Vốn dĩ Phù Đại còn đang định đón giao thừa nhưng lại không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, chỉ vừa tỉnh lại thì đã tới buổi sáng mùng một năm mới rồi.
Trần Ngọc đã chuẩn bị xong bữa sáng và lại đây gọi cô: “Mau đứng lên đi rửa mặt rồi còn ăn sáng, lát nữa Sở Phong sẽ đến đón con đấy.”
Phù Đại lúc này mới nhớ ra, trước đó cô đã đồng ý với Tưởng Sở Phong là sẽ đến nhà họ Tưởng ăn cơm vào mùng một, vì thế cô dụi mắt xong rồi lảo đảo đi đến phòng rửa mặt.
Lúc Tưởng Sở Phong tới thì Phù Đại còn ngồi ở trước bàn cơm, khó chịu múc từng thìa từng thìa cháo. Cô nghe được tiếng động thì quay đầu lại, vẫy vẫy tay: “Lại đây ăn cháo đi.”
Tưởng Sở Phong cười đi qua, chỉ thấy Trần Ngọc tức giận vỗ tay cô rồi nói: “Ăn của con đi! Sở Phong muốn ăn thì còn ở trong nồi, còn cái này dính nước miếng của con rồi.”
“Con không thích táo đỏ.” Phù Đại chọc chọc vào trong quả táo đỏ đã nấu chín làm nó nát ra, giống như cô phải uống thuốc một cách đau khổ vậy.
“Vậy thì con đừng ăn nó.”
“Nhưng mà cháo cũng có vị táo đỏ.” Phù Đại cầm lấy cái thìa rồi nhấp một chút, nhặt lấy hạt sen ở bên trong để ăn.
Trần Ngọc là một người chú trọng đến dưỡng sinh, thường xuyên nấu những món cháo bổ dưỡng, táo đỏ chính là thứ tốt nhất để bồi bổ cho phụ nữ, nhưng khổ nỗi Phù Đại lại không thích ăn. Mỗi lần Trần Ngọc nấu món gì có táo đỏ thì cô sẽ từ chối hết nửa ngày.
“Vậy thì bịt mũi lại mà ăn.” Đồng tử của Trần Ngọc chuyển qua chuyển lại liếc nhìn cô, bà đem bát vào trong phòng bếp, không hề có ý định thương xót cô.
Đó với thứ có ích với thân thể của Phù Đại thì Tưởng Sở Phong đứng cùng một chiến tuyến với Trần Ngọc, anh lập tức chuyển cái bát đến trước mặt cô, dỗ dành nói: “Ăn nhanh nào, em ăn xong thì sẽ có thưởng.”
“Mọi người chỉ lừa con nít thôi…” Phù Đại chu chu cái miệng, sau đó bưng bát lên, mở miệng to ra a a vài tiếng thì đã ăn xong hết chén cháo, sau đó cô lau miệng rồi vươn tay ra: “Thưởng cho em đâu?”
Tưởng Sở Phong lấy ra một cái xấp tiền lì xì thật dày rồi đặt vào trong tay cô.
Phù Đại mừng rỡ đứng thẳng chân lên, xong rồi lại vươn một bàn tay khác ra: “Đây là tiền thưởng thôi, còn tiền mừng tuổi của em đâu?”
“Đúng là tham lam quá đi.” Tưởng Sở Phong lại nhéo đầu ngón tay của cô, rồi lại lấy ra một cái bao lì xì đỏ thẫm khác ra: “Đây, cô nhóc tham tiền.”
Phù Đại vuốt hai cái bao lì xì dày cộm rồi cho vào túi áo của mình.
Tưởng Sở Phong thấy trong túi cô còn nhét tiền lì xì khác nên cười nói: “Thu hoạch nhiều ghê ta.”
Phù Đại lấy hết tiền lì xì ra, nhìn có vẻ như dày hơn cái bàn tay cô, cô thỏa mãn híp mắt lại.
