Tưởng Sở Phong nói là làm, vài ngày sau đã dẫn Phù Đại đến bãi bắn bia tập bắn.
Vì thế Phù Đại cố ý mặc một bộ trang phục đậm chất anh hùng, cô mặc sơ mi phối với gile và quần tây, đi một đôi bốt da, trông có chút mạnh mẽ, chất chơi hơn ngày thường.
Ở trong mắt Tưởng Sở Phong, ngực vẫn là ngực, mông vẫn là mông, vừa thấy cô, đáy mắt anh đã bùng lên hai ngọn lửa.
Ánh mắt ấy nóng bỏng đến mức muốn thiêu rụi người ta, Phù Đại muốn bỏ qua cũng khó, cô trốn ở phía sau bia ngắm, chỉ lộ ra một cái đầu, trừng mắt nói với anh: “Anh có dạy không, nếu không dạy thì em về!”
Tính cảnh giác của cừu nhỏ ngày càng cao. Tưởng Sở Phong nghĩ vậy rồi đứng dậy.
Phù Đại thấy thế, người hơi rụt lại theo bản năng.
Tưởng Sở Phong cười nói: “Không phải em nói muốn học bắn súng à? Định đứng đó làm bia cho người ta ngắm bắn hay gì?”
Đáy mắt Phù Đại hiện lên chút do dự, cô buồn bực bước ra từ phía sau bia ngắm.
Tưởng Sở Phong nhìn dáng người với tỉ lệ hoàn hảo của cô, không nhịn được nhớ tới cảnh bản thân từng ôm bờ mông cong mẩy kia, cặp chân dài kia quấn quanh eo mình vào lúc nào đó, đúng là mất hồn phải biết.
Phù Đại thấy dáng vẻ như muốn nhe nanh của anh, toàn thân run lên không kìm lại được, vội vã rụt trở lại sau bia ngắm.
Tưởng Sở Phong ừm một tiếng, vuốt cằm, cố gắng lấp liếm ý đồ lộ liễu quá mức của bản thân, hiếm khi giả vờ nghiêm túc bảo: “Không đùa nữa, chúng ta bắt đầu học nào.”
Không thể không nói, lúc Tưởng Sở Phong giả vờ đứng đắn trông rất doạ người, nếu như trên mắt anh có thêm một cặp kính, tay cầm thêm cây roi, gương mặt tuấn tú nghiêm túc thận trọng sẽ khiến người ta cảm thấy nghiêm túc theo.
Cừu nhỏ quan sát một lúc, cảm thấy nguy hiểm đã được loại bỏ, lúc này mới yên tâm bước ra khỏi hang.
Tưởng Sở Phong cũng không vội lộ răng nanh, chuyên tâm giảng giải cho cô các kiến thức về súng ống mà bản thân có, sau đó anh nắm tay cô dạy cô cách cầm súng.
Phù Đại một lòng muốn học, nghe giảng rất chăm chú, nhưng khi người đàn ông kia ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô, khiến bàn tay đang cầm súng của cô mềm nhũn, ngay cả súng cũng cầm không vững, thẹn quá hoá giận cô đẩy Tưởng Sở Phong một cái: “Anh đi ra đi, em tự bắn.”
Tưởng Sở Phong nhíu mày: “Còn chưa học xong mà đã qua cầu rút ván thế à.”
Phù Đại hùng hồn đáp lại: “Anh đứng cạnh làm ảnh hưởng đến sự tập trung của em.”
“Cáo nhỏ.” Tưởng Sở Phong nhéo mặt cô một cái, sau đó cắm tay vào túi đứng qua một bên.
Phù Đại bắn liền tù tì mấy phát, thế mà chẳng phát nào trúng bia, mặt cô lộ vẻ ủ rũ.
Tưởng Sở Phong dối lòng nói: “Tư thế cầm súng không tồi.”
Nói cũng như không, Phù Đại tức giận: “Đẹp mắt thôi thì có ích gì, em đâu muốn thành nghệ nhân trồng hoa?”
Tưởng Sở Phong an ủi: “Học cái gì cũng phải từ từ đi, anh học bắn súng từ năm mười tuổi, đến tận năm mười tám tuổi mới bắn trúng người đầu tiên, có thể tưởng tượng được, đây không phải chuyện dễ dàng.”
Phù Đại nghe anh nói thế, cảm thấy bản thân quá nóng lòng. Một người giỏi giang như anh còn phải học hơn mười năm, người như cô thế này không biết phải học mất bao lâu mới xong, Phù Đại nghĩ thế lại càng thấy nhụt chí.
