Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Chương 46: C46: Quan tài



Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 46: Quan tài

Chu thị thấy Yến Tam Hợp rời đi, mới xoay người nhìn Đỗ Y Vân.

“Đại tẩu, tẩu coi ả ta kìa.” Đỗ Y Vân ấm ức nói không nổi nữa, khóc đến co rút.

Biết rõ người này đang diễn trò, Chu thị vẫn dịu dàng kiên nhẫn nói: “Sao ngươi biết đó là thiếp của lão tam, có ai nói lung tung với ngươi phải không?”

“Còn cần phải nói sao.” Đỗ Y Vân bĩu môi: “Tĩnh Tư Cư kia là nơi mà ai cũng có thể vào ở sao? Huống chi Tam ca còn bế ả!”

Chuyện trong Tạ phủ lại truyền đến tai một người họ khác?

Chu thị cười gằn trong lòng, nhưng trên mặt lại rất ung dung.

“Sao không biết nhỉ.”

Đến chuyện này đại tẩu cũng không biết sao?

Đỗ Y Vân làm bộ sợ hãi kinh ngạc nói: “Ta còn nghe nói…”

“Nghe nói chuyện gì?”

Đỗ Y Vân nhìn Chu thị, dùng khăn lau nước mắt: “Đại tẩu vẫn không nên biết thì tốt hơn, không lại nổi giận cho xem.”

Chu thị mỉm cười: “Nha đầu ngươi, sao đến đại tẩu cũng không chịu nói chứ?”

Đỗ Y Vân khịt khịt, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ta còn nghe nói, người nọ không phải thiếp của Tam ca, mà là người đại ca nuôi ở bên ngoài, Tam ca chẳng qua là lớp ngụy trang thôi.”

Chu thị trên mặt rất bình tĩnh: “Nam nhân cưới thiếp hay không cưới cũng chẳng phải mà nữ nhân chúng ta có thể xen vào.”. Truyện Tiên Hiệp

“Mặc dù nói như vậy, nhưng…” Đỗ Y Vân giậm chân một cái, căm hận nói: “Đại ca đâu có phải là người như thế, đều do những nữ nhân đê tiện không biết xấu hổ kia đến dán mặt vào cửa thôi.”

“Y Vân!”

“Được rồi, không cho nói thì không nói!” Đỗ Y Vân kéo tay áo Chu thị, chớp chớp mắt: “Đại tẩu về sau đừng giúp nàng ta nói chuyện nữa đó, nếu đó thật sự là thiếp của đại ca thì sao, tẩu phải để ý chứ.”

Lời nói ra cực kỳ tri kỷ!

Trên mặt Chu thị có mấy phần rung động, khẽ nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhìn ngươi xem, khóc đến sưng cả mắt rồi nè.”

“Chân ta bị gãy rồi hay sao ấy, đau quá đại tẩu ơi!” Đỗ Y Vân thứ khác không có chứ mắt nhìn rất tốt, lúc nên châm ngòi châm ngòi, lúc nên làm nũng sẽ làm nũng. Không ai có thể từ chối được.

Quả nhiên, Chu thị biến sắc: “Các ngươi chết cả rồi sao, còn không mau đỡ cô nương vào trong phòng ta, tìm một lang trung đến xem một chút?”

Vâng!

Hai ba nha hoàn đỡ, dỗ dành, vây quanh Đỗ Y Vân rời đi.

Nha hoàn Nghê Nhi đứng lên, vội vàng hành lễ với Chu thị rồi cũng đi theo.

Đám người đi xa rồi, khuôn mặt ôn hòa của Chu thị mới chậm rãi trầm xuống.

Đám nô bộc nha hoàn nhìn thấy thì vội vàng quỳ xuống.

“Những ai truyền những lời này của ta truyền ra ngoài, hoặc nói lung tung trước mặt Đỗ cô nương thì tối nay đến chỗ ta nhận sai, ta sẽ cho qua lần này, nếu không đến.” Chu thị thản nhiên cười: “Để chúng ta xem thử, ta có thể tìm ra người đó hay không. Đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt.”

“Vâng!”

“Lui xuống cả đi!”

Mọi người vội vã tản ra, chỉ có một người không đi. Người này chính là nha hoàn hồi môn của Chu thị Xuân Đào.

Xuân Đào nghiêm nghị nói: “Đại phu nhân quan lý gia đình này đã được mấy năm, còn có người dám to gan đưa tin tức cho Đỗ cô nương bên kia thì có thể thấy được…”

“Có thể thấy được tiền Đỗ Y Vân thưởng rất nhiều, nếu không sao có thể coi lời của ta như gió thoảng bên tai.”

Xuân Đào thấy lòng nàng rõ ràng thì trái tim cũng quay về lại chỗ cũ.

Đỗ Y Vân này nhìn nhu thuận đáng yêu nhưng mưu mô còn nhiều hơn cả tổ ong vò vẽ. Tuổi còn nhỏ mà lại khéo léo chuyện trong nhà như thế, đại phu nhân cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt với nàng.

Chỉ là Yến cô nương kia…

“Đại nãi nãi, nàng rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là người của… đại gia.”

Chu thị liếc Xuân Đào một cái, làm nàng sợ tới mức vội vàng thu lời lại.

“Đúng hay không đúng thì cũng không phải để chúng ta bàn, đây là điều đầu tiên, còn điều thứ hai…” Chu thị hơi ngẩng đầu lên, nhìn phía chân trời xa xa: “Có người cười với ngươi, có người lạnh lùng với ngươi, trong thời gian ngắn thì chắc chắn không nhìn ra tốt xấu, ở lâu ngày thì mới lộ ra. Nàng là ai, không cần cố ý hỏi thăm, chúng ta cứ mở to mắt ra mà xem thử!”

