Quỹ Tích Hô Hấp - Thời Thăng

Chương 9: Đại dương xanh thẳm



“… Giang Đinh.”

Thế giới như bị ngăn cách bởi một lớp kính dày, mờ mịt như sương mù. Cậu ở bên trong và chỉ có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ.

Mệt quá.

Tại sao lại phải đánh thức cậu.

Cứ để cậu ngủ mãi như thế này, không tốt sao?

Cậu đã chẳng còn gì cả, người cậu yêu thương có người yêu mới rồi, và cậu đã trở thành một kẻ vô dụng bị bỏ rơi.

Gì cũng được, hãy xảy ra đi, thiên tai hay bệnh tật, núi lở hay sóng thẩn, để cậu bị thiêu đốt, bị nhấn chìm, bị chôn vùi và không bao giờ phải tỉnh dậy nữa.

Nếu có thể chết đi thì đó cũng là một sự giải thoát.

Đã không biết bao nhiêu lần…

Cậu muốn dùng một con dao đâm vào ngực mình.

Cậu muốn nhảy từ một nơi cao xuống.

Cậu muốn bước vào đại dương xanh thẳm.

Nhưng trước khi tự do…

Không biết đã có bao nhiêu bàn tay từ phía sau kéo cậu lại.

Những bàn tay méo mó, đáng sợ, đẫm máu.

Miệng lưỡi.

Xa xả bên tai cậu.

Hết lời buộc tội cậu, ghê tởm cậu.

Còn muốn tước đi cả quyền được ra đi của cậu.

Làm ơn, xin các người hãy tha cho tôi.

Tôi thực sự, thực sự rất mệt mỏi rồi.

Con dao đâm vào, cơ thể rơi xuống, nước biển bao la, sóng cuốn cậu đi.

Ý thức tan biến không còn dấu vết, cậu rũ mắt ngồi đờ đẫn trên ghế sau xe.

Giang Ngôn Châu nắm chặt vai cậu, lo lắng gọi:

“Giang Đinh! Tỉnh lại cho ba!”

Nhưng đôi mắt xanh lam ấy dường như đã trở thành hai vật thể lạnh lẽo vô hồn không còn chút sức sống.

Mười phút sau, khi đến bệnh viện Bố Nhĩ, Giang Ngôn Châu bế cậu ra khỏi xe, bác sĩ vội vàng đặt cậu lên cáng, ba người đẩy nhanh về phía trước, họ nhanh chóng nói: “Đây là trạng thái căng cứng do trầm cảm cấp tính, cần làm điều trị MECT ngay lập tức. Ngài Giang, phiền ngài giữ bình tĩnh và hoàn thành các thủ tục cần thiết cho bệnh nhân.”

“Được.” Giang Ngôn Châu buông tay, ông đứng nhìn cáng đẩy biến mất sau phòng phẫu thuật, cánh cửa trắng đóng lại, đèn đỏ chói mắt bật sáng.

Ông đứng ngây người tại chỗ, trên khuôn mặt luôn treo lớp mặt nạ ngụy trang thoáng hiện lên chút bối rối.

Tiểu Đinh của ông…

Sao lại đột ngột mất kiểm soát như vậy?

Ông vẫn còn cảm nhận được cái lạnh buốt giá từ bàn tay gầy yếu ấy, ngón tay ông khẽ run lên, ông nhíu mày rồi cuối cùng bước đi nhanh chóng.

Một giờ sau.

Ca phẫu thuật kết thúc, đèn xanh bật lên, Giang Ngôn Châu đứng dậy từ băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, ông nhìn Giang Đinh được đẩy ra.

Cậu thanh niên nằm trong lớp chăn trắng tinh, sắc mặt nhợt nhạt, đôi mắt khép chặt. Giang Ngôn Châu nắm lấy tay cậu, nghe bác sĩ bên cạnh nói: “Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, cần phải chuyển vào phòng bệnh để theo dõi vài ngày, trong thời gian này không được để bị kích thích.”

“Được.” Giang Ngôn Châu nhẹ giọng đáp, “Cảm ơn bác sĩ.”

