Hai người nhớ tới lời lúc trước Tiết Quy Trạch nói, tìm kiếm một phen, sau cùng mới khóa được nơi phát ra mùi.
—— đỉnh đầu của bọn họ.
Nơi đó trần nhà làm bằng gỗ có một mảnh sềnh sệch, tựa hồ có chất lỏng gì đang thẩm thấu.
Loại chất lỏng này trình màu vàng sẫm, mùi rất khó ngửi.
“Chóa móa…”
Lưu Thừa Phong cảm thấy buồn nôn, vội vàng kéo giường ra chút.
“Đó là vật gì?”
Ninh Thu Thủy đứng ở phía dưới, híp mắt nhìn chằm chằm mảnh ướt át ở trần nhà, hồi lâu sau mới nói:
“Chú râu nhiều, chú tin tôi không?”
Lưu Thừa Phong không rõ lời này của Ninh Thu Thủy có ý gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.
“Tin.”
Ninh Thu Thủy chậm rãi nói:
“Đêm nay, không nên ngủ, không nên bật đèn, bất luận nghe được cái gì… Đều không cần để ý.”
Lưu Thừa Phong thân thể cứng đờ.
“Tiểu ca, ý của cậu là… Đêm nay sẽ xảy ra chuyện sao?”
Ninh Thu Thủy trầm mặc hồi lâu, mới rốt cục gật đầu một cái nhẹ không thể thấy.
Anh tắt đi đèn, trong phòng lập tức lâm vào vắng vẻ hắc ám đáng sợ…
Lưu Thừa Phong nằm ở trên giường, trong lòng loạn tao tao.
Tuy rằng tận lực để cho mình không nên ngủ, nhưng theo thời gian trôi qua, buồn ngủ rốt cục vẫn không đỡ được lan tràn toàn thân…
Không biết qua bao lâu, anh bị một âm thanh kỳ quái đánh thức.
Nơi phát ra âm thanh là ngoài cửa.
Đó là một loại âm thanh… Tương tự với hai loại vật phẩm kim loại sắc bén ma sát vào nhau.
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Nghe âm thanh này làm cho tóc gáy của người dựng thẳng, trong đầu Lưu Thừa Phong trước tiên nghĩ tới… Đó là dao nĩa!
Ông thường làm cơm, cực kỳ quen thuộc với âm thanh đồ làm bếp và dụng cụ bàn ăn phát ra!
Lưu Thừa Phong mạnh ngồi dậy, muốn bật đèn, bên tai chợt vang lên căn dặn của Ninh Thu Thủy, nâng tay lên lại buông xuống.
“Ninh tiểu ca, cậu đâu rồi?”
Lưu Thừa Phong hạ giọng hỏi, bên cạnh lập tức truyền đến tiếng ‘Suỵt’.
“Không nên phát ra tiếng.”
Giọng của Ninh Thu Thủy đồng dạng rất thấp, còn mang theo một chút run nhỏ không thể tìm.
Hiển nhiên, anh cũng rất khẩn trương.
Cửa phòng của bọn họ cũng không phải đóng kín hoàn toàn, có chừa khe, ngọn đèn bên ngoài hàng lang từ dưới khe cửa bắn vào.
Theo âm thanh kinh khủng kia xẹt qua trước cửa bọn họ, một cái bóng đen quỷ dị cũng chợt lóe lên theo…
Tiếng va chạm đáng sợ hầu như để trái tim của Lưu Thừa Phong nhảy lên trên cổ họng!
Cái vật ngoài cửa kia… Cư nhiên dừng ở cửa của bọn họ!
Rất nhanh Lưu Thừa Phong siết quả đấm của mình, hô hấp đều dừng lại!
Thứ đồ ngoài cửa, đến tột cùng là cái gì?
Nếu như vào… Sẽ phát sinh chuyện gì?
Trong nháy mắt đó, trong đầu của ông trống rỗng, dường như mất đi năng lực suy tư.
Hình như là mấy phút, lại hình như chỉ là qua trong nháy mắt, cái bóng đen kinh khủng ngoài cửa kia rốt cục di động lần nữa, đi đến chỗ sâu trong hành lang…
Tiếng va chạm chói tai lại vang lên lần nữa ——
Xeng xeng ——
Xeng xeng ——
Cái loại cảm giác này, dường như là một đao phủ, đang tìm một phạm nhân bị bản thân lăng trì…
Nó một đường thâm nhập, dừng lại ở cánh cửa thứ hai một hồi, lại đi đến cánh cửa tận cùng bên trong hàng lang kia, đồng dạng ngừng ở ngoài cửa một hồi sau, liền triệt để mất đi động tĩnh.
.
.
Lúc này Ninh Thu Thủy bỗng nhiên ngồi từ trên giường dậy, rón ra rón rén đi tới cạnh cửa, dán lỗ tai ở chỗ khe.
Anh nghe thật lâu.
Ngoài cửa không có truyền ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Coi như cái bóng đen kia cứ đột ngột biến mất như vậy.
Lẳng lặng nghe hơn mười phút hắn xác nhận bên ngoài đã triệt để không có âm thanh nữa, mới trở lại trên giường.
“Tiểu ca, bên ngoài là vật gì?”
Lưu Thừa Phong thấp giọng hỏi.
Ninh Thu Thủy lắc đầu:
“Không biết, nhưng khẳng định không phải người.”
“Nó bước đi căn bản không có tiếng.”
Vừa nghe lời này, trên trán của Lưu Thừa Phong lập tức rịn ra mồ hôi lạnh.
Không thể nào…
Trong biệt thự này…
Thật chẳng lẽ có đồ không sạch sẽ?
…
Trong phòng, quỷ dị tĩnh mịch.
Phối hợp luồng mùi khó ngửi nhỏ lượn lờ trong mũi, hai người chỉ cảm thấy toàn thân đều bốc hàn khí.
Tí tách ——
Một giọt dịch thể từ bên cạnh hai người nhỏ xuống, đập vào trên mặt đất.
Tiếng này vốn không lớn, nhưng ở trong phòng vắng vẻ không gì sánh được, lại bị phóng đại vô hạn.
.
.
Thậm chí Ninh Thu Thủy có thể cảm giác được, theo giọt dịch thể không biết là cái gì rơi xuống, Lưu Thừa Phong bên cạnh mạnh run một cái.
“Tiểu, tiểu ca.
.
.”
Giọng của Lưu Thừa Phong run, chậm rãi giơ tay lên, tựa hồ muốn chạm đến cái gì.
Ninh Thu Thủy hít sâu một hơi, nói:
“Không nên bật đèn.”
“Nếu như chú không muốn chết.”
Lưu Thừa Phong ngẩn ra.
“Vì.
.
.
Vì sao?”
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
“Tạm thời vẫn không thể nói.”
“.
.
.
Chú chỉ cần biết rằng, ở chỗ có gió, tốt nhất không nên bật đèn.”
“Nếu như đèn mở ra, vậy sẽ phải rời xa.”
Lưu Thừa Phong nghe xong, lúc này mới bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước Ninh Thu Thủy chỉ đi tới bên cửa sổ, cuối cùng cũng đóng chặt cửa sổ lại.