Tưởng Sở Phong cười nói: “Em đâu có học để thành nữ tướng quân, học lấy đôi ba chút để có thể bảo vệ bản thân chu toàn là được rồi, tự định ra tiêu chuẩn cao như thế cho mình làm gì.”
Phù Đại nghe xong, cảm thấy cũng đúng, mặt mày sáng sủa lên không ít.
Tưởng Sở Phong thấy vẻ mặt thay đổi chớp mắt ấy của cô, cảm thấy càng thêm yêu.
Lúc Hàn Nguyên Thanh đến vừa hay thấy cảnh Phù Đại đứng đó lãng phí súng đạn, bèn gọi thẳng Tưởng Sở Phong là hôn quân.
Tưởng Sở Phong chả mấy để tâm nói: “Tôi thích thế đấy, có giỏi thì cậu cũng tìm một người mà hôn quân thế đi.”
“Thời thế thay đổi, lòng người như xưa. Nhớ Tưởng cửu gia quát tháo khắp thành Việt Châu năm nào, thế mà bây giờ lại lưu lạc trên con đường nghe lời vợ thế này!” Hàn Nguyên Thanh lắc đầu, bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Tưởng Sở Phong vẫn dùng câu nói kia: “Có giỏi thì cậu cũng tìm một người mà nghe lời đi.”
Phù Đại nghe thấy Hàn Nguyên Thanh nói như vậy cũng có cảm giác bản thân là một yêu phi họa quốc ương dân, nhưng cô chả có ý muốn sửa đổi, đã vậy còn ghé vào bên cạnh Tưởng Sở Phong, nói: “Cửu ca à, kéo anh ta qua chỗ khác đi!”
Tưởng Sở Phong lập tức giơ tay vẫy một cái: “Người đâu, kéo cậu ta ra ngoài bắn đủ năm phút cho tôi.”
Hàn Nguyên Thanh nghe vậy gào lên: “Ôi trời đất ơi, hai ngươi còn dám diễn nữa à, đúng là một hát một phụ hoạ.”
Tưởng Sở Phong cười đáp: “Sao cậu lại rảnh rỗi đến chỗ tôi thế này, chả phải gần đây cậu đang sứt đầu mẻ trán với cái người sau lưng Thẩm Đạc kia sao.”
Phù Đại sửng sốt một chút mới biết người anh đang nhắc đến là Tần Cần, tò mò nhìn về phía Hàn Nguyên Thanh hỏi: “Anh với Tần Cần bên nhau à?”
“Cái gì gọi là sứt đầu mẻ trán chứ!” Hàn Nguyên Thanh thấy chuyện của bản thân bị bọn họ xuyên tạc thành thế giận dữ đáp: “Tôi thấy trình độ của cô ta khá ổn nên mới bàn luận chút thôi!”
“Ồ.” Tưởng Sở Phong và Phù Đại cùng gật đầu một cái, trong lòng cũng chẳng phản đối, Tưởng Sở Phong thầm khinh thường bĩu môi, ừ sớm muộn gì cũng bàn lên đến tận giường cho xem.
Mấy người nói giỡn một lúc, Tưởng Sở Phong tiễn Hàn Nguyên Thanh đi trước, sau đó cũng ôm Phù Đại ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Phù Đại vẫn còn hứng thú với chuyện bắn súng, vẫn còn có chút thòm thèm hỏi.
Tưởng Sở Phong nhéo mũi cô đáp: “Mang em đi bán.”
“Anh không sợ lỗ vốn à.” Phù Đại cười hì hì, trở tay ôm lấy cánh tay anh.
Tưởng Sở Phong nói thẳng: “Bảo vật vô giá, sao có thể lỗ.”
Dù đã nghe không ít lời ngon tiếng ngọt của Tưởng Sở Phong, Phù Đại vẫn được anh dỗ cho đến mức vui như mở cờ trong bụng.
Hai người tới một trung tâm thương mại, tất nhiên là tới với thân phận khách VIP được người ta dẫn thẳng lên tầng. Phù Đại nhìn thấy đủ loại kiểu dáng quần áo lễ phục bên trong tủ kính mới biết anh dắt cô đến đây để may áo cưới.
Đối với hôn lễ chuẩn bị diễn ra vào năm tới, Tưởng Sở Phong là người để tâm hơn bất kỳ ai khác, anh muốn tất cả mọi thứ trong hôn lễ của họ là tốt nhất, đương nhiên cũng vẫn trưng cầu ý kiến của Phù Đại.
