Các bậc nguyên lão của Hồng Môn cũng liên tiếp ra tay để đảm bảo tuổi thọ của mình sau cái chết của ông cụ nhà họ Tưởng. Cho đến lúc này thì chỉ còn lại hai vị cao tuổi, ngoại trừ sinh nhật nên gọi mọi người đến cho náo nhiệt một chút thì họ không còn nhúng tay vào chuyện gì khác.
Nhờ vào uy danh của ông cụ họ Tưởng nên ngoại trừ Hồng Môn thì còn có rất nhiều bang phái đến chúc thọ, trong đó người bắt mắt nhất là Vô Định Đường.
Người ngoài giới chưa bao giờ hiểu được mối quan hệ song hành giữa hai tổ chức Hồng Môn và Vô Định Đường, nói thì tốt thì bọn họ lại hiếm khi liên hệ với nhau, nhưng nói xấu thì cũng khó vì họ cũng sẽ không vắng mặt trong những dịp tương tự. Đặc biệt là sau khi Vô Định Đường được cậu cả nhà họ Thẩm, Thẩm Đạc đảm nhận thì mọi người lại càng bàn tán xôn xao.
Tưởng Sở Phong vốn xuất thân từ quân trường, anh học cùng trường với Thẩm Đạc. Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Đạc kế thừa sự nghiệp của ba mình còn Tưởng Sở Phong ra nước ngoài du học hai năm. Mối quan hệ giữa một người làm chính trị, một người trong thương trường thì vừa nhìn dường như không hoà hợp nhưng lại hài hoà một cách khó hiểu, theo cách nói của Hàn Nguyên Thanh thì đó chính là “không cùng chí hướng khó thể chung đường nhưng lại tương hỗ cho nhau.”
Tưởng Sở Phong giống như giếng cổ, thâm sâu khó đoán, còn Thẩm Đạc thì giống như tảng băng ngàn năm ngưng tụ lại, chỉ cần đứng ở đó sẽ khiến người ta lạnh sống lưng. Cả hai người gặp mặt nhau cũng không chào hỏi nhiều nhưng lại khiến cho những người đứng giữa họ cảm thấy rất áp lực.
Hàn Nguyên Thanh hỏi với một nụ cười khó mà nghiêm túc: “Hai người thật sự sẽ không trở mặt nhau vì tranh giành phụ nữ đâu nhỉ?”
Tưởng Sở Phong cảm thấy câu này không hợp lý: “Chưa từng đối mặt thì sao lại trở mặt? Hơn nữa, sao lại liên quan đến chuyện của phụ nữ?”
“Tiểu thuyết trên báo đã đăng được hơn tám mươi kỳ rồi, là một vở kịch giàu có đấy!”
“Thật nực cười, tôi thấy toà báo này cũng không cần hoạt động nữa.” Tưởng Sở Phong quay đầu nhìn anh ta: “Suốt ngày cậu không có việc gì làm hay sao, sao lại những những thứ đồ bỏ đi như thế?”
Hàn Nguyên Thanh sợ anh biết mình nhàn rỗi quá thì sẽ ném một đống chuyện, nên anh ta lắc đầu xua tay: “Không phải là tôi rãnh rỗi nên mới xem đâu. Nói đến tiểu thuyết kia thì đúng là cũng rất ra gì, tôi cũng rất tò mò kết cục như thế nào.”
“Còn thế nào nữa, chẳng phải là cậu thiếu cánh tay, tôi thiếu chân rồi chết đi cùng nhau sao.” Dám nói bóng nói gió bốn người họ thì chẳng phải là mong cho họ có ngày rơi đài hay sao, nếu mà viết tốt hơn thì mặt trời đã mọc ở đằng tây rồi.
“Chuỗi lợi ích liên quan chẳng qua là tiền, thế lực và phụ nữ. Tiền thì anh không thiếu, ông cụ lại không cho anh vào chính trị, lại còn có thêm phụ nữ, nếu nói thế thì tiểu thuyết này cũng dựa vào hiện thực thôi.” Hàn Nguyên Thanh đã phân tích rất rõ ràng, nhưng lại lo lắng không thôi. Nếu như Thẩm Đạc tiếp quản vị trí Đốc quân Thẩm thì e rằng sẽ phá vỡ thế cân bằng của Hồng Môn và Vô Định Đường, nếu anh ta muốn khơi mào thì chẳng phải là chúng ta khó mà giải quyết sao?
