Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 17



Bùi Trường Hoài thấy hắn lại sắp giở trò, lại nhớ tới chuyện lúc trưa, bấy giờ càng thêm phẫn nộ.

Từ khi phụ thân và huynh trưởng qua đời, Hầu phủ trên dưới chỉ còn mẹ góa con côi, toàn bộ cơ nghiệp đều do Bùi Trường Hoài nắm giữ, mọi chuyện lớn nhỏ đều do một mình y xử lý, trách nhiệm nặng nề trên vai. Y không dám buông lỏng thời khắc nào, cho nên mấy năm nay y vẫn giữ một thân trong sạch, thanh tâm quả dục, không làm ra bất kỳ chuyện hoang đường nào.

Mà nay, chẳng ngờ chỉ trong một chốc hồ đồ, lại chọc phải tên Triệu Quân bám riết không buông này, sự tình lại dễ dàng chệch khỏi quỹ đạo.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi xem, giống như sắp lăng trì ta đến nơi đấy.” Tay phải Triệu Quân đỡ dưới cổ Trường Hoài, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi y: “Trường Hoài…”

Bùi Trường Hoài như ngừng thở.

Triệu Quân thấy y không phản kháng nữa, tiếp tục hôn. Lần này không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng như lần trước mà bắt đầu cuồng nhiệt nồng

nàn, hơi men mạnh mẽ lấn đất chiếm thành, đầu lưỡi duỗi ra liếm khóe môi y, cuốn lấy lưỡi y.

Bùi Trường Hoài không kịp hít thở, đưa tay đẩy hắn ra. Triệu Quân rời khỏi môi y, ánh mắt hừng hực như lửa.

Bùi Trường Hoài giọng như vỡ ra: “Ngươi tới đòi phần thưởng, Bản hầu đã thưởng rồi, đừng được một phân lại muốn tiến thêm một thước.”

Triệu Quân đáp: “Đòi phần thưởng lúc nào mà chẳng được? Đêm nay ta đến hẹn riêng Hầu gia, dĩ nhiên không chỉ là vì việc này!”

Bùi Trường Hoài tức giận mắng: “Tên vô lại, ai hẹn riêng với người?”

Triệu Quân cười: “Ôi, hóa ra Hầu gia cũng biết mắng người. Xem ra Chính Tắc Hầu cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần cũng chẳng khác loại xuất thân từ tỉnh lẻ như ta là mấy.”

Bùi Trường Hoài tức đỏ cả mặt: “Cút đi!”

“Tiểu Hầu gia nếu thật sự hận ta mạo phạm, có thể giết ta ngay lập tức, kiếm của ngươi ở ngay đây.” Hắn cầm tay Bùi Trường Hoài, đặt kiếm vào tay y: “Chỉ cần ngươi đủ tàn nhẫn.”

Bùi Trường Hoài bị Triệu Quân khích tướng, lập tức rút kiếm đặt trên vai hắn, chỉ cần trở tay là cắt ngang vùng da yếu ớt bên cổ.

Triệu Quân vẻ mặt bình thản, làm ra bộ dáng tùy người xử trí, ánh mắt thong dong nhìn Bùi Trường Hoài tựa như biết chắc y sẽ không xuống tay.

Quả nhiên, Bùi Trường Hoài thu kiếm về: “Giết ngươi chỉ làm bẩn lều của ta.”

Triệu Quân hừ một tiếng, cười nói: “Hầu gia nếu không nỡ thì cứ nói ra. Nếu ngay lúc đầu ngươi xin tha, ngoan ngoãn nghe lời, bản Đô thống đã không ức hiếp ngươi rồi.”

Đôi mắt của Bùi Trường Hoài sáng như Hắc diệu thạch, bình thường lãnh tĩnh hơn người, giờ phút này bị Triệu Quân chọc tức, đáy mắt như bừng lửa sáng rực.

Y nổi giận đùng đùng: “Ai ngoan ngoãn nghe lời?” “Sớm muộn cũng sẽ tới ngày đó.”

Triệu Quân lại đến gần, hôn y, tay tháo đai buộc trên eo, chuông ngọc trên hông y đung đưa, phát ra âm thanh giòn tan, bị Triệu Quân tháo ra

ném sang một bên.

Bàn tay Triệu Quân có hơi lạnh lẽo, đưa vào quần Trường Hoài nắm lấy d/ương v/ật đã nửa cứng, bật cười: “Mới hôn một lát mà ngươi đã thế này. Bùi Dục, ngươi cũng khẩu thị tâm phi lắm.”

Âm cuối của hắn trầm trầm, động tác càng thô bạo, vén áo Bùi Trường Hoài, vòng tay ra đỡ lấy lưng y.

Hai người giao hoan chẳng được mấy lần, nhưng Triệu Quân ôm lòng muốn bắt nạt y, tự nhiên biết làm thế nào để Bùi Trường Hoài chìm đắm trong dục vọng. Lúc đầu hậu đình y khô khốc đóng chặt, bị Triệu Quân khai phá, dần trở nên mềm mại ẩm ướt.

