Càng ngày càng có nhiều người đến hội trường hơn.
Sau khi đạo diễn Từ đọc xong diễn văn, bốn phía xung quanh cũng không thiếu người đi loanh quanh để tạo cảm giác tồn tại. Hiện tại đạo diễn Từ đối với ai cũng cười ha hả, cười xong cũng không tiết lộ nhiều về kế hoạch phim ảnh của mình. Những người bạn trong giới hoặc truyền thông được mời đến đa số cũng hiểu tính tình đạo diễn Từ, nên cũng không vội vàng làm cho người ta khó chịu.
Các đạo diễn khác thì cùng cạn ly với mấy nhà đầu tư để trao đổi ý kiến, nói trắng ra cuộc giao lưu này chính là một nền tảng tác hợp trao đổi lợi ích quy mô lớn.
Cố Tri Niên cảm thấy có chút mất hứng: Cậu vốn cho rằng trong buổi giao lưu này sẽ có trò chơi thú vị gì đó, chẳng hạn như như sắp xếp các buổi biểu diễn sitcom (*) các thứ, tốt nhất là sau khi diễn xong còn có chấm điểm đánh giá và hướng dẫn từ những đạo diễn nổi tiếng. Có vẻ như hiện tại cuộc giao lưu này cũng không khác mấy so với những buổi họp mặt làm ăn ở nhà cậu.
(*): Sitcom là phim chỉ các tình huống ứng xử và gây hài trong bối cảnh nhất định, mang tính giải trí cao. Ý bé chắc là diễn một đoạn tình huống gì đó để BGK đánh giá chỉ điểm bla bla
Nếu muốn nói về sự khác biệt, thì đó chính là trong những buổi họp mặt thương mại kia sẽ không có tình huống ngồi trên đùi nhà đầu tư trắng trợn như ở đây. Cố Tri Niên cau mày sau khi nhìn thoáng qua cảnh tượng ở trong góc Lầu hai ——
Cậu không cách nào có thể phán xét việc một số người lấy thân thể đổi lấy lợi ích là tốt hay xấu, nhưng làm loại giao dịch này không phải nên tuỳ vào trường hợp hay sao?
Ở đây giới tính nào cũng đều có, nếu người kia dám cả gan giải phóng tin tức tố k1ch thích, không chừng sẽ gây ra chuyện ngoài ý muốn.
Dự cảm không tốt của Cố Tri Niên vừa mới hình thành, trong không khí đã xuất hiện một chút mùi tin tức tố của Omega, mùi vị rất nhạt, nhưng với khứu giác nhạy bén cấp S thì Cố Tri Niên vẫn ngửi được.
Ánh mắt cậu cứng lại, khi nhìn xung quanh cậu thấy hầu hết những người có mặt dường như không nhận ra điều gì, chỉ có hai người trong góc kia vẫn hôn nhau một cách vô tư.
Trương Lâm nhận thấy Cố Tri Niên có gì đó không đúng, hắn hỏi Cố Tri Niên “Sao vậy”, Cố Tri Niên nhìn về phía Trương Lâm: “Cậu có ngửi thấy mùi tin tức tố không?”
Trương Lâm sửng sốt, hắn hít sâu một hơi: “Không có, sao vậy?”
Cố Tri Niên cảm thấy mình không thể ngồi yên – mùi của cùng một loại tin tức tố dần dần trở nên nồng đậm hơn, cậu kéo vạt áo Trương Lâm: “Có Omega đang phóng thích tin tức tố”
“?” Trương Lâm nhíu chặt mày: “Cậu chắc chắn chứ? Đây là nơi công cộng——”
Trương Lâm còn chưa dứt lời, trong hội trường đã truyền đến một tiếng hét đau đớn. Mọi người theo tiếng động nhìn qua, ở chân tường cách Cố Tri Niên xa nhất, một thiếu niên dáng vẻ thanh tú hoảng hốt ngồi dưới đất, nước mắt đầm đìa.
