Đường Tiêu Tiêu chưa nói gì với những lời nghị luận của người dân trong thôn.
Mỗi năm chia tiền, các thôn dân ít khi lấy đến để mua thịt, đều tiết kiệm lễ xây nhà hoặc cưới vợ cho con cái.
Nên chỉ có Từ Trạch Minh và Lưu Đống mua một ít, suy cho cùng điều kiện của hai người họ có thể ăn được thịt, bởi bình thường họ cũng sẽ tiêu tiền và phiếu lên thành phố mua thịt.
“Nếu không còn ai muốn mua nữa, còn lại để tôi mua.” Thấy không còn ai mua nữa, Đường Tiêu Tiêu nói.
“Cháu dâu à, nhiều thịt thế này, nhà các cháu cũng ăn không hết đâu.” Tống Kiến Quốc sợ cô xúc động nhất thời.
“Bác cả, ăn không hết có thể làm thịt khô, năm nay cha mẹ cháu sẽ không thiếu thịt ăn.” Cô mỉm cười.
“Bác đặt lên cân giúp cháu đi.”
Nghe cháu dâu nói vậy, Tống Kiến Quốc không nói gì nữa, để Tiểu Hỏa làm việc bên cạnh đặt thịt lên cân.
Cha Tống nhanh chóng trả tiền, bị Đường Tiêu Tiêu ngăn cản.
Cha à, để con với cảnh chỉ trả tiên cho. Cô móc trong túi ra một số tiền, trả tiền cho người ta trước cha Tống.
“Hóa ra là hiếu thuận cha mẹ chồng.”
“Cũng khó trách, nhà mẹ đẻ người ta điều kiện tốt, chồng lại có tiền trợ cấp.”
“Lễ hỏi và của hồi môn đều nằm trong tay thanh niên trí thức đường, nghe nói tới vài nghìn lận.”
“Đừng nói trước thịt này, một năm hai con heo người ta cũng có thể ăn được.”
“Ông hai Tống cưới được người con dâu tốt rồi!”
Hai anh em Lưu Phú Quý xen lẫn trong đám người nhìn đến thiệt đâu, đây đều là tiền của bọn họ.
Tống Cảnh Chi lấy sọt đựng thiệt, đưa vợ về nhà.
Để lại cha mẹ Tống ở trong đám người được mọi người khen ngợi, hai ông bà cười không khép được miệng.
“Đợi đến chiều anh thái một ký rưỡi thịt và hai miếng xương sườn đưa đến nhà bác cả, nói là hai ta hiếu kính nhé.” Đường Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.
“Ừm”
“Khi nào thì dùng lưới bắt cá nhỉ?”
Đồ ăn sấy khô trong nhà sau khi làm thành rượu lại cam không ích cho người nhà họ Đường, trong nhà cũng không còn dư mấy.
“Lát nữa ăn xong đồ ăn giết heo chắc là sẽ đi, bên hồ quá lạnh, em nên ở nhà đợi thì hơn.” Tống Cảnh Chi nói.
Vậy anh mang tiền theo đi, còn lại em đều muốn, giữ lại ăn tết, số khác thì hun lên, sẵn tiện anh coi thử có thể mua mấy con gà ở nhà bà sáu.” “Ừm, vợ ơi em tốt quá.”
Anh biết cô đều chuẩn bị cho cha mẹ.
“Nói gì đâu không, họ cũng là cha mẹ em mà.”
Mỗi lần bà dì cô đến thăm, mẹ Tống đều đến điểm thanh niên trí thức chăm sóc và xoa bụng cho cô.
Không cho cô đọng vào nước lạnh, đến cả quần dơ cũng giặt giúp cô.
Chỉ điều này thôi, nếu cô không đối xử tốt với cha mẹ chồng, bản thân cô cũng khinh thường chính mình.
“Ai da, miệng tôi cười đến cứng đơ luôn rồi.” Mẹ Tống vỗ mặt mình bước vào cửa.
Cha Tống vẫn đang cười tủm tỉm theo sau: “Đây đều là con dâu cho chúng ta mặt mũi.”
“Con trai tôi, chỉ có chuyện cưới tiêu tiêu mới làm tôi vừa lòng nhất. Nó lên làm quan quân, xây nhà mới cho chúng ta tôi cũng chưa vui đến vậy.”
“Bà đó, ha ha.” Cha Tống cười to.
“Tôi đi lãnh đồ ăn giết heo.” Nói rồi, cha Tống cầm bát to ra ngoài.
Mẹ Tống thì ở nhà chuẩn bị cơm trưa, đợi đồ ăn xiếc heo trở về thêm một chút gia vị là ăn cơm trưa được.
Buổi chiêu chia cá Đường Tiêu Tiêu không đi, Tống Cảnh Chi nghe theo lời cô mua không ít cá, lại đến nhà bà sáu mua gà.
Bây giờ mua gà chỉ mua được gà mái đã không còn đẻ trứng, hoặc là gà trống bị dư.
Chừa phần ăn tết phải dồn, nhà họ Tống lại bắt đầu bận rộn hun thịt khô.
Tuy mỗi nhà đều sẽ hun một tí, nhưng chỉ hun một chút để dành đến ngày mùa, bổ sung chút dinh dưỡng cho người trong nhà, không hun nhiều như người nhà họ Tống.
Dĩ vãng cha Tống đều lén đến sân sau hun khói, năm nay lại hun một cách quang minh chính đại ở trước sân.
Người đi ngang qua nhìn thấy, ai cũng nói nhà họ Tống cưới được cô con dâu tốt.