[ Một mình Đường Cổ ở trong phòng, mẹ cô ở bên ngoài gõ cửa. ]
“Ăn cơm thôi.”
Đường Cổ giấu bức vẽ vào trong ngăn kéo, lúc này mới đứng dậy ra ngoài. Mẹ cô nhìn vào phòng, vẫn không thấy cái gì, chỉ thấy trên bàn bày ra mấy cây bút vẽ.
Đường Cổ học mỹ thuật, cô là một người có năng khiếu. Vốn dĩ ở trường có cuộc thi mỹ thuật, nhưng vì cô bị bắt cóc lâu như vậy nên đã bị mất quyền dự thi. Bây giờ, đừng nói đến chuyện có tư cách thi hay không, ngay cả trường học cô cũng chưa có cách nào quay lại, tốt nghiệp được hay không cũng là một vấn đề.
Trên bàn cơm, cha cô trầm mặc ngồi đó, Đường Cổ vừa ăn xong một thìa cơm, trong phòng truyền ra tiếng quát của mẹ, “Mày điên rồi! Sao mày lại vẽ thứ này?!”
Đường Cổ bỏ bát đĩa ra chạy vọt vào phòng, cha cô cũng lo lắng đi theo sau.
Hai người vừa đi đến cửa phòng, mẹ cô đã lôi bức vẽ ra tức giận chất vấn cô, “Mày điên rồi phải không? Sao mày có thể vẽ tên tội phạm cưỡng hiếp kia hả? Sao mày lại không biết xấu hổ vẽ thứ đó! Đường Cổ! Mày điên rồi sao?”
Đường Cổ định xông lên lấy bức vẽ về nhưng mẹ cô xoay người né tránh, bà đau khổ khóc lóc, tay xé chúng thành từng mảnh nhỏ, “Mày không biết hắn làm gì sao?! Hắn cầm tù mày! Hắn còn cưỡng hiếp mày! Hắn giam mày lâu như vậy mày không hận hắn sao?! Tao và cha mày hận hắn đến thấu xương! Hận không thế dùng dao đâm chết hắn…”
Trong chớp mắt bức tranh bị xé thành từng mảnh vụn, bay xuống đất. Cha cô nhặt lên một mảnh giấy to, ông nhìn thấy trên đó vẽ lại cảnh một người đàn ông và một cô gái đang hôn nhau, mà cô gái đó chính là con gái mình, còn người đàn ông lại là tên tội phạm cưỡng gian mà bọn họ đã nhìn thấy trong Cục cảnh sát.
Cha cô tức giận, lòng quặn đau lại, ông nhìn Đường Cổ, cảm thấy bản thân như già đi mười tuổi, giọng nói bất lực, “Con đang làm gì thế này? Con gái, hắn đối xử với con như vậy… Thế mà con còn vẽ hắn sao…”
Đường Cổ quỳ trên mặt đất, cô im lặng nhặt từng mảnh giấy lên, sau đó ngồi vào bàn, xếp những mảnh đó lại với nhau. Trên giấy vẽ một đôi nam nữ đang hôn nhau trên ghế. Đó là cảnh trước khi Dư Trì Bắc bị bắt.
Cô gái với tấm lưng lõa lồ, cánh tay mảnh khảnh chủ động ôm cổ người đàn ông, dâng lên cánh môi mềm mại đến bên môi anh, khi anh hôn cô, khóe miệng cũng mang ý cười.
Đường Cổ vuốt ve đôi môi đang cười của người đàn ông, sau đó cô nở một nụ cười. Cha mẹ cô thấy vậy, đau lòng khóc thành tiếng.
Hai ngày sau, cảnh sát lại đến, lần này bọn họ còn mang theo một chuyên gia tâm lý. Đường Cổ ngồi trên ghế, cô rũ mắt, dáng vẻ nghiêm túc và an tĩnh.
Cô rất xinh đẹp, lông mày thanh mảnh, chiếc mũi nhỏ nhắn, cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đen láy như quả nho ướt át trong sáng, làn da trắng nõn, cô mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc đen buông xõa trên vai, khí chất thanh thuần động lòng người.
Chuyên gia tâm lý là một người phụ nữ tóc ngắn đầy giỏi giang. Bà không giống cảnh sát, mỗi lần hỏi bà sẽ hỏi những vấn đề rất nhỏ và chi tiết.
Cách khác, “Lúc cô và Dư Trì Bắc ở bên nhau, hai người đã làm những gì?”
Đường Cổ đỏ mặt, cô cắn môi, do dự một lúc mới nhìn cố vấn tâm lý Lương Hữu Cầm, “Tôi không muốn trả lời vấn đề này.”
Lương Hữu Cầm nhìn gương mặt đỏ bừng của cô cũng loáng thoáng nhận ra được điều gì, theo phép lịch sự bà cũng không hỏi lại mà chỉ đổi qua đề tài khác. Nhưng cha mẹ cô đứng ở đằng sau lại từ vấn đề này mà nhớ tới bức tranh lúc nãy, nhất thời tức giận đến mức rơi nước mắt.
Tên cầm thú kia… Mỗi ngày đều làm loại chuyện này với con gái của bọn họ.