Nụ cười thân thiện đột ngột xuất hiện trên khuôn mặt Mưu Lê, ít nhiều lộ ra vẻ gượng gạo mà ai cũng có thể nhận ra.
Thẩm Nhung bình thản nhìn cô ta.
Thẩm Nhung nhớ như in cô và Mưu Lê không chỉ không thân thiết đến mức có thể gọi nhau bằng biệt danh mà còn luôn đối đầu nhau.
Đại học, Mưu Lê từng công khai theo đuổi Thịnh Minh Trản, nhưng bị Thịnh Minh Trản dứt khoát từ chối và chặn số điện thoại. Sau đó, Mưu Lê dàn hai màn tự sát, cả khoa Nhạc kịch đều biết.
Tiếc thay, đổi cả vũng máu tươi cũng không thể lay động được Thịnh Minh Trản.
Qua vài lần thất bại, Mưu Lê hoàn toàn rút lui khỏi thế giới của Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung suýt quên mất người này, nhưng không ngờ thế giới nhỏ bé đến vậy, cô ta lại một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của Thẩm Nhung.
Lần này với hai thân phận: bạn gái hiện tại của Thịnh Minh Trản và giám khảo.
Trước đây, Mưu Lê chỉ là diễn viên nhạc kịch, nhưng do không biết nhảy và âm vực hẹp nên chẳng ai biết.
Điều khiến cô ta “nổi tiếng” là do tai nạn biểu diễn.
Trong đêm công diễn một vở kịch, Mưu Lệ, với vai trò nữ phụ, đã quên thoại và trực tiếp “bỏ bê” vai diễn, khiến nhịp điệu vở kịch gần như bị xáo trộn. May thay, nam diễn viên đóng cặp với cô ta có kinh nghiệm dày dặn, kịp thời cứu nguy, đưa vở kịch trở lại nhịp điệu bình thường. Đạo diễn hiện trường tức đến mức suýt ném micro, các nhà phê bình lên án cô ta không có đạo đức nghề nghiệp, không xứng đáng được lên sân khấu, sau đó còn bị cư dân mạng truy lùng mắng chửi suốt ba ngày.
Mang bụng oán hận, Mưu Lê hoàn toàn mất đi ý chí làm diễn viên, chán ghét sân khấu, sau khi rút khỏi đoàn kịch lúc bấy giờ, cô ta không bao giờ nhận diễn nữa.
Gia đình Mưu Lê khá giả, bố mẹ cho cô ta một khoản tiền để ra ngoài làm việc, đừng suốt ngày ở nhà, không làm gì ra hồn, để người ta cười chê.
Bị bố mẹ nhắc nhở đến mức bực mình, Mưu Lê bèn khoác lên mình lớp vỏ bọc nhà đầu tư, quay về quê hương, từ diễn viên trên sân khấu hóa thân thành bà chủ hậu trường.
Bấy nhiêu năm trong cùng một lĩnh vực, Thẩm Nhung ít nhiều đã nghe qua những tin đồn về Mưu Lê.
Mấy vở Mưu Lê đầu tư tuy không quá nổi tiếng nhưng không đến mức lỗ vốn. Bấy lâu nay cô ta vẫn luôn đầu tư vào những vở kịch kinh phí thấp, sản xuất nhỏ “lấy ít làm nhiều”. Mà “Phương Xa” lại được xem là một dự án hạng S, việc có sự góp mặt của cô ta khiến Thẩm Nhung khá bất ngờ.
Mưu Lê chỉ vào tiết mục của cô, nhắc nhở cô nên tránh xa những bài hát quá quen thuộc mà lại khó hát.
Thực tế, trong buổi tuyển chọn diễn viên nhạc kịch, đa số mọi người đều sẽ chọn những bài hát không quá phổ biến.
Ban giám khảo đã nghe đến hàn ngàn lần những bài hát có độ phổ biến cao, ngày tuyển chọn diễn viên mà thí sinh lại chọn những bài hát này, họ lại phải nghe thêm mười mấy lần nữa.
Đừng nói là tai của ban giám khảo nghe đến chai sạn, mà ngay cả đệm piano bên cạnh cũng đàn đến chán.
Cực kỳ mệt mỏi về mặt thẩm mỹ, càng khó để lại ấn tượng sâu sắc.
