Nghe đến hai chữ “kháng chỉ”, sắc mặt ông tái nhợt, liên tục nói: “Hạ quan tuyệt đối không dám kháng chỉ, chỉ là lo lắng con bé này vì lý do sức khỏe, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở thôn quê, gần đây mới được đón về nhà, chưa kịp thông báo, hạ quan cũng chỉ muốn tránh rắc rối, hôm nay mới không gọi nó ra.”
Đức công công cười cười, nói vài câu xã giao rồi rời đi.
Vậy là, thân thế của ta từ đó trở thành một thứ nữ được nuôi dưỡng ở thôn quê từ nhỏ.
Đức công công vừa đi khỏi, phụ thân liền trừng mắt giận dữ nhìn ta: “Theo ta đến từ đường.”
Đến từ đường, tất nhiên không phải để ghi tên ta vào gia phả.
Mà là để thực thi gia pháp.
Ta thu lại vẻ yếu đuối vừa rồi, điềm tĩnh đứng dậy.
Những năm qua, ta đã từng tưởng tượng đến cảnh mình nói chuyện với phụ thân.
Nhưng trong số ít lần gặp mặt, ông chưa từng nhìn ta lấy một lần.
Không ngờ câu đầu tiên ông nói với ta lại là về việc thi hành gia pháp.
Trong từ đường, phụ thân ngồi ngay ngắn, nghiêm trang.
Bạch phu nhân ngồi ở phía dưới, phía sau là Chu Lệnh Kiều, ánh mắt tối tăm nhìn ta.
Phụ thân nói: “Quỳ xuống.”
Ta khuỵu gối, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn.
Phụ thân nhận lấy roi mây từ tay tiểu đồng.
Đó là một cây roi to bằng cánh tay, xung quanh đầy những gai nhọn, trông có vẻ cứng rắn nhưng thực chất lại mềm mại, dẻo dai.
Nếu bị đánh trúng, không c.h.ế.t cũng phải lột da.
Ông đứng dậy nói: “Đức công công là người thân cận bên Hoàng thượng, ngươi hôm nay mạo phạm ông ta, e rằng sẽ gây ra mối nguy cho nhà họ Chu trước mặt Hoàng thượng. A tỷ của ngươi là người sắp làm Thái tử phi, khó tránh khỏi bị ngươi liên lụy, ngươi có biết tội chưa?”
Trong lòng ta cười khẩy.
Nói nghe cao thượng như vậy.
Thực ra chỉ là vì ta làm ông ta mất mặt.
Nhưng ta vẫn đáp: “Nữ nhi biết tội.”
“Biết tội thì phải chịu phạt, chỉ có khi tự mình cảm nhận được nỗi đau, ngươi mới ghi nhớ lâu dài. Hôm nay phạt ngươi, thực ra là bất đắc dĩ, đừng đi nói lung tung, hiểu chưa?”
“Hiểu…”
Ta chậm rãi đáp.
Phụ thân cười lạnh một tiếng, giơ roi lên định đánh.
Ta hơi hé môi, thốt ra lời cuối cùng: “…nhưng phụ thân, còn ba ngày nữa là con phải vào cung học lễ, nếu con bị thương, người bị cười chê chính là phụ thân.”
Roi mây lập tức dừng lại giữa không trung.
Bạch phu nhân thấy ông suy nghĩ, sợ ông bị ta thuyết phục, liền vội vàng nói:
“Chuyện này vốn dĩ là lỗi của ngươi, lão gia phạt ngươi cùng lắm là khiến người khác thấy nghiêm khắc, làm gì có chuyện cười chê.”
“Nhưng,” ta ngẩng đầu lên, lạnh lùng đáp lại, “đã vào cung, sau này giao tiếp đều là quan lại quyền quý, họ tinh tế như thế nào, sao có thể suy nghĩ nông cạn như vậy?”
Bị ta nói là người nông cạn, Bạch phu nhân tức giận đến mức mặt mày xám xanh, bước tới định tát ta.
Trong lúc hỗn loạn, ta nghiêng đầu, nhìn thẳng vào phụ thân.
Ông cũng nhìn ta, trong mắt lộ vẻ trầm ngâm.
Nhưng không phải suy nghĩ về những lời ta vừa nói, mà là đang nhìn vào khuôn mặt của ta, có chút ngẩn ngơ.
Ta biết ông đang nghĩ gì.
Ông đang nhớ đến mẫu thân của ta.
Mẫu thân ta là người đã bị ông dùng lời lẽ dụ dỗ khi đi xuống phía Nam.
Khi đó, nhan sắc và tài năng của mẫu thân ta đều nổi danh ở Kinh Châu.
Phụ thân ta khi còn trẻ cũng khá đẹp trai, lại khéo ăn nói, nên đã lừa được mẫu thân ta.
Ngũ quan hoàn hảo của ta là kế thừa những điểm tốt nhất từ họ.
Vừa rồi, khi ta nhắc đến “quan lại quyền quý”, ông đột nhiên có điều suy nghĩ.
Thấy Bạch phu nhân định tát ta, ông đột ngột ngăn lại: “Nó nói cũng có lý, nếu mang thương tích vào cung, sẽ làm tổn hại đến danh dự của nhà họ Chu. Việc trừng phạt, đợi khi nó trở về rồi tính tiếp.”
Bạch phu nhân tức giận buông tay xuống, trừng mắt nhìn ta đầy căm hờn.
Đợi khi phụ thân rời đi, bà tiến lên, bóp chặt cằm ta, lạnh lùng nói: “Đồ tiện nhân, ngươi thật giống mẫu thân ngươi, có khuôn mặt hồ ly mê hoặc.”
“Nhưng ngươi đừng tưởng mình đã thoát được, chỉ dựa vào ngươi, làm sao được chọn làm đồng học của công chúa, về lại nhà họ Chu, ngươi vẫn sẽ nằm trong tay ta mà thôi.”
Chu Lệnh Kiều, vốn đang tức giận, cũng bị câu nói đó an ủi phần nào.
Nàng nhìn ta khinh miệt: “Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện rằng mình có thể bám vào ai đó trong cung, nếu không, khi trở về nhà họ Chu, ngày tháng của ngươi chắc chắn sẽ còn khổ sở hơn trước.”
Ta không cãi lại, chỉ mỉm cười với họ.
Cuộc tuyển chọn đồng học cho công chúa lần này tổng cộng triệu tập mười sáu nữ tử đủ tuổi vào cung.
Chúng ta phải trải qua ba tháng học tập trong cung, sau đó vào cuối tháng bảy, sẽ được các phu tử đánh giá và kiểm tra, cuối cùng chọn ra sáu người ở lại trong cung làm đồng học cho công chúa trong hai năm.
Những nữ tử được triệu tập đều là con gái các gia đình danh giá, tài năng và kỹ nghệ của họ phong phú, đa dạng như muôn hoa đua nở.