Dịch: Kogi
Tôi luống cuống với hộp khăn giấy xé một phát toác cả hộp, khăn giấy rơi tung tóe khắp nơi. Tôi chộp bừa một nắm chùi mặt cho Lâm Dung, anh ta như bị đóng đinh tại chỗ, tôi lau khóe miệng anh ta trước, sau đó đến cằm, rồi xương quai xanh…
“Lâm Dung…tôi…” Giờ nói tôi không cố ý có kịp không?
Lâm Dung đứng dậy sờ mặt mình: “…Hơi dính, phòng vệ sinh ở đâu?”
Tôi vội đứng lên dẫn anh ta đi, nhưng mới bước một bước đã bị chiếc quần chưa kéo làm cho tí thì vấp ngã. Tôi lúng túng xách quần lên rồi chạy vào phòng vệ sinh mở sẵn vòi nước.
“Đây là sữa rửa mặt.” Tôi đưa cho Lâm Dung.
Dưới ánh đèn phòng vệ sinh, vết tinh dịch trên mặt anh ta trông càng rõ hơn.
“Đưa cốc đánh răng cho tôi.”
Tôi:?
Lâm Dung nhìn tôi: “Bắn vào miệng tôi rồi, tôi phải súc miệng.”
Mặt tôi đỏ bừng, vội lấy cốc đánh răng, ném bàn chải cắm bên trong đi, sau đó hứng một cốc nước đưa cho Lâm Dung.
Tôi định nói xin lỗi, nhưng biết nói gì bây giờ?
Xin lỗi vì đã bắn vào miệng anh?
Nghe như kiểu bạn bép bép một cô gái, xong việc lại nói: Xin lỗi, anh không cố ý đút vào vậy.
“Cậu muốn ở đây nhìn tôi rửa mặt à?” Lâm Dung quay sang nhìn tôi.
Tôi lại cuống cuồng lùi ra ngoài đóng cửa lại.
Sau khi về phòng khách, tôi nhìn ghế sô pha và bàn trà bừa bộn, vỗ mạnh hai cái lên má mình.
Tô Đống ơi là Tô Đống, đm mày có còn não không vậy? Bị t*ng trùng ăn hết rồi à!!
“Tinh tinh ~”
Màn hình điện thoại của Lâm Dung sáng lên, một lúc sau lại tối đen. Tôi nhặt khăn giấy lên ném vào thùng rác, trên bàn trà còn hai chai rượu uống dở, không biết từ lúc nào âm thanh trên lầu đã dừng lại.
Nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, tôi đứng bật dậy: “À này, điện thoại của anh có tin nhắn đó.”
Lâm Dung cầm điện thoại lên xem, nói: “Nhiễm Nhiễm về rồi.”
“À à.”
Lâm Dung mặc áo sau đó với tay xách ba lô: “Tôi sang bên kia đây.”
“Được được.” Tôi tiễn Lâm Dung ra cửa.
Trước khi ra ngoài Lâm Dung quay lại nhìn tôi hỏi: “Mai gặp nhau ở phòng tập gym?”
Tôi nhìn anh ta: “Hả? Phải, ok, được.”
Lâm Dung nhìn tôi cười như không cười, đột nhiên vươn tay kéo cánh tay tôi lôi lại gần, nói thầm vào tai tôi: “Có cơ hội thì thêm lần nữa chứ? Ngủ ngon.”
Tôi cảm thấy nửa trên mình tê rần, mãi đến khi cách vách truyền đến tiếng cửa mở tôi mới tỉnh táo lại, vội vàng đóng sập cửa.
Tôi dựa vào ván cửa thở dài một hơi, mẹ ơi con muốn nghỉ học.
Tôi nằm trên giường, mở điện thoại lên nhập một hàng chữ: Tôi bắn vào miệng tình địch rồi, làm sao giờ?
Mười phút sau, bên dưới đã có hơn mười bình luận.
aaa: Vl! Người anh em đỉnh của chóp!
Tiểu Thảo: Cách tốt nhất để trả thù tình địch đây rồi…
gfdsa: Xin bí kíp.
