Phụ Sinh

Chương 121: C121: Cứu người



Lúc vào học, Chúc Vi Tinh hiếm thấy phân tâm chú ý đến tin tức của Khương Dực, lo lắng nhận được tin Lý thiếu kia tìm đến người nọ gây chuyện. Đến xế chiều đi làm thêm, cậu cũng không nhịn được hỏi bóng gió với nhân viên phục vụ trong quán cà phê.

Cư dân hay lui tới Cố Nhân Phường đều là những người nắm rõ thông tin, quả nhiên không ít người ở số 77 đều nghe nói đêm qua có xe cứu thương đến quán bar Ngọ Sơn. Nhưng cụ thể trong đó xảy ra chuyện gì, có xung đột hay không, có báo cảnh sát hay không thì họ lại không biết, như thể một màn kịch nháo loạn kia cứ thế mà kết thúc vậy.

Thế nhưng trước khi tan làm, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của YiYi.

Là một cái địa chỉ, kèm theo một câu xin lỗi.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Chúc Vi Tinh, xin lỗi. Trước kia là tôi có mắt không tròng, đã đắc tội nhiều rồi. Hi vọng cậu rộng lòng không tính toán với kẻ tiểu nhân này, thật xin lỗi.

Lời nói không đầu không đuôi, tràn đầy áy náy hối lỗi đột nhiên xuất hiện.

Thái độ trước sau thay đổi như vậy khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy hết sức đột ngột. Chẳng lẽ là do hôm qua bị Khương Dực dọa sợ? Hay lại có chiêu trò gì mới đây?

Bất luận là thế nào, mấy thủ đoạn nhỏ này của YiYi cậu đều không để vào mắt, tạm thời nhận lấy địa chỉ, Chúc Vi Tinh muốn hỏi đối phương về quá trình xử lí sau đó của quán bar ra sao, nhưng bên kia lại không phản hồi gì nữa.

Lại đi xem vòng bạn bè của YiYi, thế mà ngay cả tài khoản cũng đã xử lí hết? Thực sự kì lạ.

Sau khi tan làm, Chúc Vi Tinh không về Linh Giáp mà đi lang thang gần đó.

Đêm qua miễn cưỡng vượt qua được, nhưng vẫn còn cận thời gian Tết Thanh Minh, hòa thượng tụng kinh ở nhà chị Trần vẫn chưa rời đi, Chúc Vi Tinh khó tránh khỏi lo lắng. Mặc dù có người bên cạnh quả thực có tác dụng ổn định một cách khó hiểu, nhưng Chúc Vi Tinh vừa nghĩ tới việc tiếp tục chen chúc với Khương Dực trên chiếc giường em bé ở nhà họ Khương đêm nữa thì cậu liền thấy đầu choáng mắt hoa, nhịp tim bất ổn. Mức độ nguy hiểm giữa Khương Dực với việc bị du hồn có lúc không thể nói rõ là cái nào hơn cái nào.

Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến lời dặn của bà nội bảo mình nên tìm chỗ nghỉ ngơi bên ngoài, cậu cảm thấy tìm một nhà trọ nhỏ nghỉ tạm để tránh đầu sóng ngọn gió lúc bấy giờ cũng là một lựa chọn không tồi.

Tại sao không chọn khách sạn ư, bởi vì Chúc Vi Tinh mới mua sáo mới nên giờ túi tiền có chút quan ngại, tiêu chí của cậu là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng đi một vòng Chúc Vi Tinh lại phát hiện các nhà trọ nhỏ ít ỏi ở khu vực thương mại của thành phố U đều vì kì nghỉ dài mà bị đặt kín chỗ hết rồi, cuối cùng cậu không dễ dàng gì mới tìm ra một chỗ có điều kiện khá tốt, trước cửa lại đụng phải một người quen.

Trịnh Chiếu Văn một tay chống nạng, một tay xách túi đồ tiện lợi, nhìn thấy Chúc Vi Tinh ở đây thì không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn khẩn trương đến mức đánh rơi đồ trên tay.

Không chờ Chúc Vi Tinh hỏi, anh ta đã vội vàng giải thích: “Tôi… Nhà tôi bị rò nước, tạm ở đây hai ngày, chờ sửa xong sẽ về.”

Sắc mặt Trịnh Chiếu Văn so với lúc gặp nhau trước tiệm sửa xe còn tệ hơn, người ngợm gầy như cọc tre, đi đứng cũng không tiện.

Chúc Vi Tinh không biết anh ta sa sút thế này là vì chân bị thương hay là vì vẫn còn đắm chìm trong cơn đả kích bị thất tình, nhưng cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trịnh Chiếu Văn trở thành như vậy.

