Sau khi mang “Tiểu Mệnh” về nhà, hai người hợp tác tắm rửa cho nó một trận đã đời, xả sạch cả đống nước bẩn, cuối cùng bộ dạng vốn có của chú cún nhỏ cũng lộ ra.
Vì dễ bị dị ứng, Thẩm Nhung rất ít khi tiếp xúc với động vật nhỏ.
Lúc này nhìn Tiểu Mệnh được Thịnh Minh Trản quấn trong khăn tắm lớn, cô phát hiện ra rằng chó cũng có thể thể hiện cảm xúc “run rẩy” trong mắt.
“Đừng sợ.”
Nghĩ đến việc Thịnh Minh Trản nói con cún này giống chị, Thẩm Nhung không thể chịu được vẻ sợ hãi của nó.
Dùng đầu ngón tay xoa hai vòng trên đầu nhỏ của nó, Thẩm Nhung dịu dàng nói: “Ở nhà mình thì không cần phải sợ.”
“Mẹ có phiền không?” Thịnh Minh Trản hỏi Thẩm Nhung.
Thẩm Nhung nói: “Một năm mẹ ở nhà được mấy ngày, có gì mà phiền. Cứ coi như thêm cô em gái cho chúng ta đi.”
“Sao em biết Tiểu Mệnh là con gái?”
“Không thể nào! Lật lại xem! Nhà chúng ta mà có thêm một sinh vật giống đực thì đúng là chuyện lớn!”
Hai người nhanh chóng lật Tiểu Mệnh lại kiểm tra, không thấy vật khả nghi, đúng là con gái.
Thẩm Nhung thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy thì em yên tâm rồi.”
Thịnh Minh Trản lật Tiểu Mệnh lại, đặt lên đùi, tách miệng nó ra kiểm tra răng, tiện thể xem tuổi. Vừa kiểm tra vừa tò mò hỏi Thẩm Nhung: “Sinh vật giống đực thì sao?”
“Sinh vật giống đực phiền phức lắm.”
Thẩm Nhung chỉ vào ghế sô pha: “Lần trước nhà họ Thẩm chúng ta còn có một giống đực, ngay tại đây, gây chuyện.”
Thịnh Minh Trản mơ hồ cảm thấy em ấy đang nói về bố mình.
Trong ký ức của Thịnh Minh Trản, hai nhà Thịnh – Thẩm qua lại rất nhiều, gần như không có bóng dáng của bố Thẩm Nhung.
Thỉnh thoảng nghe được từ “ông ấy” trong cuộc trò chuyện giữa Thẩm Đại và dì Tưởng, mỗi lần nhắc đến, Thẩm Đại đều tỏ ra chán ghét người này, hy vọng ông ta chết già ở nước ngoài, đừng bao giờ quay về làm phiền Thẩm Nhung.
Nói như vậy, Thẩm Nhung dường như không có bạn học nam nào chơi cùng.
Cũng không có gì lạ, em không thích kết bạn, bạn nữ thân thiết cũng không có, đếm đi đếm lại chỉ có Tần Duẫn.
Tần Duẫn cũng thi đậu vào trường của họ, học lớp bên cạnh Thẩm Nhung.
Hai người thỉnh thoảng hẹn nhau đi mua sắm, hoặc cùng nhau đi ăn trưa khi không về nhà vào buổi trưa.
Thịnh Minh Trản có thể thấy rằng Thẩm Nhung cũng không tâm sự nhiều với Tần Duẫn.
“Không nói chuyện được.” Thẩm Nhung từng nói: “Cảm thấy bạn bè cùng trang lứa của mình rất trẻ con, Tần Duẫn đỡ hơn một chút, nhưng em không thích ngôi sao nào mà cậu ấy theo đuổi. Thịnh Minh Trản, chị trưởng thành hơn một chút, có thể nói chuyện được với em.”
Trước đây Thịnh Minh Trản chỉ nghĩ rằng bé con này đang giả vờ người lớn, càng tiếp xúc càng hiểu, mới biết em thực sự trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng trang lứa.
Và sự trưởng thành sớm này đến từ một gia đình tan vỡ.
Thẩm Nhung và cô rất giống nhau, đều khao khát tình yêu chuyên nhất.
……
Sự thịnh vượng của Trường Nhai thúc đẩy sự phát triển của toàn bộ ngành nhạc kịch, từ lâu đã thâm nhập sâu vào sở thích và giải trí hàng ngày của mọi người.
Lễ hội văn hóa hàng năm sắp đến.
Năm nay, trường trung học số 1 sẽ tham gia buổi biểu diễn toàn thành phố nhân dịp lễ hội văn hóa, hiệu trưởng đã chỉ định Thẩm Nhung phải làm một tiết mục nhạc kịch, cố gắng giành vinh quang cho trường, để năm sau có thể tuyển sinh tốt hơn.
