Nhưng đây không phải là trò đùa…
Sự thật bị che giấu này, từ lúc những bức ảnh khỏa thân bị phát tán cho đến khi Ngô Khương rời đi, chỉ diễn ra trong một ngày, quá nhanh và bất ngờ. Sau đó, trường học đã ra thông báo cấm học sinh bàn tán, dẫn đến việc thông tin bị phong tỏa trong một thời gian.
Sự nhiệt tình ban đầu dần tan biến, sự việc này cũng không còn được nhắc đến nhiều nữa, một mạng người cứ thế biến mất một cách kỳ lạ, giống như trường hợp của Trương Viện trước đó.
Chỉ là những biến động cuối cùng đã lan đến Lưu Diễm.
Tang lễ của Ngô Khương bị trì hoãn bảy tám ngày, cuối cùng được xác định là tự sát, vì rơi từ tòa nhà cao xuống nên máu thịt lẫn lộn, nên quan tài cũng không được đặt trong nhà tang lễ.
Nhà Ngô Khương ở thôn hành chính, Lưu Diễm khởi hành lúc trời chưa sáng, phải chuyển xe mới đến nơi. Vừa đến đầu làng, cô đã nghe tiếng pháo nổ, lần theo âm thanh, cô đến một căn nhà nhỏ hai tầng. Bức tường bên ngoài không được sơn phủ, thân tường đỏ trần trụi qua năm tháng, rêu mốc loang lổ. Xung quanh tường có một lớp hàng rào, có lẽ là một vườn rau nhỏ.
Giữa sân nhà là bức ảnh đen trắng của Ngô Khương đang cười, xung quanh là vòng hoa trắng. Người thân của cô ấy đứng ở bên trái, mặc áo tang bằng vải lanh màu tro, đầu cúi gằm, trông rất tiều tụy.
Tôn Kỳ cũng đến. Cô ta không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày, chỉ đứng đờ đẫn trước linh cữu nhìn vào bức ảnh của Ngô Khương, nước mắt bắt đầu trào ra, cơ thể vốn dĩ bình thản bỗng run rẩy. Cuối cùng, cô ta quỳ xuống, từ góc độ của Lưu Diễm, đó là một bóng dáng đầy cô đơn và buồn bã.
Sau khi cúi lạy, Tôn Kỳ khó nhọc đứng dậy, cúi đầu chào người thân của Ngô Khương, một lúc lâu sau mới ngẩng lên.
Tôn Kỳ trở về đám đông, cô ta cũng nhìn thấy Lưu Diễm. Sắc mặt cô nặng nề, thực hiện những động tác tưởng niệm một cách máy móc.
Nhìn chăm chú.
Cúi đầu.
Đứng dậy.
Đi về phía người thân của Ngô Khương, hỏi một câu gì đó, rồi lần lượt cúi chào.
Tang lễ kéo dài và đầy u ám, Tôn Kỳ đứng bên ngoài, chờ Lưu Diễm ra. Hai người nhìn nhau, mỗi người tựa vào một đầu tường, không nói gì.
Tôn Kỳ gần đây bị nóng trong người, mũi có chút khô và bong tróc, cổ họng cũng khó chịu. Cô ta lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, bật lửa, đầu thuốc bốc cháy, cô ta đắm chìm trong làn khói, hít một hơi thật sâu, thế giới trước mắt trở nên mờ ảo.
Lưu Diễm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, rồi quay ánh mắt về phía bầu trời, lạnh nhạt hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tôn Kỳ không đáp.
Hút thêm một hơi, Tôn Kỳ đưa điếu thuốc cho Lưu Diễm, “Muốn hút không?”
Lưu Diễm không động đậy.
Tôn Kỳ cười khổ, nhấc cằm lên, “Hút một hơi đi, rồi tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Lưu Diễm bèn hút một hơi, mùi thuốc lá khiến cô bị nghẹt thở, khẽ ho.
Tôn Kỳ cười khổ, ngậm điếu thuốc, ngẩng đầu lên trời hỏi, “Dạo này cậu bận gì vậy?”
Lưu Diễm nhìn cô ta, “Em trai tôi gặp chuyện, đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Tôn Kỳ gật đầu, hút thêm một hơi, rồi ném điếu thuốc đi mới nói, “Thảo nào, như người chết ấy, chẳng có chút động tĩnh nào.”
