Lúc ấy còn nhỏ, Lưu Diễm ngây thơ tin rằng thế giới chính là những gì cô bé: vĩnh hằng và bất biến.
Từ khi sinh ra, ba mẹ yêu thương nhau, gia đình hạnh phúc là những điều hiển nhiên. Cho đến một ngày, Lưu Chính phá sản, Hứa Diễm biệt tăm biệt tích, cô mới lặng lẽ chấp nhận rằng thời gian có thể rung chuyển, thay đổi và đầy cạm bẫy.
Khi Lưu Diễm kể chuyện gia đình cho Cao Xuyên nghe, cậu ta nhấp một ngụm cocktail xanh thẳm, lắc đầu cảm thán: “Bố cậu thật là kỳ lạ, mỗi lần cậu đều phải làm trò rồi mới đưa lại tiền cho cậu?”
Cậu ta lại thêm một lần nữa líu lưỡi, “Vẫn là tiền mặt?!”
Cuối cùng, cậu ta cảm thán, “Đây không phải có bệnh thì là gì?”
Lưu Diễm mân mê chiếc ly trên tay, rồi nói: “Bố mình cũng ổn mà, chỉ là ông ấy không kiểm soát được bản thân thôi.”
Cao Xuyên buồn cười: “Thế thì sao?”
“Thế nên ông ấy chỉ có thể tin tưởng mình.”
*****
Quán bar Trung Dã nằm ở quận Phổ Ninh, thành phố Tân Kinh. Nó được mở từ đầu thế kỷ, cùng thời với Cao Xuyên. Cao Xuyên thường nói bố cậu ta xem Trung Dã như con trai ruột.
Đầu thu, gió mát rượi lùa qua sân nhảy quen thuộc. Trai gái nối gót nhau, ma mị trong ánh đèn rực rỡ sắc màu từ trên cao hắt xuống. Ánh sáng ấy tô điểm thêm nét quyến rũ, phóng túng hay lơ đãng trên từng gương mặt. Phía bên phải sân khấu, một DJ cuồng nhiệt trong chiếc áo phông đen mỏng và quần jeans rách ngang gối, tay trái liên tục múa may, tay phải điều khiển bản nhạc đầy mê hoặc. Dưới ánh đèn, những người khiêu vũ cũng cuồng nhiệt theo từng giai điệu lên xuống.
Cao Xuyên lại nói câu gì đó không đầu không cuối, Lưu Diễm không nghe rõ lắm. Cô thấy quản lý từ xa vẫy tay ra hiệu, bèn chống tay lên quầy bar, lùi lại phía sau một chút.
Ca sĩ hôm nay bỗng dưng solo một bản tình ca buồn não ruột, Lưu Diễm đứng lên, cười cười nói: “Mình đi làm việc.”
Ly cocktail chua chua ngọt ngọt được pha chế nhanh chóng, Cao Xuyên uống một hơi cạn sạch. Khi cậu ta quay đầu lại, Lưu Diễm đã vào phòng thay đồ. Bình thường người làm trong quán bar đều làm bốn tiếng, nhưng Lưu Diễm quen biết cậu ta nên cậu ta phá lệ ưu ái giảm xuống còn hai tiếng.
Tôn Kỳ đến hơi muộn, cô ấy mặc chiếc váy ngắn mới, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn khiến người khác hoa mắt. Cao Xuyên huýt sáo tán thưởng, vươn tay ôm cô ấy vào lòng trêu đùa.
Tiếng hát xa xa như mơ hồ ảo ảnh, Cao Xuyên gác cằm lên vai Tôn Kỳ, thì thầm: “Ông già hình như quyết tâm ly hôn rồi, nhạc ở Trung Dã con mẹ nó cũng đổi vị luôn.”
Tôn Kỳ ngậm một viên kẹo trong miệng, hai tay nâng cằm cậu ta, hỏi: “Đổi thành vị gì?”
“Chua lè chua loét.”
“Thế mới là bình thường, người ta chia tay có khi sống dở chết dở cả mấy chục ngày, bố anh thì ly hôn luôn.” Nói rồi cô ấy hỏi cậu ta: “Nếu chúng ta chia tay, anh có khổ sở không?”
Cao Xuyên nhìn cô ấy giống như rất thâm tình, ngược lại thô bỉ cười: “khổ sở, khổ muốn chết.”
Tôn Kỳ hừ lạnh một tiếng.
Lưu Diễm không biết từ lúc nào đã bị đẩy lên sân khấu. Cô không từ chối, cầm lấy micro thoải mái hát thử vài câu. Ban nhạc đều là người quen, giọng hát của cô vang đến mọi ngóc ngách của quán bar. Cô nhìn về phía người khởi xướng, e thẹn hỏi: “Anh muốn hát bài gì?”
Người khởi xướng kiễng chân lên, ghé sát vào micro bên cạnh, nói với khán giả bên dưới: “Lý Tông Thịnh, 《Vượt Qua Đồi Núi》.”