Thiên thượng nhân gian: Rốt cuộc giữa cậu và tình địch đã xảy ra chuyện gì?
Sóc lọ: Được thể húp anh ta luôn.
Bão táp: Đồng ý với lầu trên, đằng nào cũng bắn vào miệng rồi, chi bằng húp luôn.
Bành tổng: Tình địch đẹp trai không? Chịch khỏe không?
…
Tôi thoát khỏi trang web, cơ bản toàn là một đám hóng hớt. Nhưng mà tự nhiên nhớ đến Lâm Dung, ừ thì cũng đẹp trai đấy, sóc lọ cũng giỏi nữa, cảm giác rất là…
Dưới lầu truyền đến tiếng trẻ con khóc, tôi giật mình. Tô Đống, mày đang nghĩ gì thế hả? Tỉnh táo lại đi, mày sắp thành biến thái rồi!
Tôi úp mặt vào gối, buồn bực kéo chăn lên che kín đầu…
Hôm sau là thứ bảy, tôi mơ màng mở mắt vào phòng vệ sinh xả nước, đang định đánh răng thì phát hiện ra chỉ còn một chiếc cốc không.
À phải rồi, bàn chải bị tôi vứt đi rồi.
Tôi lấy một chiếc bàn chải mới từ trong tủ ra, vừa đánh răng vừa nghĩ lại chuyện hôm qua. Trong đầu cứ quanh quẩn hình ảnh sườn mặt Lâm Dung ở trong nhà vệ sinh, khuôn mặt anh ta hứng trọn khoảnh khắc tôi lên đỉnh, khuôn mặt khi thì thầm vào tai tôi, và khuôn mặt mỉm cười trước khi đóng cửa.
Tôi lắc mạnh đầu ép mình không nghĩ nữa.
Sắc dục che mờ lý trí, sắc dục che mờ lý trí, sắc dục che mờ lý trí…
Ủa? Không đúng! Lâm Dung là đàn ông mà, sắc dục che mờ lý trí là sao, nam thì làm sao gọi là “sắc” được?
Tôi dùng lý do Lâm Dung quá đẹp làm tôi nhầm anh ta thành con gái và bản thân lâu rồi không thẩm du để thuyết phục bản thân, sau đó rửa mặt đi ra ngoài.
Từ sáng đến giờ tim tôi cứ như bị cái gì níu lấy, bất an vô cùng, nhất là khi nghĩ đến chuyện tan học đến phòng tập gym sẽ gặp Lâm Dung là cảm thấy toàn thân khó chịu.
Tan học, tôi vẫn dựa vào ghế suy nghĩ miên man. Hình như Vương Nghị phát hiện ra tôi không ổn nên hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhìn Vương Nghị, có chút ngượng ngùng hỏi: “Nghị Nghị, ông đã bao giờ thử thẩm du cho nhau chưa?”
Vương Nghị nhìn tôi khoảng năm giây, tôi thấy yết hầu của cậu ta trượt lên trượt xuống.
“Ông hỏi chuyện này làm gì?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cậu ta, đột nhiên tôi cũng thấy căng thẳng theo.
“Không có gì, tôi muốn biết nó là cảm giác gì thôi.” Tôi vô thức giấu giếm.
Vương Nghị lắc lắc đầu: “Tôi chưa thử bao giờ.”
“À.” Cũng phải, Vương Nghị hướng nội như thế, chắc hẳn sẽ không làm chuyện đó cùng người khác đâu.
“Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi chút thôi.”
Vương Nghị gật đầu, đột nhiên nắm cổ tay tôi nói: “Ông cũng đừng thử đấy biết chưa?”
Tôi gật đầu qua quýt, lòng thầm nghĩ: Nghị Nghị ơi, ông nói muộn rồi, tôi thử mất tiêu rồi.
Còn rất thoải mái nữa…
Chỉ là hơi kỳ lạ, tôi cũng không biết làm thể nào để xua tan cảm giác kỳ lạ này nữa. Hồi học cấp hai, vài đứa bạn chơi thoáng cũng từng thử không dưới một, hai lần, nhưng sau đó thấy bọn nó vẫn chơi với nhau bình thường mà, có phải vì tôi mới thử lần đầu nên chưa quen không nhỉ.