Đáp lại với tiếng kêu đau đớn của anh ta, Cố Tri Niên nhìn thấy người đàn ông đã bắt đầu thò tay lột quần áo của mình, cùng lúc đó, những tin tức tố khác trong hội trường cũng trở nên đậm hơn, những tin tức này lẫn lộn có A có O, khung cảnh nhất thời rơi vào hỗn loạn.
Cố Tri Niên nặng nề hít sâu vài hơi, chuẩn bị đưa tay xé miếng dán ngăn cách tin tức tố của mình xuống. Biết được Cố Tri Niên muốn làm gì, Trương Lâm vội vàng ngăn cản: “Tri Niên, đừng xốc nổi!”
Cố Tri Niên dừng lại, cậu nhìn về phía đạo diễn Từ và Lâm Kim Điệp, Beta có trình độ nghệ thuật cao đang che chở cho người vợ Omega mà ông không cách nào đánh dấu, hiếm khi lộ vẻ hoảng loạn.
Nhìn thấy sắc mặt Lâm Kim Điệp càng ngày càng kỳ quái, xung quanh dường như đâu cũng có Alpha nhìn về phía phu nhân xinh đẹp đầy sức hút này, Cố Tri Niên dứt khoát quyết định làm ra chuyện đúng đắn.
Cậu đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Lâm: “Trương Lâm, cậu phải giúp tôi.”
Sau khi nói xong, Cố Tri Niên xé miếng dán ngăn mùi của mình dưới ánh mắt không thể tin được của Trương Lâm. Tin tức tố vị anh đào cấp S từ trên người Cố Tri Niên ngay lập tức tản ra. Tin tin tố này có tác dụng trấn an đối với các Omega khác, nhưng lại có cảm giác áp bách nhất định đối với những Alpha có cấp bậc thấp hơn Cố Tri Niên.
Mùi anh đào nồng đậm rất có tính trấn áp xông vào hơi thở của mọi người trong hội trường. Cố Tri Niên nhẫn nhịn cảm giác đau đớn khi những mùi hương hỗn loạn xông vào cơ thể, trầm giọng nói với tất cả mọi người: “Đều thành thật đứng yên cho tôi!”
Một câu này của Cố Tri Niên mang theo khí thế áp bách tuyệt đối, khiến cho những Alpha vốn đang chuẩn bị di chuyển ở đây dừng lại đứng yên tại chỗ theo bản năng bị áp bách.
Cố Tri Niên không dám lơ là. Cậu nhíu mày dùng tin tức tố của mình kiểm soát sự hỗn loạn, cho đến khi cửa lớn của hội trường được mở ra từ bên ngoài, từng nhân viên cục an ninh mặc đồng phục cách ly màu đen xông vào để kiểm soát cục diện.
Nhìn thấy từng người một bị bản năng cơ thể khống chế cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Cố Tri Niên cuối cùng không kiên trì được nữa. Vừa mới thu hồi tin tức tố, hai chân cậu mềm nhũn trong nháy mắt suýt nữa ngã xuống đất, may là Trương Lâm bên cạnh đỡ lấy Cố Tri Niên: “Không sao chứ?”
Thực tế thì trạng thái của Trương Lâm không được tốt lắm: Hắn chỉ là Alpha cấp B, cấp bậc thấp hơn Cố Tri Niên, vừa rồi Cố Tri Niên phóng thích tin tức tố đương nhiên cũng tạo cảm giác khó chịu cho Trương Lâm.
Cố Tri Niên thành thật lắc đầu: “Hình như không được tốt lắm.”
Trương Lâm nghiến răng, xoay người cõng Cố Tri Niên lên lưng: “Cố gắng chút, tôi đưa cậu đến trạm cứu hộ”
Cố Tri Niên được Trương Lâm cõng trên lưng, thân thể đau đớn khiến mặt cậu tái nhợt. Trên đường Cố Tri Niên nói: “Trương Lâm, hay là cậu cho tôi một cái đánh dấu tạm thời đi?”
