Quốc Sắc Phương Hoa

Chương 38: C38: Gặp lại một



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Tác giả: Ý Thiên Trọng

Edit: Rin

Mẫu Đơn nổi giận đùng đùng, nhíu mày né tránh, cười lạnh thấp giọng nói: “Ngươi nói đúng, ta chỉ ỷ vào có mấy cái ca ca, trong nhà có mấy đồng tiền đấy thì đã sao? Ta ăn trộm hay ăn cướp của ai à? Chẳng lẽ ta có tiền còn muốn giả bộ nghèo khổ, có ca ca còn phải giả bộ đáng thương thì mới được trầm trồ khen ngợi sao? Còn ngươi đúng là người tốt nhỉ, người ta không thèm thì lại vội vàng sán vào, ngươi muốn làm gì? Vì muốn chứng minh ngươi là người tốt à? Nếu ngươi có bản lĩnh thì đừng trút giận lên người ta, nếu ngươi còn có lòng tự trọng, nếu ngươi còn là một nam nhân thì đừng có tiếp tục dây dưa ta như cao bôi trên da chó nữa, chỉ càng làm ta khinh thường hơn mà thôi.” Dù nàng có nịnh nọt, lấy lòng, xin tha thứ hay nói đạo lý thì đều là làm việc vô dụng, đã thế nàng cứ nói cho hả giận thì đã sao.

Tuy giọng nói của nàng không lớn, lại giống như kim châm đâm vào lỗ tai của Lưu Sướng. Đúng là vừa đau vừa nhục, hắn đã bao giờ bị người khác sỉ nhục như vậy? Trong chớp mắt, Lưu Sướng cảm thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn một cách khinh bỉ thì tất cả máu trong người hắn dồn lên đầu, khuôn mặt tuấn tú cũng vặn vẹo, đôi mắt trợn to, đồng tử thì co lại. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trợn trừng mắt nhìn Mẫu Đơn, vốn dĩ hắn muốn nói vài câu tàn nhẫn để lấy lại mặt mũi nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “Ngươi đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ đến ai!”

Mẫu Đơn sửng sốt, biết hắn hắn vô cớ hoài nghi Lý Hạnh, ngay sau đó nàng cười xem thường: “Đừng tưởng ai cũng đều bỉ ổi giống ngươi.” Thật là buồn cười, người khác đối xử tốt với nàng, chịu đứng ra thay nàng trút giận thì nhất định sẽ là loại quan hệ đó sao? Chả nhẽ hắn muốn hất nước bẩn lên người nàng?

Bỉ ổi? Lưu Sướng đỏ mắt, chỉ vào một đám người đang vội vàng từ nơi xa đi đến, giọng nói nghẹn ngào: “Vậy ngươi giải thích đi? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”

Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn thì thấy sáu bảy người đàn ông đeo đai buộc trán bằng vải mịn, mặc áo ngắn vải thô, để lộ cánh tay trần bên ngoài đang vây quanh hai người chạy nhanh tới, trong đó một người mặc áo choàng cổ tròn màu xám, ánh mắt hung dữ, bụng hơi nhô lên, đúng là Hà Tứ Lang, một người khác mặc áo dài tay bó màu xanh tuyết, sắc mặt nghiêm túc, môi mím chặt, hai sợi vải lộ ra của khăn vấn đầu sau gáy tung bay theo mỗi bước chân của hắn, đúng là Lý Hạnh.

Lý Hạnh đã giúp đỡ nàng rất nhiều, nàng không để tiếp tục làm liên lụy hắn nữa. Mẫu Đơn đè cơn giận trong lòng xuống, nghiêm túc nhìn Lưu Sướng nói: “Sau khi ta tới nhà ngươi cũng chỉ gặp hắn hai lần. Nếu ngươi hất nước bẩn lên đầu ta thì ngươi cũng đâu còn thể diện. Lưỡng bại câu thương, ngươi cần gì phải làm thế? Chúng ta vốn dĩ đã không phải người cùng một được, chỉ vì tranh xem ai mạnh hơn thôi thì có cần phải lãng phí thời gian cả đời không?”

