Rẽ Ngang Gió Tuyết - Khí Ngô Câu

Chương 26



Lan Thương Uyển là chỗ tìm vui, đương nhiên không thể thiếu một số đồ vật để trợ hứng như: lục lạc, sừng đeo, ngân đế cùng một số loại d/âm cụ thường thấy ở bên ngoài, ngoài ra còn có đấu xuân, hàm hương, yên chi, dầu bôi trơn; ở phía đông còn có một biệt viện chuyên dùng để tầm hoan.

Có một số quan viên lại thích sử dụng roi, thích nghe tiếng kêu rên, cùng nhìn ngắm thân thể trắng mịn bị chà đạp đến khi toàn thân thương tích.

Nhưng số kỹ nữ, nam kỹ có thể chịu đau lại không nhiều, vì vậy mới có người nghiên cứu ra một loại thuốc, tên là “Vong sinh tán”.

Chỉ cần thêm một ít thuốc này vào hương liệu, người ngửi vào gặp đau đớn ra sao cũng sẽ biến thành khoái cảm dâng trào.

Bùi Trường Hoài tuy không phải là loại công tử phong lưu, nhưng giao du với công tử bột Từ Thế Xương kia đã lâu, nên ít nhiều cũng có nghe qua.

Không ngờ tới có ngày Tạ Tri Quân lại dùng thuốc này lên người y.

Y cố phản kháng, nhưng vô dụng, Tạ Tri Quân đã quá quen với những chiêu thức của y, mỗi lần ra đòn đều bị hắn hóa giải.

Bùi Trường Hoài vô lực, bị Tạ Tri Quân đè xuống đất.

Làn hơi nước từ suối nước nóng bốc lên nghi ngút, ngay cả mặt đất cũng ướt nhẹp. Sương thấm ướt áo lót của y, làm cho lưng Bùi Trường Hoài lạnh lẽo.

Tạ Tri Quân sờ loạn khắp người y, vừa há miệng gặm cắn cổ y, động tác của hắn không có tình yêu, chỉ có căm hận cùng phát tiết.

Những nơi bị hắn đụng vào nổi lên từng đợt khoái cảm, nhưng loại khoái cảm này chỉ làm Bùi Trường Hoài cảm thấy buồn nôn.

Tạ Trị Quân chạm đến bụng dưới y, cách quần áo có thể cảm nhận được vật kia đang cứng lên nóng hổi, mắt phượng của hắn nheo lại, nói: “Trường Hoài, ngươi vẫn còn cần ta.”

Bùi Trường Hoài khó khăn thở gấp, nhưng lời nói của y lại lạnh lẽo vô cùng: “Dưới loại thủ đoạn này, bất kỳ là ai thì cũng giống vậy thôi.”

Sắc mặt Tạ Tri Quân thay đổi, nhưng lập tức biến mất, cười lạnh nói: “Ngươi muốn ai tới? Ta tìm đến cho tiểu Hầu gia hai người, chịu không?”

Nói xong, hắn phân phó người đứng bên ngoài, bọn họ nghe mệnh lệnh lập tức đi tìm người.

Bùi Trường Hoài thấy hắn làm thật, lạnh giọng nói rằng: “Ngươi dám.” “Có gì không dám?”

Vừa mới lăn lộn xong, quần áo của Tạ Tri Quân cũng đã mở rộng, hắn tiện tay kéo mở thắt lưng, để trần thân trên.

Thân hình của Tạ Tri Quân không giống thân hình của những con cháu thế gia quen sống trong nhung lụa, từng thớ cơ rắn chắc, cân xứng là kết quả của việc tập võ nhiều năm và nghiêm khắc với bản thân.

Có thể thấy những năm nay ở Thanh Vân Đạo quán, hắn chưa từng lười biếng ngày nào.

Bùi Trường Hoài liếc mắt nhìn thấy trên ngực trái hắn có một vết sẹo do kiếm làm bị thương, vết thương tuy không dài nhưng có vẻ khá sâu.

Đại nạn không ch/ết, ắt có phúc báo.

