Cố Hiển Thành muốn nhanh chóng xử lý thoả đáng chuyện của Chu Chí.
Mấy ngày gần đây trong quân có quá nhiều người, Tống Điềm mệt đến mức phát hoảng.
Mà hắn cũng không có cách nào tĩnh tâm xử lý chuyện riêng của hai người, vì thế cả đêm Cố Hiển Thành không ngủ để giải quyết cho xong, ngày hôm sau khi Phúc Quý vừa ngáp vừa đi tới đã nhìn thấy Đại tướng quân ngồi ở bàn đọc quân báo, bị doạ sợ không nhẹ.
“Tướng quân, cả đêm ngài không ngủ ạ?”
Cố Hiển Thành cũng không ngẩng đầu lên: “Gọi Phó Ngạn đến gặp ta.”
“Được ạ.” Phúc Quý không dám chậm trễ lập tức đi truyền lời, chỉ là vừa ra khỏi doanh trướng được mấy bước thì gặp Tô Chinh, Lục Thời An và Phó Ngạn đang cùng đi tới.
“Phó tổng binh, Tướng quân tìm ngài, may mắn nô tài không cần đi một chuyến nữa.” Phúc Quý cười nói.
“Ta cũng có chuyện tìm Tướng quân.”
Phó Ngạn gật đầu, cùng mấy người Tô Chinh đi vào.
Cố Hiển Thành nhìn thấy hai người hơi dừng lại nhưng đã không còn cáu kỉnh như hôm qua, đứng lên nói: “Tô đại nhân, Lục đại nhân.”
Tô Chinh cười nói: “Hiển Thành, khách khí rồi.”
Cố Hiển Thành cũng cười: “Chuyện không có tác dụng bản tướng sẽ không làm.”
Tô Chinh cười: “Tốt, chúng ta nói một chút chuyện sắp tới đi. Về án tử của Chu Chí sẽ không có khả năng lật lại, hôm nay ta sẽ thúc ngựa bẩm báo về kinh, rất nhanh thôi sẽ có người trong kinh đến áp giải hắn đi.”
Cố Hiển Thành đã không còn hứng thú gì với Chu Chí, nếu ván đã đóng thuyền thì không cần hắn tốn nhiều tâm tư, điều hắn bận tâm lúc này là, khi nào Ngô Vương sẽ đi.”
Hôm nay Trâu đô uý sẽ dẫn con gái cùng con rể về, theo lý thuyết, Ngô Vương đến xem kịch không đạt được mục đích ắt hẳn nên nổi giận đùng đùng rời đi mới phải, nhưng tối qua hắn lặng lẽ mang Liễu Thấm đi sau thì không hề có ý định rời đi, thậm chí còn đòi ăn khuya…
Cố Hiển Thành vừa nghĩ đến việc này, trong mắt liền thoáng hiện vẻ buồn rầu.
Còn chưa đợi hắn cáu kỉnh, Lý Phúc Thành đã ở ngoài xin cầu kiến.
Hiện tại Cố Hiển Thành chỉ cần nghe thấy âm thanh hắn (Lý Phúc Thành) thì liền thấy phiền, Lý Phúc Thành cũng nhìn ra thái độ của hắn không tốt nhưng vẫn giữ bộ dáng cười tủm tỉm, “Tướng quân, đại nhân, Điện hạ nói sự tình Chu Chí đã giải quyết xong nên thiết yến chúc mừng mới tốt, quyết định sẽ làm vào tối này, cũng coi như an ủi Đại tướng quân.”
Cố Hiển Thành vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Trong quân bận rộn không rảnh thiết yến.”
Tô Chinh lại nâng tay cười nói: “Cũng được, đúng lúc ta có chuyện muốn thương nghị cùng Điện hạ.”
Lý Phúc Thành nghe vậy lập tức cười vui vẻ rời đi.
Nhận thấy ánh mắt không vui của Cố Hiển Thành, Tô Chinh gượng cười nói: “Ăn bữa cơm thôi mà, nhân tiện hỏi thăm hành trình kế tiếp của Ngô Vương, mặt khác, ta thật sự còn một chuyện muốn hỏi chư vị.”