Giáo viên âm nhạc tìm đến Thẩm Nhung, muốn dàn dựng vở nhạc kịch kinh điển “Romeo và Juliet”.
Ban đầu Romeo định mời Đoạn Huân đóng, tuy giọng hát mỹ thanh và nhạc kịch có chút khác biệt, nhưng đây không phải là biểu diễn bán vé trong nhà hát, không cần quá chuyên nghiệp, chỉ cần Đoạn Huân điều chỉnh một chút là được.
Sau khi bị Thẩm Nhung ngó lơ, lòng tự trọng bị tổn thương của Đoạn Huân vẫn chưa khôi phục, nói rằng trừ khi Thẩm Nhung đến mời cậu ta, nếu không cậu ta sẽ không đi.
Giáo viên âm nhạc cảm thấy người này thật khó hiểu, một chàng trai trẻ tràn đầy năng lượng sao vừa mở miệng đã không được lòng người như vậy.
Nhưng cậu là người hát hay nhất trường, ngoại hình cũng không tệ, “Romeo và Juliet” không dễ hát, kết hợp với Thẩm Nhung chắc chắn là lựa chọn tốt nhất.
Nếu Thẩm Nhung không mời, Đoạn Huân sẽ không đến, khiến giáo viên âm nhạc vô cùng tức giận.
Nếu không phải hiệu trưởng đích thân lên tiếng yêu cầu phải làm tốt việc này, giáo viên âm nhạc mới không thèm chịu đựng.
Không còn cách nào khác, cô giáo đành phải đến hỏi Thẩm Nhung, nhờ xem có thể ra mặt không.
Nghe giáo viên âm nhạc đến tìm mình nói một tràng như vậy, Thẩm Nhung cũng thấy kỳ quái.
Đoạn Huân này là ai, tại sao nhất định phải cô mời mới được?
Thịnh Minh Trản ở bên cạnh nhắc nhở: “Không phải cậu ta đã từng biểu diễn với em trên Trường Nhai? Còn trò chuyện rất vui vẻ, sao bây giờ lại mất trí nhớ rồi?”
Thẩm Nhung cố gắng nhớ lại nhưng không có ấn tượng gì về người này: “Ai cơ? Em trò chuyện rất vui vẻ với ai? Sao em không có chút ấn tượng nào vậy?”
Thịnh Minh Trản miêu tả qua về ngoại hình của Đoạn Huân, Thẩm Nhung cũng lôi ra người này từ sâu trong ký ức.
“Ồ nhóc đó à, tổng cộng em chỉ nói chuyện có hai lần, đều là do biên đạo kéo em qua nói chuyện. Người này giọng nói to lại lắm lời, em không chủ động nói chuyện nhé, “trò chuyện rất vui vẻ” ở đâu ra vậy?”
Thịnh Minh Trản rất hài lòng với câu trả lời của Thẩm Nhung, miệng vẫn không quên châm chọc: “Em kích động như vậy làm gì, không phải chị giúp em nhớ lại sao?”
“Chị không tức giận là tốt rồi.”
“Mắc gì chị tức?”
Còn phải nói sao? Lần trước chuyện của Đới Lâm, người mà tức đến đỏ cả mắt là ai vậy? Rốt cuộc là ai đang mất trí nhớ? Thẩm Nhung tức giận vì cái người này cố tình hỏi, nhặt chiếc gối ôm bên cạnh ném vào đối phương.
“Giận cái gì mà giận? Chị có biết mình nhỏ nhen như thế nào không? Xem lần sau em còn dỗ nữa không.”
Thịnh Minh Trản bị đánh một cái nhưng không hề bực tức.
Nhìn Thẩm Nhung tức giận đi lên lầu, Thịnh Minh Trản ôm chiếc gối vào lòng, khóe miệng không giấu được nụ cười.
Vốn Thẩm Nhung không muốn quan tâm đến chuyện của Đoạn Huân, nhưng giáo viên âm nhạc đã đến tìm cô nhiều lần, vì chuyện nhạc kịch mà người ta đã hốc hác đi một vòng.
Cô thấy giáo viên âm nhạc thật đáng thương, nghĩ rằng đi mời một chút cũng không mất miếng thịt nào, thế là đi.
Không ngờ Thẩm Nhung đã đến, Đoạn Huân lại thờ ơ, khiến lòng Thẩm Nhung dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Sau khi cô đi, WeChat nhận được tin nhắn kết bạn, chính là Đoạn Huân đó.
Tin nhắn xác nhận viết: [Làm bạn gái anh, anh sẽ đi]
Nghĩ mình là ai vậy má?