Bùi Trường Hoài không biết hắn gặp chuyện nguy hiểm như vậy lúc nào. Nếu như lúc trước, y có lẽ sẽ hỏi han hắn vài câu, nhưng đáng tiếc, bây giờ đã khác.

Phát hiện đôi mắt của Bùi Trường Hoài nhìn chăm chú vào vết sẹo trên ngực mình, Tạ Tri Quân cúi đầu sờ lên, cười hỏi: “ Ngươi muốn biết vết thương này từ đâu mà ra không?”

“Không có hứng thú.”

Bùi Trường Hoài nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, tâm trạng càng lo lắng, âm thầm dùng lực, lại phát hiện tay chân dần mất đi cảm giác.

Tác dụng của Vong sinh tán vừa nhanh vừa mạnh, cơ thể y như bị thiêu đốt, cả người vừa nóng bức vừa ngứa ngáy.

Tạ Tri Quân nắm lấy cánh tay y, cao giọng: “Bùi Trường Hoài, ngươi không quan tâm thật sao?”

Hô hấp của Tạ Tri Quân kề cận, giống như lông vũ quét lên vành tai y, tim của Bùi Trường Hoài đập mạnh, sau lưng y ướt đẫm mồ hôi. Y nuốt nước bọt, âm thầm cắn chặt đầu lưỡi, dùng đau đớn ép cho bản thân tỉnh táo.

Y nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Bùi Trường Hoài đang suy nghĩ biện pháp đối phó, không phát hiện ra Tạ Tri có vấn đề, cũng không phát hiện biểu cảm của hắn thay đổi.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, rõ ràng đã thật sự tức giận. Đúng lúc này, ngoài cửa có người cầu kiến.

Hai người này đều là người hầu của Thương Lan Uyển chuyên phục vụ quý tộc, mặc áo choàng trắng sạch sẽ, tay chân mảnh khảnh, thân hình cao gầy, dung mạo thanh tú.

Họ bước vào phòng, đứng bên ngoài bức bình phong, cúi đầu đợi lệnh. Tạ Tri Quân nheo mắt, chọn một tên bước vào.

Cơ thể của Bùi Trường Hoài bị nhấc bổng lên, Tạ Tri Quân bế y đặt lên sập. Tạ Tri Quân vuốt ve gò má y, ra lệnh: “Ngươi tới hầu hạ Chính Tắc Hầu.”

Sau đó, hắn đứng dậy, rời khỏi, để cho nam kỹ kia bước tới.

Mặt Bùi Trường Hoài biến sắc, mắng: “Tạ Tri Quân! Đồ khốn kiếp! Ngươi làm gì vậy!”

Nam kỹ kia thấy Chính Tắc Hầu không muốn, cũng không dám chạm vào y, chỉ có thể quỳ xuống, dập đầu nói: “Nô, nô tài không dám.”

Tạ Tri Quân cười lạnh, rút một con dao găm sắc lạnh ra khỏi giày, chậm rãi vuốt ve lưỡi dao, nói:” Không dám, ta sẽ giết ngươi. “

Nam kỹ nghe vậy, cả người run lên, nhìn Tạ Tri Quân, rồi nhìn Bùi Trường Hoài đã xụi lơ trên sập.

Nghe nói Chính Tắc Hầu nhân hậu thương người, nếu biết rằng mình cũng bị ép buộc có lẽ cũng sẽ không trách tội; nhưng Tiêu Vương Thế tử thì lại khác, ai cũng biết người này tính tình tàn ác, làm trái ý hắn không thoát khỏi mất mạng.

Nam kỹ quyết tâm, từ từ bò đến bên cạnh Bùi Trường Hoài, ôm y vào lòng, cứng đờ hôn lên má Bùi Trường Hoài.

Hắn có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt và đôi mày cau có của Bùi Trường Hoài, biết đang mạo phạm y, nhưng những đụng chạm này lại làm hắn cảm thấy vui sướng lạ thường.

Bởi vì không phải ai cũng có thể có cơ hội tiếp cận Chính Tắc Hầu ở khoảng cách gần như thế.

