Khi tỉnh lại lần nữa, trên đỉnh đầu ta có rất nhiều khuôn mặt.
Tề Ngoạn thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Hồng Ngọc Nương lau mồ hôi trên trán: “Nếu người không tỉnh lại, chúng ta đều không có cách nào cả. Canh giữ một lãnh thổ rộng lớn, có quân có ngựa, chỉ thiếu một chủ công, biết phải làm sao?”
Ta ngồi bật dậy: “Bá Ước đâu?”
“Đừng động đậy! Ngươi tưởng trúng bảy mũi tên là đùa sao?!” Tề Ngoạn dùng quạt vỗ vào ta, muốn đè ta xuống.
Ta chịu đựng cơn đau xé lòng nhảy lên: “Bá Ước thế nào rồi? Ta muốn gặp Bá Ước!”
Hồng Ngọc Nương ề một tiếng: “Thật là cùng một khuôn đúc ra.”
Ta là miệng vàng lời ngọc, họ không thể ngăn cản ta, đỡ ta sang phòng bên cạnh.
“Bệ hạ! Bệ hạ ở đâu? Ta muốn gặp bệ hạ…” Từ trong phòng vọng ra tiếng gọi yếu ớt của Vệ Phong.
“Ơ… Bệ hạ sao có thể đến đây, bệ hạ đang ở Tương Dương mà. Tiểu Phong Phong ngoan nào, uống hết bát thuốc này đi…” Đây là giọng của Hoàng lão Lệnh công.
“Ngươi lừa ta!” Vệ Phong kêu lên nức nở.
“Chính là bệ hạ cứu ta ra khỏi thành! Chính là bệ hạ cứu ta ra khỏi thành! Tuy ta không thể nói, nhưng ta nhớ! Ta nhớ!”
Ta đá tung cửa: “Bá Ước!”
Mắt Vệ Phong sáng lên, rồi lập tức đẫm lệ: “Bệ hạ…”
Ta lao đến nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nước mắt lưng tròng áp trán vào nhau: “Bá Ước…”
Vệ Phong không đáp lại ta nữa, ngất đi trong vòng tay ta.
“Sao hắn không động đậy nữa…” Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống, ta lắc mạnh hắn: “Bá Ước, tỉnh lại đi!”
Tề Ngoạn dùng quạt đánh văng tay ta ra: “Hắn bị thương nặng như vậy, ngươi đừng động chạm lung tung.”
“Thái y ——” Ta quỳ xuống dưới chân Thái y, túm lấy áo ông ấy: “Ngươi nhất định phải cứu Bá Ước! Hắn còn nhỏ như vậy…”
“Đừng kêu nữa! Đã cố hết sức rồi! Ngươi quỳ như vậy, muốn dọa c.h.ế.t Thái y sao?” Tề Ngoạn vội vàng bảo Hồng Ngọc Nương đỡ ta trở lại phòng bên.
Khi ta đã bình tĩnh hơn một chút, Tề Ngoạn báo cáo: “Hôm đó sau khi các người ra khỏi thành, được Ngọc Nương cứu giúp. Ta đã kiếm được một chiếc thuyền buôn lớn, hai người đều trong tình trạng nguy kịch, không thể chịu nổi sự xóc nảy của xe ngựa.”
“Bên phía Đàm Tam Quyết thế nào?”
“Còn có thể thế nào? Lùng sục khắp nơi, muốn Vệ Phong chết, bắt sống ngươi.”
Ta hừ lạnh một tiếng.
“Cũng may đêm đó hắn ta kịp thời ra lệnh ngừng bắn, nếu không, ngươi chắc chắn không thể sống sót. Nghe nói sau đó hắn ta còn c.h.é.m đầu tất cả những cung thủ đã b.ắ.n tên đợt đó.”
“Chính là đánh cược vào tình cảm còn sót lại này.” Trong mắt ta lóe lên: “Ta không cho phép các ngươi vào thành cũng vì lý do này. Chỉ có ta đi, mới có thể có một tia hy vọng sống sót. Đàm Tam Quyết vì tình riêng mà tha cho ta thì chính là thả rồng xuống biển, từ nay về sau không có gì có thể ngăn cản ta nữa.”
“Nam nhân từ trước đến nay không bao giờ coi nữ nhân là mối đe dọa, một ngày nào đó bọn họ sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo tự mãn này.” Tề Ngoạn nói.
Hết chương 17