Chúc Vi Tinh cúi người nhặt đồ lên giúp anh ta, cậu hỏi: “Anh có cần giúp gì không?” Đi bệnh viện? Hoặc là giúp nhà anh tìm thợ sửa chẳng hạn.

Trịnh Chiếu Văn lại không nói gì, chỉ sững sờ nhìn vào cổ cậu.

Chúc Vi Tinh bấy giờ mới muộn màng nhận ra cúc áo trên cổ mình đã bị lỏng ra khi cậu khom lưng vừa rồi. Ý thức được vẻ mặt Trịnh Chiếu Văn sau khi nhìn thấy mới trở nên như vậy, Chúc Vi Tinh có chút xấu hổ, cậu vội vàng chỉnh lại áo, che đi dấu răng lộ ra trên cổ.

Nghĩ cũng biết, Trịnh Chiếu Văn sẽ không nhận lòng tốt của cậu nữa, anh ta kiên quyết từ chối và vội vã rời đi. Mà Chúc Vi Tinh hiển nhiên cũng từ bỏ ý định ở lại đây.

Kết quả đi hết một vòng, lại trở về Linh Giáp.

Trời đã sẫm tối, Chúc Vi Tinh cũng đã chuẩn bị tâm lí nghe thấy âm thanh tụng niệm kia, nhưng không ngờ vừa mới bước vào ngõ đã nghe nhao nhao tiếng người ồn ào.

“Nhảy lầu… Có người nhảy lầu…”

“Ai vậy ai vậy? Tòa số mấy?”

“Tòa số 5, là nhà họ Lỗ, Lỗ Phương muốn nhảy lầu!!!”

“Ầy, nếu là Lỗ Phương thì cũng không có gì lạ, chắc lại cãi nhau với chồng rồi dọa người đây mà.”

“Không không, đây là nhảy thật đó. Đã leo lên đó mười phút đồng hồ rồi, người xiêu vẹo sắp rơi xuống tới nơi.”

Giữa đám đông ầm ĩ nhốn nháo, Chúc Vi Tinh miễn cưỡng vượt qua vòng vây bên ngoài và đến được tầng dưới tòa số 5. Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang nghiêng ngả dựa trên tầng cao nhất, đúng là Lỗ Phương.

Chúc Vi Tinh nhận ra Lỗ Phương, là người có danh là “bông hoa của Linh Giáp” Lỗ Bao Tô Bà, thân hình đẫ.y đà nhưng dung mạo thô kệch, không xinh đẹp nhưng lại cực kì thích nghe người ta khen mình xinh đẹp, tính tình thì nóng nảy, ba ngày hai buổi là nghe được tiếng đánh nhau cãi nhau của cô ta với chồng trong ngõ, một khóc hai nháo ba thắt cổ đã không có gì đáng ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này xem dáng vẻ kia, thực sự không giống như trò đùa.

Hai chân cô ta buông thõng trên mép gác mái, cúi đầu không nói một lời, không phản ứng chút nào trước những tiếng la hét khuyên lơn ở xung quanh, như thể cô thực sự coi thường mạng sống bản thân.

Điều này khiến quần chúng vây xem hết sức lo lắng. Có người báo cảnh sát, có người gọi lính cứu hỏa, còn có người vội vàng lấy hết đệm giường trong nhà ra lót bên dưới, thậm chí có người tình nguyện ra mặt cứu người. Người thì muốn lên tầng áp mái kéo Lỗ Phương về, người thì muốn từ phía dưới kéo cô vào trong nhà.

Thế nhưng, nhà họ sống trên tầng cao nhất – thiết kế dốc cũ khiến người thường khó mà đặt chân tìm cách cứu người, mà Lỗ Phương nặng gần trăm kí cũng làm khó người bên dưới quá, cho nên hai ông chú lên cứu người mới đi được nửa đường, không phải tự mình suýt chút ngã chổng vó thì căn bản cũng không đủ sức lực để kéo người, cuộc giải cứu nhất thời rơi vào cục diện bế tắc, khiến cho mọi người lực bất tòng tâm.

Mà Lỗ Phương chẳng biết đã dời người hướng ra ngoài tự lúc nào, nửa cái mông muốn lảo đà lảo đảo lung lay chực rơi, bi kịch có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Chúc Vi Tinh không thích cảnh tượng này, không giúp được gì cũng không thể ra sức, việc duy nhất có thể làm chỉ là không đứng đây trơ mắt nhìn nữa, vào lúc cậu đang định rời đi thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên cửa sổ tầng ba của tòa nhà.