Lúc đi ra khỏi nhà, Phù Đại cầm một cái bao lì xì nhỏ trong tay, thật ra bên trong có một khối bạc. Cô lại cầm một cái xẻng đi ra sân sau dưới ánh mắt không hiểu của Tưởng Sở Phong.
Tưởng Sở Phong đi theo cô qua thì thấy cô đang chôn bạc vào dưới cây nhãn hương ở trong sân, anh vừa hiểu ra lại vừa cảm thấy buồn cười. Cô gái nhỏ này đúng là vẫn luôn luôn thích thú với cái trò chơi nhỏ đó.
Phù Đại vỗ vỗ tay xong thì cười nói: “Chờ sau khi mùa thu đi qua thì em chia cho anh một ít.”
Tưởng Sở Phong khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vậy anh sẽ chờ.”
Tuy rằng người trong nhà họ Tưởng vẫn luôn không ngừng tranh đấu gay gắt, nhưng ngày lễ tết vẫn đều đến thăm nhau. Cho dù có là muốn nịnh bợ ông Tưởng hay là vì nguyên nhân khác, ngoại trừ bà cả vẫn luôn có hiềm khích với cậu cả Tưởng Quân Kỳ từ trước.
Tất nhiên ông Tưởng sẽ không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà khi thấy Phù Đại ở bên cạnh Tưởng Sở Phong thì trên mặt cũng cười nhiều hơn một chút: “Đợi đến giao thừa năm nay thì nhà họ Tưởng lại có thêm một người, nói không chừng còn có thể thêm nhiều đứa nhỏ nữa.”
Phù Đại trốn sau cánh tay Tưởng Sở Phong, ngượng ngùng mím môi lại.
Mùng một tết năm mới, mọi người đều không muốn đem những xui xẻo của năm cũ tới nên trên bàn cơm cũng thật hòa thuận vui vẻ.
Ăn cơm xong, ông Tưởng đi lên lầu uống thuốc, anh em nhà họ Tưởng, mấy người vợ bé đều quây quần đánh bài, Phù Đại ngồi bên cạnh Tưởng Sở Phong, nhìn thấy mấy người Tưởng Hành Châu đánh bài, mặc dù không hiểu nhưng có thể thấy anh ấy có bài tốt thì cũng vui vẻ theo.
“Có muốn đến đánh thử một ván không? Tưởng Sở Phong thấy cô nhìn chằm chằm vào lá bài, anh sợ cô chán.
Phù Đại lắc đầu và nói: “Em không chơi đâu, mọi người cứ chơi tiếp đi.”
Tưởng Hành Châu cười nói: “Vậy để lão cửu xem bài cho em, nếu thua thì cứ tính vào cho cậu ấy.”
Những người khác cũng ồn ào theo, Tưởng Sở Phong đổi vị trí của mình với Phù Đại đang nóng lòng muốn thử, anh nhỏ giọng chỉ cho cô vài thứ.
Nói về mạt chược Tứ Xuyên thì có thể nói là tương đối đơn giản, Phù Đại nhìn Tưởng Sở Phong đánh vài ván, lại thêm những gì anh nói thì đã hiểu được quy tắc cơ bản, còn biết thế nào là nghe bài.
Nhưng những người khác đều là tay già đời, ra bài cực nhanh, Phù Đại nhìn mà hoa cả mắt, suýt chút nữa là bị xoay vòng như cái nhang muỗi luôn rồi.
Người ta nói đánh bài là cược may mắn, có nghĩa là cho dù có nhìn bài như thế nào cũng không bằng thần tài phù hộ. Buổi sáng này Phù Đại đã thu được một đống tiền lì xì, tay cũng đỏ theo rồi, mặc dù có đôi lúc bị pháo nổ một hai lần, nhưng khi tự sờ một lúc thì tất cả đều quay trở lại.
Tưởng Hành Châu thở dài: “Bảo sao lão cửu lại trăm phương ngàn kế muốn cưới em dâu về, thì ra tì hưu chuyển thế.”