Lục Thời An tiếp lời: “Chuyện gì?”
“Đó chính là chuyện huyện lệnh mới của huyện Võ Công, Chu Chí đi rồi, hiện nay huyện nha không có người quản thì cũng không ổn. Lúc ta rời kinh đã xin chỉ thị của Bệ hạ, Bệ hạ nói có thể tạm thời chọn lựa một vị quan Lục phẩm trở lên tạm thời đại diện, hiện nay, ta đi đâu tìm người thích hợp đây?”
Vấn đề này Lục Thời An cũng không rõ nên chỉ có thể trầm mặc.
Cố Hiển Thành cười nhạo: “Đây cũng tính là vấn đề sao? Không phải có sẵn một người rồi à?”
Cố Hiển Thành vừa nói vừa nhìn về phía Lục Thời An, Lục Thời An ngẩn người: “Tướng quân nói đùa sao?”
“Bản tướng chưa từng biết nói đùa, Kinh triệu phủ doãn vốn là quan phụ mẫu ở kinh thành, hiện tại đến huyện Võ Công luyện tay một chút cũng tốt. Tô đại nhân nghĩ sao?”
Tô Chinh vuốt râu cười: “Ta cảm thấy chủ ý của Cố Hiển Thành cũng tốt, Thời An à, dù sao ngươi cũng còn phải ở lại biên quan một thời gian nữa, nhàn rỗi mà.”
Lục Thời An lắc đầu cười khổ.
“Còn có một người, cũng thích hợp.” Cố Hiển Thành lại nói tiếp.
“Ai?” Tô Chinh hỏi.
“Huyện lệnh huyện Thanh Sơn, Trịnh Hữu Hải.”
Trước đây lúc sửa đường, Cố Hiển Thành đã phái người điều tra qua về Trịnh Hữu Hải, tuy người này láu cá nhưng cũng sẽ vì dân chúng mà làm việc, lúc trước Trần gia thôn bị chắn đường, hắn cũng tự bỏ tiền túi ra thuê lao dịch, nếu không phải biết chuyện này, Cố Hiển Thành cũng sẽ không chủ động ra mặt.”
Tô Chinh nghĩ ngợi: “Sao ta cảm thấy cái tên này rất quen, hình như… là trong số những quan viên được thăng chức?”
Cố Hiển Thành nhíu mày.
Tô Chinh: “Không được… ta phải đi tra lại, nếu là như thế lệnh điều chuyển rất nhanh sẽ được ban xuống, đến thời điểm đó hắn e là sẽ có thời gian!”
Tô Chinh nói xong lập tức đi ra ngoài, Cố Hiển Thành đưa mắt nhìn Phó Ngạn, Phó Ngạn tiến lên một bước, Cố Hiển Thành thấp giọng dặn dò mấy câu, Phó Ngạn gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc này trong trướng chỉ còn lại Cố Hiển Thành cùng Lục Thời An, Lục Thời trầm mặc một lát liền đứng lên, trịnh trọng nói xin lỗi Cố Hiển Thành vì chuyện kia.
“Không thương lượng trước với Đại tướng quân, là Thời An không phải.”
Cố Hiển Thành nhìn hắn một cái, xua tay, “Lục đại nhân không cần như thế, chuyện này bản tướng đã nghĩ thông xuốt, cho qua đi.”
Lục Thời An thả lỏng, “Tướng quân bao dung, đa tạ.”
Hai người đứng nói chuyện trong trướng, bất chợt thân tín của Lục Thời An bên ngoài nói vọng vào, “Công tử, biểu phu nhân tìm ngài.”
Lục Thời An nghe vậy thì ngập ngừng một lát sau đó đứng dậy, “Tướng quân làm việc, Thời An xin cáo lui trước.”
Cố Hiển Thành gật đầu.
Phương Tố Tố quả thật đang đợi ở ngoài trướng, Lục Thời An đi ra thì nàng ta cười: “Dì không làm chậm trễ chính sự của con chứ?”