Sườn mặt như ngọc của y nhuộm lên một tầng hồng, nhìn Triệu Quân, lại như nhìn một người khác.

Đã biết đây là chuyện hết sức hoang đường, lại không kìm được ý nghĩ, Tùng Tuyển không còn nữa, tìm một người giống như vậy ở cùng mình cũng tốt.

Y nhắm mắt, buông nhẹ hô hấp.

Sau buổi trưa, Triệu Quân đốt lửa trên người Bùi Trường Hoài, cũng mang ngọn lửa hừng hực trong lục phủ ngũ tạng. Nếu không phải đã phát t/iếttrên đại hội tỉ võ e là bây giờ cũng không thể bình tĩnh.

Đến lúc này, hắn cũng không còn nhiều kiên nhẫn, sau khi chuẩn bị khuếch trương xong liền cởi võ bào, nắm lấy eo Bùi Trường Hoài, đưa d/ương v/ật đi vào hơn nửa.

Nơi đây vốn tĩnh mịch, có thể nghe rõ tiếng huyên náo bên ngoài. Người hầu bên cạnh Bùi Trường Hoài đều đã đi uống rượu. Bên ngoài lều của Nguyên soái chỉ có binh sĩ đi tuần chốc chốc lại đi ngang qua.

Bùi Trường Hoài lo lắng bị người khác phát hiện, không dám lên tiếng, eo cũng căng lên. Triệu Quân không trơn tru tiến vào được, cách lớp áo mỏng nhéo ngực y, hơi thở đã hơi gấp gáp: “Thả lỏng nào, nếu không sẽ đau đấy.”

Đau cũng không đau mấy, chỉ là cảm giác vật thể đi vào cơ thể quá mức kỳ lạ, Bùi Trường Hoài có chút không kịp thích ứng, vầng trán đã ướt mồ hôi.

Khó khăn lắm mới cắm vào toàn bộ, lưng Triệu Quân cũng thấm mồ hôi. Bùi Trường Hoài bên ngoài cao ngạo lạnh lùng, bên trong lại ẩm ướt mềm mại, liều mạng ôm chặt như muốn câu hồn đoạt phách Triệu Quân.

Hắn cuối người, nắm lấy eo Bùi Trường Hoài, đưa đẩy lúc sâu lúc nông, không theo một quy luật nào, lúc thì khó chịu, lúc thì sung sướng, giày vò Bùi Trường Hoài đến nỗi không phân rõ là tỉnh hay mơ.

D/ương v/ật rút ra một nửa lại mạnh mẽ đâm vào tận gốc, cảm giác tê dại triệt để xâm chiếm toàn thân, Bùi Trường Hoài không nhịn được, kêu thành tiếng.

Bị âm thanh của chính mình làm cho hoảng hốt, Bùi Trường Hoài lập tức nghiêng đầu, không nhìn Triệu Quân nữa, tay ôm miệng, nhắm chặt mắt, thân thể vẫn còn chìm trong dư hoan nhẹ nhàng run rẩy.

Triệu Quân nhớ tới có một tên binh sĩ kể với hắn rằng, Bùi Trường Hoài lúc nhỏ là quỷ khóc nhè, dĩ nhiên là lớn lên trong sự yêu thương, bảo bọc, thế nên mới không sợ để lộ ra chỗ yếu ớt của mình.

Nhưng bây giờ lại học được cách chịu đựng rồi.

Triệu Quân hôn lên trán y: “Tiểu Hầu gia, chịu đựng có khổ sở lắm không?”

Mặt Bùi Trường Hoài đã đỏ hồng, ngập ngừng nói: “Ngươi, ngươi nhanh lên…”

“Gấp gáp gì chứ?”

Triệu Quân thong thả kéo giảm cử động, nhìn thấy chuông ngọc bị hắn ném sang bên cạnh mới nhặt lên quấn quanh cổ chân Bùi Trường Hoài.

Triệu Quân hỏi: “Thứ đồ chơi này từ đâu mà có? Thứ này mang bên người không được may mắn đâu.”

Chuông ngọc có tác dụng chiêu hồn, thập phần tà môn, có điều Triệu Quân cũng không tin mấy chuyện quỷ thần này, chủ yếu là vì Bùi Trường Hoài nắm giữ Vũ Lăng quân, lại mang Hầu tước, chức cao quyền lớn, người đố kỵ thù hận y không ít, mang chuông ngọc bên người lúc đi lại sẽ phát ra âm thanh, dễ dàng bị kẻ thù phát hiện.

Bùi Trường Hoài đáp lời trong tiếng thở đứt quãng: “Người khác tặng.” Triệu Quân nhướng mài: “Ai?”

Hắn dùng lực húc vào, chuông quấn trên cổ chân vang lên âm thanh, tính khí nóng hổi tựa như muốn xé y thành hai nửa. Bùi Trường Hoài khó chịu cựa mình, theo bản năng muốn trốn, bị Triệu Quân giữ chặt.

