Uông Lẫm trở về phòng cũng không thấy buồn ngủ. Hắn dựa vào đầu giường nhớ đến lời của Khương Lỗi nói.
Hắn đã ký hợp đồng mười năm với công ty quản lý hiện tại. Trước đây, bởi vì giám đốc và nhà họ Uông có quan hệ thân thiết, nên ông nội và cha đều an tâm cổ vũ hắn kí hợp đồng bán mình dài hạn. Vốn dĩ hắn dự định mấy năm này nỗ lực làm việc để báo đáp lại cho công ty, chờ hợp đồng hết hạn hắn sẽ hoạt động độc lập, không ngờ bây giờ lại xuất hiện sự thay đổi.
Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn vẫn quyết định xin giúp đỡ từ người cha làm nhà sản xuất đang có quyền thế to lớn trong giới, Uông Viêm.
“Cha, là con.”
“Ồ, con cuối cùng cũng biết gọi điện về cho gia đình rồi?” Uông Viêm là một người rất bình tĩnh, gần như đem tất cả cảm xúc của mình cho vào sự nghiệp nghệ thuật. Ông nhận được sự hâm mộ sâu sắc của những người có sức ảnh hưởng trong giới giải trí.
“Bên công ty sao thế ạ? Chủ tịch Lâm không nắm quyền nữa sao.”
“Con còn không biết gì sao, khoảng thời gian này thân thể chú Lâm không được khỏe, công ty có thể phải thay đổi cơ cấu.”
“Vậy giám đốc quản lý hiện tại của con cũng đi hả?”
“Những người đó đều là thân tín của chú Lâm, cổ đông mới nhậm chức là một kẻ tàn nhẫn, không có khả năng dung thứ cho nhóm người này. Nhưng con là nghệ sĩ quan trọng của công ty, chắc là không có ảnh hưởng.”
“Có mà xạo,” Uông Lẫm nghiến răng nghiến lợi, “Cha không xem tin tức giải trí gần đây à? Mẹ nó, con chơi 3D luôn kìa.”
Nói xong câu này mạch suy nghĩ của hắn dừng lại một chút, hình như cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Cha gần đây bận cho phim mới không xem tin tức, bắt con lăng xê với nghệ sĩ nam nào rồi?”
“Dương Minh Hi, hơn nữa nhìn có vẻ là ràng buộc dài hạn nữa cơ.”
“Ồ, thế hình như không thích hợp cho lắm?” Giọng điệu của Cha Uông vẫn bình tĩnh như cũ.
“Nếu như công ty còn làm khó dễ như vậy nữa thì con hủy hợp đồng đó.”
“Đừng nóng, Khương Lỗi chắc chắn sẽ đàm phán với công ty, nếu nói đạo lý rõ ràng thì ở trên sẽ không làm tuyên truyền không hợp lý như thế.”
Khương Lỗi đang uống say sưa, đâu có rảnh mà làm việc.
Sau khi cúp điện thoại, Uông Lẫm nằm trên giường, cảm thấy vẫn khó vào giấc ngủ. Công ty vừa đổi chủ tịch, sự nghiệp của hắn chắc chắn chịu ảnh hưởng, nói không chừng ngay cả việc nhận phim cũng bị công ty quấy rối.
Chứ đừng nói đến chuyện người xấu tặng đồ lúc trước, đoán chừng cũng không thể trông chờ vào yêu cầu điều tra rõ ràng.
Nghĩ đến chuyện đó, Uông Lẫm liền mở Weibo ra xem tin nhắn. Hắn muốn tìm lại tên kì lạ lần trước chửi bới hắn và Hạ Vũ. Nhưng có thể là vì hộp thư quá đầy, nên không tìm được người đó. Hắn không khỏi có chút bực bội, vì thế lại tắt đi.
Hắn mở hình vừa nãy chụp chuẩn bị gửi cho Hạ Vũ, đột nhiên chợt lóe lên một suy nghĩ. Hắn mở Weibo ra, chọn lựa kỹ hai tấm tư thế kì cục, viết thêm câu “Tết ông Công ông táo vui vẻ, mọi người đều uống nhiều rồi”, sau đó ấn nút đăng lên.
