong văn phòng, ngẩn ra một lúc.
Hôm đó Hà Gia Hảo tìm thấy Lưu Mỹ Lan ở phòng đánh bài dưới tầng một trong khu nhà mình ở, cậu hỏi Lưu Mỹ Lan có từng lén vào nhà họ không. Phòng đánh bài ồn quá, Lưu Mỹ Lan cứ bảo cậu lặp lại. Lần đầu tiên Hà Gia Hảo lớn tiếng gào lên: “Mẹ còn muốn sao nữa? Trộm đồ của người ta còn muốn bôi nhọ người ta?”
Bàn tay Lưu Mỹ Lan đang lấy bài thì dừng lại. Bà cười khanh khách nói xin lỗi mọi người, túm lấy Hà Gia Hảo ra ngoài. Hai người giằng co bên bồn hoa một lúc, Lưu Mỹ Lan kéo tay Hà Gia Hảo nói: “Hảo Hảo, thời gian này mẹ đã nghiên cứu cẩn thận rồi, có phải cũng có người thích cả nam lẫn nữ không? Vậy thì con cũng có thể thử thích con gái mà.”
Hà Gia Hảo chẳng biết phải giải thích từ đâu. Cậu cực kỳ kiên nhẫn kéo chủ đề về, hỏi bà: “Rốt cuộc mẹ lấy đồ của Trần Nhược Khát rồi phát tán mấy tấm ảnh đó để làm gì?”
Lưu Mỹ Lan bỗng nhún vai, nói: “Mẹ không lấy, sao lại không thể là cậu ta đưa cho cô gái khác chứ. Cậu ta cũng có thể thích con gái mà.”
Hà Gia Hảo ngửa đầu ra sau hít một hơi, tiếp tục nói: “Bọn con, con và Trần Nhược Khát, không thích con gái.”
Lưu Mỹ Lan nhìn cậu, giây tiếp theo liền rơi nước mắt ào ào. Bà đấm ngực mình, khổ sở nói: “Vậy mẹ biết làm sao bây giờ? Mày muốn mẹ làm sao bây giờ? Mẹ nghĩ đến việc hôm nay phải đi uống rượu mừng thì nghẹn muốn chết, dựa vào đâu Hà Gia Lãng kết hôn được mà con thì không được? Họ mà hỏi, mẹ phải nói thế nào? Hà Gia Hảo, mẹ đau lòng đến mức ngủ không yên, con có nghĩ đến không hả…”
Lưu Mỹ Lan khóc đến mức ấy, cứ như Hà Gia Hảo dày xéo nội tạng bà, khiến bà quá đau đớn. Hà Gia Hảo quay mặt đi, nhìn hoa nguyệt quý trong bồn hoa mà ngẩn ra. Đôi mắt cậu cũng chậm rãi đỏ lên. Nhưng cậu không nói gì nữa, quay đầu đi mất.
Sáu giờ tối, tiệc cưới của Hà Gia Lãng sẽ bắt đầu. Hà Gia Hảo còn phải chạy về quán cơm sắp xếp công việc. Trên đường về cậu đã gửi cho Trần Nhược Khát một câu xin lỗi. Trần Nhược Khát nhanh chóng đáp bằng một dấu chấm hỏi.
Tiệc cưới. Bong bóng màu đỏ rượu lấp đầy trần đại sảnh. Hà Gia Lãng mặc bộ tây trang màu trắng, xoay chuyển giữa đông đảo khách khứa. Mọi người rất vui, bởi vì đến để uống rượu mừng mà. Hà Gia Hảo hơi ngây ngẩn nhìn đại sảnh mình đã sắp xếp.
Sáu giờ, MC bắt đầu tiệc cưới. Hà Gia Hảo cũng ra sau bếp lo chuyện đồ ăn. Có nhân viên phục vụ đi nhanh quá, làm dây nước bào ngư lên người cậu. Hà Gia Hảo nói: “Không sao, xử lý đ ĩa này đi đã.”
Cậu không mang quần áo đi thay, đành phải vào nhà vệ sinh xử lý qua loa. Lúc đồ ăn lên gần đủ hết, Hà Gia Hảo cũng vào chỗ ngồi. Lúc đó, Hà Gia Lãng gần như đã say, đứng trên sân khấu liều mạng vẫy tay với Hà Gia Hảo, muốn gọi cậu lên. Hà Gia Hảo nhìn bộ đồ dính đầy vết bẩn trên người mình, vẫn đi đến.
Hà Gia Lãng nói vào mic: “Hôm nay, tôi cũng mượn cơ hội này cảm ơn em trai tôi Hà Gia Hảo. Cảm ơn cậu ấy đã giúp tôi chuẩn bị tiệc cưới.” Anh lại quay xuống hỏi người bên dưới: “Mọi người đều từng đến quán Bách Hảo rồi đúng không? Em tôi làm ăn không tệ đâu!”
Mọi người bên dưới đều cười rộ lên. Hà Gia Lãng nhét mic vào tay Hà Gia Hảo.
Hà Gia Hảo nhìn khách khứa đông đúc bên dưới, hầu như đều là người quen. Thành phố nhỏ là vậy đó, đếm lên trên mấy đời, cơ bản đều tính ra họ hàng được. Hà Gia Hảo nắm chặt mic, lại nhìn cái áo hoodie nhem nhuốc của mình. Cậu ngẩng đầu, cười nói: “Tôi cũng muốn chúc mừng anh tôi, chúc anh tân hôn vui vẻ. Sau đó, tôi mong sẽ có một ngày, mình cũng có quyền nhận được sự chúc phúc tương tự…”
Lúc Hà Gia Hảo nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng đã nghèn nghẹn.
Cậu tiếp tục nói: “Ừm, bởi vì tôi thích đàn ông. Chẳng có cách nào mời mọi người ngồi dưới đây tham gia hôn lễ của tôi được. Nhưng mà… thế cũng không có nghĩa là, tôi không có tư cách được hạnh phúc.”
Hà Gia Hảo rơi nước mắt nhìn về phía người anh đứng cạnh đang ngẩn ra, nói: “Phải không, Hà Gia Lãng?”
Hà Gia Lãng ngơ ngác gật đầu. Hà Gia Hảo khẽ nói: “Cảm ơn.”