Lưu Diễm tuy không hài lòng nhưng vẫn chờ cô ta nói tiếp.
Tiếng nhạc tang lễ vang lên bên tai, tiếng khóc trong sân cứ từng đợt trào dâng, Lưu Diễm nghe thấy Tôn Kỳ thẳng thắn kể, “Chiều hôm đó, Ngô Khương bị gọi lên phòng giáo vụ để nói chuyện về việc nghỉ học. Khi trở về, cậu ấy liền đi thẳng lên sân thượng…”
Lưu Diễm giật mình, không thể tin hỏi, “Tự sát?”
Tôn Kỳ không khẳng định, chỉ nói, “Lúc đó trên sân thượng còn có ba người khác, Từ Tiệp cũng ở đó.”
Lưu Diễm không ngại suy đoán ác ý, nhưng cô thật sự không hiểu, nếu Từ Tiệp thực sự làm vậy, lý do là gì?
“Bất kể là chủ động hay bị động, Ngô Khương chết là do Từ Tiệp,” cô ta rút điện thoại từ trong túi ra đưa cho Lưu Diễm, “Đây là di vật của Ngô Khương. Lúc đó màn hình bị hỏng, không sử dụng được, tôi đã sửa xong. Trước khi xảy ra chuyện, Ngô Khương nhận được một tin nhắn WeChat, trong đó có một đoạn video trích từ ảnh khỏa thân của cậu ấy với Cát Nghị, kèm theo dòng chữ “lên sân thượng”.”
“Vậy thì…”
“Tin nhắn này đã được chụp lại và cung cấp cho trường, nhưng vì WeChat được gửi từ nhóm người của Từ Tiệp chứ không phải chính cậu ta, nên không thể coi là bằng chứng xác thực. Từ khi tốt nghiệp đến giờ, trường cũng không có động tĩnh gì. Cảnh sát khu vực đã đến hai lần nhưng đã sớm khép vụ án. Bố của Từ Tiệp là người có thế lực, ông ta đã chiêu đãi trưởng đồn cảnh sát khu vực vài bữa ăn và chi không ít tiền. Lần này ông ta muốn đưa Từ Tiệp ra nước ngoài không quay về.”
“Mẹ của Ngô Khương từ khi con gái xảy ra chuyện đã như phát điên, không rõ là có ý thức hay không mà hôm qua nhảy xuống sông, may mà có người kéo lên. Còn bố của cậu ấy thấy ảnh khỏa thân của con gái bị lan truyền khắp nơi cũng cảm thấy mất mặt, hai ngày trước đã nhận tiền bồi thường của trường và kết thúc mọi chuyện.”
Lưu Diễm hỏi, “Làm sao lại có ảnh khỏa thân?”
Tôn Kỳ tỏ vẻ hối lỗi, dừng lại một lúc, miệng mấp máy, khẽ nói, “Tôi không biết, đừng hỏi tôi.”
Truyện được edit cả hai nơi tại và facebook Frenalis.
Dù có hỏi cũng có ích gì? Dù cô ta có lỗi thì có thể thay đổi được gì?
Chẳng giúp ích được gì.
Tiếng nhạc tang lễ dần lắng xuống, đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, khiến cả linh đường trở nên hỗn loạn.
Mẹ Ngô bỗng chốc già đi rất nhiều, đầu tóc rối bù, mặt mày đờ đẫn, bà đứng giữa linh đường đập phá tất cả vòng hoa và lễ vật xung quanh, rồi cố gắng dịch chuyển bàn thờ, nhưng vì quá nặng, bà cười một cách ngớ ngẩn, nói với mọi người, “Tôi không thể di chuyển nổi, ha ha.”
Bố Ngô vội vã bước tới định kéo bà xuống, nhưng bà không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy bố Ngô ra rồi ôm chặt lấy bức ảnh đen trắng của Ngô Khương. “Con gái tôi,” bà nói, “Con gái tôi đâu?”
Giọng bà lúc này nghe như người bình thường, “Đã bao nhiêu ngày rồi, sao Ngô Khương vẫn chưa về?”
Bố Ngô lắc đầu, “Tội nghiệp,” rồi gọi mấy người đến giúp, “Mau đưa bà ấy vào phòng đi, thế này còn ra thể thống gì, bà định để Ngô Khương chết rồi cũng không yên à?”