Người ở trong kinh ai cũng biết Tiểu Hầu gia nho nhã tuấn tú, cao quý như bạch ngọc. Y không ham mê dục vọng, cũng không có tật xấu, thậm chí đến tỳ nữ còn không có, biết bao nhiêu người muốn bỏ lên giường y mà không có cơ hội.

Bây giờ một người như thần tiên như vậy đang ở ngay trước mặt hắn, trong vòng tay của hắn …

Dường như có gì đó làm loạn trong lồng ngực, khiến hắn choáng váng đến không còn nghĩ được gì nữa.

Hắn si mê nhắm mắt, hôn loạn lên thân thể Bùi Trường Hoài, vừa hôn vừa nói: “Nô tài sẽ hết sức phục vụ Hầu gia.”

Mỗi đụng chạm đều làm cho Bùi Trường Hoài run rẩy.

Tạ Tri Quân khoanh tay đứng một bên, im lặng nhìn nam kỹ tự ý ôm y, hôn y nhưng Bùi Trường Hoài cảm thấy Tạ Tri Quân mới thực sự là người đang xâm phạm mình.

Đôi mắt Tạ Tri Quân lạnh như rắn độc, lớp vảy trơn trượt trên người hắn khiến y run lên.

Chịu sự sỉ nhục quá lớn khiến dạ dày Bùi Trường Hoài co thắt dữ dội. Y không ngờ Tạ Tri Quân sẽ tàn nhẫn được đến mức độ này?

Cho dù Bùi Trường Hoài ghét Tạ Tri Quân thế nào, thì suy cho cùng họ cũng từng có khoảng thời gian rất thân thiết.

Họ từng là bạn bè, sau đó xa cách vì tính tình không hợp, nhưng cũng không đến mức có thâm thù đại hận.

Tạ Tri Quân bị giam giữ ở Thanh Vân Đạo quán mười năm, Bùi Trường Hoài cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, hẳn là vì thế nên Tạ Tri Quân oán giận y, sau khi trở về kinh thành, hắn đã bắt giữ Bùi Nguyên Mậu khiêu khích Hầu phủ; hôm nay ở Lan Thương Uyển, Tạ Tri Quân lại tính kế vũ nhục y.

Bùi Trường Hoài nhận ra, kẻ này thật sự quá điên cuồng…

Tạ Tri Quân đứng cạnh bức bình phong, nghịch con dao găm trên tay, không chớp mắt nhìn y bị lăng nhục. Hắn ta có vẻ đang cười, nhưng đôi mắt tối tăm như vực sâu không đáy kia lại vô cùng lạnh lẽo.

Bùi Trường Hoài không biết sức lực của mình đến từ đâu, một tay nhấc nam kỹ ném xuống đất, hét lớn: “Cút, cút ra ngoài!”

Giọng y khàn khàn, mới nói mấy câu đã liên tục thở gấp. Nam kỹ ngã nhào xuống đất không dám đứng lên, run rẩy quỳ trên mặt đất, chờ Tạ Tri Quân khai ân.

Bùi Trường Hoài hít thở sâu vài hơi, đôi mắt đỏ ngầu. Môi y run run, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, thậm chí không hề tức giận: “Văn Thương, ngươi thật sự muốn làm nhục ta đến mức này?”

Tạ Tri Quân nhìn thấy thái độ thất vọng trên mặt y, đột nhiên ch/ết đứng.

Hắn chưa kịp trả lời thì một giọng nói cực kỳ lạnh lùng đột nhiên vang lên từ bên ngoài đại sảnh, nghiêm nghị nói: “Tiểu thần là thị vệ dưới quyền Đại Đô thống, bái kiến Chính Tắc Hầu. Đô thống nghe nói rằng Hầu gia đang tĩnh dưỡng ở Lan Thương Uyển, mới sai thần cầu kiến Hầu gia mời ngài đến thương nghị chuyện binh lính Bắc Doanh.

Đại Đô thống … Triệu Quân? Tại sao hắn lại ở đây?

