Khi ta ra đi, chỉ có mười tám kỵ binh bảo vệ bên cạnh.
Khi ta trở về, xa giá Đế vương lướt qua thiên nhai, phía sau là thiên quân vạn mã.
Thuộc hạ cũ Trường An quỳ trước cửa cung đợi ta.
“Năm đó trong yến tiệc, các ngươi bảo trẫm phải nhẫn nhịn, nói rằng nữ tử thiên hạ đều như thế. Chỉ cần có thể nhịn, ngôi vị Hoàng hậu sẽ thuộc về trẫm.” Ta mỉm cười, vung roi ngựa: “Nào ngờ, không nhịn, cả thiên hạ đều là của trẫm, các ngươi sao mà thiển cận thế.”
Xe ngựa vào hoàng thành, Tống Bảo Bình và nhi tử nàng ta bị áp giải quỳ xuống đất.
“Năm nay nó mấy tuổi rồi?” Ta hỏi.
Sắc mặt Tống Bảo Bình hiện lên vẻ hoảng sợ, không dám trả lời.
Nàng ta không đáp thì có người đáp: “Năm tuổi rồi.”
“Trẫm đã nói gì nào?”
Tống Bảo Bình vùng khỏi tay thị vệ, lao đến ôm lấy con mình: “Ngươi định làm gì? Đứa trẻ này còn phải gọi ngươi một tiếng mẫu hậu!”
Ta ghét nhất câu nói này: “Trẫm khởi binh, chính là để không làm mẫu hậu của nó, người đâu, lôi nó ra ngoài đánh c.h.ế.t bằng gậy.”
Tống Bảo Bình định lao lên liều mạng với ta.
Nàng ta vẫn không hiểu. Nàng ta chỉ có sắc đẹp và thủ đoạn hậu trạch. Ta có, chính là quyền lực.
Tay nàng ta chưa kịp chạm vào vạt áo của ta, đầu nàng ta đã treo trên tường thành.
Vệ Phong đến gặp ta: “Hiến Vương đã bị giam trong cung, bệ hạ có muốn gặp một lần không?”
Ta vén vạt áo, ngồi lên long ỷ: “Dưới suối vàng, vĩnh viễn không gặp lại!”
Hết chương 24