*
Ngày hôm sau, hắn bị điện thoại của Khương Lỗi làm tỉnh ngủ.
“Làm gì vậy, mới sáng sớm mà!”
“Cậu lên Weibo đăng hình tầm bậy tầm bạ gì vậy tiểu tổ tông!”
“Không phải chỉ đăng một cái lời chúc thôi hả.”
“Cậu đâu chỉ…hai tấm hình đó rốt cuộc là chuyện gì?”
“Hôm qua Hạ Vũ say, lúc đưa về thì nằm thành như thế.” Uông Lẫm nói, “Chẳng qua tùy tiện chụp một cái, có gì kì lạ đâu, cũng đâu phải hình nu de.”
“Người đứng đắn nhìn thì không có vấn đề gì, nhưng mà với hình tượng bình thường của cậu, rất dễ khiến khán giả hiểu lầm đó! Đặc biệt là những fan bạn gái của cậu, hở ra là lo cậu chơi 3D, bình luận đã bùng nổ rồi…”
“Biết rồi, đợi xíu tôi sẽ xem lại.” Uông Lẫm buồn ngủ lấy tay dụi mắt, thầm nghĩ đạo diễn bủn xỉn hiếm lắm mới cho nghỉ nửa ngày, vất vả lắm mới được ngủ nướng một bữa mà cũng bị đánh thức.
“Được được được cậu tiếp tục ngủ đi, chắc giờ nói cái gì cậu cũng không nghe lọt tai…” Giọng điệu của Khương Lỗi vô cùng bất lực.
Uông Lẫm trợn mắt, nằm xuống lần nữa đã không thể ngủ nổi nữa.
Hắn mở Weibo ra, quả nhiên bình luận và tin nhắn ào ào: “Chuyện gì đây”, “Ở cùng nhau”, “Hấp diêm hắn”, “Tôi biết Uông Lẫm là gay mà, giải tán đi mọi người”, “Mấy người nghĩ gì vậy người ta là anh em” “Vậy Minh Hi thì sao đây”…một đống bình luận làm hắn hoa cả mắt.
Còn có một bình luận viết: “Từ anti trở thành fan, từ hôm nay bắt đầu theo dõi cậu, đăng hình nhiều một chút.” Uông Lẫm hiếu kỳ nhấn vào, kết quả phát hiện là một thằng cha cơ bắp có sở thích SM, hắn vội vàng trở ra.
Ngoài Weibo ra, hộp thư của hắn cũng bị oanh tạc, bên trong đều là tin nhắn của Hạ Vũ. Tin thứ nhất là sáu dấu chấm hỏi, tin thứ hai là “Dậy chưa”, tin thứ ba là “Anh hơi phấn khích quá rồi, làm sao đây”, phía sau suy ra đều là những tin có ý nghĩa giông giống vậy.
Uông Lẫm trả lời lại hai chữ “Ngốc đần”, đối phương lập tức trả lời lại: “Tiểu Lẫm, có tiện để anh qua không.”
Hắn mới vừa muốn gõ chữ “Không tiện”, thì điện thoại của Hạ Vũ đã gọi đến.
“Sao đăng hình mà không nói với anh!” Giọng của đối phương rất phấn khởi, “Làm vậy thì anh có thể tương tác với em trên Weibo rồi.”
“Mẹ nó ai muốn tương tác với ông.”
“Như vậy thì tăng tính chủ đề hơn.”
“Ông muốn nổi tiếng đến điên rồi?”
“Không phải, chỉ là, chỉ là anh hơi phấn khích.” Đối phương cười ra tiếng, thiếu chút nữa là nói lắp.
“Tôi chỉ tùy tiện đăng thôi, đừng có nghĩ nhiều.”
“Phải không,” Hạ Vũ vẫn còn cười, “Vậy giờ em có tiện không, anh đến chỗ em.”
“Ông tới làm cái gì.”
