Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 40: Đại gia
Yến Tam Hợp mở mắt, nhìn tấm màn trên đỉnh đầu, sửng sốt một lúc lâu.
Quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Bên cạnh là một nha hoàn có gương mặt tròn trịa đang ngồi thêu thùa may vá.
“Đây là đâu? Ngươi là ai?”
Nha hoàn buông kim chỉ trong tay ra, cười nói: “Hồi bẩm cô nương, nô tỳ tên là Thang Viên, nơi này là Tĩnh Tư Cư.”
“Ta ngủ mấy ngày rồi?”
“Cô nương ngủ trọn ba ngày rồi.”
“Ba ngày ư?” Yến Tam Hợp ngồi bật dậy, xốc chăn lên nhìn người mình.
“Là ta giúp cô nương thay xiêm y, bên trong bên ngoài đều ướt hết cả.” Thang Viên nói xong thì đi ra ngoài, lúc đi vào, trong tay có thêm một chén thuốc: “Cô nương, uống thuốc đi.”
Yến Tam Hợp ngẩn người: “Đây là thuốc gì?”
“Đây là thuốc chữa cảm lạnh Bùi thái y kê ạ.”
“Mang đi đi, ta không uống thuốc!” Yến Tam Hợp xốc chăn lên, muốn đứng dậy.
Thang Viên vội vàng đặt bát thuốc xuống, đưa tay ra ngăn lại.
“Tam gia dặn nô tỳ chăm sóc cô nương cho tốt, cô nương đến thuốc cũng không chịu uống, chẳng phải là khiến cho hạ nhân chúng ta khó xử sao?”
Lời của tên công tử bột đó ngươi cũng nghe hả?
Yến Tam Hợp: “Tạ Tri Phi ở đâu, bảo hắn tới gặp ta đi?”
“Tam gia cũng sắp từ nha môn về rồi, để nô tỳ cho người đến chỗ nhị môn xem thử.”
Có thể đi nha môn? Hẳn là lão thái thái Tạ gia đã không sao rồi nhỉ.
“Không cần!” Yến Tam Hợp quyết đoán bò khỏi giường.
“Tay nải của ta đâu?”
“Ở đây, xiêm y bên trong đều đã giặt sạch, phơi nắng, nô tỳ không dám đụng vào ngân phiếu đâu.” Thang Viên thắt nút túi quần áo, đưa qua.
“Cô nương tốt nhất là chờ Tam gia trở về nói một tiếng hẵng đi, tuy ai cũng nói Tam gia tốt tính nhưng mà….
“Ta không cần nói với hắn.” Yến Tam Hợp mặc xong xiêm y: “Mấy ngày nay làm phiền ngươi chăm sóc vật vả rồi!”
“Cô nương, cô nương!” Thang Viên làm sao ngăn được, Yến Tam Hợp sải bước đi ra khỏi sương phòng.
Giờ mưa bên ngoài đã tạnh, ánh nắng tươi sáng chiếu vào, bây giờ đã là buổi chiều.
Nàng lấy tay che ánh nắng, trong lòng suy nghĩ chuyện của Tạ gia đã kết thúc, bước tiếp theo mình hẳn là…”
Trong đầu vừa mới suy nghĩ thì đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc đập vào tai.
“Ôi chao, cô nãi nãi của ta, ngài đang làm gì thế?” Tạ tổng quản hét lên chạy về phía Yến Tam Hợp quỳ bịch xuống, hai tay duỗi ra ôm lấy hai chân nàng.
Yến Tam Hợp: “…”
Tên mập này điên rồi sao?
Tạ mập có thể không điên được sao? Trước khi ra khỏi nhà Tam gia đã để lại lời nhắn, chỉ cần tiểu cô nãi nãi kia đi ra khỏi Tạ gia nửa bước, thì Tam gia sẽ đánh gãy chân của hắn.
Mà Tam gia thôi thì chưa nói, mấu chốt bên trên còn có một lão gia, trên lão gia còn có một lão thái thái.
Nếu lão thái thái biết hắn không giữ tiểu cô nãi nãi này lại, rồi hồi quang phản chiếu…”
“Cô nãi nãi ơi!” Tạ tổng quản khổ sở gào thét.
“Ngài làm chuyện tốt, thương xót ta nửa đời này còn là một tên cẩu độc thân chưa cưới thê tử, nếu như ngài đi thì ta cũng chẳng thể sống được mất!”
Yến Tam Hợp: “Ngươi sống hay chết liên quan gì đến ta!”
“Sao ngài lại nói thế!” Tạ tổng quản u oán cắn môi.
“Cái mệnh thấp hèn này của ta không đáng giá tiền, nhưng cô nương rõ ràng không phải là người lòng dạ độc ác như thế, cần gì phải khẩu thị tâm phi chứ!”
Khẩu thị tâm phi cái rắm á!
Yến Tam Hợp chợt không kiên nhẫn: “Ngươi buông ra!”
“Không buông!”
Tên mập chết tiệt ôm chân nàng còn dùng sức hơn cả ôm quan tài, còn buông ra một câu độc địa: “Ngươi có bản lĩnh thì giẫm lên thi thể của ta mà đi qua”.
Đúng lúc này, chợt nghe có người hô lên: “Đại gia đã trở lại.”
……
Tạ Nhi Lập đi qua, liếc mắt nhìn Tạ tổng quản và Thang Viên.
“Các ngươi đi xuống trước đi.”
“Vâng!” Chờ hai người rời đi, Tạ Nhi Lập nói thẳng vào vấn đề: “Yến cô nương, ở lại Tạ phủ đi.”
Yến Tam Hợp không hiểu: “Ở lại Tạ phủ làm gì?”