Thẩm Nhung đã từng làm giám khảo hàng chục lần, dựa vào kinh nghiệm phán đoán, “Think of Me” tuy là một bài hát kinh điển, nhưng vì độ khó nên rất ít người chọn.
Cho đến nay, trong đoàn “Phương Xa”, chưa ai hát bài hát này.
“Cảm ơn cô, cô Mưu, tôi không định thay đổi kế hoạch của mình.”
Khi Thẩm Nhung giả vờ gọi Mưu Lệ là “cô Mưu”, cố ý điều chỉnh ngữ điệu giống như Thịnh Minh Trản gọi cô là “cô Thẩm” tối hôm đó.
Sau khi làm vậy, Thẩm Nhung cảm thấy mình có chút trẻ con.
Nụ cười trong mắt Mưu Lê càng rạng rỡ hơn, đôi môi khẽ nhúc nhích nói: “Vậy thì, vậy……”
Thậm Nhung không đợi Mưu Lê nói xong câu, đã ra hiệu cho thầy đệm đàn piano.
Cô muốn bước vào nhịp điệu của riêng mình, không để người khác dẫn dắt.
Trong tiếng đàn du dương, Thẩm Nhung bắt đầu hát “Think of Me”.
Giám khảo có mặt đều rất hiểu rõ Thẩm Nhung, biết rằng cô không thể hát tệ, nhưng không ngờ màn trình của cô không thể dùng từ “tốt” để miêu tả mà phải là “ấn tượng”.
Bình thường, sau khi thí sinh hát một đoạn, giám khảo đã có thể đánh giá được năng lực và độ phù hợp với vai diễn, họ sẽ yêu cầu thí sinh dừng lại. Vì lý do thời gian, họ sẽ không cho thí sinh hát trọn vẹn một bài.
Nhưng hiện tại, Thẩm Nhung đã hát được phân nửa, nhưng không ai có ý muốn ngắt lời cô.
Thẩm Nhung cũng chìm đắm trong màn trình diễn và không có ý định dừng lại.
Mưu Lê bực bội xoay xoay chiếc bút trong tay, lén lút nhìn những người khác.
Trên khuôn mặt của những nhà sản xuất, đạo diễn và nhạc sĩ khác đều nở nụ cười say mê.
Buổi tuyển chọn diễn viên đang biến thành sân khấu biểu diễn của Thẩm Nhung.
Mưu Lê sốt ruột, nhất định phải khiến Thẩm Nhung dừng lại.
Bài hát “Think of Me” có một đoạn song ca nam, ban đầu Thẩm Nhung định bỏ qua và chuyển thẳng đến coloratura soprano ở phần kết.
(Coloratura soprano (Nữ cao màu sắc): có âm vực rộng hơn so với nữ cao bình thường, đặc biệt về âm khu cao, âm sắc nghe giống tiếng sáo. Giọng này có khả năng luyến láy các note ở âm vực cao rất tốt. Giọng coloratura soprano đỉnh cao nhất ở Việt Nam hiện có nữ ca sĩ)
Còn Mưu Lê, cô ta định nhân cơ hội này để yêu cầu Thẩm Nhung dừng lại.
Lý do quá hợp lý.
Ngay khi Mưu Lê định mở lời, nhạc sĩ có mặt tại đó đã bất ngờ xung phong, hát phần nam để hỗ trợ Thẩm Nhung, thậm chí còn hô vang tiếng khen “Bravo”.
(Bravo: Tiếng Pháp: Đỉnh quá chị ơi!)
Có đoạn song ca này, câu chuyện được thể hiện trong “Think of Me” đã được hoàn chỉnh, Thẩm Nhung hát đến mức nóng người.
Và Mưu Lê hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội yêu cầu Thẩm Nhung dừng lại.
Khi Thẩm Nhung hát trọn vẹn đoạn cao trào coloratura soprano và kết thúc một cách hoàn hảo, tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường khiến nụ cười trên khuôn mặt Mưu Lê cứng đờ.
Kết thúc phần diễn, biên đạo múa nhiệt tình đến hàng ghế đầu để xem Thẩm Nhung nhảy ba lê.