“Em thích kiểu Trung hay kiểu Tây?” Tưởng Sở Phong thấy Phù Đại đứng trước tủ kính bèn bước tới nắm tay cô, nhìn quần áo trùng điệp trắng đỏ trước mắt hỏi.
Phù Đại cảm thấy áo cưới màu trắng mềm mại lãng mạn, áo cưới màu đỏ truyền thống cũng hoa lệ chẳng kém, phút chốc chẳng biết nên chọn cái nào: “Cái nào em cũng muốn hết, phải làm sao bây giờ?”
Tưởng Sở Phong không ngại, vung tay lên, nói: “Vậy thì mặc hết một lần đi.”
Phù Đại bị dáng vẻ như đi ăn cướp của anh chọc cho bật cười: “Kết hôn có một ngày, sao mà mặc hết được.”
“Nếu em thích, mỗi ngày mặc một bộ cũng chẳng sao.”
Ngón tay trắng nõn Phù Đại nhanh chóng che lại cái miệng trơn tru của anh, sẵng giọng đáp: “Người không biết còn tưởng anh muốn cưới mấy bà vợ đấy.”
“Chỉ cưới mình em thôi đã hao hết tâm huyết đời này của anh rồi làm gì còn sức mà đi cưới bà khác nữa.” Tưởng Sở Phong không vui khi thấy cô nghi ngờ lòng mình như thế, khẽ cắn lên đầu ngón tay xinh xắn của cô vài cái.
Phù Đại suy nghĩ một chút cảm thấy hơi sớm, bèn bảo: “Đến tháng sáu sang năm mới cưới, bây giờ đã chuẩn bị rồi, anh không sợ đến lúc ấy nó sẽ cũ sao?”
“Việc may áo cưới rất phiền phức, may sớm một chút, đến lúc ấy có chỗ nào không hài lòng cũng sẽ kịp sửa.” Tưởng Sở Phong vừa nói vừa vươn tay nhận thước dây từ nhân viên trong cửa hàng, lấy số đo giúp Phù Đại.
Phù Đại giang hai tay, cười nói: “Anh biết đo à?”
“Việc này đâu có gì khó, anh dùng tay thôi cũng có thể đo ra được.”
Phù Đại nghe vậy mắng anh một câu, nhỏ giọng nhắc anh không nên sờ loạn.
Tưởng Sở Phong bày ra dáng vẻ oan uổng, vô tội hỏi lại: “Anh là loại người như vậy sao.”
Phù Đại hừ một tiếng, chẳng thèm nói với anh nữa.
Quyết định áo cưới và lễ phục xong, Tưởng Sở Phong lại dặn người ở đây làm thêm hai bộ quần áo cưỡi ngựa giao đến trong hai ngày này, Phù Đại thấy hơi khó hiểu, Tưởng Sở Phong lập tức giải thích: “Trường đua ngựa bên chỗ Nguyên Thanh đã tu sửa xong rồi, hôm nào dẫn em qua đó cưỡi ngựa.”
Phù Đại thấy họ làm vậy cầu kỳ quá, cưỡi ngựa còn phải mặc trang phục chuyên dụng, túm lấy cái áo sơ mi đang mặc trên thân, buồn bực bảo: “Em thấy em mặc thế này là đẹp rồi.”
Tầm mắt của Tưởng Sở Phong dừng lại trên bầu ngực cao cao của cô, vuốt vuốt chóp mũi nói: “Phải là rất đẹp mới đúng.” Nhìn bộ ngực cao ngất với vòng eo nhỏ nhăn kia xem, hấp dẫn người khác vô cùng.
Phù Đại ngẩng đầu lập tức đón được ánh mắt sâu xa của anh, cảnh giác che ngực mắng: “Anh đang nhìn chỗ nào đấy!”
“Có quần áo che rồi mà, anh có thể thấy được gì chứ.”
“Ôi! Anh đấy, cái đồ không biết xấu hổ!” Phù Đại xấu hổ đẩy người mặt dày là anh một cái, nghĩ thầm sau này nên mặc quần áo rộng rãi thoải mái một chút, tránh cho người nào đó vừa thấy cô đã động dục.
Mà không hề hay biết, trong mắt Tưởng Sở Phong cho dù cô có khoác ba lớp vải bông, cũng vẫn khiến anh thấy xuân sắc vô biên.