Canh giải rượu bên gối đã nguội lạnh, xiêm y được treo lên như thường cho hắn.
Hắn nhìn cũng không nhìn, lại nghe thấy Trình Nhất Đa bên ngoài gõ cửa một cái, thấp giọng nói: “!.
Sáng nay xe ngựa của A Thận đã rời khỏi Vân Lang.
Y để lại tờ giấy nói biết ngài tìm tới, kêu ngài bảo trọng thân thể, y sẽ không nuốt lời.
“
“!.
” Ngọc Mân trầm mặc một lát, rốt cuộc bắt được trọng điểm, “Em ấy nói em ấy biết?”
Trình Nhất Đa đáo: “Đúng vậy, y còn viết —— Cảm tạ Mân ca ca đã nói cho ta biết huynh và ca đều rất tốt, nhưng mà bây giờ A Thận đã thông minh rồi, cho nên sẽ không bị cái bẫy cấp thấp như vậy bắt lại, cũng sẽ không bị huynh tóm được ngay bây giờ.
“
Ngọc Mân ngồi bất động trên giường, một lát sau mới nói được một câu: “!.
Trẫm biết rồi.
“
“Còn bảo trọng thân thể, trẫm thấy em ấy đây là phải làm trẫm tức chết!.
“.