Tôi nằm bò ra bàn, tự nhiên liếc mắt nhìn khóa quần. Tiểu Tô Đống á, vậy cũng miễn cưỡng coi như thực hiện được nguyện vọng rồi…
Tôi khoác ba lô cúi đầu chậm chạp bước đi, lần đầu tiên cảm thấy quãng đường từ trường đến phòng tập gym ngắn đến vậy.
Tôi lề mề đi vào, thầm hy vọng rằng hôm nay Lâm Dung không đến, tiếc là từ xa tôi đã thấy anh ta đang tập chân giữa một đống dụng cụ rồi, bên cạnh còn có một tên nhóc đang cầm bình nước.
Tên nhóc đó môi hồng răng trắng, trên đầu đeo một chiếc băng đô rất thời thượng, từ đầu đến chân diện đồ Adidas.
Lâm Dung đứng dậy đi sang bên cạnh, thằng bé đuổi theo, hai người đang đi về phía tôi. Thấy vậy tôi vội ra vẻ vừa mới đến, nhấc bước đi về phía trước.
“Tô Đống.”
Tôi ngoảnh sang nhìn, ép mình nặn ra một nụ cười chào hỏi.
Lâm Dung đi đến trước mặt tôi thì dừng lại: “Sao muộn thế này mới đến.”
Tôi vờ như không có chuyện gì, nói dối: “Thầy giáo dạy quá giờ.”
“Lại đây.” Lâm Dung đi lướt qua tôi, để lại tôi và tên nhóc kia đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.
“Ui ~” Thằng bé che ngực nhìn theo bóng lưng Lâm Dung: “Menly quá, mình chảy nước rồi.”
Tôi:?…!
Nói xong nó nhìn tôi bằng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa căm hận, sau đó ôm ngực chạy đi. Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, hoặc là cách thế giới này mở ra có vấn đề rồi cũng nên.
Tôi đi theo sau nó, phát hiện ra eo của thằng bé này trông còn thon hơn cả con gái, lúc đi còn ưỡn à ưỡn ẹo.
Đến khu vực dụng cụ tập, thằng bé đó ngoan ngoãn đứng cạnh Lâm Dung như con chó con, thực ra tôi rất biết ơn vì có nó ở đây, chứ mà nếu chỉ có tôi và anh ta thì tôi thực sự rất ngượng, không biết phải nói gì nữa.
Chỉ là dạo này mọi chuyện xảy ra không như ý muốn lắm, Lâm Dung xách cổ áo nó kéo ra hành lang, không biết anh ta nói gì với nó, nó tội nghiệp nhìn Lâm Dung, đi một bước ngoảnh lại nhìn ba lần nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Lâm Dung ngồi trên máy tập, hai chân duỗi thẳng, tay phải nâng dụng cụ, nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi đứng im tại chỗ, bỗng nhiên không biết nên để tay ở đâu.
Lâm Dung vẫn nhìn tôi chằm chằm còn tôi tôi thì không biết nhìn đi đâu cả, Tô Đống ơi, mày có còn là đàn ông không hả? Tôi thầm tự kích mình trong lòng, ngẩng mặt lên nhìn lại anh ta.
“Thế là…hôm nay tập ở đây à?”
Lâm Dung lấy điện thoại ra rồi giẫm giẫm nền đất bên cạnh, nói: “Ngồi xuống đây, tôi có chuyện hỏi cậu.”
Tôi đi tới ngồi xuống chỗ anh ta vừa chỉ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khóe miệng nhếch lên ấy.
“Cậu đã đọc bài viết tài khoản chính thức của trường vừa đăng chưa?”
“Hả?” Lúc nhận điện thoại di động tôi vô tình chạm vào ngón tay anh ta, tim tôi đập nhanh mấy nhịp.