Lưng ai cũng ưỡn thẳng, bỗng nghe thấy tiếng “Tiểu Nhung” mềm mại, ngọt ngào của Mưu Lê vang bên tai.
Ánh mắt Thẩm Nhung và mọi người một lần nữa đổ dồn về cô ta.
Mưu Lê chắp hai tay dưới cằm, cười như chú mèo tinh nghịch.
“Tiểu Nhung, em hát bài này hay lắm, rất có gu, chọn một bài hát nằm trong khu vực thoải mái cho cao độ của em, màn trình diễn rất xuất sắc. Tuy nhiên, dùng cách hát Legit đối với nữ chính Lưu Tam Nương của chúng ta……có phải hơi quá mềm yếu chăng? Không giống như một nữ chính, mà giống như……ừm, công chúa Disney đang chạy trốn.”
Mưu Lê tự trêu bản thân, cười khúc khích vài tiếng rồi nói: “Theo chị nghĩ, Lưu Tam Nương của chúng ta vẫn hợp với cảm giác Belt hơn, em biết chứ, có nghĩa là khí thế hơn, có sức mạnh hơn.”
Legit và Belt là hai cách hát của diễn viên nhạc kịch.
Legit hiện đại thường xuất hiện trong nhạc kịch, khác với cách hát Legit truyền thống. Legit truyền thống chú trọng vào cộng hưởng mạnh mẽ, chuyển đổi âm vực trôi chảy, tức là “âm thanh đẹp” mà mọi người đều biết. Ngược lại, âm sắc của cách hát Legit hiện đại sáng sủa hơn, phổ biến hơn. “Think of Me” do ca sĩ gốc thể hiện là một ví dụ điển hình về cách hát Legit hiện đại.
Cách hát Belt mà Mưu Lệ đề cập, nghĩa là “hát kiểu hét”, phải “la to”. Chỉ từ nghĩa đen cũng có thể biết nó đầy sức mạnh. Cách hát này rất có sức công phá và rất kịch tính, một số nhân vật có tính cách mạnh mẽ hoặc mang thù hận sẽ sử dụng cách hát Belt để thể hiện hình ảnh nhân vật.
Mưu Lê biết, vì hình ảnh nữ chính mà mình thủ vai, Thẩm Nhung rất quen thuộc và giỏi sử dụng cách hát Legit, hầu như chưa bao giờ thể hiện Belt trong các màn trình diễn chính thức.
Lúc này đề cập đến Belt, chính là nhắm vào việc Belt không nằm trong vùng an toàn của Thẩm Nhung.
Biên kịch và nhạc sĩ ngồi ngay bên cạnh, rõ có điều muốn nói đối với cách định nghĩa Lưu Tam Nương của Mưu Lê.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn im lặng.
Họ không muốn xảy ra mâu thuẫn với nhà đầu tư trước mặt giám khảo.
Thấy Thẩm Dung im lặng hồi lâu, Mưu Lê biết mình đã đánh trúng tim đen.
Nhướng mày, Mưu Lê định nói thêm gì đó thì Thẩm Nhung quay sang người đánh đàn bên cạnh: “Ngại quá thầy ạ, thầy có thể chơi Quy Tuyết không?”
Nghe tên bài hát, ánh mắt Mưu Lê bỗng nhọn lên.
“Quy Tuyết” là bài hát trong vở nhạc kịch “Nhữ Ninh”, là bài hát dành riêng cho nhân vật của Thịnh Minh Trản.
“Quy Tuyết” kể về câu chuyện nữ tướng Tích Tuyết do Thịnh Minh Trản thủ vai, nàng dẫn ít quân diệt được địch đông, giành được thắng quan trọng, đồng thời thể hiện mong muốn được gặp lại quân chủ khi sắp khải hoàn.
Khi Thịnh Minh Trản hát bài này đã sử dụng cách hát Belt điển hình.
Mưu Lê làm khó Thẩm Nhung suốt hồi lâu, Thẩm Nhung không hề có lời phản bác nào, nhưng lại chọn hát bài dành riêng cho nhân vật nổi tiếng nhất của Thịnh Minh Trản trước mặt cô ta…
Không biết người khác nghĩ gì, nhưng Mưu Lê tự biết, đây là Thẩm Nhung đang trực tiếp tát vào mặt cô ta.
