Sau khi ở bên cạnh thi thể kiểm tra một phen, Ninh Thu Thủy chợt nhớ tới cái gì, sắc mặt mạnh biến đổi, xoay người chạy ra phía ngoài cửa!
“Tiểu ca, làm sao vậy?”
Lưu Thừa Phong vừa thấy Ninh Thu Thủy chạy, đâu còn dám tiếp tục ở trong phòng nữa chứ?
Mọi người cũng đồng dạng không dám tiếp tục ở lầu một nữa, theo Ninh Thu Thủy một đường chạy tới tầng trệt, đi tới trù phòng.
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm bộ dụng cụ bàn ăn treo trên tường hồi lâu, mới lẩm bẩm nói:
“Thiếu một đôi…”
Bắc Đảo ở một bên cũng sớm đã bị dọa đến ngốc hỏi vội:
“Cái gì thiếu một đôi?”
Ninh Thu Thủy chậm rãi hộc ra mấy chữ:
“Ăn beefsteak cần dao nĩa.
”
Nghe nói như thế, sợ trước nhất là Lưu Thừa Phong.
Tối hôm qua tiếng kim loại va chạm trên hành lang bên ngoài phòng ông nghe thấy, đã cảm thấy đó là tiếng dao nĩa ma sát!
Lẽ nào…
Lưu Thừa Phong tựa hồ nghĩ đến chuyện đáng sợ gì, cả người run rẩy!
“Thiếu một đôi dao nĩa, có liên quan gì với thi thể phía trên sao?”
Bắc Đảo còn đang truy vấn.
Trong mọi người, đại bộ phận đều còn chưa rõ.
Ninh Thu Thủy chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm bọn họ, mỗi chữ mỗi câu nói ra để cho khắp cả người bọn họ phát lạnh:
“Vết thương trên thi thể Vương Vũ Ngưng… Chính là dao và nĩa ăn lưu lại!”
Thoại âm của anh rơi xuống, sắc mặt của mấy người trắng bệch.
“Ninh Thu Thủy, cậu, cậu nói cái gì?”
“Cậu xác định chứ?”
Ninh Thu Thủy chưa đáp Bắc Đảo, thì đã hỏi hai cô gái kia:
“Tối hôm qua, các cô có nghe được tiếng kêu cứu của Vương Vũ Ngưng hay không?”
Hai cô gái đều lắc đầu, đáy mắt sợ hãi.
“Không có, tối hôm qua chúng tôi quá mệt, đều ngủ rất nhanh…”
Lúc này, sắc mặt của Tiết Quy Trạch đột nhiên kỳ quái cắn răng nói:
“Tối… tối hôm qua tôi nghe được…”
“Nghe được cái gì?”
“… Chính là âm thanh kim loại ma sát với nhau, bây giờ suy nghĩ một chút, rất giống là dao nĩa!”
Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong nhìn nhau một mắt, nói với ông rằng:
“Chú đi nấu cháo trước.
”
“Thêm nhiều chút thịt.
”
“Tôi đi xem… bà cụ trên lầu.
”
Lưu Thừa Phong gật đầu.
“Tiểu ca, cậu cẩn thận nhiều!”
“Vậy chúng tôi thì sao?”
“Mấy người đi theo tôi.
”
Nghiêm Ấu Bình và Lưu Thừa Phong ở lại nhà bếp nấu cháo, mà Ninh Thu Thủy lại mang theo mấy người vội vã lên lầu, đi tới trong phòng của bà cụ liệt.
Mới vừa vào gian phòng, mọi người đã ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, trên bàn bên cạnh bà cụ liệt… Thình lình để bộ dao nĩa sáng loáng!
Chính là đôi mà nhà bếp bị mất kia!
Tựa hồ cảm thấy mọi người đến, bà cụ nằm ở trên giường, chậm rãi quay đầu, quay mọi người lộ ra một nụ cười hiền lành.
“A! !”
Nha Mạt sợ đến hét lên một tiếng, té chạy xuống lầu.
Một bên Bắc Đảo và Tiết Quy Trạch cũng tốt không được đi chỗ nào, sắc mặt của bọn họ cực kém, nếu không phải Ninh Thu Thủy ở bên cạnh ổn như sắt đá, phỏng chừng bọn họ cũng trốn theo Nha Mạt rồi!
Sau khi đã trải qua chuyện kinh khủng vừa rồi kia, Ninh Thu Thủy đối mặt với bà cụ trước mắt này, không chỉ không có sợ hãi, thậm chí… Còn chủ động đi vào!
“Chóa móa! Ninh Thu Thủy, cậu điên rồi? !”
Sắc mặt của Tiết Quy Trạch xấu xí.
Người sáng suốt một mắt đã có thể nhìn ra, bà cụ nằm ở trên giường kia chính là hung thủ gi ết chết Vương Vũ Ngưng!
Hơn nữa… rất có thể đối phương không phải người!
Ninh Thu Thủy không có phản ứng Tiết Quy Trạch, trực tiếp đi tới bên người bà cụ, cầm đôi dao nĩa kia lên tỉ mỉ quan sát.
Rất sạch sẽ.
Anh để dưới chóp mũi.
Không vị lại.
Ninh Thu Thủy nhướng mày.
Anh nhìn về phía bà cụ trên giường, như có điều suy nghĩ.
Ninh Thu Thủy cúi người ở bên tai bà cụ, nhẹ giọng nói:
“Bà cụ… Bình thường trong cái phòng này, chỉ có một mình bà sao?”
Bà cụ mấp máy môi.
“Thịt…”
“Thịt… Không…”
Tựa hồ tinh thần của bà có vấn đề gì, vẫn tái diễn.
Ninh Thu Thủy híp mắt.
Thịt không?
Thịt không cái gì?
Thịt không vị sao?
Anh tỉ mỉ nghe thật lâu, thủy chung không có nghe được bà cụ nói ra chữ thứ ba.
Lúc này, Lưu Thừa Phong bưng chén cháo lên đây.
“Dùng nước ngâm qua rồi, không nóng, có thể trực tiếp uống.
”
Không thể không nói, chén cháo kia quả thực rất thơm.
Hương vị thịt bò.
Còn có hành lá trang trí nữa.
Ninh Thu Thủy tự mình bưng đến bên mép của bà cụ, dùng cái thìa múc ra chút cháo thịt, đưa đến bên mép bà cụ.
Tất cả mọi người ở một bên khẩn trương nhìn, hô hấp đều chậm lại rất nhiều, tựa hồ sợ bà cụ bỗng nhiên mở miệng to như chậu máu, nuốt chửng Ninh Thu Thủy.
Bất quá, các loại cảnh tượng kinh khủng trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện.
Bà cụ an tĩnh ăn cháo.
Nhưng khi bà ăn được một cái gì đó, bỗng nhiên lông mi nhíu một cái, thập phần ghét bỏ phun ra.
Là một khối thịt bò.
Ngay sau đó, bà cụ bắt đầu tiếp tục phun, thẳng đến phun toàn bộ cháo thịt trong miệng ra hết, lúc này mới an tĩnh.
“Thịt… Thịt không…”
Bà lại bắt đầu tua lại hai chữ này.