Đây là tài khoản chính thức của trường, tôi cũng theo dõi nhưng chưa bấm vào xem bao giờ, đây là bài viết mới nhất trường vừa đăng, tôi bắt đầu đọc nội dung trong đó: “Gần đây, thầy Vương của Viện Thiết kế phàn nàn với chúng tôi về việc ảnh chụp người nổi tiếng của viện đối diện văn phòng thầy liên tục bị trộm, đây đã là lần thứ 23 trong năm nay rồi…”
Cảm giác không lành nổi lên trong lòng tôi, quả nhiên dưới đoạn văn kèm theo một bức ảnh mà camera ghi lại được, góc phải còn đề rõ thời gian. Trong ảnh là một người tóc ngắn đang cầm tấm ảnh trong tay tập trung nhìn.
Đoạn cuối bài viết kết thúc bằng một câu đùa: Trường ta ủng hộ các bạn học sinh bày tỏ tình yêu, nhưng xin đừng lấy phá hoại của công làm cái giá phải trả, chúng tôi có camera theo dõi đó…
Não tôi nổ cái bùm, thằng ngốc trong ảnh không phải tôi thì còn là ai. Chẳng qua vì lấy góc nghiêng cộng thêm ánh sáng không tốt nên nhìn không rõ mặt thôi.
Tôi trả điện thoại cho Lâm Dung, nói: “Thời buổi này đúng là loại người gì cũng có, ha ha…”
Lâm Dung nhận điện thoại di động chạm mấy cái rồi lại đưa cho tôi. Tôi nhìn thử, là ảnh mấy hôm trước tôi đăng lên Khoảnh Khắc, tấm tôi nhìn vào gương tự sướng, quần áo trong ảnh giống y hệt hình camera ghi lại.
Lúc này dòng caption bên trên như kim đâm vào mặt tôi.
Cố lên, dũng cảm hơn chút nữa.
Dũng cảm cái dcm…
Lúc này nụ cười của tôi còn khô hơn cả sa mạc Sahara.
“A ha, bộ quần áo này…trùng hợp ghê.”
Lâm Dung nhìn tôi nói: “Cậu không phải thanh minh nữa, tôi không kỳ thị cậu.”
Đùa gì vậy? Tôi hơi khó hiểu rồi đó.
“Lâm Dung, anh đừng hiểu lầm, chuyện đó… Trời ạ, đó đúng là tôi, nhưng không phải tôi muốn trộm…”
Lâm Dung nhìn tôi bằng vẻ mặt “cậu cứ nói dối tiếp đi, tôi nghe”.
“Tôi chỉ muốn lấy ra xem thôi, anh có biết không, bên trên, trên ảnh có viết chữ, không tin anh thử đi xem xem, viết là Lâm Dung em rất thích anh.”
Biểu cảm của Lâm Dung bỗng nhiên cứng ngắc.
Tôi cuống quýt giải thích: “Ý tôi là tôi nhìn thấy, nhưng không phải tôi viết đâu. Anh đừng hiểu lầm, trước khi tôi lấy xuống đã có rồi, vì muốn đọc xem trên ảnh viết gì nên mới lấy xuống, dòng chữ đó với màu nền đều là màu đen, không lấy xuống không nhìn rõ, tôi cũng không biết ở đó có camera, nếu không chắc chắn tôi sẽ không đi xem, không phải tôi sợ camera, tôi không sợ bị quay được, tôi…”
Đầu óc tôi rối tung hết cả lên, càng nói càng loạn, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi xem thử thì thấy là shipper gọi đến, tôi vội vàng nghe máy như là được ai cứu mạng.
Đầu dây bên kia nói: “Chào bạn, bưu kiện của bạn đến rồi.”
Tôi buồn bực: “Bưu kiện gì?”
Lâm Dung giật điện thoại của tôi, nói: “Chào anh, anh ship hàng cho những người khác trong tiểu khu trước đi, khoảng mười phút nữa chúng tôi về sẽ gọi lại cho anh sau, cảm ơn.”
Sau khi cúp máy, Lâm Dung kéo cổ tay tôi đi ra ngoài: “Không tập nữa, về nhà.”