Khương Dực đang cắn điếu thuốc, khinh thường nhìn đám người mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến đúc kết kinh nghiệm dưới lầu, trông cứ như đang họp hội nghị vậy. Lát sau phát hiện Chúc Vi Tinh, Khương Dực liền hứng thú nhướng mày nhìn cậu.

Đó là căn nhà thuê của Quản Hiểu Lương, Khương Dực thỉnh thoảng sẽ qua chơi game. Chúc Vi Tinh như đoán được ý định của hắn, phút chốc nhăn mày.

Cậu từng cho rằng Khương Dực là người có tính cách nhiệt huyết, yêu thích công lí, hăng hái làm việc nghĩa. Nhưng giờ đây khi bắt gặp ánh mắt kia, Chúc Vi Tinh chợt mơ hồ thấy được một chút thế giới nội tâm của Khương Dực.

Khinh thường là đối với người vây xem, hứng thú thì đối với người coi thường mạng sống bản thân kia. Khương Dực thích phiêu lưu mạo hiểm từ trong xương, trước đây hắn có thể thể hiện nó từ vận động thể thao và bạo lực, nhưng sau khi rời khỏi sàn đấu thì cuộc sống thường ngày của hắn đã trở nên hết sức buồn tẻ giản đơn. Mãi đến khi hắn phát hiện ra một loại kíc.h thích khác có thể khiến hắn nhảy nhót trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết một cách hưng phấn.

Đó chính là cứu người.

Nói một cách tàn nhẫn thì là, mỗi lần Khương Dực ra tay, thực ra là do lạc thú của hắn lớn hơn nhiều so với lòng từ bi.

Sau khi hiểu được điều này, Chúc Vi Tinh có chút nói không nên lời, nhưng cậu không thể bảo hắn đừng đi, cũng không thể bảo hắn đi đi, vì thế chỉ có thể mang tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm người trên lầu.

Khương Dực cũng không chờ Chúc Vi Tinh phản ứng, hắn trực tiếp bóp điếu thuốc trong tay, vịn lấy bệ cửa sổ, lộn ra ngoài.

Chúc Vi Tinh trong lòng nảy lên!

Cậu thấy Khương Dực đạp lên các lớp gỉ sét của máy điều hòa và đường ống nước bên ngoài mà gọn gàng trèo lên trên. Điều này khiến cậu nhớ đến cảnh tượng Khương Dực cứu cô gái nhảy lầu ở viện Thể thao U trong điện thoại của Mông Huy, cũng khiến cậu nhớ đến lần hắn cứu Mã Khánh bị treo trên tháp chuông ở trấn nhỏ Hồng Quang. Rõ ràng lúc đó bản thân cậu còn bình tĩnh khen hắn một câu “Anh ấy là người tốt” hay dặn dò “Anh cẩn thận”, song lúc này, Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy sợ hãi cùng nghẹt thở khôn tả.

Cậu biết Khương Dực có thể làm được, chuyện nhỏ này đối với hắn là không đáng nhắc tới, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn sợ hãi, cậu không muốn nhìn thấy người này gặp phải nguy hiểm gì.

Nhà Quản Hiểu Lương ở lầu ba, các tòa nhà ở đây đều cao 4 tầng, leo một chút là lên tới, nhưng cái khó ở đây là làm sao để kéo Lỗ Phương xuống. Mặc dù là phụ nữ, nhưng với thân hình đồ sộ thế kia thì ngay cả cao to mạnh mẽ như Khương Dực e là cũng phải gặp khó khăn.

Quản Hiểu Lương thấy vậy cũng đuổi theo, nhưng mới bò theo hai bước đã bị người phía trên đá trở lại, chỉ có thể hậu thuẫn bên dưới.

Sự xuất hiện của Khương Dực khiến mọi người trong ngõ thinh lặng giây lát, so với mấy người cứu hộ gian nan trước đó thì tốc độ của hắn nhanh nhẹn, động tác vững vàng dứt khoát hơn, bám vào tường mà như đi trên đất bằng, khiến ai nấy cũng đều hưng phấn kích động.

“Ui, tiểu Khương!!”

“Trời ơi, leo nhanh quá, lợi hại thật đó…”

“Không hổ là nhóc du côn.”

“Nhưng Bông hoa nặng như vậy, Khương Dực có được hay không đây…”

Quả nhiên, Khương Dực nhanh chóng lên đến tầng trên cùng, nhưng tóm lấy Lỗ Phương lại vô ích. Đặc biệt là Lỗ Bao Tô Bà này còn có tật xấu giống hệt cô gái nhảy lầu ở viện Thể thao U. Khi Khương Dực đến gần, cũng không biết là kinh hãi hay là một lòng muốn chết mà cô chống cự người ta, cứ liều mạng giãy giụa chống đối người cứu mình. Làm hại Khương Dực phải bất đắc dĩ vừa né tránh, vừa đưa tay bắt người một cách khó khăn.