“Cẩm Lân tặng sao?” Triệu Quân vén tóc mai xõa trên trán y, nhìn rõ khuôn mặt y: “Hay là ca ca đệ đệ nào khác? Ai lại tặng mấy thứ đồ trẻ

con này chứ.”

Bùi Trường Hoài trừng hắn: “Nói bậy gì đấy?” “Thế là ai?”

Ngữ điệu của hắn bình ổn, không nhiễm một tia tình dục, tay lại nắm cổ chân Bùi Trường Hoài gác trên vai, đâm vào càng sâu, chầm chậm ma sát.

Chuông ngọc treo trên cổ chân leng keng không ngừng theo từng cử động, lúc nhỏ nhẹ, lúc rộn ràng.

Âm thanh va chạm giữa xác thịt, tiếng nước dính nhớp nơi giao h/ợp cùng tiếng chuông, vừa d/âm mị vừa hoang đường.

Bùi Trường Hoài nằm trên sập, hai chân mở rộng, giữa lúc ý loạn tình mê tiếng chuông càng rõ ràng hơn hết.

Triệu Quân thấy hai mắt y đục dần, dừng động tác, truy vấn: “Ta hỏi ngươi đấy, sao không đáp lời?”

Bùi Trường Hoài thấy y cố tình giảm tốc độ, ngay lúc quan trọng lại muốn dằn vặt người, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên, giơ tay câu cổ hắn, rướn người hôn lên.

Y không giỏi việc hôn, theo bản năng liếm môi dưới Triệu Quân, lúc bất cẩn răng của hai người còn va chạm. Có điều Chính Tắc Hầu bản tính cao ngạo, lúc bực dọc rồi đến hôn nhau cũng giống như dã thú.

Thân dưới Bùi Trường Hoài tiếp nhận từng đợt ma sát, tuy rằng không đến nỗi đê mê sung sướng, nhưng lại dấy lên một trận cồn cào khôn nguôi.

Tim Triệu Quân nhảy lên một nhịp, hồn phách gần như bay mất, việc truy hỏi cũng quẳng ra sau đầu, ôm lấy Bùi Trường Hoài, mạnh mẽ ra vào, đến nỗi hơi thở y gần như vỡ vụn.

Chiếc chuông trên cổ chân càng dồn dập, leng keng leng keng, âm thanh trùng trùng điệp điệp.

Cả hai bên cũng chịu đủ dằn vặt, trán Triệu Quân cũng ướt mồ hôi, vật dưới hạ thân bị hậu huyệt Bùi Trường Hoài cắn chặt, lòng hắn cũng mềm nhũn, nhìn thấy đuôi mắt y phiếm hồng, qua nhiều lần va chạm, cả hai gần như đồng thời phát tiết.

Bùi Trường Hoài thở gấp, trên mặt, trên cổ toàn là mồ hôi, dư âm của giao hoan khiến y run rẩy, vừa cử động thân thể, t/inh d/ịch liền chảy ra.

Triệu Quân biết y chán ghét cảm giác dính nhớp, lấy khăn vải lau người cho y, mới cởi hết y phục còn trên người, bế y lên giường.

Cả hai người đều trầm mặc, chỉ nghe được tiếng củi cháy lách tách trong lò.

Triệu Quân nằm đối diện lưng Bùi Trường Hoài, ôm lấy y. Bùi Trường Hoài có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng của người kia. Chẳng được bao lâu, bàn tay của Triệu Quân lại không chịu yên phận, sờ mó eo y.

Bùi Trường Hoài sợ nhột, ngăn tay hắn lại: “Ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Giọng nói có chút khàn.

“Rốt cuộc là ai tặng ngươi?” Chẳng ngờ Triệu Quân lại cố chấp hỏi chuyện này.

Bùi Trường Hoài vùng người khỏi vòng tay Triệu Quân, nhắm mắt lại không muốn để ý tới hắn nữa. Triệu Quân lại nhích đến gần, tay đặt trên huyệt cười trên eo y.

“Là kẻ nào?”

Bùi Trường Hoài tức giận ngồi dậy chuẩn bị đá hắn xuống giường: “Triệu Quân!”

Triệu Quân vẫn chăm chú nhìn y, nhất định phải có được đáp án.

Hắn nhìn thấy áo lót của Bùi Trường Hoài trượt khỏi vai, sợ y lạnh liền giơ tay chỉnh lí giúp y.

Bùi Trường Hoài cũng không biết làm sao, trùm chăn nằm xuống, xoay lưng về phía Triệu Quân, chẳng đợi hắn lại nhích tới, không kiên nhẫn đáp: “Là Nguyên Thiệu tặng.”

Triệu Quân tháo chiếc chuông khỏi cổ chân y, đung đưa giữa không trung: “Gọi cũng thân thiết quá nhỉ, lại là kẻ nào nữa?”

Bùi Trường Hoài: “Cháu trai ta.” Triệu Quân không nói nữa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.