Micro được đặt lại trên giá, Lưu Diễm gảy đàn guitar. Giọng nói của cô trong trẻo, nhưng khi hát lại khàn khàn, trầm ấm vượt qua năm tháng, không còn là đóa hoa tươi trẻ như mộng, khiến người nghe xao xuyến.
Tôn Kỳ hươ hươ tay trước mặt Cao Xuyên, cậu ta hoàn hồn lại, hỏi cô ấy: “Em không thấy hát khó nghe à?”
Tôn Kỳ bỏ một quả dâu tây vào miệng, vị ngọt thơm tràn ngập khoang miệng, cô ấy lắc đầu: “Em không thấy khó nghe, anh cố ý nói thế đúng không?”
“Cố ý gì chứ, anh không thích cậu ấy hát, từ nhỏ đã không thích rồi.”
“Thực ra Lưu Diễm trông xinh lắm.”
Lời cô ấy nói có ẩn ý, còn chua loét hơn cả bài hát đêm nay. Cao Xuyên cười cười, đôi tay tiến vào trong ngực cô ấy: “Xinh chỗ nào, có xinh bằng em không?”
Tôn Kỳ vỗ vỗ khuôn mặt cậu ta: “Nói ra thì em cũng chỉ mới quen anh vào mùa hè năm ngoái, nếu anh có ý với cậu ấy, em không phải là không thể nhường đâu.”
Cao Xuyên nâng mặt cô ấy lên: “Nói cái gì vậy?”
“Nói gì là nói gì, em hỏi anh sao không theo đuổi cậu ấy?”
Cao Xuyên nhìn Lưu Diễm trên sân khấu đang cúi đầu chào, tiếng vỗ tay vang dội dưới khán đài, cậu ta cười nhạt: “Không động lòng thì theo đuổi kiểu gì?”
Một người thông minh như cậu ta sao lại không nghĩ đến vấn đề này, cậu ta đã nghĩ rồi, nhưng không thể tưởng tượng ra cách nào khác để ở bên Lưu Diễm. Tình nhân luôn có bắt đầu, tiếp diễn, thay đổi, hòa hợp, tình yêu dần dần sâu đậm và chia tay, nhưng bạn bè thì không, bạn bè là để bên nhau cả đời, cậu ta hy vọng Lưu Diễm sẽ là một trong số đó.
Tôn Kỳ còn muốn hỏi thêm gì đó, Cao Xuyên đã lấp kín miệng cô ấy không cho cơ hội. Tôn Kỳ đánh yêu cậu ta, cậu ta buông tay ra, lại bị cô ấy kéo lại hôn sâu.
*****
Bố mẹ Cao Xuyên làm ầm lên chuyện ly hôn, ở nhà không chịu nổi nên cậu ta tá túc ở nhà bạn bè. Cả tháng nay, Lưu Diễm thực sự không gặp cậu ta, có vẻ như tinh thần sa sút chỉ là đóng kịch.
Truyện được dịch tại . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
May mà đang lúc kỳ thi thử, Lưu Diễm ngoài việc cùng Lưu Nhất ra ngoài phơi nắng thì cũng tranh thủ từng giây ôn tập. Nào ngờ cái tên không biết điều kia lại gọi điện quấy rầy vào đêm khuya.
Ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ hắt xuống một vệt sáng dài trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, Lưu Diễm mới bắt máy, giọng điệu không vui: “Làm sao vậy?”
“Đi uống với mình.”
“Muộn rồi.”
“Có phải anh em không?”
“Không phải.”
Im lặng một lúc, bên kia ngoài tiếng hít thở còn có tiếng ly chén va chạm, tiếng người ầm ĩ, tiếng còi xe inh ỏi.
Cao Xuyên cúp máy, Lưu Diễm dựa vào thành giường uống miếng nước, rồi gọi cho Tôn Kỳ, nhưng Tôn Kỳ không nghe.
Vừa mới cúp máy, số của Cao Xuyên lại gọi đến. Cô bắt máy, nghe thấy cậu ta nói: “Bố mẹ mình ly hôn thật rồi, mình thấy họ tình cảm bao nhiêu, giờ xé xác nhau trông thảm hại quá.”
Cao Xuyên lảm nhảm thêm nhiều điều nữa, giọng nói càng lúc càng không rõ ràng, bên kia có tiếng loảng xoảng như đang đánh nhau.
Lưu Diễm vội vàng xuống giường, thấp giọng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Cao Xuyên say rượu cười đắc ý, báo địa chỉ rồi cúp máy.
Lưu Diễm mở cửa phòng Lưu Nhất, thấy cậu bé đang ngủ ngon lành, bèn yên tâm khoác áo ra khỏi nhà.
Con phố bên ngoài vũ trường vẫn đèn đuốc sáng trưng dù đã nửa đêm. Hai bên đường, những quán ăn khuya tấp nập khách. Cây ngô đồng cao lớn trước đây đã bị đốn hạ chỉ còn trơ gốc vì chắn mất tầm nhìn của quán. Lưu Diễm đưa địa chỉ Cao Xuyên gửi cho tài xế, hơn ba mươi phút sau, cô trả tiền rồi vội vàng xuống xe.