Vốn dĩ đã tóm được người, Khương Dực cũng thành công đẩy cô vào mép trong, thế mà vào lúc này, trong tay Lỗ Phương không biết lấy đâu ra cục đá, dùng sức đập vào đầu Khương Dực!

Khương Dực một tay gánh chính mình, một tay gánh cô ta, căn bản không còn cái tay thứ ba để mà ngăn cản, vì vậy tiếng đá va vào da thịt lúc đó khiến mọi người nghe mà ong cả đầu.

Khương Dực bị đau, suýt nữa đã tuột tay. Đồng thời, một dòng máu đỏ chảy xuống một bên mặt hắn khiến Chúc Vi Tinh nhìn mà tim muốn ngừng đập.

Nhưng Lỗ Phương vẫn còn đang phản kháng, đập phá Khương Dực một lần còn chưa đủ, mọi người thấy cô ta lại lần nữa giơ tay lên…

Dưới một mảnh tiếng kinh hô dậy lên, cô trực tiếp ngã xuống.

Bởi Khương Dực vừa cho cô ta một quyền.

Khương Dực đã mất kiên nhẫn từ sớm, nhìn người mất ý thức trên sàn mà không khỏi mở miệng mắng: “… %&** “

Chúc Vi Tinh ở bên dưới cũng không chờ được nữa, cậu đẩy đoàn người ra, vội vã đi lên lầu. Lúc lên tới nhà Quản Hiểu Lương, đã thấy Khương Dực từ cửa sổ bò trở về.

“Mẹ kiếp!” Khương Dực vẫn đang tức giận, “Muốn hỏng mặt ông rồi!”

Chúc Vi Tinh nhận lấy băng gạc từ Quản Hiểu Lương đưa qua, ấn lại chỗ đang chảy máu trên đầu hắn, Lỗ Phương sức lực không nhỏ, vết thương trông rất sâu.

“Sẽ không đâu, vết thương bên trong tóc.” Chúc Vi Tinh an ủi hắn.

Khương Dực: “Vậy ông đây sắp hói mất!”

Chúc Vi Tinh muốn nói ai bảo anh cứu cô ấy, nhưng lời vừa đến miệng mới phát hiện, hóa ra mình cũng có một mặt ích kỉ như vậy.

Dùng túi y tế của Quản Hiểu Lương cầm máu bước đầu, Chúc Vi Tinh đưa Khương Dực đi bệnh viện.

Bước xuống lầu, hắn lập tức nhận được sự quan tâm và khen ngợi từ mọi phía, nhưng Khương Dực hiển nhiên trưng ra bộ mặt mắt điếc tai ngơ như thường lệ.

Cảnh sát Tiểu Trương cùng đồng nghiệp đã đến, họ đang hợp lực đưa Lỗ Phương từ tầng trên cùng xuống, một bên thì hỏi chồng Lỗ Phương đã xảy ra chuyện gì, biết được cô uống nhiều thuốc cường giáp quá mà tinh thần bất ổn, phát rồ chạy lên tầng chóp dọa người, thực sự không nói nên lời.

Chúc Vi Tinh vốn không định quan tâm đến bọn họ nữa, mặc kệ là lí do gì, dưới góc nhìn của cậu thì không nên ra tay với người đến cứu giúp mình như vậy mới phải.

Song khi đi ngang qua người phụ nữ bị người ta khiêng đi kia, vẫn không khỏi liếc mắt nhìn một cái.

Cậu thấy Lỗ Phương hai mắt dại ra, trông như bệnh tâm thần, trong miệng còn nói lẩm bẩm cái gì đó. Lắng nghe kĩ hơn, cũng chỉ là lặp đi lặp lại hai câu.

“Không biết xấu hổ… Mày không biết xấu hổ… Tất cả đều là của tao, là của tao…”

Chúc Vi Tinh khẽ giật mình, không hiểu sao cảm thấy trạng thái này của cô ta có chút quen quen. Nhưng bởi vì lo lắng vết thương của Khương Dực nên cậu cũng không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng kéo người đến bệnh viện.