“Thế tử ta đang nói chuyện với Hầu gia, nói con chó Triệu Quân kia cút đi.” Tạ Tri Quân hét lên với người đứng bên ngoài, sau đó đạp mạnh lên eo của tên nam kỹ, quát. “Cả ngươi nữa, cút mau!”

Vệ Phong Lâm đứng bên ngoài, nghe Tạ Tri Quân xúc phạm Triệu Quân, vô thức siết chặt vỏ kiếm.

“Trường Hoài.”

Tạ Tri Quân nhìn y, tay chân luống cuống, giống như một đứa trẻ mắc lỗi.

Hắn gọi Bùi Trường Hoài hai lần, nhưng y không trả lời, chỉ kiên cường chống đỡ thân thể đứng dậy, suýt nữa thì ngã xuống.

Tạ Tri Quân vội vã bước tới, lúc này Bùi Trường Hoài nhanh chóng nắm lấy con dao găm trên tay hắn, xoay cánh tay, nhanh chóng trấn áp được Tạ Tri Quân.

Con dao sắc lạnh lóe lên, lưỡi dao hướng về phía Tạ Tri Quân. Sượt qua bên tai Tạ Tri Quân, đâm mạnh xuống sập.

Tạ Tri Quân nín thở, ngước lên đã đụng phải đôi mắt đỏ hoe của Bùi Trường Hoài.

Bùi Trường Hoài do dự một lúc lâu, sau đó run rẩy buông tay hắn ra, nói: “Người như ngươi làm sao xứng được người khác đối xử chân thành? Tạ Tri Quân, đừng để ta gặp lại ngươi!”

Cuối cùng, Bùi Trường Hoài cũng không giết hắn, lập tức lật người đứng dậy, khoác quần áo lên người, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi của, y đã bắt gặp Vệ Phong Lâm, đối phương ôm kiếm hành lễ, mặt không chút thay đổi nói: “Hầu gia, Đô thống đợi ngài đã lâu.”

“Không gặp.”

Bùi Trường Hoài liếc nhanh qua Vệ Phong Lâm một cái, nói từ chối rồi trở về nơi mình ở.

Không mời được y, Vệ Phong Lâm không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể đi theo sau Bùi Trường Hoài.

Gò má vốn tái nhợt của Bùi Trường Hoài đỏ hồng, hai chân đã không còn nghe theo ý muốn, mỗi bước chân đi đều phải dùng hết sức bình sinh, nhưng y không thể gục ngã ở chỗ này, dưới mắt của mọi người…

Sự kính trọng của dân chúng và triều thần Đại Lương đối với Bùi gia được phụ thân và huynh trưởng của y dùng tính mạng của mình đổi lấy. Không thể vì một sai lầm của y mà biến thành khinh thường và chán ghét.

Vệ Phong Lâm đi theo sau thấy bước của y loạng choạng không vững, hỏi: “Tiểu Hầu gia?”

Bùi Trường Hoài có vẻ chật vật, nhưng đôi mắt của y lại có sự tàn nhẫn hiếm thấy. Y quay lại, hét vào mặt Vệ Phong Lâm:. “Đừng đi theo ta nữa, ngươi nghe không!”

Không biết có phải thực sự làm hắn sợ hay không, Vệ Phong Lâm dừng lại, cúi đầu đứng tại chỗ.

Bùi Trường Hoài tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên đầu gối mềm nhũn, cả người ngã về phía trước. Y đụng phải ai đó, một cánh tay mạnh mẽ vững vàng đỡ lấy y.

Ngay sau đó, một giọng nói có phần ngả ngớn phong lưu phát ra từ phía trên đỉnh đầu, hắn nói: “Mặc dù tiểu Hầu gia rất muốn gặp được ta, nhưng ngươi cũng không cần phải chạy vội như vậy.”

Bùi Trường Hoài ngẩng đầu lên, là Triệu Quân..

Triệu Quân cười nhẹ: “Chỉ cần tiểu Hầu gia chịu gặp ta thì bắt ta đợi bao lâu cũng được.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.