Tưởng Sở Phong không nghĩ như vậy, anh ta liếc nhìn Thẩm Đạc không chút cảm xúc, chế nhạo: “Cậu nghĩ Thẩm Đạc là kẻ thư sinh hiền lành, lễ độ à? Thân phận thiếu soái và chủ nhân đều không thể chơi được với ai, nếu động vào Hồng Môn thì chẳng phải Vô Định Đường cũng không thể sống sót sao, anh ta không ngốc đến mức đó.”
Hàn Nguyên Thanh cũng cười: “Cũng đúng, phải để một kẻ cầm đầu xã hội đen làm vài chuyện khó để lộ ra ánh sáng.”
Hai người đang nói chuyện trong phòng này, Hàn Nguyên Thanh nhìn thấy một người khác đến cửa thì nở nụ cười: “Rải thêm tiêu vào xôi ngọt thập cẩm, tăng thêm một vị rồi. Nhà họ Dương đã mất rồi, Tưởng tam gia này đến đưa quà dưới danh nghĩa của ai đây?”
Tưởng Sở Phong không hề xoay đầu, nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: “Cha ruột.”
“Cha vợ ngã ngựa rồi mới nhớ đến cha ruột à, chuyện nhặt hạt vừng ném hạt dưa này cũng chỉ có mình hắn ta làm được.”
Từ trước đến nay, Tưởng Sở Phong đều không quan tâm đến những chuyện ngớ ngẩn của Tưởng Thành Lương, vì vậy anh không nói thêm nữa. Nhưng Hàn Thanh Nguyên vẫn luôn canh cánh trong lòng tai nạn lần trước của anh, nếu không phải vì anh không đồng ý thì đã có thể giết chết Tưởng Thành Lương chỉ trong một phát súng rồi.
Biết anh ta đang tức giận, Tưởng Sở Phong sờ lên cái chén trong tay: “Nếu giết chết anh ta trong một phát thì thật là nhàm chán. Phải tìm một cơ hội thoả đáng rồi cho hắn ta một nhát trí mạng, nhìn hắn ta dần dần mất máu mà chết đi thì mới hả giận được.”
Hàn Nguyên Thanh uống cạn rượu trong ly, liếm môi rồi ngồi cùng ở một phía với Tưởng Sở Phong tựa như hai con sói đang liếm máu.
Có lẽ Tưởng Thành Lương sợ nếm mùi thất bại với Tưởng Sở Phong nên không chủ động đi đến bắt chuyện, anh ta còn đan chật vật gây dựng quan hệ với các nhà quyền quý xung quanh. Hàn Nguyên Thanh nói thẳng rằng anh ta làm con trai người ta quen rồi, vừa mượn được danh cha ruột thì lại muốn tìm thêm mấy người cha nuôi.
Hiện ông cụ Tưởng đã lớn tuổi nên sức khoẻ ngày càng giảm sút, trong nhà đã xuất hiện những dấu hiệu tranh đấu ngoài sáng lẫn trong tối. Tưởng Thành Lương là con trai ruột của bà cả nên trong anh ta tự cảm thấy trong lòng rằng mình thừa kế gia sản là chuyện đương nhiên. Vừa quay về nhà họ Tưởng thì anh ta đã không thể chờ đợi để nắm quyền, lần này cũng đã giả vờ ngoan ngoãn hồi lâu và tốn rất nhiều sức lực nên mới có thể bắt được cơ hội lộ mặt này, tất nhiên là anh ta muốn tận dụng nó một cách tốt nhất.
Tưởng Sở Phong ngồi một lúc rồi mượn cớ rời đi, Hàn Nguyên Thanh vốn định gọi thêm vài người bạn đến “Bất Dạ Thành” để thưởng ngoạn một chút, lại thấy anh không có hứng thú thì lại ngã đầu lên vai anh mà chế nhạo: “Cửu ca định là Liễu Hạ Huệ à, định làm hoà thượng ư? Đi thôi nào, tìm vài cô gái xinh đẹp vui chơi một chút!”
Tưởng Sở Phong đấm cho anh ta một cái: “Cậu là tên gà tơ mà dám mạo danh công tư hoa bướm à!”
Hàn Nguyên Thanh bị chọc vào cái chân đau nên nhanh chóng bùng nổ: “Hôm nay tôi sẽ đi phá cái thân trai tân này!”