– ——————————-

*Dẻ: Hầy, bận đến mức quên em nó mất hút luôn, sr mọi người ;;o;;


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.
Phụ Sinh

Chương 121: C121: Cứu người



Lúc vào học, Chúc Vi Tinh hiếm thấy phân tâm chú ý đến tin tức của Khương Dực, lo lắng nhận được tin Lý thiếu kia tìm đến người nọ gây chuyện. Đến xế chiều đi làm thêm, cậu cũng không nhịn được hỏi bóng gió với nhân viên phục vụ trong quán cà phê.

Cư dân hay lui tới Cố Nhân Phường đều là những người nắm rõ thông tin, quả nhiên không ít người ở số 77 đều nghe nói đêm qua có xe cứu thương đến quán bar Ngọ Sơn. Nhưng cụ thể trong đó xảy ra chuyện gì, có xung đột hay không, có báo cảnh sát hay không thì họ lại không biết, như thể một màn kịch nháo loạn kia cứ thế mà kết thúc vậy.

Thế nhưng trước khi tan làm, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nhận được tin nhắn Wechat của YiYi.

Là một cái địa chỉ, kèm theo một câu xin lỗi.

[Không có tiền mua mặt nạ]: Chúc Vi Tinh, xin lỗi. Trước kia là tôi có mắt không tròng, đã đắc tội nhiều rồi. Hi vọng cậu rộng lòng không tính toán với kẻ tiểu nhân này, thật xin lỗi.

Lời nói không đầu không đuôi, tràn đầy áy náy hối lỗi đột nhiên xuất hiện.

Thái độ trước sau thay đổi như vậy khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy hết sức đột ngột. Chẳng lẽ là do hôm qua bị Khương Dực dọa sợ? Hay lại có chiêu trò gì mới đây?

Bất luận là thế nào, mấy thủ đoạn nhỏ này của YiYi cậu đều không để vào mắt, tạm thời nhận lấy địa chỉ, Chúc Vi Tinh muốn hỏi đối phương về quá trình xử lí sau đó của quán bar ra sao, nhưng bên kia lại không phản hồi gì nữa.

Lại đi xem vòng bạn bè của YiYi, thế mà ngay cả tài khoản cũng đã xử lí hết? Thực sự kì lạ.

Sau khi tan làm, Chúc Vi Tinh không về Linh Giáp mà đi lang thang gần đó.

Đêm qua miễn cưỡng vượt qua được, nhưng vẫn còn cận thời gian Tết Thanh Minh, hòa thượng tụng kinh ở nhà chị Trần vẫn chưa rời đi, Chúc Vi Tinh khó tránh khỏi lo lắng. Mặc dù có người bên cạnh quả thực có tác dụng ổn định một cách khó hiểu, nhưng Chúc Vi Tinh vừa nghĩ tới việc tiếp tục chen chúc với Khương Dực trên chiếc giường em bé ở nhà họ Khương đêm nữa thì cậu liền thấy đầu choáng mắt hoa, nhịp tim bất ổn. Mức độ nguy hiểm giữa Khương Dực với việc bị du hồn có lúc không thể nói rõ là cái nào hơn cái nào.

Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến lời dặn của bà nội bảo mình nên tìm chỗ nghỉ ngơi bên ngoài, cậu cảm thấy tìm một nhà trọ nhỏ nghỉ tạm để tránh đầu sóng ngọn gió lúc bấy giờ cũng là một lựa chọn không tồi.

Tại sao không chọn khách sạn ư, bởi vì Chúc Vi Tinh mới mua sáo mới nên giờ túi tiền có chút quan ngại, tiêu chí của cậu là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng đi một vòng Chúc Vi Tinh lại phát hiện các nhà trọ nhỏ ít ỏi ở khu vực thương mại của thành phố U đều vì kì nghỉ dài mà bị đặt kín chỗ hết rồi, cuối cùng cậu không dễ dàng gì mới tìm ra một chỗ có điều kiện khá tốt, trước cửa lại đụng phải một người quen.

Trịnh Chiếu Văn một tay chống nạng, một tay xách túi đồ tiện lợi, nhìn thấy Chúc Vi Tinh ở đây thì không khỏi ngạc nhiên, thậm chí còn khẩn trương đến mức đánh rơi đồ trên tay.

Không chờ Chúc Vi Tinh hỏi, anh ta đã vội vàng giải thích: “Tôi… Nhà tôi bị rò nước, tạm ở đây hai ngày, chờ sửa xong sẽ về.”

Sắc mặt Trịnh Chiếu Văn so với lúc gặp nhau trước tiệm sửa xe còn tệ hơn, người ngợm gầy như cọc tre, đi đứng cũng không tiện.

Chúc Vi Tinh không biết anh ta sa sút thế này là vì chân bị thương hay là vì vẫn còn đắm chìm trong cơn đả kích bị thất tình, nhưng cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trịnh Chiếu Văn trở thành như vậy.

