“Các vị đã vất vả ba tháng qua, danh sách người trúng tuyển đã có…”
Sau những lời xã giao, giọng nói êm dịu của hắn vang lên, đọc tên ta.
Khương Niên Hỉ cũng nằm trong danh sách vì đạt điểm tuyệt đối ở môn võ học.
Nhưng Chu Lệnh Kiều thì không.
Trong khoảnh khắc, nàng như phát đ.i.ê.n, chỉ tay vào ta mà la hét: “Làm sao có thể? Ta không đậu mà Chu Tuyết Phù lại đậu, các người đang đùa với ta sao? Cô ta có thân phận gì? Ta mới là đích nữ của nhà họ Chu, là Thái tử phi tương lai!”
Nhiều nam tử đứng xem náo nhiệt.
Họ lắc đầu, nhìn Chu Lệnh Kiều với ánh mắt như đang nhìn một trò cười.
Được chọn làm đồng học, tất cả mọi người đều chuyển đến phủ của tiểu Công chúa.
Ta lại tiếp tục những ngày tháng xoa bóp cho Công chúa.
Chỉ là lần này, ta được phép ở lại thêm nửa canh giờ mỗi ngày, Công chúa sẽ cử các nữ quan dưới trướng dạy ta một số điều, thậm chí đôi khi bà còn đích thân chỉ dẫn ta vài câu.
Kiến thức của ta nhanh chóng phong phú lên.
Ánh mắt Công chúa nhìn ta cũng ngày càng hài lòng.
Lại đến mùa đông.
Hoàng hậu tổ chức tiệc ngắm hoa mai.
Trưởng Công chúa dẫn ta đến dự tiệc.
Trong bữa tiệc, bà đi tìm Hoàng thượng, để ta ở lại hậu viện.
Lúc này, Chu Lệnh Kiều dẫn theo một đám người rầm rộ đi tới.
Nét mặt nàng tràn đầy vẻ đắc ý không che giấu nổi: “Chu Tuyết Phù, ngươi sẽ không đắc ý được lâu đâu.”
Ta đứng dưới gốc cây mai, ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng cười lạnh: “Buổi tiệc hôm nay, Hoàng hậu sẽ chính thức ban hôn cho ta và Thái tử, sau năm mới ta sẽ cùng Thái tử thành thân, trở thành Thái tử phi. Còn Trưởng Công chúa thì đã già rồi, giang sơn này cuối cùng cũng phải rơi vào tay người trẻ tuổi. Đến lúc đó, ngươi còn không phải để ta tùy ý tiêu khiển sao?”
Gần đây ta học được một chút về việc quan sát thiên tượng từ các nữ quan.
Nghe vậy, ta chỉ vào bầu trời u ám: “Sắp đổi trời rồi.”
Chu Lệnh Kiều không nghe lọt tai, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo đám người rời đi rầm rộ.
Trần Tái từ phía sau giả sơn nhảy ra, khóe môi mỉm cười nhưng ánh mắt lại u ám: “Nếu là ta, ta sẽ xé nát miệng của nàng ta.”
Ta chỉnh lại vạt áo: “Đáng tiếc ngươi không phải là ta.”
Hắn khẽ cười nhạt, rồi nói: “Các nữ nhân đang ở tiền viện biểu diễn tài nghệ, ngươi không đi giành ngôi đầu sao?”
Ta tò mò liếc hắn một cái.
“Ta cần gì phải đi?”
“Với tài năng của ngươi, vượt qua họ dễ như trở bàn tay.”
“Ta cần gì phải vượt qua họ? Họ thích thể hiện, đó là sở thích của họ. Nhưng ta không có hứng thú tranh tài trước mặt đàn ông để họ đánh giá. Không ai có thể đánh giá được ta.”
Lời của ta lọt vào tai Trưởng Công chúa.
Bà nhìn ta với ánh mắt rực rỡ, nhẹ gõ vào trán ta: “Ngươi càng ngày càng giống ta.”
Lúc này, Hoàng thượng và Hoàng hậu đến.
Trưởng Công chúa thu lại nét mặt vui đùa, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Ta không khỏi liếc nhìn bà một cái.
Ta biết Trưởng Công chúa đang mưu tính gì.
Và ta sẵn lòng giúp bà.
Ngồi bên dưới Hoàng hậu là Thái tử.
Hắn vẫn như gió mát trăng thanh, nhưng sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Sau đó, Hoàng hậu tuyên bố việc ban hôn.
Ta nhìn thấy khuôn mặt Khương Niên Hỉ thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Trong đầu chợt nhớ lại năm ngoái, nàng từng cười nói chỉ xem Cơ Dục là huynh đệ.
Ta nhấp một ngụm rượu trái cây.
Chu Lệnh Kiều không thể chờ đợi mà đứng dậy nhận chỉ, e thẹn nhìn về phía Thái tử.
Ánh mắt nàng tràn đầy tình cảm.
Cơ Dục không có biểu cảm gì, quai hàm siết chặt.
Ta đoán rằng Khương Niên Hỉ đã nói gì đó với hắn, khiến hắn ngoan ngoãn chấp nhận số phận.
Phụ thân và Bạch phu nhân của ta cũng có mặt.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng “chúc mừng chúc mừng”.
Phụ thân ta cười tươi như thể vừa cưới thêm hai thê thiếp mới.
Bạch phu nhân cũng quên mất việc giữ phong thái quý phu nhân, cười lớn như một con gà mái già, tay che miệng: “Ôi ha ha.”
Ta lại nhấp thêm một ngụm rượu.
Đúng lúc này, trời đột nhiên nổi sấm sét.
Bầu trời vốn còn trong sáng, bỗng chốc trở nên đen tối như cơn giông đang kéo đến, mây đen nặng nề áp xuống.
Khâm Thiên Giám cũng có mặt ở đây.
Lão đạo sĩ từng xem bói trước đó cũng có mặt.
Nhìn thấy hiện tượng kỳ lạ này, sắc mặt mấy người đó đều thay đổi.
Rồi họ nhắm mắt lại, môi mấp máy, bắt đầu bói toán.
Một khắc sau, họ mở mắt, trán đẫm mồ hôi.
Không màng đến không khí vui vẻ trong tiệc, họ đột ngột đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, lớn tiếng hô:
“Sai rồi, Hoàng thượng, sai rồi!”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng đều biến sắc.
Trưởng Công chúa hứng thú tựa cằm lên tay, nhìn cảnh hỗn loạn như đang xem trò vui, thậm chí còn có tâm trạng nhấm nháp hạt dưa.