“Đi đi, lát nữa sẽ tặng quà to cho cậu, chúc mừng cậu đã ăn mặn.” Tưởng Sở Phong nói với giọng điệu trêu chọc, ánh mắt lạnh lùng, khinh thường, dường như không hề tin tưởng anh ta.
Hàn Nguyên Thanh tức nghẹn và nóng giận bỏ đi.
Thật ra Tưởng Sở Phong không phải là người xem trọng dục vọng, so với nữ sắc thì anh thích vùi đầu vào công việc hơn, dùng thứ đó để cảm nhận được giá trị tồn tại của mình.
Thời tiết vẫn chưa ấm lên, cơn mưa đêm ủ lâu ngày không đợi được rơi xuống, hơi lạnh phả vào người qua ô cửa kính.
Tưởng Sở Phong đã giải quyết xong một số việc và cũng lười trở về nhà nên ngồi một mình trong phòng tối mà cảm nhận sự yên bình hiếm có. Tàn thuốc màu đỏ cam sáng rực giữa kẽ tay rồi biến mất trong bóng đêm.
Ngoài cửa vang lên vài tiếng gõ nhẹ, Tưởng Sở Phong mới định thần lại một chút: “Vào đi.” Vừa mở cửa, đèn trong phòng đã bật sáng. Ánh sáng đột ngột khiến Tưởng Sở Phong nhíu mày khó chịu, nhìn cô gái ưu nhã đứng ở cửa: “Có chuyện gì?”
Tưởng Sở Phong kinh doanh xuất khẩu buôn bán nhiều nên cũng có không ít giao dịch với người nước ngoài vì vậy anh cũng tuyển một số biên dịch viên và thư ký đã từng ở nước ngoài. Đỗ Mộng Đình là một trong số họ, vì cô ta có một số khả năng nên cũng có thể xem là người có thể nói vài lời bên cạnh Tưởng Sở Phong.
Tất nhiên, những nữ thư ký có kiến thức tốt và ngoại hình nổi bật sẽ luôn bị người khác hiểu lầm vì những thứ quyến rũ như vậy, mặc dù Đỗ Mộng Đình cũng thật sự có ý định này.
Đỗ Mộng Đình cầm tách trà quen thuộc như đang ra vào nhà riêng: “Tôi thấy cửu gia vẫn chưa về nên pha trà mang đến. Dù công việc quan trọng nhưng cũng phải để ý đến cơ thể.”
Giọng điệu của Đỗ Mộng Đình giống như quan tâm đến chồng, hầu hết mọi người đều có thể nghe thấy, nhưng Tưởng Sở Phong lại giả câm điếc, im lặng không đáp lời.
Sau ba năm ở bên Tưởng Sở Phong, Đỗ Mộng Bình cũng đã đoán ra được tính tình của anh, cô ta ỷ vào cách đối xử của Tưởng Sở Phong dành cho mình có phần khác biệt nên nói chuyện và hành động đều không giữ mực lắm. Cô ta nhanh chóng để ly xuống rồi đi vòng ra sau ghế, xoa bóp huyệt Thái Dương giúp anh.
Đôi lông mày nhíu chặt giãn ra trong giây lát, Tưởng Sở Phong không thể không nói rằng chiêu này của Đỗ Mộng Đình rất hiệu quả, nhưng anh cảm nhận được tay của Đỗ Mộng Đình bắt đầu di chuyển từ đầu sang vai, muốn chui vào trong phần áo phía trong của anh thì anh đã không bình tĩnh được nữa. Đối với phụ nữ thì khi anh muốn anh cũng sẽ không để mình chịu thiệt thòi, nhưng nếu chủ động đưa đến cửa thì cũng phải cân nhắc xem anh có cần hay không. Lúc này khi cảm nhận được mùi thơm cơ thể của Đỗ Mộng Đình thì trán của Tưởng Sở Phong nảy lên một cái, càng thêm đau đầu thế là đứng dậy, tránh cho Đỗ Mộng Đình lại lấy lòng.
“Hôm nay tôi nghỉ lại đây, bảo tài xế đưa cô về đi.”
Tưởng Sở Phong tựa vào bên cửa sổ, ánh mắt nhìn cô ta không hề có chút lưu luyến nào. Ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào mặt anh xuyên qua ô cửa sổ, những đường nét trên khuôn mặt được đổ bóng càng rõ ràng, tất cả đều toát lên vẻ quyến rũ mê người.