(Nữ nhân như bà này làm đương gia là đúng, mới còn nhỏ tuổi mà tính tình kiểu đâu vào đó, hợp ví anh đại ghê, không hổ là vợ chồng)

***

Sự phồn hoa của thành Tứ Cửu rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Tửu lâu, quán trà, tiệm tơ lụa, phường trang sức…

Yến Tam Hợp cảm thấy ánh mắt của mình hình như không đủ dùng… Khó trách quan lại trong thiên hạ đều gọt nhọn đầu, muốn chen vào trong này.

“Cô nương có mệt hay không, có muốn ngồi xuống uống chén trà xanh không?”

“Không cần.”

Bên kia là cửa hàng vải gấm nổi tiếng nhất kinh thành, cô nương vào xem đi.”

“Không xem!”

“Thế thì Bảo Ngọc Hiên, dù sao cũng phải xem một thứ chứ!”

“Không xem.”

Cô nương Thang Viên hết chiêu rồi.

“Mấy thứ mà nữ tử của kinh thành thích nhất đều không có hứng thú, không muốn xem, vậy Yến cô nương thích cái gì thế ạ?”

“Ta muốn xem cái kia!”

Thang Viên men theo tay Yến Tam Hợp nhìn qua, suýt nữa thì hụt hơi… Đó lại là một cửa hàng áo liệm.

Yến Tam Hợp đi vào tiệm áo liệm, sờ sờ cái này, sờ sờ cái kia, sau khi nhìn hai cỗ quan tài nửa ngày còn trò chuyện với chủ quán.

“Ông chủ, chất liệu này là gì thế?”

“Cô nương đúng là có mắt nhìn, đây là quan tài gỗ lim tơ vàng thượng hạng, đặt người nằm vào, ba năm không thối, năm năm không thối.”

“Ta có thể sờ thử không?”

“Cô nương cứ sờ đi, cô nương xem những hoa văn điêu khắc này công với chất liệu này đi, tất cả tuyệt đối là hàng chất lượng cao nhất.”

“Chất liệu đúng là rất cao, không biết nằm vào có thoải mái hay không nhỉ.”Yến Tam Hợp nhướng mày: “Ông chủ, ta có thể thử xem không?”

Ông chủ: “…”

Thang Viên chỉ cảm thấy sau lưng gió lạnh thổi vù vù, tay chống khung cửa lùi ra sau, sau đó ngã ngồi trên ngưỡng cửa.

Đúng lúc này.

Chỉ huy sứ Tạ Tri Phi của Binh mã ti Ngũ thành cưỡi ngựa tuần tra trên đường, liếc mắt thấy Thang Viên ngồi ở cửa tiệm áo liệm thì bàn tay nắm chặt dây cương.

Nha đầu này là mua bên ngoài vào, không phụ không mẫu, đã yên đang lành thì đến tiệm áo liệm làm gì?

Hắn khó hiểu xoay người xuống ngựa, ném dây cương vào tay Chu Thanh, rồi sải bước đi qua.

Thang Viên cảm thấy có người đứng trước mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy là Tam gia, cố gắng chống người đứng lên.

“Tam gia?”

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Nô tỳ dẫn Yến tiểu thư ra ngoài dạo chơi.”

“Dạo chơi gì mà đến đây? Ngươi dù sao cũng là người làm lâu năm trong phủ, sao lại…” Nửa câu sau Tạ Tri Phi nuốt sống.

Trong cửa hàng, Yến Tam Hợp một chân đạp trên ghế thấp, một chân đạp vào trong quan tài, đang muốn nằm xuống.

Tạ Tri Phi vội xông vào, túm lấy người: “Yến Tam Hợp, ngươi làm gì vậy hả?”

Yến Tam Hợp nhìn là hắn, cực kỳ chê bỏ.

Đầu tiên là “Tạ tam phu nhân”, sau đó là Tạ tam gia… Hôm nay ra ngoài quả nhiên không xem hoàng lịch.

“Này!”

“Ngươi còn khinh ta ra mặt à?!” Tạ Tri Phi nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi có biết đây là thứ gì không?”

“Quan tài!”

“Biết còn trèo vào bên trong, ngươi điên rồi sao? Mau ra ngoài cho ta!”

Tạ Tri Phi quay đầu: “Ông chủ này, nàng đã điên ngươi cũng điên theo sao, thứ này là thứ tùy tiện để cho người sống nằm sao?”

Ông chủ vừa thấy là một quan gia, thì sợ tới mức vội vàng nhét bạc còn chưa ủ nóng trong tay lại cho Yến Tam Hợp.”

“Cô nương, van cầu ngươi mau xuống đi, ta không làm việc mua bán này nữa đâu.”

Tạ Tri Phi trừng mắt: “Mua bán gì?

Ông chủ ngẩn ra.

Tạ Tri Phi quát: “Nói!”

“Thưa quan gia!” Vẻ mặt ông chủ khẩn thiết, liên tục xua tay giải thích: “Ngài đừng hiểu lầm, cô nương này nói muốn nằm vào xem cảm giác ở bên trong quan tài có thoải mái hay không.”

Tạ Tri Phi: “…”

***Anh giàu mà, mua cho chị nhà cái quan tài thay giường ngủ đi, ba năm năm không sợ thối mà, đỡ tắm, ha ha


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.