Nàng muốn bảo vệ Lý Hạnh không cần nói cũng biết. Lưu Sướng đâu còn tâm tư mà suy nghĩ những lời Mẫu Đơn nói, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Lý Hạnh, thù mới hận cũ đồng loạt dâng lên trong lòng, sát ý đột nhiên xuất hiện, tay chậm rãi nắm lấy bội kiếm bên hông, khớp xương trắng bệch.

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, hơn nữa nhìn biểu tình này của Lưu Sướng có vẻ sẽ xảy ra chuyện lớn, Phan Dung đứng một bên xem trò vui thấy tình thế không ổn, vội xông lên ôm chặt Lưu Sướng, rồi bảo Tích Hạ và người hầu bên cạnh lên hỗ trợ. Miệng thì không ngừng khuyên bảo Lưu Sướng: “Tử Thư à, huynh đừng làm việc hồ đồ! Không đáng đâu! Là ta không tốt, ta không nên lắm miệng.”

Hà Tứ Lang cũng nhìn thấy tình thế không ổn, phất tay xua tan những người đứng xung quanh xem náo nhiệt, ngăn lại Lý Hạnh, bản thân hắn thì để hai tay bên thắt lưng, ưỡn bụng chậm rãi đi qua, cau mày nhìn về phía Lưu Sướng: “Phụng nghị lang từ đâu tới đây? Vừa lúc mấy ngày nữa cha ta muốn mang mấy huynh đệ ta tới cửa thương nghị chuyện của Đan Nương, nếu hôm nay đã gặp nhau thì không bằng cùng đi uống chén rượu? Chỗ ta có rượu Ba Tư thượng đẳng ngon lắm.”

Lưu Sướng bị Phan Dung ôm chặt, luôn miệng khuyên bảo, nhìn hai hàng lông mày của Mẫu Đơn nhíu lại, trong lòng rõ ràng bực bội, nóng nảy đột nhiên lại cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Không đáng, tất nhiên là không đáng, nhưng hắn làm sao cam tâm? Tay của hắn từ trên chuôi kiếm chậm rãi trượt xuống, thẳng lưng, chỉ vào Lý Hạnh đang quan tâm Mẫu Đơn, quát lớn: “Lý Hành Chi! Thiệp mà hai ngày trước Thanh Hoa đưa đến Hà gia có phải là chính ngươi giở trò không! Nếu ngươi còn là nam nhân thì nói thật đi!”

Hắn vừa nói như vậy thì ánh mắt nghi vấn của người Hà gia đều nhìn về phía Lý Hạnh, lông mày Lý Hạnh giật giật, cười nhẹ, ngay sau đó ưỡn ngực thản nhiên nói: “Đúng là ta làm. Đan Nương không làm bất cứ chuyện gì sai, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị các ngươi tra tấn đến chết. Là nam nhân, dám làm thì dám nhận! Ta dám, ngươi có dám không?”

Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt đám người Hà Tứ Lang từ khiếp sợ đến khôi phục như thường, ngay sau đó tựa như suy tư gì đó còn trong lòng Mẫu Đơn lại dâng lên nỗi lo lắng. Khó trách Lưu Sướng sẽ hoài nghi nàng và Lý Hạnh còn hận Lý Hạnh như vậy, thì ra còn có chuyện này, nàng thì đã thoát được ổ sói đấy nhưng Lý Hạnh lại đưa bản thân vào đó, nàng thiếu hắn một món nợ rất lớn.

“Ta dám, ngươi có dám không?” Lý Hạnh nói những lời này tràn ngập sự khiêu khích, sắc mặt Lưu Sướng đen tối không rõ, hắn nghiến răng rít lên mấy chữ: “Ngươi giỏi lắm! Ta nhớ kỹ!”

Phan Dung chỉ vào Lý Hạnh quát: “Hành Chi, ngươi quá đáng rồi đấy! Ngươi làm việc này vừa thiếu đạo đức lại nham hiểm! Lần này là ngươi làm sai!”