Đỗ Mộng Đình giống như ma quỷ, từ tận đáy lòng đang điên cuồng kêu gào muốn có được người đàn ông này, đôi mắt của cô ta như ẩn hiện ánh lửa, mang theo một tia kiên quyết, bất chấp mọi thứ.
“Tôi ở lại với cửu gia nhé?” Mặc dù Đỗ Mộng Đình đang hỏi nhưng cơ thể đã tiến sát đến, đầu ngón tay lướt qua cúc áo đang được cài cẩn thận trên ngực và vòng eo đầy săn chắc của người đàn ông, xoa lên dục vọng đang dâng trào ở giữa chiếc quần tây màu xám.
Phản ứng của cơ thể luôn nhanh hơn lý trí của con người một bước, Tưởng Sở Phong không cố ý kiềm hãm bản thân. Khoá quần bị kéo ra, thứ cọ vào lòng bàn tay của người phụ nữ đã đứng thẳng lên, phần đầu nấm to tròn đang vươn lên, gân xanh bên dưới thô to, rắn chắc khác nhau một trời một vực với thần sắc kiên định của anh.
Tưởng Sở Phong đang do dự không biết nên đầu hàng sinh lý hay thuận theo tâm lý của mình, liếc mắt liền thấy Phù Đại đang ôm tay che mưa bên ngọn đèn đường dưới lầu, cô đang khẽ ngửa khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt sáng như lưu ly vừa được rửa qua nước, trong vắt và sáng long lanh. Tưởng Sở Phong không khỏi tự hỏi rằng nếu đổi thành khuôn mặt kia trước đũng quần của mình thì sẽ thành cảnh tượng gì, chỉ tưởng tượng thôi mà đại thụ đã cứng ngắc rồi đột nhiên nhảy lên một cái, vừa sưng vừa đau.
Đỗ Mộng Đình cho rằng anh đã bị động tình nên trong lòng khẽ mừng thầm, đang định cúi đầu xuống dưới thì Tưởng Sở Phong đã đưa tay ngăn mặt cô ta lại.
“Cửu gia ~” Giọng của Đỗ Mộng Đình như mật, ngọt ngào và nũng nịu.
Tưởng Sở Phong dường như không thèm để ý đến không khống chế được dục vọng gửi gắm trên sợi dây mà quay trở lại ghế rồi ra lệnh đuổi khách: “Đã trễ rồi.”
Đỗ Mộng Đình nghe thấy ba chữ ngắn ngủi của anh, mặc dù cô ta không cam lòng, do dự một lát nhưng cũng không dám tiếp tục quấn quít say mê và lại nghĩ rằng dù sao cũng còn nhiều thời gian nên không cần phải nóng vội ngay lúc này. Nhưng không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy Tưởng Sở Phong ngắt điện thoại dưới lầu, cô ta lờ mờ nghe được là mời người nào đó lên đây. Sự tò mò của cô ta đã được kích thích nên Đỗ Mộng Đình không vội rời đi mà ở lại đợi trong sảnh lớn một lúc. Không lâu sau thì cô ta nhìn thấy Phù Đại đang đi vào cùng với người khác.
Khác với những người phụ nữ mà Tưởng Sở Phong từng tiếp xúc trước đây, vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ của Phù Đại đã khiến cho Đỗ Mộng Đình luôn nghĩ rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay chấn động trong lòng ít nhiều và bắt đầu cảm thấy không ổn. Mặc dù cô ta cảm thấy dạng người như Tưởng Sở Phong có lẽ sẽ không thương xót cho phụ nữ.
Đủ loại suy đoán khiến lòng Đỗ Mộng Đình nóng như lửa đốt, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được mà chủ động cầm lấy tách trà của người phục vụ rồi đi lên lầu.
Khi Đỗ Mộng Đình đi vào, cô ta nhìn thấy một người vẫn còn ngồi sau bàn, một người thì ngồi ở sô pha, cũng không trò chuyện nồng nhiệt lắm thì thầm cảm thấy kỳ lạ. Cô ta cố ý bước chậm lại trong chốc lát, nhưng cũng không nghe thấy ai nói chuyện nên không khỏi thầm thắc mắc rằng có phải bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không.