Mẹ Ngô dường như không nghe thấy, bà cười ngây ngô hỏi, “Ai chết? Ai chết?” Bà chỉ từng người một có mặt tại tang lễ, không ngừng hỏi, “Có phải là cô không? Hay là cậu? Hoặc là cậu cậu cậu cậu?”
Người mẹ chỉ vào Lưu Diễm, đôi mắt vốn trống rỗng bỗng sáng lên một chút, rồi ánh sáng ấy vụt tắt, biến thành những giọt nước mắt lăn dài không thành tiếng.
Bà cố gắng vượt qua đám người để tiến đến gần Lưu Diễm nhưng lại bị bố Ngô giữ chặt. Suốt mấy ngày qua, bà không ăn không uống tinh thần sa sút, khi bị kích thích mạnh, mặt bà méo mó rồi đột ngột ngã xuống đất, cơ thể co giật vừa cười vừa khóc, vừa đau khổ như một người mất trí. Cuối cùng, bà bị thân nhân giữ chặt, kéo vào phòng trong.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh. Tôn Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Lưu Diễm, khẽ nói: “Bà ấy bây giờ không bình thường, vào trong có thể sẽ làm cậu bị thương.”
Lưu Diễm gỡ tay ra, ánh mắt u tối: “Bà ấy muốn gặp tôi.”
Bên trong, mẹ Ngô bị trói chặt hai tay, ngồi co ro trên sàn. Nội thất trong nhà cũ kỹ, không gian rộng rãi nhưng trống trải, chỉ có một chiếc giường, hai cái ghế và vài sợi dây phơi quần áo, không còn gì khác. Cô con gái nhỏ ngồi cạnh bà, vừa khóc vừa trách móc: “Mẹ khóc thì có ích gì? Mẹ nhìn xem mẹ đã làm gì với ngôi nhà này? Chị đã mất rồi, mẹ còn muốn chúng con nhìn mẹ như thế này nữa sao? Mọi người nhìn chúng con như những kẻ ngốc, mẹ có biết không?”
Bên tai có tiếng động nhẹ, mẹ Ngô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái trẻ bước vào. Bà bỗng dưng cười tươi, muốn đưa tay ra nhưng lại bị trói chặt, bà cười nói: “Con gái, con về rồi à?”
Cô con gái nhỏ che mặt, đứng dậy thở dài. Tôn Kỳ cũng theo Lưu Diễm vào trong, thấy Lưu Diễm đi đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng nói: “Con về rồi đây.”
Mẹ Ngô đưa tay lên, cười đến rơi nước mắt, tóc bạc che kín cả đôi mắt. Bà vừa khóc vừa nói: “Về là tốt, về là tốt rồi. Vừa nãy mẹ còn thấy đầu trâu mặt ngựa, thấy bọn chúng muốn kéo con đi, nhưng mẹ đã đuổi chúng đi!”
Lưu Diễm “vâng” một tiếng, rồi nghe mẹ Ngô nói tiếp: “Con muốn ăn gì, mẹ nấu cho con nhé? Không đúng,” bà thay đổi sắc mặt, cười nói, “Con đã thi xong chưa? Chưa thi xong cũng không sao, không thi cũng không sao, mẹ không trách con đâu, con ở nhà, mẹ sẽ nuôi con.”
Bà cố gắng rút tay ra khỏi sợi dây, khiến tay bà đỏ ửng lên. Bà sờ vào túi, giật mình nói: “Hỏng rồi, hết tiền rồi, mẹ phải đi kiếm tiền cho con.”
Lưu Diễm giữ chặt tay bà, giọng nghẹn ngào: “Con không đói, mẹ ngồi xuống trước đi.”
Mẹ Ngô từ chối: “Không, mẹ phải đi nấu cơm cho con,” sau đó đột ngột chuyển chủ đề, “Bốn giờ con còn phải đi học, hôm nay thầy giáo đến mách bảo là con đã đánh nhau với bạn trong lớp. Đánh tốt lắm, sau này ai bắt nạt con, con cứ đánh trả, có những kẻ không đánh không được.”
Lưu Diễm kéo bà lại, giọng khàn khàn: “Mẹ nghe con nói đã!”