Cách xử lý vấn đề của Tạ Nhi Lập là bày ra sự thật, nói đạo lý.
“Bỏ qua những ân ân oán oán kia đi, chúng ta chỉ nói một sự thật: tình cảnh hiện tại của cô nương.”
“Tình cảnh của ta làm sao cơ?”
“Yến gia chỉ còn lại một mình ngươi, ngươi năm nay mười bảy tuổi, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đúng là lúc bàn hôn luận gả, một nữ tử gả tốt, gả xấu, không chỉ nhìn tướng mạo khuôn mặt, mà còn phải nhìn môn đăng hộ đối.” Tạ Nhi Lập dừng một chút: “Cửa Tạ gia không cao lắm, nhưng tuyệt đối không thấp, nếu cô nương ở lại Tạ gia, thì ta dám cam đoan vị hôn phu tương lai tuyệt đối không phải người tầm thường.”
Yến Tam Hợp cuối cùng cũng hiểu.
Tạ gia đây là cảm thấy mắc nợ nàng, nên nghĩ cách bồi thường đây mà!
“Các ngươi lo cho ta nhiều thật đấy.”
“Chỉ hận không thể lo nhiều hơn nữa thôi.” Tạ Nhi Lập thở dài thật sâu.
“Không giấu cô nương, Yến tổ phụ có đến trong mộng của phụ thân ta, gọi người một tiếng “con”, có thể thấy được ông ấy đã buông xuống rồi, sao cô nương không buông bỏ quá khứ đi.
Yến Tam Hợp nghe xong lời này, không khỏi biến sắc.
Tổ phụ báo mộng ư?
“Lão thái thái và phụ thân thương lượng với nhau rồi, nếu ngươi bằng lòng thì có thể nhận làm người thân, là tiểu thư của Tạ gia. Nếu ngươi không muốn, thì cứ nói là người nhà bên ngoại của lão thái thái, trong nhà không có ai, nên tìm đến Tạ gia.”
Ánh mắt Tạ Nhi Lập lộ ra vẻ thương tiếc: “Dù ngươi chọn loại nào, thì Tạ gia đều là chỗ dựa của ngươi, tương lai nếu ngươi xuất giá, Tạ gia sẽ lo của hồi môn của ngươi, tiểu thư nhà họ Tạ có gì thì ngươi có thứ đó.”
Yến Tam Hợp không biết mọi chuyện lại biến thành như vậy, theo thói quen im lặng.
Tạ Nhi Lập không nắm được tâm tư của nàng, suy nghĩ một chút lại mở miệng: “Bỏ qua những thứ tục này không nói, nếu như cô nương trở về phủ Vân Nam, thì lão thái thái, lão gia bọn họ chắc chắn sẽ ngày đêm nhớ đến.”
“Lão gia thì không nói, lão thái thái lớn tuổi như vậy, cô nương nhẫn tâm ư?”
Không nhắc đến việc sợ nàng lẻ loi một mình nghèo túng và gian nan, chỉ nói hai người già không buông xuống được, vừa có thể làm cho người ta cảm động, lại cho nàng đủ thể diện.
Yến Tam Hợp lại cười gằn: “Tài ăn nói này của đại gia Tạ phủ, không đi làm trạng sư(*) thật đáng tiếc.”
(*)Như kiểu luật sư ở cổ đại ấy ạ.
“Quả thực đáng tiếc!”Tạ Nhi Lập ôn hòa cười.
“Nhưng nếu như có thêm một muội muội gọi ta một tiếng ca ca thì ta tốn chút miệng lưỡi, hoặc là mặt dày mày dạn cầu xin cô nương, thì cũng chẳng sao cả?”
……
Từ Ân đường.
Tạ lão thái thái đứng ngồi không yên xoa xoa lòng bàn tay.
“Tam Nhi, sao bây giờ vẫn chưa có tin tức thế? Nàng ta không phải không đồng ý chứ!”
“Lão tổ tông!” Tạ tam gia lười biếng bắt chéo chân, ánh mắt nửa híp nửa mở.
“Người phải tin tưởng bản lĩnh của đại ca chứ, đến ta mà huynh ấy còn có thể ăn thịt, huống chi là Yến Tam Hợp.”
“Giống sao được, ngươi coi lại cái nết của mình đi kìa?” Tạ lão thái thái lau nước mắt: “Nha đầu kia rất giống ông ấy, tính tình kiêu ngạo tự phụ y chang.”
“Là xấu tính thì có!” Tạ Tri Phi thầm bổ sung một câu.
“Lỡ như thật sự không giữ lại được, ta sẽ phải đem cái khuôn mặt già nua này ra đánh cược thôi.” Tạ lão thái thái lẩm bẩm: “Người như bọn họ thật sự rất mềm lòng, cầu xin, dỗ dành có lẽ là được.”
Người bên ngoài cầu một chút, dỗ một chút thì chắc cũng được, nhưng cái vị này?
Hừ! Chưa chắc đâu nhá!
Tam gia ngồi như không có xương, che miệng ngáp một cái, mấy ngày trước hắn bận rộn chuyện trong phủ, mấy ngày nay lại bận rộn chuyện nha môn, buồn ngủ muốn chết!
“Đại gia đến rồi.”
Hai mắt Tạ lão thái thái sáng ngời: “Mau, mau mời vào.”
Tạ Nhi Lập đi vào.
“Thế nào rồi?” Lão thái thái không đợi hắn ngồi xuống đã hỏi.
Tạ Nhi Lập trừng mắt nhìn lão Tam, thế nhưng hắn chẳng thèm nhích mông, vẫn ngồi cái tư thế bùn nhão không trát được tường kia.
“Yến cô nương đưa ra mấy yêu cầu.”