Ầm!
Nửa đêm, đang đào mộ, trong mồ đột nhiên vang ra một tiếng gọi thì thào, dọa cho Chu Thanh sợ đến nỗi đánh rơi cả cây quốc đang cầm trong tay đi, suýt chút nữa còn đập vào chân mình.
Quay đầu nhìn liền trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi một tay đỡ vai, một tay vịn bia mộ, đứng cách nàng chừng 1 mét.
Chu Thanh..
Nam chính đây à? Cách tên này chào sân có chút đặc biệt a.
Thiếu niên đỡ vai, trong kẽ tay còn có máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Chu Thanh nhìn lướt qua bàn tay dính đầy máu của hắn, lại nghiêm túc nhìn dưới chân hắn một lúc, mới thả lỏng tâm tình.
Có bóng a!
“Cái kia, ta không biết y thuật.”
Nam tử..
“Cô nương, chân của ta bị thương, không leo lên lưng ngựa được, có thể giúp ta một chút được không?”
Chu Thanh..
Chân của ngươi bị thương, vậy ngươi đỡ mộ bia che lấy bả vai là có ý gì?
Nhíu mày lại, Chu Thanh lúc này mới chú ý tới, sau lưng tiểu tử này xác thực còn có một con ngựa, dưới chân ngựa cũng có bóng nha.
Bọn họ làm sao có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng nàng như thế?
“Ta dìu ngươi đi lên?”
Nam tử gật đầu: “Làm phiền cô nương, ân cứu mạng của cô nương, tại hạ suốt đời khó quên.”
“Không cần, đưa tiền là được.”
Nam tử..
Chu Thanh..
Chỉ cần ta không lúng túng, lúng túng chính là người khác.
Nam tử lục lọi trên người một lúc, lấy ra một thỏi bạc, áy náy nhìn về phía Chu Thanh: “Trên người ta cũng chỉ có như vậy.”
* * *Thu được thỏi bạc, Chu Thanh lanh lẹ giúp đỡ nam nhân lên ngựa rời đi, sau đó một mặt hạnh phúc nhặt cuốc của mình lên.
Tiếp tục đào mộ.
Ở mộ phần này, nguyên chủ có lén giấu một cái bình nhỏ, trong bình là một xâu tiền mà nguyên chủ để dành được.
* * *
Chờ đến khi Chu Thanh sờ soạng về nhà, mới vừa vào cửa, suýt chút nữa đã bị căn phòng bừa bộn dọa cho phát hãi mà kêu lên thành tiếng.
Trong phòng loạn thất bát tao, chăn đệm trên giường cũng tứ tán bốn phía, Chu Hoài Sơn đang ngồi trên ghế đẩu thở phì phò, khắp người dính đầy lông gà.
“Chuyện gì đây?”
Chu Hoài Sơn lập tức bày ra vẻ mặt đắc ý: “Buổi tối ăn cơm không ngon đúng không? Cha làm cho ngươi món gà ăn mày nhé.”
Chu Thanh..
Thích ứng thân phận cũng rất nhanh a!
“Ngươi giết gà trong sân đấy hả?”
Chu Hoài Sơn hừ hừ một tiếng: “Cơm kia là cho người ăn sao? Trước đây, chó nhà ta nuôi còn được ăn ngon hơn đấy!”
“Nhưng ngày mai, người trong nhà sẽ phát hiện ra thiếu gà.”
Chu Hoài Sơn cười gian một tiếng, nói: “Ngươi không nói, ta không nói, ai biết là chúng ta ăn, chết không nhận không biết a.”
Ánh mắt Chu Thanh nhìn về phía đám lông gà trên người Chu Hoài Sơn.
Vẻ mặt Chu Hoài Sơn lập tức suy sụp, ủy khuất nói: “Giết gà thật là khó a, khó như lên trời ấy, mau tới nhặt lông gà xuống cho cha nào.”
Chu Thanh..
Nghe mấy lời này sao lại khó chịu như thế nhỉ.
“Chân ngươi không có việc gì sao?”
“Còn có chút đau, nhưng không ảnh hưởng đến việc ăn gà.”
Chu Thanh đến cùng vẫn không dọn đám lông gà cho Chu Hoài Sơn, một phòng đầy lông đã đủ cho nàng thu thập rồi.
Chờ khi Chu Thanh dọn dẹp xong gian phòng, lông gà dính trên người Chu Hoài Sơn cũng được hắn thu thập không sai biệt lắm.