“Em chưa có ăn sáng phải không, sủi cảo hôm qua vẫn còn, anh đem đến cho em một chút.”
“Tôi không ăn đồ để qua đêm.”
“Mấy cái này vẫn chưa luộc, anh lén nhờ người ta bỏ vào tủ đông lạnh,” Hạ Vũ thấp giọng nói, “Em đừng có nói với đạo diễn nha.”
“Đâu có rảnh vậy.”
“Vậy anh qua nha?”
Uông Lẫm nhìn đồng hồ, bản thân hắn hình như cũng đói rồi, thế là nói: “Mười phút nữa đi, nhân tiện đem theo ít trái cây qua đây.”
Hắn rời giường đi tắm, sau khi đi ra từ phòng tắm lại nằm trên giường mở tivi lên. Không lâu sau, Hạ Vũ quả nhiên xách túi lớn túi nhỏ đến với vẻ mặt phấn khởi.
“Em tắm rồi hả? Thơm quá.” Anh đến gần cổ Uông Lẫm ngửi ngửi.
Uông Lẫm đẩy anh ra, “Đừng động dục.”
Hạ Vũ loạng choạng đụng vào cửa sau đó lại đứng lên. Anh cười hì hì mà cầm hai cái chén giữ nhiệt đi về phía bàn. Anh còn để riêng nước sốt vào một cái ngăn nhỏ, vừa mở ra là mùi hương tỏa ra khắp nơi.
“Tiểu Lẫm, em muốn ăn cơm trước hay là ăn anh trước.”
“Bây giờ anh lớn lối quá nhỉ, Hạ Vũ.”
Hạ Vũ chỉ cười, vừa cười vừa đưa đũa cho hắn, biểu cảm của anh vô cùng vui vẻ.
Uông Lẫm đã đói từ lâu, lười nhìn đôi mắt lập lòe ánh sáng kì lạ của anh, hắn cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Sáng nay phát hiện Weibo tăng lên hơn trăm ngàn fan, dọa anh giật cả mình,” Hạ Vũ vừa ăn vừa nhớ lại, “Anh cảm thấy anh sắp nổi tiếng rồi.”
Uông Lẫm trợn mắt nhìn anh, “Cũng không nhìn thử là ai dẫn chủ đề.”
“Anh có chút không quen, tự dưng nhiều người theo dõi như vậy, còn có một đống tin nhắn…có phải cảm giác nổi tiếng là như vậy không?”
“Tăng có một trăm mấy ngàn fan mà cũng tính là nổi tiếng hả?”
“Đối với anh như vậy chính là nổi tiếng rồi, diễn nhiều phim như thế cũng không bằng một lần này.” Hạ Vũ mặt mày hớn hở, “Có cái hỏi anh đòi hình lúc nhỏ của em, có cái hỏi em có uống rượu hay không, còn có rất nhiều rất nhiều…dù sao cũng đều nói về em.”
“Không có cái nào chửi à?”
“Đương nhiên là có, nhưng mà anh không có coi.”
Uông Lẫm cầm điều khiển bật tivi lên, trên đó đang chiếu chương trình nổi tiếng trong nước, nội dung vừa hay đang chiếu cái tập đoàn phim đi tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh trước đó của bọn họ.
“Đúng lúc ghê! Xem cái này đi.” Mắt Hạ Vũ sáng rực.
“Không xem.” Uông Lẫm lập tức đổi kênh.
“Tại sao?”
“Không muốn xem.”
Uông Lẫm sẽ xem lại nhiều lần tác phẩm mình từng diễn để gọt giũa nâng cao kỹ năng diễn xuất, nhưng hắn chưa từng thích xem lại phỏng vấn truyền thông và chương trình tạp kĩ mình tham gia, cứ cảm thấy bộ dáng giả dối đó khiến người ta xấu hổ.
“Tập này quay hay lắm, biểu hiện của em vô cùng hút fan, anh muốn xem lại mấy lần.”
“Đều là diễn mà ra, xem lại có ý nghĩa gì.”