Mẹ Ngô ngơ ngác một chút, ánh mắt lạc lõng, nhưng rồi lại lẩm bẩm: “Cô không phải là Ngô Khương! Cô không phải là Ngô Khương!”
Đột nhiên, bà ấy trở nên hung hãn, tay bóp chặt cổ Lưu Diễm, hét lên: “Tại sao cô nói mình là Ngô Khương? Nói đi!”
Cô con gái nhỏ suýt phát điên vì bà ấy: “Chị ấy không nói mình là Ngô Khương, là mẹ nói đấy chứ!”
Mẹ Ngô run rẩy không kịp phản ứng, đột ngột bà ấy lao tới, bóp cổ Lưu Diễm một cách dữ dội, không màng đến sự kháng cự của cô. Bà dùng hết sức mạnh, gắt gao, tàn nhẫn, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ hét lên: “Các người đã lừa con gái tôi đi, tất cả là tại các người!”
Tôn Kỳ lao vào, kéo mẹ Ngô ra: “Không ai lừa con gái của dì cả, chúng cháu là bạn học của cậu ấy!”
Hai chữ “bạn học” dường như có tác dụng, mặt bà từ từ dịu lại. Bà buông Lưu Diễm ra, mắt thoáng sợ hãi, run rẩy, rồi bật khóc, càng khóc càng dữ dội, bà quỳ xuống, khóc nức nở trong sự tuyệt vọng và đau khổ tột cùng.
Bà thực ra hiểu hết, bà không điên, chỉ là bà đang trốn tránh mà thôi.
Một lúc sau, Lưu Diễm ngồi xuống, lấy khăn giấy trong túi đưa cho bà, bà nhận lấy, từ từ lau nước mắt. Lưu Diễm vén mái tóc rối bù của bà ra sau tai, nghe bà khàn giọng hỏi, như van xin: “Con gái của tôi đâu rồi?”
Lưu Diễm nhẹ nhàng hỏi: “Dì thực sự muốn biết sao?”
Bà gật đầu: “Các người sẽ không lừa tôi chứ?”
“Không ai lừa dì cả,” Lưu Diễm đáp, “Ngô Khương đã không còn nữa.”
Mẹ Ngô như muốn phát điên lần nữa, nhưng trước khi kịp làm gì, Lưu Diễm đã ôm chặt bà. Bà chống cự, giãy giụa, nhưng rồi kiệt sức, cuối cùng cũng lặng đi.
Dù không muốn tin, nhưng đó là sự thật. Lưu Diễm nói: “Ngô Khương đã ra đi, nhưng cậu ấy luôn mong dì sống tốt. Mỗi buổi học đêm, cậu ấy luôn là người cuối cùng trở về ký túc xá. Cậu ấy luôn nói với cháu rằng sau này phải để dì sống an nhàn tuổi già. Cậu ấy học hành chăm chỉ cũng chỉ vì muốn dì vui vẻ thôi!”
Nước mắt già nua của bà mẹ chảy dài theo nếp nhăn trên khóe mắt. Bà đã nhẫn nhịn cả đời, khoan dung cả đời, đấu tranh cả đời, như con thú bị dồn vào đường cùng.
Bà thở dốc, nói trong sự đau đớn: “Không thể nào, tốt đẹp không còn nữa, tôi chỉ muốn chết.”
Lưu Diễm nắm lấy tay bà: “Dì muốn chết thế nào?”
Bà hơi ngạc nhiên, ngước lên nhìn Lưu Diễm, lại nghe cô nói: “Dì nghĩ giả vờ điên dại mà chết thì dì có thể thanh thản sao? Dì đã nhảy xuống sông rồi, cảm giác thế nào? Nếu dì thật sự chết, khi xuống dưới dì có thể ôm Ngô Khương mà khóc hết nước mắt được sao?”
Bà im lặng rất lâu, nghe Tôn Kỳ đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Ngô Khương không phải tự sát. Kẻ gây ra cái chết của cậu ấy tên là Từ Tiệp.”
Tôn Kỳ nhấn mạnh từng chữ: “Cậu ta là học sinh lớp 12-7 trường Tân Trung. Cậu ta sống ở số 31 đường Hán Khẩu quận Cổ Lầu, Tân Kinh. Nếu điều này có thể mang lại cho dì một chút mục tiêu sống thì tốt.”