Người bạn luôn rất rộng lượng với Cố Tri Niên nghiêm khắc từ chối: “Bây giờ cậu là người đã kết hôn, tôi tùy tiện đánh dấu cậu đối với cậu không tốt”
Cố Tri Niên nhếch miệng cười khổ: “Được rồi, vậy cậu đưa tôi về nhà đi, tôi không muốn đến trạm cứu hộ”
Cố Tri Niên từng ở trạm cứu hộ một thời gian rất dài. Trương Lâm biết chuyện này, cũng biết Cố Tri Niên có thái độ bài xích với trung tâm cứu trợ Omega đến mức nào, mặc dù biết mình không nên đồng ý với Cố Tri Niên, Trương Lâm vẫn đồng ý.
Với tốc độ cho phép hắn chở Cố Tri Niên đến trước cửa nhà. Một giây trước khi Trương Lâm chuẩn bị xuống xe cõng Cố Tri Niên vào nhà, cách đó không xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Cố Tri Niên ——”
Theo tiếng gọi này là khí thế bức người, tin tức tố tequila tràn ngập về phía Trương Lâm mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào. Trương Lâm vốn đã cảm thấy thân thể không khỏe, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cố Tri Niên vội vàng đến đỡ Trương Lâm, cảnh tượng hai người yếu đuối bám lấy nhau, trong mắt Triệu Duy Trinh đã biến thành sự phản bội không thể tha thứ của vợ mình.
Đỉnh cấp Alpha sắc mặt u ám đi đến trước mặt Cố Tri Niên: “Cậu lại dám đưa Alpha khác về nhà.”
Cố Tri Niên cắn răng, không trả lời Triệu Duy Trinh, mà mở cửa xe đỡ Trương Lâm ngồi vào trong xe ngồi: “Cậu đợi tôi một chút.” Sau đó Cố Tri Niên xoay người đi về phía biệt thự, trong lúc cậu và Triệu Duy Trinh đi ngang qua nhau, Triệu Duy Trinh nắm chặt cổ tay Cố Tri Niên: “Cố Tri Niên ——”
Cố Tri Niên nặng nề hít sâu: “Biến đi, đừng cản đường.”
Gân xanh trên trán Triệu Duy Trinh giật giật, cuối cùng vẫn không buông cánh tay đang nắm chặt tay Cố Tri Niên: “Tôi đã nói rồi, cậu ở bên ngoài lêu lổng với ai, tôi cũng không hỏi tới, nhưng cậu không nên mang đàn ông bên ngoài (*) về nhà.”
(*) 野男人: Dã nam nhân (ý chỉ người đàn ông thứ ba, đồng nghĩa với tiểu tam ấy)
“Anh có thôi ngay đi không?” Cố Tri Niên dùng ánh mắt như nhìn tên thần kinh để nhìn Triệu Duy Trinh: “Thu hồi tin tức tố của anh lại đi, bạn của tôi sắp bị anh bức chết rồi!”
Triệu Duy Trinh còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy Cố Tri Niên gọi lớn về phía biệt thự: “Chú Quách, chú Quách!”
Cố Tri Niên gọi vài tiếng, cuối cùng một Beta trung niên trong biệt thự đi ra: “Thiếu phu nhân, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tri Niên chỉ chỉ chiếc xe phía sau: “Phiền chú lái xe đưa bạn cháu đến trạm cứu trợ Alpha, trạng thái hiện tại của cậu ấy rất tệ, càng nhanh càng tốt.”
Beta trung niên liên tục gật đầu, bước chân lưu loát đi đến vị trí ghế lái. Cố Tri Niên lo lắng nhìn Trương Lâm: “Trương Lâm, cậu kiên trì một chút, tối nay tôi qua thăm cậu.”
Nhận được cái gật đầu của Trương Lâm, Cố Tri Niên đóng cửa xe, đưa mắt nhìn chiếc xe đang rời khỏi tầm mắt của mình.
Bả vai Omega đột nhiên rũ xuống một chút — cậu hiện tại rất đau đớn, vừa rồi vừa đã trải qua cơn hỗn loạn, hiện tại còn ngửi được tin tức tố của Triệu Duy Trinh.