“Không sao, con chỉ đang tâm sự mấy việc cùng Đại tướng quân, cũng không có gì quá quan trọng. Dì có chuyện gì không?”
Phương Tố Tố đưa mắt nhìn về doanh trướng của Cố Hiển Thành, nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hiện tại hắn đã đền tội, ta cũng không thể cứ ở quân doanh, hôm nay đến là để nói với con cùng Đại tướng quân một tiếng, ta chuẩn bị rời đi, nhưng cũng không về Chu phủ, chỗ đó e là sẽ sớm bị niêm phong, ta muốn về nhà mình.”
Lục Thời An suy tư một lát, nói: “Con phái người đưa dì về.”
Phương Tố Tố cười nói, “Không cần, khi tới ta có xe ngựa.”
Đúng lúc Cố Hiển Thành vén rèm đi ra ngoài, Phương Tố Tố giật mình, vội thi lễ, “Tướng quân.”
Cố Hiển Thành gật đầu, “Chu phu nhân muốn đi?”
Phương Tố Tố đáp: “Vâng, hai ngày nay đã gây phiền toái cho Tướng quân rồi.”
“Ta để mấy tên lính hộ tống ngươi, dọc đường cũng an tâm hơn.”
Phương Tố Tố ngẩn ra, nhìn cháu ngoại, Lục Thời An gật đầu, lúc này nàng mới nói: “Vậy đa tạ Đại tướng quân.”
“Không cần khách khí.” Cố Hiển Thành tiện tay vẫy mấy binh lính lại, phân phó hai câu xong cũng xoay người rời đi, Phương Tố Tố đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn một lúc lâu.
*
Tối nay thiết yến, từ giữa trưa Tống Điềm đã biết tin. Nàng nghe được liền giật mình, vội vàng đi nhà bếp chuẩn bị.
May mà đã lo liệu quen, Tống Điềm cũng tương đối thuận buồm xuôi gió, nhưng không ngờ, một lát sau, Lý Phúc Thành lại tới.
“Tống trù nương.” Hắn cười cong cả mắt, so với thái độ mấy ngày trước hoàn toàn khác nhau.
“Hôm nay Đơn sư phó không ở đây, vất vả ngươi rồi, ngươi xem, đây là nguyên liệu nấu ăn Vương gia đưa tới, thực đơn cũng là những món Vương gia muốn ăn, ngươi xem, có thể xử lý được không?”
Tống Điềm ngẩn người, ý là… để nàng lo liệu đồ ăn của Vương gia?
Tống Điềm hỏi lại, Lý Phúc Thành nhanh chóng cười đáp, “Ta thấy bản lĩnh của ngươi rất lớn nha, Điện hạ ngày đó ăn qua đồ ngươi nấu còn nhớ mãi không quên.”
Tống Điềm xấu hổ cười cười, cũng không biết bao phần trong lời này là thật, nhưng nếu là mệnh lệnh của Ngô Vương, nàng không dám cự tuyệt.
“Được, ta biết rồi.”
“Vậy thì Tống trù nương vất vả rồi.”
Lý Phúc Thành đi xong bọn Tiểu Điệp liền xông tới.
“Điềm Điềm tỷ, chúng ta thật sự phải nấu ăn cho Ngô Vương sao?”
“Nghĩ đã thấy đau đầu, Ngô Vương vừa nhìn đã thấy không dễ hầu hạ.”
“Đúng vậy, mấy ngày nay ta xem tên Đơn sư phó kia nấu ăn cũng đã đau đầu, trình tự phức tạp lại còn lãng phí.”
Tống Điềm ngắt lời: “Được rồi, hiện tại có oán giận cũng không hữu dụng, bắt đầu chuẩn bị đi.”
Mọi người vâng, Tống Điềm bắt đầu đi kiểm tra nguyên liệu nấu ăn.
Đích xác có không ít sơn hào hải vị, cua biển cá tôm, đều là thứ tốt biên quan không có, ngay cả rau dưa cũng là trồng trong nhà lưới ấm áp ra, rõ ràng trời đã vào thu vậy mà lại có cả măng, quả thật khiến người ta níu lưỡi.