Lý Hạnh nghiêm túc nhìn Phan Dung, vái chào về phía hắn: “Phan thế tử, ngài là người rõ ràng nhất, vậy ngài hãy nói, ta phải làm như thế nào mới là không thiếu đạo đức? Nếu hai người không hợp thì không phải nên tách ra, mỗi người tự đi tìm nhân duyên của mình, sao cứ phải tra tấn đối phương đến chết, chẳng lẽ có mối thù hận gì sâu sắc lắm à?”

“Có thù thì sao có thể kết thân? Nhưng ngươi hủy hoại nhân duyên của người khác là không được.” Phan Dung chớp mắt, cự tuyệt trả lời vấn đề của Lý Hạnh, ngược lại quay đầu lại nhìn về phía Mẫu Đơn nói: “Thì ra từ trước đến nay là ta xem thường ngươi, ngươi rất khá đấy!” Lại cười tủm tỉm nhìn Hà Tứ Lang: “Để ngày khác ta lại đến làm phiền, đến lúc đó ngươi đừng từ chối là được.” Nói xong thì ra lệnh người hầu đi theo còn hắn kẹp chặt mang Lưu Sướng đi.

Mẫu Đơn chỉ đứng im không nói, xem một người đúng là không thể nhìn bề ngoài, Phan Dung cũng có cách sống riêng của hắn. Chỉ vài câu vui đùa sẽ để lại một con đường để ngày sau hắn còn có thể kết giao cùng Hà gia. Nếu một hôm nào đó hắn trơ mặt đến tìm Hà Tứ Lang, chẳng lẽ Hà Tứ Lang lại có thể đuổi hắn ra ngoài? Người như vậy tựa như không thân thiết với bất kì ai nhưng thật ra lại có quan hệ với rất nhiều người, luôn tìm cách để lại đường sống cho mình.

Về phần Lý Hạnh, là một người dứt khoát, có thể tận dụng mọi cơ hội. Nàng mới vừa nhờ hắn giúp đỡ, ngẫu nhiên gặp chuyện của Thanh Hoa quận chúa, trong nháy mắt hắn đã tìm ra cách đối phó, sự nhạy bén như vậy không phải ai cũng có thể so được.

Trâu lão thất ở một bên vội vàng đi theo hỏi Tích Hạ: “Các ngươi còn muốn mua hoa không?”

Lúc này còn ai có tâm trạng mà hoa với cỏ chứ? Đúng là không có mắt! Tích Hạ chán ghét xua tay áo: “Đi đi đi! Không có việc gì đừng làm loạn thêm?”

Trâu lão thất luôn miệng kêu khổ: “Trời ơi sao lại có loại người nay chứ? Đã làm hỏng việc mua bán của người khác, giờ lại nói không cần!”

“Tích Hạ, đưa hắn đến cửa hàng nhà ta lấy tiền.” Lưu Sướng dừng lại bước chân, quay đầu lại bình tĩnh nhìn Trâu lão thất, khóe mắt nhìn qua Mẫu Đơn thấy nàng cứ lẳng lặng đứng ở nơi đó, chiếc váy màu xanh nhạt có hoa văn mẫu đơn phất phơ nhẹ nhàng, bồng bềnh theo cơn gió đầu hạ, nhưng người lại đang nhìn về phía chân trời, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái. Lưu Sướng kiên quyết quay đầu lại, hắn sẽ không để yên cho đôi nam nữ chó má này.

Hà Tứ Lang có ý tốt kiến nghị: “Đan Nương, muội có muốn đến cửa hàng nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi sau đó chúng ta cùng nhau về nhà không?”

Trương thị cũng khuyên Mẫu Đơn: “Lúc này trời đang nóng, chúng ta đi ăn chén đào lạnh đi?”

“Không được, chúng ta nhanh chóng trả tiền người ta, đừng làm chậm trễ người ta về nhà.” Tâm trạng của Mẫu Đơn không tốt nên định lập tức trở về nhà, nhưng nhìn hai huynh đệ kia tràn đấy háo hức nhưng chỉ dám li3m môi, nàng lại thay đổi ý định nói: “Cũng được, hôm nay ta làm phiền mọi người, không có gì cảm ơn, vậy mời mọi người ăn chén đào lạnh vậy.”

