“Hai người bọn họ mới kết hôn được ba tháng?” Tiêu Kiệt Minh bẻ ngón tay tính toán một chút.
“Tầm đó.” Lý Mẫn gật gật đầu.
“Người vợ như vậy, nếu là anh thì anh có ly hôn không?” Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Tống Cảnh Chi.
“Tiền của anh đều là của em, em định đoạt.” Ánh mắt Tống Cảnh Chi sáng quắc nhìn về phía cô.
“Ờ, lão Tiêu à, hay là chúng ta về nhà đi.” Ở lại đây ăn cơm chó làm gì?
Tiêu Kiệt Minh nở nụ cười.
“Cô ta ăn đồ Diêu Lệ mua cho con, lại gửi quần áo của đứa nhỏ về trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là không đúng rồi.” Đường Tiêu Tiêu nói.
“Ừ, hơn nữa chị cảm thấy cho dù cô ta muốn trợ cấp tiền cho nhà mẹ đẻ, cũng phải nói với đội trưởng cứu hỏa Lưu một tiếng một tiếng, hơn nữa một tháng hai mươi đồng cũng không phải con số nhỏ.” Lý Mẫn gật đầu.
Hơn nữa tiền ăn uống của ba người nhà Lưu Quân còn chưa tới hai mươi đồng, lương thực còn phải bỏ tiền mua, thật sự ở trong thành phố không ăn được thứ gì tốt.
Quả thật Lưu Quân cũng không biết giá cả, bởi vì trước đây chuyện trong nhà đều do Diêu Lệ quản.
Mỗi tháng anh ta đưa cho Vương Xuân Hoa bốn mươi đồng, buổi trưa đứa nhỏ ăn ở lớp mẫu giáo, cho nên buổi trưa hai người họ ăn lương thực thô, buổi tối thì ăn lương thực thô kèm với lương thực tỉnh, đứa nhỏ ăn ít nên ăn lương thực tinh.
Chỉ cần đứa nhỏ không chịu uất ức thì anh ta không có vấn đề gì, nhưng không ngờ Vương Xuân Hoa lại cắt xén nhiều như vậy. Nhất là đồ vợ cũ mua cho đứa nhỏ, lại chẳng hề tới tay đứa nhỏ.
“Hơn nữa, vừa rồi em còn nghe được, lúc ấy đội trưởng cứu hóa Lưu cho sính lễ tận hai trăm đồng.” Đây mới là chỗ Lý Mẫn khiếp sợ.
Cô ấy và Tiêu Kiệt Minh cũng là người nông thôn, lúc bọn họ kết hôn, Tiêu Kiệt Minh cũng đã là đội trưởng cứu hỏa rồi, mà cha cô ấy cũng chỉ lấy sáu mươi sáu đồng tiền sính lễ thôi.
Sau đó cha cô ấy còn đưa sáu mươi sáu đồng này cho cô ấy làm của hồi môn, lại cho cô ấy thêm một ít nữa.
Nghe cuộc đối thoại vừa rồi của hai người, nhà Vương Xuân Hoa không có cho cô ta một đồng hồi môn nào.
“Đây chẳng phải là phù đệ ma sao? Không đúng, là phù nương gia ma, giống như năm cô con gái của Trần Phượng Nha thôn chúng ta vậy.” Đường Tiêu Tiêu liên tục lắc đầu.
“Nghĩa là sao?” Cái gì mà phù đệ ma, rồi phù nương gia ma, Lý Mẫn nghe không có hiểu.
“Chính là giúp đỡ nhà mẹ đẻ một cách mù quáng.”
Hóng hớt một hồi, Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh tán gau tới chuyện phòng sách, Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn tán gau tới chuyện ăn mặc làm quần áo.
Lưu Quân không hề mềm lòng với Vương Xuân Hoa, cho dù Vương Xuân Hoa có quỳ xuống cầu xin anh 1a.
Dù sao mục đích lúc đó anh ta cưới cô ta đã nói rất rõ ràng với cô ta, Lưu Dương giới hạn của anh ta. Xe chiều hôm đó Lưu Quân đã đi đệ trình báo cáo ly hôn, thành thật nói lý do anh ta muốn ly hôn.
Báo cáo không có phê duyệt nhanh chóng, mà anh ta không thể ở chung dưới một mái nhà với Vương Xuân Hoa nữa, cho nên đêm đó anh ta đã dọn đến ký túc xá.
“Anh à, em nói xem tại sao đội trưởng cứu hỏa Lưu và Diêu Lệ lại không thể vì con mà tiếp tục chung sống?” Lúc Tống Cảnh Chi nấu cơm, Đường Tiêu Tiêu chạy đến phòng bếp hỏi anh.
Đời sau có rất nhiều cặp vợ chồng không có tình cảm, nhưng vì con cái đều sẽ sống cho qua ngày.
Huống chi, Diêu Lệ và Lưu Quân đã có tình cảm từ nhỏ đến lớn.
“Anh chưa từng trải qua, anh cũng không biết.” Tống Cảnh Chi mỉm cười nhìn về phía cô, cô vợ nhỏ nhà anh đúng là quá tò mò.
“Nhưng mà, có một điều anh biết, nếu sau này anh không có em, cả đời này anh sẽ không tìm ai nữa.” Cả đời rung động một lần là đủ rồi.
“Anh à, anh thật tốt.” Cô ôm eo anh từ phía sau, cọ cọ sau lưng anh.
Cho nên, chuyện em đã đồng ý ở bờ biển, đừng quên đấy.”
“…” Hơ, đàn ông!