Trước khi mở tiệc, mẹ Tống bưng hai bát thức ăn lớn đầy ắp, rồi đưa đến phòng tân hôn.
“Mẹ.” Đường Tiêu Tiêu ngượng ngùng gọi một tiếng.
“Ôi, con gái ngoan.” Mẹ Tống lộ vẻ mặt tươi cười.
“Nhanh, đây là đồ ăn mẹ mới múc cho hai đứa, ăn khi còn nóng đi.” Mẹ Tống đặt thức ăn lên bàn: “Tiêu Tiêu, không đủ thì gọi Tiểu Lan ra ngoài múc nhé.”
“Đủ rồi, đủ rồi.” Một bát lớn như vậy, bên trong còn ẩn giấu một cái đùi gà lớn, làm sao ăn hết được.
“Vậy mẹ ra ngoài đây.” Bà phải ra ngoài tiếp khách.
Mẹ Tống vừa ra khỏi cửa phòng, đã tươi cười đi tới bên cạnh cha Tống mà nhỏ giọng nói.
“Tiêu Tiêu gọi tôi là mẹ rồi.”
Tay cầm ly rượu của cha Tống dừng lại: “Mẹ làm vậy chẳng phải là đang chơi xấu sao?”
Chuyện đưa cơm này vốn nên để thím Ngô đi làm, việc đổi cách xưng hô đều đợi tiệc rượu xong xuôi, lúc uống trà của con dâu mới đổi.
Lúc đổi cách xưng hô thường gọi cha trước, sau đó gọi mẹ, thế mà lại bị mẹ Tống đoạt trước.
Trên bàn khách, Đường Mục đã lôi kéo Tống Cảnh Chi cùng anh ấy uống ba chén rồi.
“Tiêu Tiêu là đứa con gái mà nhà chúng ta nâng niu trong lòng bàn tay, tôi giao nó cho cậu.” Đường Mục lại bắt đầu cụng ly với anh.
Từ Trạch Minh và Lưu Đống rất tinh ý, lại rót cho hai người.
“Lúc con bé sinh ra mới có chút xíu, vậy mà đã lập gia đình rồi.” Đường Mục khoa tay múa chân.
Đường Mục lớn hơn Đường Tiêu Tiêu tám tuổi, khi bọn họ còn bé cha Đường mẹ Đường bận rộn với công việc, có thể nói Đường Tiêu Tiêu là do Đường Mục nuôi lớn.
Chuyện này, Đường Tiêu Tiêu cũng đã nói với Tống Cảnh Chi rồi, cho nên tâm trạng hiện tại của Đường Mục, anh có thể hiểu được.
“Cậu phải đối xử tốt với con bé, nếu không tôi sẽ đến Tân Thị đánh cậu.”
“Được rồi, Đường Mục, Cảnh Chi còn phải mời rượu khách nữa.” Cha Đường nhìn con trai bám lấy con rể không chịu buông tay, bèn lên tiếng.
Buổi chiều hai vợ chồng trẻ còn phải đi thành phố, uống say thì phải làm sao.
Cuối cùng Đường Mục vẫn võ võ bả vai Tống Cảnh Chị, rồi thả cho anh đi.
Một lát sau, Tống Cảnh Chi được Tống Vĩ đỡ vào phòng, mắt nhắm lại, mặt đỏ bừng.
“Say rồi sao?” Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy, cùng đỡ anh lên trên giường.
“Uống hơi nhiều, chị dâu, tửu lượng của anh cả chị tốt thật.” Tống Vĩ giơ ngón tay cái lên.
Mấy người cùng trang lứa của nhà họ Tống cũng không hạ gục được anh ấy, bèn để Đường Mục và Tống Cảnh Chi uống năm chén rượu. Một chén hai lạng, vậy tức là một cân rồi.
Giữa trưa hôm nay anh hai của anh ấy đã uống ít nhất hơn hai cân rượu nhưng anh cả của chị dâu cũng không kém là bao.
“Chị dâu, anh hai của em uống rượu nhanh hết say lắm. Chị cứ yên tâm, lát nữa anh ấy sẽ dậy thôi.” Nói xong, Tống Vĩ lôi kéo Tống Tiểu Lan đi ra ngoài, để lại phòng cho hai vợ chồng nhỏ, còn ân cần đóng cửa lại.
“Tống Cảnh Chi?” Đường Tiêu Tiêu cúi người sang, lấy tay chọt chọt mặt anh.
Đột nhiên bị anh nắm lấy tay, qua một trận long trời lở đất thì bị anh đè ở dưới người.
“Vợ à, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.” Anh cúi đầu, nỉ non bên tai cô.
Cô bị vây trong trạng thái sững sờ: “Không phải anh say rồi sao?”
“Lén lút nói cho em biết, ở bộ đội anh có biệt danh là Ngàn Ly Không Say, vừa rồi lúc mời rượu ở mấy bàn đó, hóng gió một chút đã tỉnh.”
Anh nói xong, cúi đầu cắn một cái vào lỗ tai cô.
“A…. Đường Tiêu Tiêu hít một ngụm khí lạnh vào, đưa tay đẩy anh ra.
“Đừng quậy nữa, bên ngoài còn có khách đây.”
“Cửa đóng rồi, bọn họ không vào được.”
Giọng nói của Tống Cảnh Chi trở nên khàn khàn trầm thấp, hơi thở của anh phun vào tai cô, mang theo mùi rượu nồng đậm.
Đường Tiêu Tiêu đỏ mặt: “Buổi chiều chúng ta còn phải đến thành phố nữa.”
“Anh chỉ hôn thôi.” Đầu lưỡi anh cuộn lên vành tai cô, chậm rãi gặm nhấm.