Vốn là Hà Tứ Lang đang dẫn mấy người này sắp xếp hương liệu, nghe được người nhà báo tin nên mới vội vàng đuổi tới đây. Hắn nghe vậy thì cũng nói: “Hương liệu bên kia bọn ta mới sắp xếp được một nửa, còn phải làm tiếp, bảo chủ quán mang đến cửa hàng là được.” Rồi hắn cố ý sắp xếp hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đưa đám người Mẫu Đơn về nhà.

Mẫu Đơn đáp ứng, lại hỏi hắn cửa hàng còn có bao nhiêu người, sau khi nhớ kĩ thì nắm ngựa theo sau Trương thị đi đến cửa hàng đào lạnh mà nàng ấy nhiệt liệt đề cử.

Mẫu Đơn đứng ở cửa đã thấy tuy cửa tiệm không lớn nhưng buộc rất nhiều ngựa với trang sức hoa lệ, còn có người hầu mặc y phục màu xanh đứng bên cạnh chăm sóc. Trương thị cười nói: “Thủy hoa lãnh đào(*) nhà hắn vô cùng nổi tiếng, rất nhiều nhà giàu có cũng đến đây ăn.”

Đào lạnh thật ra là mỳ lạnh dùng để ăn trong những ngày nắng nóng, Trương thị đề cử cửa hàng đào lạnh này vô cùng nổi danh, mùa đông bán bánh canh nóng, mùa hè bán đào lạnh, có vài loại khẩu vị. Trong đó có “Hòe diệp lãnh đào(*)” truyền từ Thành Đô đến và có “Thủy hoa lãnh đào”. Trước cửa có một bàn dài để các vật dụng làm bếp, một đầu bếp hơn hai mươi tuổi, vừa đen vừa gầy đứng ở trước cái thớt nắm dao phay cắt những lát bột, những lát bột được cắt ra vừa mỏng vừa đều, kĩ thuật cắt không thua gì lúc trước Tưởng Trường Dương cắt cá thu đao. Sau khi hắn cắt xong bột thì có người đem chúng để vào một chậu nước lạnh để ngâm một lát, sau đó lại vớt ra nấu chín bằng lửa to, đợi sau khi lạnh thì để vào bát rồi thêm nước canh thịt, rau thơm, sau đó mang lên bàn.

(*) Thủy hoa lãnh đào, hòe diệp lãnh đào: tên hai loại mỳ lạnh, vì không biết dịch ra thuần Việt là gì nên tớ để nguyên tiếng Hán Việt.

Trương thị cười chỉ vào chậu nước lạnh để ngâm mỳ kia cho Mẫu Đơn xem, nhỏ giọng nói: “Bên trong là rượu. Đây là chỗ khác biệt của cửa hàng nhà này.”

Tôn thị cũng bổ sung nói: “Hơn nữa còn có đầu bếp này nhà họ. Nhà khác dùng máy cắt còn nhà này là đầu bếp tự tay cắt.” Đám người đang nói chuyện thì đầu bếp kia ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn lướt qua rồi lại rũ mắt xuống, không chút niềm nở nói: “Hôm nay có người bao cả cửa hàng rồi. Mời các vị khách hàng ngày mai lại tới sớm.”

Mẫu Đơn nghĩ đến đám ngựa bên ngoài cửa hàng thì biết hắn không nói dối, nàng kéo Trương thị và Tôn thị xoay người đi ra ngoài.

Vừa mới xoay người thì thấy một con ngựa xích thố dừng lại trước cửa hàng, một nam tử mặc áo choàng màu tro thành thạo xoay người xuống ngựa, không thèm nhìn mà ném dây cương cho một người hầu mặc y phục màu xanh, sau đó sải bước đi vào bên trong. Lúc chàng đi qua bên người Mẫu Đơn thì bước chân chợt khựng lại, rồi nhìn lướt qua cây mẫu đơn đốm tím, cười nói: “Phu nhân tới mua hoa sao?”

Thủy hoa lãnh đào

Hoè diệp lãnh đào


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.