Tống Điềm đi xem thuỷ sản trước, có vài thứ cần xử lý trước, cá vược, cá cháy được đưa tới vào hôm na. Cá cháy này rất đáng chú ý, nếu đem hấp thì so với cá trích còn ngon hơn nhiều. Món ăn này cũng có điển cố, đại ý là vì có một cậu học trò vì mải mê ăn món này mà không cần chức Tể tướng đầu triều, có thể thấy cá cháy hấp ăn qua một lần, sợ là khiến người ta nhớ mãi không quên.
Xưa nay có cá hấp xì dầu, dù sao cũng phải dùng gừng tỏ khử tanh, nhưng món này, còn phải dùng cả nấm, mỡ heo, chân giò hun khói, măng thái mỏng, may mà nguyên liệu Ngô vương đưa tới, cái gì cũng có, Tống Điềm liền bắt tay vào lo liệu.
Nấm hương bỏ đi phần chân nấm, chân giò hun khói thái hạt lựu, măng thái miếng. Sau đó là rau thơm, gừng, tỏi, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ. Mổ bụng cá xử lý sạch sẽ, dọc theo xương sống lọc sạch thịt thành hai phần, cầm phần đuôi nhúng qua nước sôi một lần, sau đó xếp lần lượt những nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn kia vào bụng cá. Gia vị cũng cần đặc biệt chú ý, đường, muối, rượu, canh gà, nước tương lần lượt theo thứ tự dưới lên mình cá, sau đó là một lớp mỡ heo, cuối cùng đặt vào nồi, bắt đầu hấp.
Nhưng như thế chưa xong, trong quá trình hấp cần phải điều chỉnh lửa sao cho thích hợp, thỉnh thoảng phải rưới thêm sốt lên thân cá, sau đó lại đúng lúc thêm hạt tiêu vào nước sốt cá, rồi mới tiếp tục hấp.
Món này vừa có thịt vừa có rau, màu sắc lại đẹp mắt, cũng không còn là khái niệm “hấp” thông thường nữa, mùi hương nhanh chóng toả ra khắp căn bếp.
Không chỉ như thế, lúc dọn món lên còn phải lấy gừng ép ra nước, dùng chiếc đũa nhỏ khẽ tách thịt cá khỏi xương, trộn thêm chút giấm vào nước giừng rưới lên trên, để ăn vào miệng thì hương vị kia mới thực sự khiến người ta cảm thán, một đời này không uổng phí.
Mấy người xunh quanh bị quy trình phức tạp làm cho kinh ngạc, Tiểu Điệp không nhịn được đi qua hỏi, “Điềm Điềm tỷ, vì sao cùng là cá hấp mà loại cá này lại phức tạp như vậy?”
Tống Điềm cười nói, “Đúng là hơi phức tạp thật, nhưng có nguyên nhân, đó là vì cá này không cạo vảy trước, phía dưới lớp vảy có một lớp mỡ, đây cũng chính là mấu chốt của món ăn, vẩy cá sẽ tự tách ra khi rưới nước sôi lên trên, còn phải dùng rượu để khử tanh.”
Mọi người kinh ngạc đồng thời cũng bội phục Tống Điềm, ai đó trù nương thì không biết làm các món phức tạp chứ, nhìn trù nương của bọn họ mà xem! Đúng là khiến người ta phải mở to mắt trông coi!
Tống Điềm không rảnh đứng nghe mọi người khen, nàng quay qua chuẩn bị món cá thứ hai, cá vược. Kỳ thật, trong dân chúng bình thường cũng không thiếu món cá vược hấp này, nếu như lại hấp thì cũng quá tầm thường, vậy nên Tống Điềm thay đổi phương pháp chế biến, làm canh cá vược
Cá vược cắt khúc, thêm măng, canh gà, chân giò hun khói cũng được chuẩn bị trước. Làm nóng chảo, dầu sôi thì bỏ vào một chút quế hồi, sau đó cho cá vào, đảo nhanh tay. Cá xém cạnh thì cho thêm canh gà, mọi người nhìn Tống Điềm dùng canh gà thay nước để chế biến món ăn thì cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy ngày trước Đơn sư phó lại dùng bảy tám con gà chỉ để hầm canh.