Hạ Vũ sửng sốt, nói: “Mặc dù loại chương trình này đều có kịch bản, anh Lỗi cũng sẽ cho em làm theo hình ảnh thiết lập, nhưng có những thứ diễn không ra được, chi tiết có thể lộ ra dáng vẻ thật sự của một người.”
“Ông nói nhiều thế, tôi vẫn không muốn xem.”
“Chỉ xem một chút thôi, anh sẽ nói cho em là những chi tiết nào.” Hạ Vũ đặt chén xuống cầm lấy điều khiển.
Uông Lẫm ném điều khiển sang đầu còn lại của giường, Hạ Vũ vội vàng nhào lên đùi hắn duỗi tay tìm.
“Đứng lên cho tôi!” Uông Lẫm cong chân trực tiếp đẩy Hạ Vũ đứng dậy, Hạ Vũ quay người dựa vào thành giường, vớ được điều khiển tivi.
“Anh cho em xem, chỉ một chút thôi, xem này!” Hạ Vũ chỉ vào màn hình, anh kích động giống như một fan chuyên đi săn ảnh idol, “Chỗ này có nước phun ra đúng không, người khác đều vội vã né tránh, chỉ có em lập tức che máy móc của đạo diễn, bởi vì nó gặp nước thì rất dễ bị hư.”
“Đâu?”
“Nhanh quá, qua mất rồi.” Trên mặt Hạ Vũ đầy sự tiếc nuối. “Cảnh quay chỉ có một giây.”
“Một giây mà mẹ nó ông cũng có thể thấy được?”
“Càng là phản ứng đầu tiên thì càng có thể nói rõ vấn đề, em ngẫm lại xem, lúc đó có phải em đã làm như thế không.”
Uông Lẫm nhớ lại, hình như thật sự có chuyện đó, “Vậy nên cái này có thể nói ra điều gì chứ?”
“Nói lên được là em xuất sắc hơn các khách mời khác.”
Uông Lẫm thích nghe những lời này, hắn gật đầu hài lòng ăn một miếng sủi cảo.
“Vậy nên chúng ta xem cái này nha, đừng đổi kênh.”
“Không xem, chơi cái trò chơi trong chương trình ngu chớt đi được.”
Hạ Vũ thất vọng trả điều khiển lại cho hắn.
Hai người xem phim tài liệu CCTV hơn một tiếng, sủi cảo đã ăn xong từ lâu. Hạ Vũ vẫn ngồi bên cạnh giường Uông Lẫm, lúc đầu còn dè dặt ngồi thẳng lưng, sau một hồi càng ngày càng gần đến cuối cùng dựa trực tiếp lên người hắn.
“Đúng rồi Hạ Vũ, hộp thư Weibo của ông có tiện cho tôi xem một chút không.” Uông Lẫm đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi.
“Được,” Hạ Vũ đương nhiên đồng ý, “Nhưng fan của anh không nhiều, thật sự không có gì có thể xem.”
Uông Lẫm nhấn vào hộp thư, bắt đầu tìm từng tin một từ tối hôm qua về trước. Hắn đọc nhanh như gió từ đầu tới cuối không thấy cái ID kia, nên trả điện thoại lại cho đối phương, tiếp tục xem tivi.
“Tiểu Lẫm, vậy anh muốn xem hộp thư của em có được không?”
“Ông muốn xem cái gì.”
“Anh muốn xem phản ứng của fan em tối hôm qua với cái Weibo kia.”
“Ông xem bình luận thì biết rồi không phải hả.”
“Anh vẫn muốn xem bọn họ khen em như thế nào.”
“Vô vị,” Uông Lẫm ngáp một cái, “Tôi muốn đi ngủ trước.”
“Ơ, em buồn ngủ à? Không phải mới thức dậy sao.”
“Buổi chiều còn phải quay phim, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Vậy anh đem bát đi rửa, em nghỉ ngơi đi nha.”
Uông Lẫm thật sự căng da bụng trùng da mắt, hắn nằm trên giường nhắm mắt nghe Hạ Vũ cọ cọ rửa rửa, một hồi dần dần mất đi ý thức.