“Không có gì.”

Mười phút sau, trong phòng bệnh đơn trên tầng cao nhất khu điều trị nội trú.

Giang Đinh đã được sắp xếp ổn thỏa, Giang Ngôn Châu ngồi xuống bên giường bệnh thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ông nhíu mày, nhìn cậu thanh niên trên giường bệnh, ông kéo tay cậu lại, nắm chặt những ngón tay lạnh buốt vào lòng bàn tay mình.

“Tiểu Đinh…”

Ánh sáng và bóng tối xoay vần quanh cậu, mặt trời lặn xuống phía tây, trăng khuya mọc lên, ánh sáng dịu dàng chiếu qua cửa sổ, chia căn phòng thành hai nửa sáng tối.

Hàng mi dài và dày nhẹ nhàng rung rinh, đôi mắt xanh lam từ từ mở ra, cậu mơ màng nhìn người đang nắm tay mình.

“Ba.” Giọng nói nhẹ nhàng như muốn tan biến vào trong gió.

Giang Ngôn Châu tỉnh táo lại ngay, ông mỉm cười nhẹ và thấp giọng đáp: “Con tỉnh rồi.”

Ông ngừng lại một chút rồi bóp nhẹ ngón tay cậu: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”

Cậu thanh niên lặng lẽ lắc đầu rồi rút tay ra và chống người ngồi dậy.

Cậu ngồi im lặng một lúc rồi mới chớp mắt chậm rãi và nhẹ giọng nói: “Muộn rồi, ba đi nghỉ đi.”

Giang Ngôn Châu khẽ nhíu mày, cuối cùng ông lại điềm tĩnh nói: “Được, bên ngoài có người trông coi, có chuyện gì thì cứ gọi họ.”

Nghe vậy, Giang Đinh chợt cười.

Nụ cười mang theo chút mỉa mai, cậu rũ mắt, giọng dịu dàng: “Cảm ơn ba vì đã đặc biệt cử người đến giám sát con suốt 24 giờ.”

Trong mắt Giang Ngôn Châu lóe lên một chút giận dữ, nhưng nhớ lại lời dặn của bác sĩ nên cuối cùng ông cũng đè nén mọi cảm xúc xuống.

“Con nghỉ ngơi cho tốt, ba đi trước.”

Nói rồi ông đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Ánh trăng bàng bạc phủ trắng mái tóc màu hạt dẻ nhạt của cậu thanh niên. Cậu dựa vào thành giường co tay che trước mắt.

(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)

Một lúc lâu sau.

Hơi thở của cậu dần chậm lại, dường như cậu lại rơi vào một cơn ảo giác khác.

“Bạch Phù…”

Rạng sáng, Bạch Phù lại giật mình lần nữa và tỉnh giấc sau cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, đôi mắt xanh lam ấy ầng ậng nước, đôi môi trắng bệch đang gọi tên anh.

Sau đó, anh trơ mắt nhìn đối phương nhảy vào đại dương xanh thẳm và biến mất.

Âm thanh của sóng biển vẫn còn văng vẳng bên tai, hơi thở hỗn loạn một lúc lâu mới trở lại bình thường, anh ngồi yên trong ánh đèn dìu dịu một lúc rồi đưa tay lấy cốc nước uống một ngụm.

Sau đó vì uống quá vội mà bị sặc, anh không thể kiềm chế mà lấy tay che miệng ho nhẹ.

Một tiếng, hai tiếng, rất lâu mới dịu lại.

Thiết bị liên lạc phát hiện anh đã tỉnh giấc nên nhấp nháy vài lần và hiển thị giao diện mua thuốc ho.

Anh giơ tay gạt đi, không ngờ ngay sau đó có một tiêu đề nóng bật ra với dòng tít:

“Con trai độc nhất của Chủ tịch Tập đoàn Giang Thị đang trong cơn nguy kịch.”