Tin tức tố của Triệu Duy Trinh là một thứ hoàn toàn đầy sức hấp dẫn đối với Cố Tri Niên, nhưng hiện tại Cố Tri Niên lại kháng cự việc ngửi được mùi hương của Triệu Duy Trinh – cậu đã thảm như vậy, Triệu Duy Trinh còn cảm thấy mình đang cắm sừng anh.
Hơn nữa cho dù cắm sừng thì thế nào? Cậu và Triệu Duy Trinh cũng không phải thực sự là vợ chồng, lúc trước Triệu Duy Trinh cũng trực tiếp từ chối đánh dấu hiệu tạm thời cho Cố Tri Niên.
Sắc mặt Cố Tri Niên tái nhợt, cậu cúi đầu từng bước muốn tìm một góc trốn đi.
Triệu Duy Trinh từ phía sau đi tới: “Cậu muốn đi đâu? Nói chuyện với tôi, Cố Tri Niên.”
Cố Tri Niên không muốn nói chuyện, nhưng thân thể lại đưa ra phản ứng thành thật nhất bởi vì Triệu Duy Trinh tới gần:
Bộ vị cơ thể vốn dùng để hưởng thụ kh0ái cảm bắt đầu sinh ra cảm giác khác thường, những cơn co thắt và tràn ngập khao khát mơ hồ. Cơ thể Omega càng ngày càng mềm nhũn, bước chân vô cùng khó khăn, cuối cùng khuỵu gối xuống, ngã thẳng xuống đất.
Vẫn là Triệu Duy Trinh nhanh chóng ôm Cố Tri Niên vào lòng. Thời điểm tiếp xúc thân thể, Triệu Duy Trinh mới phát hiện Cố Tri Niên cực kỳ nóng, trên người cũng có mùi tin tức tố của Alpha hoặc Omega khác.
Mà ẩn giấu ở dưới những tin tức tố này, là mùi anh đào đã từng khiến cho Triệu Duy Trinh nhung nhớ trong từng giấc mơ đêm — “Cậu ph@t tình rồi?”
Thân thể Cố Tri Niên bởi vì được Triệu Duy Trinh ôm ấp mà có chút run rẩy: “Buông, buông ra!”
Triệu Duy Trinh lại ôm Cố Tri Niên chặt hơn: “Cậu vì người kia mà ph@t tình, hay là vì ai?”
“…” Cố Tri Niên không muốn nói với Triệu Duy Trinh một lời nào. Cậu đưa tay kéo tay Triệu Duy Trinh đặt ở trên eo mình ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh.
Nhưng AO khác biệt, sức lực giữa hai người có khác biệt lớn như vậy. Chỉ cần Triệu Duy Trinh không muốn buông, Cố Tri Niên khẳng định không thoát được.
“Bây giờ tôi buông cậu ra, cậu muốn đi tìm ai?” Triệu Duy Trinh lại hỏi, vẫn không nhận được hồi đáp của Cố Tri Niên.
Nhìn thấy hô hấp Cố Tri Niên càng ngày càng nóng rực và hỗn loạn, Triệu Duy Trinh tham lam hít một hơi thật sâu hương vị tin tức tố của Cố Tri Niên: “Cố Tri Niên, có đi theo tôi hay không.”
Cố Tri Niên nắm chặt ống tay áo của Triệu Duy Trinh, cuối cùng cũng không nói ra được chữ “Không”.
Nếu như Triệu Duy Trinh còn chịu cứu Cố Tri Niên thêm một lần, cậu cũng nguyện ý hôm nay không tức giận với Triệu Duy Trinh.
Cảm nhận thấy Cố Tri Niên cuối cùng không giãy dụa nữa, Triệu Duy Trinh vững vàng bế Cố Tri Niên lên: “Chỉ có tôi cứu được cậu, rốt cuộc cậu khi nào mới có thể hiểu được?”
Có lẽ là bởi vì Cố Tri Niên đã mất đi lý trí, có lẽ là giọng nói của Triệu Duy Trinh không lớn lắm, tóm lại một câu chất vấn này của Triệu Duy Trinh, có lẽ không đến được tai của Cố Tri Niên, cũng không được Cố Tri Niên ghi nhớ trong lòng.
Hết chương 18.