Trước khi Mưu Lê kịp phản đối, nghệ sĩ piano như muốn chứng minh kiến thức rộng rãi của mình, nhanh chóng cất tiếng đàn mà không cần nhạc phổ.
Mặt Mưu Lê đen như than, trong khi Thẩm Nhung nghe đoạn dạo đầu hào hùng dành cho Thịnh Minh Trản nhịp thở cô cũng đang dần dồn dập.
Dù chưa từng hát bài hát này, nhưng Thẩm Nhung đã nghe nó hàng nghìn lần.
Bởi vì nó thuộc về Thịnh Minh Trản, thuộc về giang sơn mà cô và Thịnh Minh Trản đã từng sát cánh khai phá.
Ngay khi cất tiếng hát, Thẩm Nhung đã bộc lộ khí thế vang dội trời đất, nguồn năng lượng khổng lồ của cô khiến mọi người nín thở, sức mạnh như lật đổ núi sông khiến mọi người say mê.
Như được cô đưa đến chiến trường “Vạn mã phi trời đất sợ hãi, ngàn quân xông quỷ thần lắng lo”, may mắn sống sót trong tích tắc của sinh tử.
Thật ra, Thẩm Nhung có chút khó khăn khi hát “Quy Tuyết”.
Mặc dù đây không phải cách hát sở trường của cô, nhưng là một diễn viên nhạc kịch xuất sắc, cô không thể chỉ nắm bắt được một dạng vai diễn.
Belt của cô ít phô trương hơn Belt của Thịnh Minh Trản nhưng lại thêm một chút ngoan cường, mang hương vị hoàn toàn khác.
Sau khi Thẩm Nhung hát xong, sự hài lòng của ban giám khảo dành cho cô lại thêm rõ ràng.
Hôm nay là ngày đẹp trời gì vậy? Thế mà nghe được Thẩm Nhung hát “Quy Tuyết”.
Bài hát này là “người tình trong mộng”, có trong danh sách phát của rất nhiều người. Lúc này theo sự thay đổi của người hát, nó mang thêm một cảm giác mới mẻ, khiến những người làm nghề nhạc kịch có mặt thưởng thức đến sướng rân.
Sau đó Thẩm Nhung bắt đầu phần thi múa.
Thẩm Nhung học múa từ năm 5 tuổi, có nền tảng từ nhỏ. Thân hình đẹp đẽ, dẻo dai, cả sức mạnh dồi dào và thẩm mỹ xuất sắc của cô đều được hưởng lợi từ sự rèn luyện của việc múa cổ điển.
Trong “Nhữ Ninh”, cô đã thỏa sức thể hiện tài năng múa của mình, lúc này cô vẫn biểu diễn trong “Nhữ Ninh.”
Múa cổ điển chú trọng vào “lực ở gốc, lực ở ngọn”, phát lực phải mau, có nhanh có chậm, có thể thu vào và mở ra tự do, dùng cơ thể để tả lực. Thoạt nhìn nhẹ nhàng uyển chuyển, thực tế cần nhiều năm tích lũy, phải sức mạnh nội cốt lõi mạnh mẽ mới có thể thể hiện vẻ đẹp nhẹ như lông hồng.
Trước khi Thẩm Nhung nhảy, biên đạo đã cầm một cốc nước trong tay, sau khi Thẩm Nhung nhảy xong, anh ta vẫn nhìn chằm chằm và không thể uống nổi nửa ngụm.
“Đỉnh quá!” Anh ta nói với đạo diễn sân khấu bên cạnh, “Nền tảng không tầm 20 năm làm không được.”
Đạo diễn sân khấu gật đầu đồng ý: “Tiểu Thẩm học múa cổ điển hơn 20 năm rồi.”
Nhảy xong một bài, trán Thẩm Nhung lấm tấm mồ hôi, cô nhận lấy ly nước do nhân viên cho mình.
Khi đang cảm ơn người kia, cô nghe thấy Mưu Lệ vẫn không cam tâm nói:
“Này, nhảy hay thì hay, múa cổ điển của đẹp thì đẹp, nhưng thiếu tính xâm lược hơn so với nhảy jazz, có phần bảo thủ không? Lỗi thời rồi. Mặc dù “Phương Xa” là kịch cổ phong, tuy vậy, phần biên đạo có thể cân nhắc kết hợp với nhảy hiện đại hay không? Nếu không thì thực sự quá tẻ nhạt. Tôi nghĩ nữ chính của chúng ta phải biết nhảy jazz.”