Tưởng Sở Phong nhìn Phù Đại với bộ dạng vui sướng đang dùng bàn tay nhỏ trắng trẻo nắm lấy bài thì quả tim như mềm nhũn ra: “Tì hưu rất hung hãn, còn Đại Đại nhà em là một con mèo may mắn.”
Dứt lời, mọi người đều cười vang lên.
Gương mặt Phù Đại nở rộ hai đóa hồng đỏ, cô đưa tay đánh anh một cái, giống như một con mèo nhỏ đang cào móng vuốt vậy.
Mọi người đang sôi nổi thì chợt nghe thấy một trận ồn ào ở sát vách, một người làm vội vàng chạy vào nói: “Không ổn! Nhị gia và tam gia đánh nhau rồi mọi người.”
Mọi người sau khi nghe xong đều bỏ dở chuyện đang làm, cho dù là tới hóng chuyện cũng được, tới can ngăn cũng có, ai cũng cùng nhau đi tới đó.
Phù Đại túm tay áo Tưởng Sở Phong đi qua, chỉ thấy Tưởng Học Vi và Tưởng Thành Lương bị kéo ra, mặt mũi hai người đều bầm dập, giống như hai con sư tử giận dữ, trừng mặt nhìn nhau không phục.
Bà cả vội vàng đi qua nhìn Tưởng Thành Lương một cách đau lòng rồi mắng: “Mới mùng một đầu năm đã ầm ĩ vậy rồi, để cho ba con biết thì ông ấy sẽ tức giận lắm biết không? Không thể sống yên ổn một chút sao?”
Những lời này nghe có vẻ như là mắng hai người, nhưng thật ra ánh mắt bà cả vẫn luôn nhìn vào Tưởng Học Vi. Dù sao ở trong mắt bà ta thì tới bây giờ vẫn là nhị gia không ưa nổi tam gia, lúc nào cũng muốn nhằm vào hai mẹ con bọn họ.
Tưởng Học Vi lau vết máu ở khóe miệng, cà lơ phất phơ nhìn bà cả, cũng không nói gì mà chỉ hừ một tiếng.
Bà cả biến sắc, lúc sắp nổi giận thì Tưởng Thành Lương không giữ miệng được mà còn đổ dầu vào lửa, anh ta hừ nói: “Tưởng Học Vi, mày đúng là xứng nhặt cái giày rách của tao mà.”
Ánh mắt Tưởng Học Vi trầm xuống, nắm tay siết lại, muốn nhào lên liều mạng thì bị mấy anh em khác kéo lại.
Tưởng Thành Lương chỉ vào mặt mình tiếp tục khiêu khích: “Sao nào? Mày nghĩ là mày có thể đánh chết tao à? Cho dù có đánh chết tao thì con nhỏ bạch nguyệt quang kia của mày cũng không về được đâu, mày có nhặt cái giày rách của tao cũng thêm ngột ngạt thôi.”
“Tưởng Thành Lương! Tao giết mày! Tao giết mày!” Đôi mắt Tưởng Học Vi đỏ ngầu, giống như bị chọc trúng vào vùng đất cấm trong lòng, anh ta cũng không quan tâm ông Tương có thể nghe thấy hay không, chửi bậy sắp khàn cả giọng.
Tưởng Sở Phong thấy Tưởng Thành Lương không chịu câm miệng thì sắc mặt cũng lạnh xuống dưới, anh nói: “Đã qua năm mới rồi, ngậm miệng lại tích đức đi.”
Tất cả mọi người đều hiểu được Tưởng Học Vi và Tưởng Thành Lương ở đâu cũng sẽ xảy ra chuyện, nghe những tiếng chửi bới giữa hai người dường như có liên quan đến một người nào khác nên họ đều im lặng không nói gì.
Ồn ào lớn như vậy, ông Tưởng cũng không thể không nghe thấy được, nghe người làm nói hai người họ đánh nhau, ông ta thở dài một tiếng quyết định không can ngăn.