Thẩm Nhung cũng nổi nóng, lần này dù giáo viên âm nhạc có khẩn khoản thế nào cô cũng không đồng ý nữa.
“Tên đó muốn đến thì đến.” Thẩm Nhung trực tiếp đưa ảnh chụp màn hình tin nhắn WeChat mà Đoạn Huân đã làm cô ghê tởm cho giáo viên âm nhạc xem: “Đùa giỡn kiểu này cũng được sao? Em không hợp tác biểu diễn với loại người này đâu, ai thích diễn thì diễn.”
Giáo viên âm nhạc đã ngoài bốn mươi, cả đời bà gặp không ít đàn ông, đủ loại người, nhưng lần đầu tiên bà gặp một người trẻ tuổi lại làm ra chuyện như thế này.
Quả thật không nên dùng Đoạn Huân.
Giáo viên âm nhạc suy nghĩ, nhạc kịch vừa hát vừa nhảy, nam sinh nữ sinh cùng nhau tập luyện không thể tránh khỏi có chút tiếp xúc cơ thể, với tính cách của Đoạn Huân, nếu nhân cơ hội sờ soạng, với tính khí nóng nảy Thẩm Nhung không thể nào nhịn được, đến lúc đó gây chuyện sẽ càng tệ hơn.
Bên này kịch bản mãi không xong, nam chính vẫn chưa định, bên kia hiệu trưởng đã giục ba lần.
Giáo viên âm nhạc đành phải khổ sở đi thăm các giáo viên chủ nhiệm, nhờ họ tìm kiếm trong lớp các học sinh có năng khiếu nghệ thuật, xem có ai biết hát không, để tạm thời thay thế.
Không biết nhảy cũng không sao, diễn xuất không quan trọng, chỉ cần hát được là được.
Trường trung học lớn như vậy, muốn tìm vài nam sinh biết hát cũng không khó.
Giáo viên âm nhạc nhanh chóng tìm được ba nam sinh, cảm thấy đều hát khá tốt.
Chiều hôm đó, cô giáo dẫn họ đến phòng đa năng để tập luyện phân cảnh quan trọng, “Ban công”.
Phân cảnh “Ban công” kể về việc Juliet biết mình đã yêu con trai của kẻ thù cha mình, Romeo, vừa buồn khổ vừa không kìm được niềm vui, vào ban đêm trên ban công vắng người, cô hát lên bầu trời để giải tỏa buồn bã và nhớ nhung.
Không ngờ Romeo bỗng dưng xuất hiện dưới ban công, không chỉ nghe được tấm lòng của người yêu, mà còn trò chuyện từ xa, thậm chí leo lên ban công để bày tỏ tình cảm.
Khi Thẩm Nhung cất giọng hát theo nhạc, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Hỏng rồi, Thẩm Nhung quá chuyên nghiệp, hát theo tông gốc, không ai có thể tiếp được. Thẩm Nhung đứng trên “ban công” tạm thời được dựng lên bằng thùng, có chút thất vọng nhìn xuống.
Một cậu trai xung phong muốn thử, tiếng nhạc lại vang lên. Thẩm Nhung nhanh chóng tìm được cảm xúc, giọng hát trong trẻo vang vọng cả hội trường nhỏ.
“… Xin cầu nguyện các vị thần có thể nghe thấy, tôi là người yêu trong mắt anh ấy. Mặc dù tình yêu này có cấm kỵ, nhưng đã không thể kiềm chế được nữa. Vượt qua mưa gió thù hận, chúng tôi đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Mặt trăng đang lén cười tôi, nhìn Juliet yêu Romeo.”
Cậu trai miễn cưỡng hát tiếp một câu “Xin cầu nguyện những ngôi sao có thể nghe thấy, tôi là người yêu trong mắt em”, không ai nói gì, nhưng mọi người đều đồng thời hít một hơi lạnh khi cậu ta mở miệng.
Hoàn toàn giống như hai người ở hai thế giới khác nhau đang đối thoại, có thể gọi là hiện trường tai nạn xe hơi, mà là loại xe tải lớn cán qua xe ba bánh.
Không được, chắc chắn không được.
Giáo viên âm nhạc sắp phát điên rồi.
Cứ tưởng vấn đề đã được giải quyết, kết quả lại một lần nữa rơi vào bế tắc, giáo viên âm nhạc cảm thấy tóc trên đầu mình lại rụng thêm một lớp.
Phải làm sao đây, chẳng lẽ thật sự phải bỏ trống sao?
Đoạn Huân và ba cậu chàng đã trốn ở góc từ sớm, chờ xem kịch hay.
Quả nhiên không ai có thể hát cùng Thẩm Nhung.
Đoạn Huân khoanh tay trước ngực, cười khẩy hừ hừ, cười đến mức vai run lên.
“Thấy chưa, không có tôi thì được à? Hứ.”
