Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua, Đường Tiêu Tiêu đã sống ở viện gia chúc một tháng.
Mỗi buổi sáng cô sẽ thay đổi bộ đồ khác nhau để đi chợ đen một chuyến, không bán ra quá nhiều hàng, thấy ổn thì ngưng.
Buổi chiều ở nhà đọc sách hoặc may quần áo, thỉnh thoảng sẽ cùng Thôi Tịnh ra cảng biển mua chút hải sản, cuối tuần Lý Mẫn cũng sẽ đi theo.
Tống Cảnh Chi đã thăng cấp thành chỉ huy cấp ba, cũng khôi phục việc trực ban, lúc trực ban Đường Tiêu Tiêu sẽ đưa cơm cho anh qua người gác cổng của đại đội.
Nếu như trực đêm, anh sẽ ngủ ở ký túc xá, dù sao cũng là lính cứu hỏa, quan trọng nhất vẫn là tốc độ.
Hôm nay là cuối tuần, lại là ngày mười lăm, vừa hay Tống Cảnh Chi cũng được nghỉ ngơi, ngày hôm qua đã hẹn vợ chồng Tiêu Kiệt Minh cùng đi ra biển.
“Vợ, dậy ăn sáng thôi.” Anh nắm tay cô hôn rồi lại hôn.
An cái gì?” Lúc cô vừa mới tỉnh dậy, nói chuyện mềm mại, còn mang theo giọng mũi.
“Còn một ít rượu nếp, anh nấu cho em rượu nếp đập trứng, làm cho em không ít gạo nếp đâu.” Anh đỡ cô dậy, ngồi ở phía sau xoa xoa eo cho cô.
Rượu nếp là tháng này trước khi cô tới kỳ kinh nguyệt, Tống Cảnh Chi đã làm. Mấy ngày đó anh đều sẽ nấu cho cô một bát rượu nếp đập trứng.
“Vậy anh ăn gì?”
“Tối hôm qua không phải còn có cơm sao? Anh xào cơm chiên trứng.” Anh hôn lên gáy cô một cái.
“Dậy đi nào.”
“Mệt quá.” Tối hôm qua lại bị anh giày vò quá sức, thật sự không muốn dậy chút nào.
“Vậy anh đi nói với lão Tiếu một tiếng, hôm nay chúng ta không ra biển nữa nhé?” Những lời này của Tống Cảnh Chi khiến cô tỉnh táo trong nháy mắt.
“Không không không, nhất định phải đi, em còn chưa có ra biển.”
Nói đến chuyện ra biển, tốc độ của cô rất nhanh, sau khi rửa mặt ăn sáng xong thì ngồi ở trước bàn trang điểm bắt đầu chải tóc, bôi kem dưỡng.
Bôi kem dưỡng xong, Đường Tiêu Tiêu cầm lấy cái gương nhỏ, soi lên cổ mình, vùng xanh tím này là sao đây?
“Tống Cảnh Chi!”
“Anh đây, vợ à, làm sao vậy?” Lúc này anh đang ở phòng khách quét rác, nghe thấy cô kêu thì cam chổi đi vào phòng.
“Anh xem chuyện tốt anh làm đi! Anh cầm tinh con chó sao?” Cô chỉ vào cổ mình nói.
“Ờ, vợ à, anh chỉ là kìm lòng không đậu thôi.” Tống Cảnh Chi cười trừ.
Anh lại đây.”
“Ô.” Anh đi tới trước mặt cô.
“Cúi xuống.” “ồ,
Cô há miệng về phía cổ của anh, dọa anh lùi lại một bước.
“Vợ, đừng mà, nếu để người ta thấy thì không tốt cho thanh danh của em đâu.” Anh thì rất vui lòng, đây là minh chứng cho việc cô vợ nhỏ nhà anh yêu anh.
Nhưng ở viện gia chúc có nhiều người lắm chuyện, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cô.
“Lại đây.” Cô ngoắc ngoắc ngón tay với anh, cởi bỏ hai nút áo của anh ra, kéo áo xuống rồi cắn một cái lên cổ anh.
NA…
“Tống Cảnh Chi, anh vừa kêu gì vậy.” Sau khi há miệng ra, nhìn dấu vết kia, cô hài lòng gật đầu.
Đôi mắt anh hơi tối lại nhìn cô: “Vợ à.”
“Im lặng, quét nhà đi.” Cô cài nút áo lại cho anh, rồi vỗ vỗ vai anh.
“…” Vợ còn muốn di ra biển, để buổi tối vậy.
Cuối cùng, Đường Tiêu Tiêu chỉ có thể quấn khăn lụa trên cổ, may mà bây giờ là mùa xuân, mang khăn lụa rất bình thường.
Thu dọn xong, đúng lúc Tiêu Kiệt Minh tới gõ cửa, hai cặp vợ chồng xách thùng nước đi xuống lầu.
Vừa vặn gặp được Lưu Quân của trung hộ đang giao con cho một người phụ nữ xinh đẹp, thoạt nhìn rất giỏi giang.
“Đó là vợ trước của Lưu Quân.” Lý Mẫn nhỏ giọng nói.
Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh chào hỏi Lưu Quân, rồi đưa vợ đi đến bãi đậu xe.
Bọn họ đẩy xe đi về phía cổng viện gia chúc, lại gặp Kim Ngọc Mai ở cửa văn phòng của hội ủy viên.
“Cả ngày chỉ biết trang điểm lộng lẫy, cũng không thấy sinh con.”