Quả nhiên, Cao Xuyên đang nằm gục trên chiếc bàn đầy vỏ chai rượu nhựa đỏ. Bàn bên cạnh, một nhóm nam nữ đang cụng ly, hát hò ầm ĩ. Trông cậu ta thật đáng thương.
Lưu Diễm ngồi xổm xuống bên cạnh, Cao Xuyên nhắm nghiền mắt, cánh mũi phập phồng, hơi thở đều đều, dường như không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Bà chủ quán thấy cô như thấy vị cứu tinh, nói lớn: “Cô gái, cô quen cậu ta hả? Uống nhiều thế này mà tiền còn chưa trả đâu.”
Lưu Diễm bất đắc dĩ đứng lên đi thanh toán, vừa trả tiền vừa oán thầm sao không uống cho chết đi.
Khi quay lại chỗ Cao Xuyên, Lưu Diễm đã không còn chút kiên nhẫn nào. Cô lay cậu ta, rồi lay mạnh hơn. Cao Xuyên khó chịu mở to mắt, bỗng cười cười: “A, Kỳ Kỳ.”
Lưu Diễm mím môi, gọi taxi cùng tài xế lôi cậu ta vào xe. Cô biết chỗ cậu ta ở tạm, cách trường cấp ba không xa, đi bộ mười phút là tới.
Tài xế đến nơi liền phóng đi, Lưu Diễm thở hổn hển kéo cậu ta vào thang máy, đến trước cửa nhà. Cô ấn chuông, không ai trả lời.
Lưu Diễm thở dài, ấn chuông liên tục. Cánh cửa bên cạnh bật mở, một giọng nói gắt lên: “Ấn ấn cái gì mà ấn, giờ này không cần ngủ à, có chút ý thức không?”
Lưu Diễm ngượng ngùng xin lỗi.
Người kia “rầm” một tiếng đóng cửa lại. Lưu Diễm đặt ngón tay lên chuông cửa một lúc lâu, nhưng không có nhấn xuống.
Bên trong có tiếng động, rồi một tràng ho khan, tiếng dép lê lạch cạch trên sàn.
Trời lạnh như băng, thái dương Lưu Diễm lại toát mồ hôi. Cô vừa lau mồ hôi, cửa đã nhẹ nhàng mở ra.
Người đứng ở cửa trạc tuổi Lưu Diễm, vẻ mặt còn ngái ngủ, tóc tai bù xù, cao hơn cô một cái đầu. Cậu cầm chiếc áo phông trắng, hai tay xỏ qua hai ống tay rồi trùm lên đầu, che đi cơ bụng săn chắc. Phía dưới thân cậu đang phồng lên như muốn phá rách quần jean, chân đi đôi dép tông.
Cậu lại ho khan, đôi mắt đào hoa thờ ơ lướt qua Lưu Diễm, rồi dễ dàng túm Cao Xuyên đang nằm sõng soài dưới đất lên như nhấc một tấm vải vô tri, ghét bỏ ném lên ghế sofa.
Lưu Diễm thở hổn hển, bực bội bước vào. Lại một tràng ho khan như muốn nứt phổi, Lưu Diễm nhíu mày, che miệng hỏi: “Cậu không đi khám lại muốn ho đến chết à?”
Người kia không trả lời, đi vào bếp rót một ly nước. Trên sofa, Cao Xuyên bỗng khóc òa như quỷ tru sói gào, ôm chầm lấy Lưu Diễm nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem chảy xuống trên mặt đất.
Lưu Diễm luống cuống tay chân, người kia uống một ngụm nước ấm rồi đến gần sô pha, bất ngờ hắt thẳng ly nước vào mặt Cao Xuyên. Cao Xuyên hét lên một tiếng, lúc này mới mở mắt ra, có vẻ tỉnh táo hơn chút.
“Trong bếp còn chút ô mai sơn tra, nếu là bạn của cậu ấy thì pha cho cậu ấy chén nước giải rượu đi.”
Lưu Diễm thật ra định đi rồi, nhưng nghe vậy lại thấy nghi hoặc, “Thế còn cậu? Cậu ấy ở đây cả tháng trời, chẳng lẽ không phải bạn cậu?”
Người kia đáp với giọng lạnh lùng, có chút khàn khàn vì bệnh, “Không phải, tôi không có loại bạn như thế.”
Lưu Diễm liếc nhìn cậu, ấn tượng ban đầu tốt đẹp gần như tan biến. Người kia dường như chẳng muốn đôi co với cô thêm nữa, rót một ly nước ấm rồi quay vào phòng.
Lưu Diễm ngồi thêm một lát, nhìn Cao Xuyên vẫn còn say mèm, trách móc, “Toàn chơi với cái loại bạn gì thế này? Bán đứng cậu lúc nào không hay.”