Chúc Vi Tinh cúi người nhặt đồ lên giúp anh ta, cậu hỏi: “Anh có cần giúp gì không?” Đi bệnh viện? Hoặc là giúp nhà anh tìm thợ sửa chẳng hạn.

Trịnh Chiếu Văn lại không nói gì, chỉ sững sờ nhìn vào cổ cậu.

Chúc Vi Tinh bấy giờ mới muộn màng nhận ra cúc áo trên cổ mình đã bị lỏng ra khi cậu khom lưng vừa rồi. Ý thức được vẻ mặt Trịnh Chiếu Văn sau khi nhìn thấy mới trở nên như vậy, Chúc Vi Tinh có chút xấu hổ, cậu vội vàng chỉnh lại áo, che đi dấu răng lộ ra trên cổ.

Nghĩ cũng biết, Trịnh Chiếu Văn sẽ không nhận lòng tốt của cậu nữa, anh ta kiên quyết từ chối và vội vã rời đi. Mà Chúc Vi Tinh hiển nhiên cũng từ bỏ ý định ở lại đây.

Kết quả đi hết một vòng, lại trở về Linh Giáp.

Trời đã sẫm tối, Chúc Vi Tinh cũng đã chuẩn bị tâm lí nghe thấy âm thanh tụng niệm kia, nhưng không ngờ vừa mới bước vào ngõ đã nghe nhao nhao tiếng người ồn ào.

“Nhảy lầu… Có người nhảy lầu…”

“Ai vậy ai vậy? Tòa số mấy?”

“Tòa số 5, là nhà họ Lỗ, Lỗ Phương muốn nhảy lầu!!!”

“Ầy, nếu là Lỗ Phương thì cũng không có gì lạ, chắc lại cãi nhau với chồng rồi dọa người đây mà.”

“Không không, đây là nhảy thật đó. Đã leo lên đó mười phút đồng hồ rồi, người xiêu vẹo sắp rơi xuống tới nơi.”

Giữa đám đông ầm ĩ nhốn nháo, Chúc Vi Tinh miễn cưỡng vượt qua vòng vây bên ngoài và đến được tầng dưới tòa số 5. Ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang nghiêng ngả dựa trên tầng cao nhất, đúng là Lỗ Phương.

Chúc Vi Tinh nhận ra Lỗ Phương, là người có danh là “bông hoa của Linh Giáp” Lỗ Bao Tô Bà, thân hình đẫ.y đà nhưng dung mạo thô kệch, không xinh đẹp nhưng lại cực kì thích nghe người ta khen mình xinh đẹp, tính tình thì nóng nảy, ba ngày hai buổi là nghe được tiếng đánh nhau cãi nhau của cô ta với chồng trong ngõ, một khóc hai nháo ba thắt cổ đã không có gì đáng ngạc nhiên nữa. Nhưng lần này xem dáng vẻ kia, thực sự không giống như trò đùa.

Hai chân cô ta buông thõng trên mép gác mái, cúi đầu không nói một lời, không phản ứng chút nào trước những tiếng la hét khuyên lơn ở xung quanh, như thể cô thực sự coi thường mạng sống bản thân.

Điều này khiến quần chúng vây xem hết sức lo lắng. Có người báo cảnh sát, có người gọi lính cứu hỏa, còn có người vội vàng lấy hết đệm giường trong nhà ra lót bên dưới, thậm chí có người tình nguyện ra mặt cứu người. Người thì muốn lên tầng áp mái kéo Lỗ Phương về, người thì muốn từ phía dưới kéo cô vào trong nhà.

Thế nhưng, nhà họ sống trên tầng cao nhất – thiết kế dốc cũ khiến người thường khó mà đặt chân tìm cách cứu người, mà Lỗ Phương nặng gần trăm kí cũng làm khó người bên dưới quá, cho nên hai ông chú lên cứu người mới đi được nửa đường, không phải tự mình suýt chút ngã chổng vó thì căn bản cũng không đủ sức lực để kéo người, cuộc giải cứu nhất thời rơi vào cục diện bế tắc, khiến cho mọi người lực bất tòng tâm.

Mà Lỗ Phương chẳng biết đã dời người hướng ra ngoài tự lúc nào, nửa cái mông muốn lảo đà lảo đảo lung lay chực rơi, bi kịch có thể xảy đến bất cứ lúc nào.

Chúc Vi Tinh không thích cảnh tượng này, không giúp được gì cũng không thể ra sức, việc duy nhất có thể làm chỉ là không đứng đây trơ mắt nhìn nữa, vào lúc cậu đang định rời đi thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên cửa sổ tầng ba của tòa nhà.