Chu Hoài Sơn nhét toàn bộ lông gà xuống hỏa lò dưới giường gạch, ngọn lửa nhỏ không ngừng vừa chạm vào lông gà, lập tức cháy vượng hơn một chút.
Chu Thanh nương theo ngọn lửa, thấy được một cục đất bùn nằm gọn ở bên trong.
“Đó chính là gà ăn mày của ngươi đấy à?”
Chu Hoài Sơn đắc ý gật đầu: “Một lúc này là được ăn, đúng rồi, ngươi đã tìm được chưa?”
Chu Thanh lấy ra một khối bạc nhỏ cùng một xâu tiền đồng, giơ ra cho hắn xem.
Chu Hoài Sơn nhìn thấy bạc chỉ có một khối nhỏ như vậy, thất vọng nói: “Chỗ này ngay cả một bát bào ngư cũng không đủ mua a.”
Chu Thanh..
Im lặng liếc trắng mắt, đáp: “Số bạc này là dùng để mua cho ngươi bút mực giấy nghiên.”
Chu Hoài Sơn trừng lớn mắt, trở tay chỉ vào mũi mình: “Bút, mực, giấy, nghiên? Ta? Một công tử chỉ hết ăn lại nằm như ta, muốn chúng làm gì, còn không bằng mua cho ta hai con gà quay đâu!”
Chu Thanh..
“Vậy ta mua cho ngươi cây cuốc!”
Chu Hoài Sơn đầy mặt suy sụp: “Vẫn là mua bút, mực, giấy, nghiên đi, có điều, khuê nữ, ta phải nói trước với ngươi, ta thật sự không thể làm văn viết thơ đâu.”
“Không cần ngươi làm văn viết thơ.”
Chu Thanh bảo Chu Hoài Sơn cầm một cây củi để viết chữ, mặc dù viết không rõ rệt, nhưng có thể thấy chữ của Chu Hoài Sơn vẫn rất tốt.
Dù có ăn hại thế nào, hắn cũng là một Hầu gia, hồi nhỏ nhất định là có đi học.
“Chờ mua được bút, mực, giấy, nghiên về, ngươi liền chép sách kiếm tiền a.”
Chu Hoài Sơn lại một lần nữa trừng lớn mắt, đầy mặt không thể tưởng tượng: “Kiếm tiền? Ta? Khuê nữ, ngươi để cho ta kiếm tiền?”
Chuyện này buồn cười biết bao nhiêu a!
“Ngươi không kiếm tiền thì đọc sách thế nào, không đọc sách thì nhân vật ngươi thiết lập chắc chắn sẽ hỏng.” Chu Thanh tức giận nói.
Chu Hoài Sơn treo lên gương mặt khổ qua, ủy khuất thấp giọng nói: “Ta cho là ngươi nuôi ta.”
Chu Thanh trực tiếp bị hắn làm cho tức giận đến mức bật cười.
“Ta nuôi ngươi cũng phải chờ ta tìm được đường mưu sinh đã, trước mắt cách có thể kiếm tiền nhanh nhất chính là ngươi chép sách, ngươi trước cứ làm việc này đi, chờ ta kiếm được tiền, thì không cần ngươi làm nữa.”
Chu Hoài Sơn than thở: “Vậy ngươi nhanh lên.”
Chu Thanh..
Vốn dĩ, nàng để Chu Hoài Sơn chép sách, quả thật cũng chỉ là xem như một kế sách tạm thời, dù sao chép sách cũng không kiếm được mấy đồng.
Hiện tại xem ra..
Nàng phải để cho Chu Hoài Sơn chép nhiều một chút, nếu không hắn nhất định sẽ không chủ động học tập.
Chu Hoài Sơn luôn cảm thấy ánh mắt Chu Thanh nhìn hắn có chút không đúng, trong lòng có chút bất an: “Khuê nữ, ngươi sẽ không hại cha đâu, đúng không? Hai ta mặc dù không phải là ruột thịt, nhưng còn hơn hẳn thân sinh a!”
Chu Thanh nhe răng nở nụ cười: “Ngươi nghĩ đi đâu thế, ngươi quen ăn gà ăn mày không?”
Chu Hoài Sơn vỗ trán, hô: “Suýt nữa đã quên mất.”
Từ trên giường xuống, Chu Hoài Sơn ngồi xổm trước hỏa lò, dùng cặp gắp than khều bọc bùn ra.
“Hẳn là quen, khuê nữ ngươi chờ chút, cha đập vỡ vỏ bùn bên ngoài ra, đùi gà đều là của ngươi.”