Đúng là hoàng thân quốc thích, đồ ăn cũng thập phần quý giá!
Sau khi nấu sôi thì rải một chút chân giò cắt hạt lựu lên bên trên, thêm một chút dầu vừng, nước canh có màu trắng sữa, điểm xuyết chân giò hun khói màu đỏ, ăn ngon mà không ngán, thịt cá mềm mọng.
Tống Điềm bận rộn hồi lâu mới xong hai món này, đầu đã ra đầy mồ hôi, mọi người trong nhà bếp thấy cũng chỉ có thể lo lắng mà không giúp được gì. Hai món này đều là lần đầu bọn họ nghe thấy, căn bản không thể giúp đành phải đứng ở một bên, đợi nàng muốn cái gì thì bọn họ đưa sang, cũng hy vọng có thể học hỏi thêm một chút công phu.
Ngô Vương đưa thực đơn tới còn có một món là đậu phụ thượng hạng, Tống Điềm chưa từng ăn cái gì gọi là đậu phụ thượng hạng, cũng không biết trông món này như nào. Nàng chỉ có thể nghĩ lại lời mẫu thân nói, hải sản là thứ hiếm có, nếu như phối hợp cùng thì có lẽ sẽ đạt được mức thượng hạng.
Thịt ốc, hải sâm, nấm, tôm bóc vỏ, toàn bộ đều đem cắt nhỏ, sau đó tẩm ướt với rượu và muối tinh.
Sau đó cho tất cả vào nồi đất, để lửa nhỏ đun nửa canh giờ, sau đó thả đậu phụ đã hấp chính vào, đợi đậu ngấm nước canh, rải lên trên hành thái nhỏ là có thể ăn được rồi.
Có kẻ sai vặt nhìn thấy trình tự phức tạp này liền lắc đầu, “Mấy món ăn này quá tốn thời gian lại tốn sức, ta vĩnh viễn không làm nổi, có thể học được thịt xào ớt chuông đã là tốt lắm rồi!”
“Dựa vào ngươi hả? Ngay cả thịt xào ớt chuông nấu cũng không ngon.”
“Ai nói?! Hôm đấy ta nếm thử rồi, ăn ngon!”
Tống Điềm cười, “Mấy món đơn giản thì sẽ giao cho các ngươi đi, bữa tối của các tướng sĩ cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Mấy người phụ việc trong bếp vừa mừng vừa sợ, “Tống trù nương, chúng ta có thể làm thật sao?”
“Có thể.” Tống Điềm gật đầu, trải qua sự chỉ bảo của nàng suốt thời gian qua, nhóm phụ việc trong bếp quả thật đều có tiến bộ, cũng nên cho bọn họ có cơ hội rèn luyện thêm.
Mà nàng đã chuẩn bị yến tiệc mấy ngày liên tục rồi, cũng thấy mệt mỏi.
Nhà bếp ai nấy cũng khí thế ngất trời, giờ Dậu đã đến, Lý Phúc Thành cùng Phúc Quý đồng loạt tới, Tống Điềm tiến lên đón, “Yến tiệc đã chuẩn bị xong, bây giờ dọn lên luôn sao?”
Lý Phúc Thành vừa định nói gì đó, đã bị Phúc Quý cắt ngang, Phúc Quý cười bảo: “Không vội, Tống trù nương, tướng quân nói mấy ngày nay cô vất vả, đây là sữa bò cùng tổ yến, cô dùng đi.”
Tống Điềm ngẩn người, nhìn về mấy túi tổ yến trong tay Phúc Quý, lúc này, người trong nhà ăn đều đồng loạt nhìn qua đây…
Bằng một thế lực nào đó tôi không thể tìm ra các món được tác giả đề cập đến trong bài:))) nên là sẽ không có hình minh hoạ, khuyến cáo các đầu bếp tại gia không nên thử nấu theo vì tôi tin là nó sẽ dở.