Khương Dực đang cắn điếu thuốc, khinh thường nhìn đám người mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến đúc kết kinh nghiệm dưới lầu, trông cứ như đang họp hội nghị vậy. Lát sau phát hiện Chúc Vi Tinh, Khương Dực liền hứng thú nhướng mày nhìn cậu.

Đó là căn nhà thuê của Quản Hiểu Lương, Khương Dực thỉnh thoảng sẽ qua chơi game. Chúc Vi Tinh như đoán được ý định của hắn, phút chốc nhăn mày.

Cậu từng cho rằng Khương Dực là người có tính cách nhiệt huyết, yêu thích công lí, hăng hái làm việc nghĩa. Nhưng giờ đây khi bắt gặp ánh mắt kia, Chúc Vi Tinh chợt mơ hồ thấy được một chút thế giới nội tâm của Khương Dực.

Khinh thường là đối với người vây xem, hứng thú thì đối với người coi thường mạng sống bản thân kia. Khương Dực thích phiêu lưu mạo hiểm từ trong xương, trước đây hắn có thể thể hiện nó từ vận động thể thao và bạo lực, nhưng sau khi rời khỏi sàn đấu thì cuộc sống thường ngày của hắn đã trở nên hết sức buồn tẻ giản đơn. Mãi đến khi hắn phát hiện ra một loại kíc.h thích khác có thể khiến hắn nhảy nhót trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết một cách hưng phấn.

Đó chính là cứu người.

Nói một cách tàn nhẫn thì là, mỗi lần Khương Dực ra tay, thực ra là do lạc thú của hắn lớn hơn nhiều so với lòng từ bi.

Sau khi hiểu được điều này, Chúc Vi Tinh có chút nói không nên lời, nhưng cậu không thể bảo hắn đừng đi, cũng không thể bảo hắn đi đi, vì thế chỉ có thể mang tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm người trên lầu.

Khương Dực cũng không chờ Chúc Vi Tinh phản ứng, hắn trực tiếp bóp điếu thuốc trong tay, vịn lấy bệ cửa sổ, lộn ra ngoài.

Chúc Vi Tinh trong lòng nảy lên!

Cậu thấy Khương Dực đạp lên các lớp gỉ sét của máy điều hòa và đường ống nước bên ngoài mà gọn gàng trèo lên trên. Điều này khiến cậu nhớ đến cảnh tượng Khương Dực cứu cô gái nhảy lầu ở viện Thể thao U trong điện thoại của Mông Huy, cũng khiến cậu nhớ đến lần hắn cứu Mã Khánh bị treo trên tháp chuông ở trấn nhỏ Hồng Quang. Rõ ràng lúc đó bản thân cậu còn bình tĩnh khen hắn một câu “Anh ấy là người tốt” hay dặn dò “Anh cẩn thận”, song lúc này, Chúc Vi Tinh chỉ cảm thấy sợ hãi cùng nghẹt thở khôn tả.

Cậu biết Khương Dực có thể làm được, chuyện nhỏ này đối với hắn là không đáng nhắc tới, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn sợ hãi, cậu không muốn nhìn thấy người này gặp phải nguy hiểm gì.

Nhà Quản Hiểu Lương ở lầu ba, các tòa nhà ở đây đều cao 4 tầng, leo một chút là lên tới, nhưng cái khó ở đây là làm sao để kéo Lỗ Phương xuống. Mặc dù là phụ nữ, nhưng với thân hình đồ sộ thế kia thì ngay cả cao to mạnh mẽ như Khương Dực e là cũng phải gặp khó khăn.

Quản Hiểu Lương thấy vậy cũng đuổi theo, nhưng mới bò theo hai bước đã bị người phía trên đá trở lại, chỉ có thể hậu thuẫn bên dưới.

Sự xuất hiện của Khương Dực khiến mọi người trong ngõ thinh lặng giây lát, so với mấy người cứu hộ gian nan trước đó thì tốc độ của hắn nhanh nhẹn, động tác vững vàng dứt khoát hơn, bám vào tường mà như đi trên đất bằng, khiến ai nấy cũng đều hưng phấn kích động.

“Ui, tiểu Khương!!”

“Trời ơi, leo nhanh quá, lợi hại thật đó…”

“Không hổ là nhóc du côn.”