Tiếng nhạc vẫn tiếp tục, đây là lần đầu tiên Thẩm Nhung hát “Ban công” trước mặt khán giả.
Cô rất mong chờ vở nhạc kịch kinh điển “Romeo và Juliet” này, không biết sau này có cơ hội được diễn vở này ở nhà hát Trường Nhai không.
Dù ở đâu, dù là diễn tập hay chính thức biểu diễn, cô nhất định sẽ dốc toàn lực, mang đến hiệu quả tốt nhất.
Đáng tiếc, khi cô ngước nhìn lên xa xăm, nhìn những vì sao không tồn tại mà hát, lại không có ai đáp lại.
Thẩm Nhung có chút thất vọng muốn từ bỏ, người chơi nhạc định dừng nhạc lại thì đột nhiên, từ trong bóng tối vang lên tiếng hát.
“… Vượt qua bức tường cao tăm tối, hôn lên khuôn mặt của em…”
Đây là lời bài hát của “Romeo”.
Có người hát tiếp?
Trái tim Thẩm Nhung bỗng chốc rung động, ngạc nhiên nhìn về phía bóng tối tìm kiếm giọng hát.
Cô nhìn thấy Thịnh Minh Trản từ trong góc bước ra, ngước nhìn cô, hát cho cô nghe.
“Tôi đã say mê vì tình yêu, như mất hồn vậy.”
Cảnh tượng này, lại giống hệt như trong vở kịch.
Thẩm Nhung hoàn toàn đắm chìm vào niềm vui của Juliet khi bất ngờ gặp “người trong mộng”, bị đôi mắt sáng ngời và giọng hát dịu dàng, quyến luyến của Thịnh Minh Trản thu hết hồn phách, trên mặt hiện lên một tầng nhiệt.
Trước đây đã nghe chú Khổng nói, Thịnh Minh Trản hát rất hay, đã đoạt nhiều giải thưởng, nhưng dù có năn nỉ thế nào chị ấy cũng không hát.
Và đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Nhung nghe Thịnh Minh Trản hát.
Không ngờ lại hay đến vậy.
Giọng nữ trung của chị ấy hát giọng nam, lại phù hợp đến kỳ lạ.
Không ngờ giữa đường lại có một cô gái đóng vai Romeo, không chỉ hát tiếp được Thẩm Nhung một cách ổn định, mà còn bước lên “ban công”, diễn lại cảnh gặp gỡ trên ban công.
“Ban công” này chỉ là một chồng bậc thang được tạo thành từ các thùng giấy, Thẩm Nhung khi lên đã được dìu lên một cách cẩn thận, lúc này Thịnh Minh Trản hoàn toàn hòa mình vào tâm trạng của Romeo, hăm hở bước lên.
Thẩm Nhung thầm kêu “cẩn thận”, đưa tay ra kéo chị lại.
Thịnh Minh Trản nhanh nhẹn, chân lại dài, ba bước hai bước đã vững vàng bước lên.
Hai người nắm tay nhau, đúng lúc là phần hát bè.
Nhìn nhau, ăn ý hát bè.
“Bị giam cầm trong lồng tục lệ, nhưng không ngăn được hai trái tim. Hoa hồng ơi hãy nở rộ, người trong mộng đang ở bên cạnh.”
Đây là lần đầu tiên họ hát bè, không hề tập luyện trước mà lại ăn ý đến vậy.
Không chỉ là ăn ý, mà còn là sự kết hợp hoàn hảo, như trời sinh.
Thẩm Nhung: “Em nguyện làm con thiêu thân lao vào lửa!”
Thịnh Minh Trản: “Hãy để tình yêu mãnh liệt hơn nữa.”
Hai người lại hát bè, trao cho nhau năng lượng to lớn, hào hứng hát đến cuối cùng.
Thẩm Nhung cảm thấy hợp tác với Thịnh Minh Trản có thể khơi dậy niềm đam mê vô bờ bến của cô.
Cũng giống như sự phấn khích khi cô lần đầu tiên biểu diễn ở nhà hát An Chân.
“Juliet yêu Romeo” câu hát kết thúc, nhạc dừng lại, tất cả mọi người có mặt đều phấn khích vỗ tay.
Hai người vẫn đứng trên “ban công” nói chuyện nhỏ, không nỡ xuống.
Thẩm Nhung rất tò mò: “Sao chị lại biết hát bài này?”
Thịnh Minh Trản nói: “Em tập ở nhà, mỗi ngày tám trăm lần, chị muốn không biết cũng khó.”
Thẩm Nhung nắm chặt tay Thịnh Minh Trản, vui mừng khôn xiết.
“Cô ơi,” cô nói với giáo viên âm nhạc, “chị ấy có thể làm Romeo của em không?”