Anh bấm vào, bài viết kèm theo vài bức ảnh mờ nhòe, nhưng vẫn đủ rõ ràng. Bức ảnh ở giữa là cậu thanh niên nhắm mắt nằm trên cáng, xung quanh là vài tấm chụp từ lúc vào cửa bệnh viện đến khi được đưa vào phòng phẫu thuật, mọi thứ đều rõ ràng và địa điểm hẳn là tại bệnh viện Bố Nhĩ.

Hai giây sau, khi anh tải lại trang bài viết thì tin tức nóng hổi này đã bị âm thầm gỡ bỏ và không thể tìm thấy nữa.

Đôi mắt của Bạch Phù run rẩy.

Khoảnh khắc tiếp theo, trước khi kịp tỉnh táo lại, cơ thể anh đã tự động di chuyển. Anh vừa đứng dậy vừa gọi cho Giang Đinh.

Sau vài tiếng chuông dài, một giọng nói máy móc vang lên từ đầu dây bên kia: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không nhấc máy, vui lòng…”

Bạch Phù tắt thiết bị liên lạc, anh vội vã mặc quần áo xuống lầu, ra ngoài và khởi động xe, sau đó anh nhanh chóng lao về phía sân bay, lên tàu bay, sau nhiều lần chuyển tuyến, cuối cùng anh cũng đến được khu điều trị nội trú của bệnh viện Bố Nhĩ.

Anh tra cứu thông tin tại quầy lễ tân thông minh và bất ngờ phát hiện rằng mình đã được cấp quyền truy cập nên dễ dàng tìm được thông tin về Giang Đinh. Anh không chút do dự mà đi thang máy lên phòng bệnh 2103 trên tầng cao nhất.

Bên ngoài phòng bệnh, hai vệ sĩ thấy anh tới thì không hề ngăn cản mà ngược lại, họ lặng lẽ mở cửa cho anh.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều, anh kiềm chế hơi thở run rẩy của mình và bước vào.

Bên trong phòng bệnh trắng toát, mọi thứ đều chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo như trong mơ.

Xung quanh giường bệnh lớn là các thiết bị y tế phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Trên giường, một thanh niên đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cậu đã lặng lẽ ngồi đó bao lâu rồi.

Khuôn mặt cậu bình thản và nhợt nhạt như được phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại của tuyết, thân hình gầy yếu đến mức có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Nhưng may mắn thay, cậu vẫn còn sống.

“Giang Đinh…”

Bạch Phù khẽ gọi tên cậu, giọng anh run rẩy mà chính bản thân cũng không nhận ra.

Giang Đinh quay mặt lại rất chậm rãi và nhìn anh.

Một nụ cười khẽ hiện lên trên khuôn mặt nhợt nhạt ấy, cậu nhẹ nhàng nói: “Anh quay lại rồi.”

Quay lại?

Thấy anh bối rối chớp mắt, Giang Đinh giải thích nhẹ nhàng: “Em đã nghĩ rằng đêm nay anh chỉ xuất hiện một lần rồi sẽ không bao giờ trở lại nữa.”

Những lời nói kỳ lạ khiến Bạch Phù nhíu mày, không ngờ ngay sau đó, người trên giường bệnh lại cử động, cậu nghiêng đầu, giọng nói khẩn thiết cầu xin:

“Anh đến đây để em chạm vào anh được không ạ?”

Hơi thở của Bạch Phù nghẹn lại.

Anh như bị điều khiển mà bước tới, anh cúi người xuống để cậu thanh niên đưa bàn tay vẫn còn cắm kim tiêm chạm vào mặt mình.

Cảm giác lạnh lẽo, mềm mại chạm vào má làm trái tim Bạch Phù khẽ rung động, anh bỗng chốc đắm chìm trong khoảnh khắc ấy.

“Thật là chân thực.” Giang Đinh nheo mắt cười hạnh phúc, “Em đã nghĩ rằng sau khi phẫu thuật xong, anh sẽ không còn chân thực như vậy nữa.”

Nghe những lời này, Bạch Phù bừng tỉnh, cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đang xảy ra.

Hóa ra… ngay từ đầu người trước mặt anh đã nghĩ rằng anh chỉ là một ảo ảnh.