Vừa nói, Chu Hoài Sơn vừa giơ cặp gắp than, gõ lên bọc bùn.
Chỉ với một gõ, vỏ bùn đã nứt ra một cái lỗ.
Chu Hoài Sơn bỏ cái kẹp gắp than sang một bên, lấy tay tách vỏ bùn ra.
Tiếp đó..
Chu Thanh trơ mắt nhìn xem một con gà không lông từ trong lớp bùn giẫy giụa nhảy ra ngoài.
Tràng diện quá mức kích động, Chu Thanh trực tiếp cười lăn cười bò trên giường, lại không dám cười lớn thành tiếng, chỉ đành nén cười đến đau cả bụng.
“Ngươi không giết nó mà trực tiếp cầm bùn bọc sao?”
Chu Hoài Sơn..
Con gà trụi lông kia coi như mạng lớn, còn chưa chết, Chu Hoài Sơn chỉ sợ nó kêu thành tiếng, vào lúc nó giẫy giụa nhảy ra, Chu Hoài Sơn như một con sói đói vồ mồi, nhào tới, dùng áo của mình gắt gao che kín lấy con gà.
“Lúc đó ta đánh cho nó bất tỉnh, thấy nó không còn động đậy nữa, ta cho là nó đã chết, khiếp thật, không ngờ lông cũng đều nhổ sạch rồi, mà vẫn còn sống!”
Chu Thanh dùng chăn che kín đầu, chỉ về phía con gà bật cười khanh khách.
Chu Hoài Sơn đang lo che gà, cũng không khỏi bật cười.
Cuối cùng hai người cũng không ăn được gà ăn mày, Chu Thanh bỏ gà vào phòng bếp, nàng dự định đến mai dậy sớm nấu nó lên.
Dặn dò Liễu Hoài Sơn vài câu, Chu Thanh liền đi về phòng Chu Dao nằm ngủ.
Đại phòng Chu gia nhất quán không làm việc.
Chu Hoài Sơn cùng Chu Hoài Lâm phụ trách trồng trọt, Triệu Thị cùng Chu Dao phụ trách trồng rau, Chu Thanh mang theo Chu Bình phụ trách một ngày ba bữa trong nhà đồng thời lo chăn heo, nuôi gà, giặt quần áo.
Sáng sớm hôm sau.
Chu Thanh như thường ngày, dậy thật sớm bắt đầu quét sân nấu cơm.
Tôn thị nằm ở trên giường nghe động tĩnh bên ngoài cười lạnh với Chu lão gia tử: “Ta đã nói cái gì, lão nhị chính là giả vờ, ông còn muốn mời đại phu, thật là không thể mở cái đầu này ra, trong nhà chỉ có ngần ấy tiền, Viễn ca nhi đọc sách còn không đủ, nào có tiền nhàn rỗi.”
Chu lão gia tử thở dài một hơi: “Về sau đối tốt với lão Nhị, lão Tam một chút.”
Tôn thị gắt lên: “Ta cũng không phải mẹ kế!”
Nói chuyện một hồi, trời đã sáng choang.
Tôn thị vừa thức dậy, Vương thị đã vọt vào trong phòng.
“Hai người nhị phòng biết sai rồi sao?”
“Nương, Thanh nha đầu đang hầm gà đấy!”
Tôn thị nghe xong, gấp suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài.
Đám gà kia bà ta giữ lại để đẻ trứng.
Coi như muốn hầm, cũng phải chờ Chu Viễn trở về để nấu cho Chu Viễn ăn.
“Cái con tiểu vương bát đản kia! Đây là cố tình muốn chọc ta tức chết!” Tôn thị tức giận đến mức toàn thân run rẩy, lập tức xông về phía phòng bếp.
Vương thị theo sát sau lưng.
Lúc Tôn thị xông vào phòng bếp, cả nhà tam phòng đã vào chỗ ngồi.
Chu Bình mong chờ nhìn Chu Thanh bưng ra chậu lớn: “Tỷ, thật sự sáng nay sẽ ăn gà sao? Ta còn chưa đến ngày sinh đâu.”
Chu Thanh đặt cái chậu lên bàn, vỗ vỗ đầu Chu Bình: “Có phải trong đầu đang có rất nhiều dấu chấm hỏi không?”
“Ai bảo ngươi giết gà?” Tôn thị đứng ở cửa rít lên một tiếng, cắt đứt bầu không khí vui sướng vì được ăn gà trong phòng..