Nói đến câu sau, cô ta cười và nhìn về phía biên đạo, muốn tìm kiếm sự đồng ý.
Nhưng sự đồng tình không tìm thấy, chỉ thấy biên đạo kinh ngạc – biết mình đang nói gì không?
Thẩm Nhung – người luôn cố gắng phớt lờ sự khiêu khích, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
Cô không cho phép một kẻ không biết nhảy múa làm ô uế niềm đam mê của mình.
“Lỗi thời? Lần đầu tiên trong đời tôi nghe có người đánh giá múa cổ điển vậy đấy.”
Vừa nói, Thẩm Nhung vừa bước nhanh về phía Mưu Lê.
Mưu Lê siết chặt cây bút trong tay, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhung, “Em, muốn làm gì?”
“Em không nghĩ múa Trung Quốc lỗi thời…” Thẩm Nhung đặt một tay lên lưng ghế của Mưu Lê, từ trên cao nhìn xuống đáp trả cô ta, “Quan điểm của chị rất bất công.”
Thấy ánh mắt cô hung dữ, tim Mưu Lệ đập nhanh như trống.
“Làm, làm sao vậy? Chị chỉ bày tỏ quan điểm cá nhân của mình thôi, sao, không được phép đánh giá à?”
Biểu cảm lạnh lùng của Thẩm Nhung dịu đi một chút, “Đừng sợ, Cô Mưu, em mượn ghế chị chút thôi.”
“Ghế?”
“Chị nghĩ nữ chính phải biết nhảy múa hiện đại mà?” Thẩm Nhung không đợi cô ta đứng dậy, trực tiếp dùng lực kéo mạnh.
Mưu Lê suýt ngã nhào, vội vàng đứng dậy.
Thẩm Dung vừa xách ghế ra giữa phòng, vừa tháo búi tóc dài, khi quay lại, vài sợi tóc rối bời dính trên môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mưu Lê “Em nhảy cho chị xem.”
Cũng như việc cô thành thạo nhiều phong cách hát khác nhau, Thẩm Nhung chuyên múa Trung Quốc, không có nghĩa là cô không biết vũ đạo khác.
Điệu Jazz nóng bỏng cũng không ngoại lệ.
Nhạc vang lên, Thẩm Dung múa lượn bên ghế, đôi chân dài thon thả đung đưa trước mặt ban giám khảo, hoang dã pha gợi cảm, xoay eo, lắc hông, anh chàng nhân viên hậu cần trẻ tuổi bên cạnh đỏ mặt tía tai.
Đạp đổ chiếc ghế, Thẩm Nhung tiếp tục một đoạn “Tomboy”, người piano nhanh chóng bắt kịp giai điệu, cả phòng phỏng vấn náo nhiệt theo.
Nhảy “Tomboy” đến cuối, Thẩm Nhung tự biên một đoạn.
Thấy Thẩm Nhung quá hăng hái như, biên đạo như bị lửa thiêu, không thể nhịn được, bước lên hoà điệu cùng cô.
Sau khi hai người phối hợp một đoạn, nghệ sĩ piano chỉnh sóng, chuyển đổi giai điệu thành bài hát “Tango: Maureen (Moirin”s Tango)” trong vở nhạc kịch “Rent “.
Thẩm Nhung và biên đạo nhìn nhau, giữa vũ công như có sự hiểu ngầm. Hai người nhảy tango, hoàn hảo tôn lên cốt truyện của bài hát và Thẩm Nhung lả lướt bằng bước nhảy của nam giới.
Tất cả ban giám khảo đều đứng dậy.
Đây là buổi phỏng vấn gì chứ? Rõ ràng là buổi tụ họp của những người mang lửa đam mê.
Thẩm Nhung và biên đạo nhảy đến mồ hôi nhễ nhại, nghệ sĩ piano cũng đàn đến ngón tay đỏ bừng.
Những người chờ phỏng vấn, chờ đến nghi ngờ nhân sinh, khi nghe thấy tiếng hò reo trong khác phòng đều ngơ ngác nhìn nhau!