Và chỉ cần như vậy thôi là cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Trái tim anh thắt lại, khóe mắt ửng đỏ, anh nhẹ nhàng gọi tên cậu lần nữa: “Giang Đinh…”

“Ừm.” Cậu cười đáp, “Em ở đây.”

Bạch Phù nhắm mắt lại, anh như muốn chứng minh rằng mình không phải ảo ảnh, hoặc có lẽ là để chứng minh rằng người trước mặt anh vẫn còn sống, vì thế anh cúi xuống hôn lên môi cậu.

Âm thanh môi lưỡi chạm nhau thật ngọt ngào, hơi thở ngày càng nóng bỏng. Đôi tay nhợt nhạt ôm lấy cổ anh, một thiết bị theo dõi không biết được gắn ở đâu phát ra tiếng bíp bíp liên tục.

Họ chầm chậm rời khỏi nhau trong tiếng động ấy, khóe mắt Giang Đinh đỏ hoe, cậu cười khẽ nói: “Xin lỗi, hình như nhịp tim của em tăng lên rồi.”

Bạch Phù bật cười, anh xoa đầu cậu thì thầm: “Đồ ngốc.”

“Ưm.” Giang Đinh cọ cọ vào lòng bàn tay anh, “Em là cún ngốc của anh.”

Dừng lại một lúc, dường như cậu nhớ ra điều gì đó và đôi mắt xanh lam trở nên u ám, cậu thầm thì: “Chỉ tiếc rằng, anh đã không còn cần em nữa.”

Câu nói ấy khiến Bạch Phù nhíu mày, anh định nói gì đó, nhưng bị cậu chặn lại.

“Không sao.” Cậu nói, “Anh không cần lừa em rằng anh vẫn còn yêu em, em hiểu mà.”

“Bạch Phù.” Cậu lại cười, “Anh có thể lừa em một lần nữa thôi, được không?”

“Lừa… gì?” Bạch Phù bối rối hỏi.

“Chỉ là…” Cậu cười buồn, “Anh có thể lừa em rằng anh sẽ không có ai khác nữa, được không?”

Ai khác nữa?

Bạch Phù bối rối nhíu mày.

Tuy nhiên, khi thấy anh im lặng, đôi mắt Giang Đinh lại cụp xuống, cậu buồn bã nói: “Xin lỗi, nếu anh không muốn, thì thôi vậy.”

Một lát sau, khi Bạch Phù muốn nói gì đó thì anh bị cắt ngang bởi tiếng báo động từ thiết bị y tế, một nhóm bác sĩ với gương mặt lạnh lùng bước vào kiểm tra.

Bạch Phù bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, anh đứng nhìn chằm chằm cảnh tượng các bác sĩ vây quanh Giang Đinh che khuất tầm nhìn của anh.

Anh bất lực đứng ngoài cửa, lúc này đột nhiên có tiếng bước chân dứt khoát tiến lại gần khiến anh phải ngước lên.

Đó là Giang Ngôn Châu.

Ông nhìn Bạch Phù với vẻ thản nhiên, như thể đã chờ ở đây từ lâu.

“Ông Bạch.” Anh lịch sự lên tiếng, “Sau khi gặp Giang Đinh, cậu có điều gì muốn nói không?”

Bạch Phù nhíu mày: “Ý ông là gì?”

“Nó đã phát bệnh sau khi đến buổi triển lãm tranh của cậu, cậu không biết sao?”

“Bệnh?” Bạch Phù nhạy bén nhận ra từ khóa quan trọng, anh tiến tới một bước, “Bệnh gì?”

“Có vẻ như tôi đã hiểu lầm cậu rồi.” Giang Ngôn Châu mỉm cười, lịch sự nhưng lạnh lùng, “Vậy tạm biệt.”

Nói rồi, ông đẩy cửa bước vào phòng.

Ánh trăng cuối cùng bị cánh cửa đóng lại chặn mất, Bạch Phù đứng trong hành lang dài, ánh đèn trắng trên đầu càng trở nên chói mắt.

Anh im lặng rất lâu, rồi quay người rời đi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.