Sau khi cao trào qua đi, nơi kín đáo của Lộc Nhung khẽ co giật, không chịu nổi một chút kích thích thêm nào nữa.
Ngón tay thô ráp của người đàn ông chạm vào, Lộc Nhung run rẩy cong người, cố tránh né trong vô vọng.
“Đừng, đừng làm vậy… Tôi sai rồi.” Cô khóc thét, rên rỉ cầu xin, tiếng đứt quãng như những giọt nước rỉ ra.
Có người trong đội từng cười nhạo Tần Bắc Phong, nói rằng phụ nữ nhiều nước mà không thử sẽ tiếc.
Khi đó, anh không hiểu vì sao, còn đáp trả: “Nước nhiều thì sao chứ? Có thể dập lửa, giải khát được không?”
Sự thật giờ đây đã rõ ràng, anh hiểu mình đã sai.
Nước của phụ nữ quả thật có thể dập lửa, giải khát.
Cảm giác trơn mượt trên đầu ngón tay khiến Tần Bắc Phong vui thích, hơi thở trở nên nặng nề, nhưng anh biết cô sợ.
Lần nữa, anh nhẹ nhàng dùng cằm cọ vào cô gái để trấn an. Đó là mức độ dịu dàng nhất mà anh có thể làm được.
“Không vào đâu.” Anh hứa, rồi bế cô đặt lên bệ rửa mặt, thân mình chen vào giữa hai chân, ngón tay không rời khỏi nơi ẩm ướt.
Tần Bắc Phong cố ý nhẹ nhàng, từ tốn xoa bóp mảnh vải mỏng ướt đẫm, sau khi đã nắn bóp đủ thì thử kéo căng, kẹp chặt vào phần âm hộ căng đầy.
Khoái cảm làm Lộc Nhung mất dần lý trí, cô mệt mỏi buông thõng hai tay lên cánh tay anh. “Ư ư, không được, đồ lừa đảo, đồ xấu xa…”
Tần Bắc Phong không phải lần đầu bị chửi, nhưng bị chửi mà cảm thấy hưng phấn thì đây là lần đầu.
“Anh không lừa em đâu.” Cô gái ngồi cao, anh có thể nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt đen thẳm, phản chiếu khuôn mặt đẫm lệ của cô. “Chỉ sờ, chỉ nhìn thôi.”
“Nếu anh nói dối, em cứ bắt anh…” Tần Bắc Phong cười, ép sát cô hơn.
dương v*t cương cứng cọ xát nơi đùi, cùng với ngón tay chuyển động, Lộc Nhung bị mài đến mức phải siết chặt mông, bên trong cô nhói lên.
“Nhớ con đường đến đồn công an không, anh đã đi cùng em.” Tần Bắc Phong giả vờ nhắc đến một cách hờ hững, đánh trúng nỗi lo sợ của cô.
Quả nhiên, Lộc Nhung dao động, chỉ sờ, chỉ nhìn thôi, miễn là không vào.
Chút kiêu hãnh còn sót lại cũng theo lời dụ dỗ của anh rơi xuống vực, bắn tung tóe thành những giọt nước, âm thanh róc rách làm người ta mê muội.
“Nhớ… A!”
Sự thỏa hiệp của cô gái luôn nhẹ nhàng, Tần Bắc Phong cười khẽ, khi ánh mắt dịu dàng vụt qua, anh dùng sức xé toạc chiếc quần lót bằng cotton.
Lớp vải không còn tác dụng che đậy, lộ ra nơi mật ngọt nhất của Lộc Nhung.
Chỗ đó ít thấy ánh sáng, da dẻ trắng hơn những nơi khác, hai cánh môi không lông mềm mại, căng tròn, có lẽ vì vừa bị dương v*t cọ xát qua lớp quần mà hơi sưng đỏ, miệng hồng hào không thể che giấu, nước ngập tràn.
Thịt sò co rút, cảm giác đói khát trỗi dậy.
Tần Bắc Phong bất giác nghĩ đến miếng thịt trong tủ lạnh, con thú cái sắp bị làm thịt, trước khi trở thành món ăn trên bàn, liệu nó đã từng được phối giống chưa, có bị thú đực giày vò chưa?
Nghĩ đến đây, anh đưa tay ra, ngón cái mạnh mẽ chà xát lên âm hạch.
Hạt thịt nhỏ bé không chống đỡ được sự thô bạo của anh, nhanh chóng căng cứng.
“Cứng hơn cả anh.” Như muốn chứng minh điều đó, Tần Bắc Phong nhấc hông, dương v*t chạm vào âm hạch đang run rẩy.
Chưa kịp chấp nhận sự thật rằng nơi mà cô ít khi chạm tới đang bị anh nhìn kỹ, sự kích thích bất ngờ khiến Lộc Nhung giật mình hét lên, cô vừa khóc vừa đẩy anh: “Anh đã hứa rồi mà…”
Miệng trên cô khóc, miệng dưới cô cũng nức nở theo.
Cô bé cố gắng bám chặt lấy đầu khấc to lớn, nước dâm chảy ròng ròng, phủ lên dương v*t một lớp màng nước.
Một chiếc bao bằng nước dâm.
“Anh chưa vào mà.” Tần Bắc Phong nói thô lỗ, tét nhẹ vào mông cô gái.
Bàn tay to lớn của anh không khiến cô đau, ngược lại còn mang đến cảm giác kỳ lạ, tê dại.
Bên trong cô càng lúc càng ngứa, Lộc Nhung không dám nghĩ tiếp, cơ thể cứng đờ, không dám cử động, chỉ yếu ớt thốt ra tiếng rên rỉ. “Ư… không được vào đâu.”
Không muốn vào cũng phải vào, Tần Bắc Phong bực bội đến nỗi thái dương giật giật, gân xanh trên cổ ẩn hiện.
Cô bé thật sự quá nhỏ, đầu khấc chỉ mới chạm vào đã bị khít chặt không còn khe hở.
“Vào, tính là vào thế nào…” Trước khi dương v*t cương cứng đến mức phát đau, anh phải làm gì đó. “dương v*t đâm vào mới tính là vào sao?”
Nghe câu hỏi thẳng thừng, tục tĩu của anh, Lộc Nhung vừa thẹn vừa sợ, không biết trả lời thế nào.
“Không nói thì anh vào đấy.” Tần Bắc Phong cực kỳ thích nhìn người khác sợ hãi, đầu khấc từ từ ép vào khe hẹp.
“Ưm… cái đó, cái đó… cái đó vào thì tính, đừng vào cái đó…”
Sợ anh làm thật, Lộc Nhung khóc khô cả giọng, chỉ đến khi anh đứng thẳng dậy, vật cứng đáng sợ rời đi, cô mới ngừng khóc.
Tần Bắc Phong liếc xuống, trên dương v*t đọng lại sợi nước dâm lấp lánh, chực chờ đứt.
Cô bé này bên trong có suối nguồn sao?
“Ý em là, ngón tay có thể vào.” Yết hầu anh chuyển động, dục vọng tàn bạo không thể kìm nén nữa. “Mấy ngón cũng được.”