“Nhưng Bông hoa nặng như vậy, Khương Dực có được hay không đây…”

Quả nhiên, Khương Dực nhanh chóng lên đến tầng trên cùng, nhưng tóm lấy Lỗ Phương lại vô ích. Đặc biệt là Lỗ Bao Tô Bà này còn có tật xấu giống hệt cô gái nhảy lầu ở viện Thể thao U. Khi Khương Dực đến gần, cũng không biết là kinh hãi hay là một lòng muốn chết mà cô chống cự người ta, cứ liều mạng giãy giụa chống đối người cứu mình. Làm hại Khương Dực phải bất đắc dĩ vừa né tránh, vừa đưa tay bắt người một cách khó khăn.

Vốn dĩ đã tóm được người, Khương Dực cũng thành công đẩy cô vào mép trong, thế mà vào lúc này, trong tay Lỗ Phương không biết lấy đâu ra cục đá, dùng sức đập vào đầu Khương Dực!

Khương Dực một tay gánh chính mình, một tay gánh cô ta, căn bản không còn cái tay thứ ba để mà ngăn cản, vì vậy tiếng đá va vào da thịt lúc đó khiến mọi người nghe mà ong cả đầu.

Khương Dực bị đau, suýt nữa đã tuột tay. Đồng thời, một dòng máu đỏ chảy xuống một bên mặt hắn khiến Chúc Vi Tinh nhìn mà tim muốn ngừng đập.

Nhưng Lỗ Phương vẫn còn đang phản kháng, đập phá Khương Dực một lần còn chưa đủ, mọi người thấy cô ta lại lần nữa giơ tay lên…

Dưới một mảnh tiếng kinh hô dậy lên, cô trực tiếp ngã xuống.

Bởi Khương Dực vừa cho cô ta một quyền.

Khương Dực đã mất kiên nhẫn từ sớm, nhìn người mất ý thức trên sàn mà không khỏi mở miệng mắng: “… %&** “

Chúc Vi Tinh ở bên dưới cũng không chờ được nữa, cậu đẩy đoàn người ra, vội vã đi lên lầu. Lúc lên tới nhà Quản Hiểu Lương, đã thấy Khương Dực từ cửa sổ bò trở về.

“Mẹ kiếp!” Khương Dực vẫn đang tức giận, “Muốn hỏng mặt ông rồi!”

Chúc Vi Tinh nhận lấy băng gạc từ Quản Hiểu Lương đưa qua, ấn lại chỗ đang chảy máu trên đầu hắn, Lỗ Phương sức lực không nhỏ, vết thương trông rất sâu.

“Sẽ không đâu, vết thương bên trong tóc.” Chúc Vi Tinh an ủi hắn.

Khương Dực: “Vậy ông đây sắp hói mất!”

Chúc Vi Tinh muốn nói ai bảo anh cứu cô ấy, nhưng lời vừa đến miệng mới phát hiện, hóa ra mình cũng có một mặt ích kỉ như vậy.

Dùng túi y tế của Quản Hiểu Lương cầm máu bước đầu, Chúc Vi Tinh đưa Khương Dực đi bệnh viện.

Bước xuống lầu, hắn lập tức nhận được sự quan tâm và khen ngợi từ mọi phía, nhưng Khương Dực hiển nhiên trưng ra bộ mặt mắt điếc tai ngơ như thường lệ.

Cảnh sát Tiểu Trương cùng đồng nghiệp đã đến, họ đang hợp lực đưa Lỗ Phương từ tầng trên cùng xuống, một bên thì hỏi chồng Lỗ Phương đã xảy ra chuyện gì, biết được cô uống nhiều thuốc cường giáp quá mà tinh thần bất ổn, phát rồ chạy lên tầng chóp dọa người, thực sự không nói nên lời.

Chúc Vi Tinh vốn không định quan tâm đến bọn họ nữa, mặc kệ là lí do gì, dưới góc nhìn của cậu thì không nên ra tay với người đến cứu giúp mình như vậy mới phải.

Song khi đi ngang qua người phụ nữ bị người ta khiêng đi kia, vẫn không khỏi liếc mắt nhìn một cái.

Cậu thấy Lỗ Phương hai mắt dại ra, trông như bệnh tâm thần, trong miệng còn nói lẩm bẩm cái gì đó. Lắng nghe kĩ hơn, cũng chỉ là lặp đi lặp lại hai câu.

“Không biết xấu hổ… Mày không biết xấu hổ… Tất cả đều là của tao, là của tao…”

Chúc Vi Tinh khẽ giật mình, không hiểu sao cảm thấy trạng thái này của cô ta có chút quen quen. Nhưng bởi vì lo lắng vết thương của Khương Dực nên cậu cũng không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng kéo người đến bệnh viện.

– ——————————-

*Dẻ: Hầy, bận đến mức quên em nó mất hút luôn, sr mọi người ;;o;;


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.