Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi ra ngoài, trên đường đi cầm hai cái bánh bao trong không gian ăn sáng.
May mắn khi siêu thị mở cửa, còn một quầy bán bánh bao đang mở, như vậy tình cờ có thể lấy trộm.
Thực ra hôm nay cô ra ngoài sớm như vậy vì muốn khám phá chợ đen.
Cô không dám bán số lượng lớn nên quyết định mỗi lần bán một ít để tiết kiệm chút tiền.
Như vậy, khi cải cách mở cửa, gây dựng sự nghiệp, không cần cả đời phải chìa tay xin tiền cha mẹ nữa.
Dựa vào kỹ năng tự vệ mà cô đã học được ở kiếp trước, chỉ cân không bị đòn lớn nhắm tới thì cô sẽ trốn thoát dễ dàng, hơn nữa cô vẫn còn không gian, nếu thật sự không ổn thì cô lập tức trốn trong không gian.
Theo những gì cô nghe người ta nói ở kiếp trước, chợ đen thường ở gần nhà ga hoặc bệnh viện.
Cô định đến gần bệnh viện thử vận may, dù sao gần bệnh viện bán gì cũng cao giá hơn.
Cô tìm một góc vắng người, bước vào không gian, thay đổi quần áo, cải trang một chút, khi bước ra là một cô gái nông thôn dáng vẻ bình thường.
Cô đi một vòng quanh bệnh viện, cuối cùng nhìn thấy một con hẻm có nhiều người qua lại, cô nhét một mảnh vải bên ngoài giỏ rồi bước vào.
“Mua hay bán?” Vừa đi tới ngõ nhỏ đã bị một thanh niên chặn lại.
“Bán.”
“Hai hào.”
Cô đưa cho thanh niên hai hào, thanh niên thu tiên, phất tay bảo cô vào.
Đi vào ngõ, cô thấy nhiều người bán hàng đặt giỏ dưới đất.
Đường Tiêu Tiêu cũng đặt giỏ xuống đất, thả hai con gà vào trong giỏ.
Gà vừa mới bỏ vào, một người đàn ông trung niên đi ngang qua cô, nghe thấy tiếng gà gáy liền nhìn cô.
“Cô có bán gà không?”
“Có, ông muốn mua không?” Cô gật đầu: “Lén nuôi ở trên núi.” Những ngày này, dù gà được nuôi ở nông thôn đều có số định mức.
“Bao nhiêu một con?”
“Năm đồng.”
“Cho tôi một con.”
Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng trói chân gà đưa cho ông ấy, người đàn ông trung niên đưa cho cô năm đồng.
Ngay sau khi người đàn ông trung niên vừa rời đi, một người phụ nữ khác đi đến mua một con gà khác.
Cô xách giỏ lên, đi thêm một đoạn vào ngõ, cô cho vào giỏ hai lon sữa bột và hai mươi quả trứng, rồi mở một góc vải trên giỏ.
Chẳng bao lâu sau, sữa bột được bán với giá tám đồng một lon, trứng được bán với giá một hào hai Ở chợ đen bán thứ gì cũng không cần phiếu. Sau khi kiếm được hai tám đồng bốn hào, trừ hai hào ở cổng, vẫn còn hai tám đồng hai hào, Đường Tiêu Tiêu đã rất hài lòng, dù sao thì vật phẩm trong không gian đều có thể được tái tạo, cô xem như là buôn bán không cần vốn.
Sợ thu hút sự chú ý của người khác, cô không dám bán nhiều, nên đi ra khỏi chợ đen.
Sau khi tiến vào không gian, khôi phục lại hình dáng ban đầu, cô tìm được một nơi bán cá địa phương, trong không gian của cô có thủy sản, chủ yếu là sợ Tống Cảnh Chi hỏi cô mua ở đâu, cô không trả lời được.
Sau khi xác nhận có bán cá, cô đạp xe trở vê thôn, đến cổng thôn, cô bỏ hai con cá lóc vào giỏ sau lưng.
Cô định nuôi một con cá lóc nên cô đạp xe thẳng đến nhà họ Tống.
Khi đến nhà họ Tống, vừa vặn nhìn thấy Tống Cảnh Chi đang ngôi trên xe lăn tắm nắng trong sân.
“…” Kiếp trước biết không thể đi mới làm xe lăn mà nhỉ?
Thật ra Tống Cảnh Chi đã nhìn thấy cô đạp xe tới từ lâu rồi, vì phải đạp xe nên hôm nay cô không mặc váy.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng và quần đen, giống như một nữ sinh trung học, tươi tắn, xinh đẹp.
“Anh làm cái này khi nào vậy?” Cô dừng xe, hỏi anh.
“Sáng nay cha tôi làm.”
“Cũng tốt, thà ra ngoài phơi nắng còn hơn là mỗi ngày đều ở trong phòng.” Cô tìm một cái chậu, múc một ít nước giếng nuôi một con cá, con còn lại chuẩn bị làm thịt.
“Cô biết làm cá sao?” Tống Cảnh Chi nhìn cô, thấy cô mềm mại yếu đuối, chắc cô sẽ không dám làm.
“Sao anh không làm đi?” Cô nhìn anh, có ý gì vậy chứ? Xem thường người ta hả?
“Cô thấy bây giờ tôi như vậy có thể làm gì?”
“…” Quên đi, cô gái tốt không tranh cãi với đàn ông, không bắt nạt người tàn tật.