Hai đứa con này nhất định không thể ở chung với nhau hòa bình được.
Mọi người lại kéo hai người ra hai nơi, Tưởng Học Vi tỉnh táo lại, mặc thêm áo khoác ngoài rồi đi ra khỏi cửa.
Phù Đại nhìn thấy bà cả bôi thuốc cho Tưởng Thành Lương, nhớ tới gút mắc giữa hai người, trong lòng cũng cảm thấy không vui một chút.
Đã hại chết người khác mà còn có thể sống thản nhiên như vậy, đúng là ông trời không có mắt mà.
Phù Đại thấy một màn mẫu tử tình thâm của bà cả và Tưởng Thành Lương mà ê cả răng, cô đứng dậy đi toilet. Lúc đi ra thì đúng lúc gặp Tưởng Học Vi mở cửa quay lại, anh ta nhìn khắp mọi nơi như đang tìm một thứ gì đó.
Phù Đại cúi đầu theo bản năng, nhìn thấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong góc thảm nơi hai người đánh nhau trước đó thì đi tới cầm lên.
Đồng hồ bỏ túi này vẫn là kiểu dáng cũ của vài năm trước, có vẻ như lớp mạ vàng dường như thường xuyên được vuốt ve, còn sáng hơn cả vàng nữa. Phù Đại ấn nút phía trên, nhưng bên trong không phải mặt số, mà là một tấm ảnh đen trắng của một cô gái, duyên dáng mà lại nhã nhặn lịch sự, giống như vầng trăng sáng.
Phù Đại đóng đồng hồ bỏ túi lại rồi đi tới phía trước gọi Tưởng Học Vi: “Nhị ca, đây là đồ vật của anh sao?”
Tưởng Học Vi đi tới vài bước, nhận lấy đồng hồ, cẩn thận mở ra nhìn tấm ảnh phía bên trong, đồng thời thở nhẹ một hơi, khuôn mặt hiện lên sự hoài niệm. Anh ta cất cái đồng hồ bỏ túi vào người, gật đầu với Phù Đại một cái rồi lại đi ra ngoài gió lạnh.
Sau đó, Phù Đại nghe Tưởng Sở Phong nói mới biết được nguyên nhân hai người xảy ra mâu thuẫn.
Có thể là vì Tưởng Học Vi muốn trả thù Tưởng Thành Lương năm đó đã cướp người anh ta yêu, vốn dĩ Tưởng Thành Lương có bao nuôi người nào đó ở bên ngoài, Tưởng Học Vi đều có thể lật tẩy được.
Lần này cũng là Tưởng Thành Lương bao nuôi một nữ sinh, bị Tưởng Học Vi lừa gạt cho mê muội, không chỉ qua lại sau lưng mà còn rất nghe lời của Tưởng Học Vi nói ra một số bí mật buôn bán cho anh ta. Sau khi mọi chuyện bại lộ, Tưởng Học Vi còn tới cửa khiêu khích, lúc này mới khiến hai người vung tay với nhau.
Sau khi Phù Đại nghe xong thì lắc đầu nói: “Em cảm thấy cách trả thù này của nhị ca thật sự có hơi ngây thơ.” Trong lòng anh ta cất giấu một bạch nguyệt quang như thế mà lại có thể dễ dàng đi ngủ với người phụ nữ khác, thật sự quá khó để hiểu được.
“Thâm tình chỉ là cái cớ mà những tên đàn ông vô dụng bịa ra thôi.” Tưởng Sở Phong phun điếu thuốc ra, anh có thâm ý khác, nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Phù Đại, ngồi thẳng lưng ở trên ghế: “Anh có năng lực như vậy, đương nhiên là không cần tìm cớ, đó đều là thật.”
“Đồ lưu manh.” Phù Đại nắm lấy cái đệm trên ghế sô pha rồi ném về phía anh.