Trans: Khánh Khánh
Thu Tuỳ đứng thẳng bên cửa sổ xe, khó chịu sờ sờ mũi.
Đừng nói đến việc cô có ý định nhận Thẩm Tấn làm tài xế hay không, cho dù có, với giá trị hiện tại của Thẩm Tấn, cô cũng không đủ khả năng thuê Thẩm Tấn làm tài xế.
Nhưng…
Thu Tuỳ nhìn chiếc ghế phụ huyền thoại dành riêng cho bạn gái mà lưỡng lự một lúc.
“Vậy nếu”, Thu Tuỳ chậm rãi nói, vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu anh làm tài xế, chuyến đi này sẽ tốn bao nhiêu tiền?”
Thẩm Tấn lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.
“Thuê tôi làm tài xế cũng không phải là không thể”, Thẩm Tấn nhẹ nhàng nói, “Chỉ là khá đắt thôi.”
Thu Tùy Tâm nhắm mắt lại mở miệng: “Không phải là tôi không trả được…”
“Bắt đầu từ 100.000”, Thẩm Tấn quay lại nhìn cô, “Cứ mỗi km lại thêm 10.000, thanh toán bằng cách quét mã QR, thẻ UnionPay hoặc tiền mặt.”
Thu Tuỳ nghẹn ngào, tất cả những lời cô đã chuẩn bị đều biến mất khỏi môi.
Cô chưa bao giờ thấy một tài xế to mồm như vậy.
Thu Tuỳ suy nghĩ một lúc và nhận xét xác đáng: “Nếu anh yêu cầu một mức giá cao như vậy, có lẽ việc kinh doanh sẽ không dễ dàng.”
“Không đúng”, Thẩm Tấn suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Thành thật mà nói, còn rất đắt khách. Trước đây có một cô bé, lên xe liền bắt đầu tìm cơ hội để chụp ảnh tôi.”
Thu Sui nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ của Thẩm Tấn, không chút nghi ngờ tin vào câu cuối cùng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó bị tôi đuổi ra khỏi xe”, Thẩm Tấn nói với giọng điệu có chút bất cẩn, “Cho nên, tôi hy vọng cô có thể kiềm chế bản thân hết mức, không làm gì vượt quá quy định.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô không nhúc nhích, lắc đầu: “Tôi không thực sự tin tưởng vào tài lái xe của anh. Hơn nữa, anh cũng biết thầy bói đã nói nếu tôi đến quá gần anh sẽ có tai họa đẫm máu.”
“Đúng vậy”, Thẩm Tấn nhàn nhạt nói: “Lên x, nhìn xem có tai họa đẫm máu nào không. Tôi sẽ giúp cô bài trừ mê tín dị đoan.”
Thu Tùy khóe miệng giật giật: “Nếu thật sự xảy ra chuyện thì sao?”
Thẩm Tấn cười cười gật đầu: “Không sao.”
Thu Tuỳ còn chưa hiểu ý của anh, liền thấy Thẩm Tấn quay đầu lại nhìn Phó Minh Bác đang cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình ở hàng sau: “Phó Minh Bác.”
Phó Minh Bác ánh mắt nhìn quanh hai người một hồi, sau đó thấp giọng đáp: “Anh họ, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tấn: “Mở điện thoại.”
Phó Minh Bác: “Sao thế?”
Thẩm Tấn: “Bật máy ghi âm.”
Phó Minh Bác làm theo lời nói: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Tấn mỉm cười khó đoán, quay đầu nhìn Thu Tùy: “Thằng nhóc này phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Cô đến chỗ của cậu ta, ghi lại những lời cuối cùng đi.”
Thu Tuỳ: “…”
Phó Minh Bác lúng túng cầm điện thoại di động, hướng ánh mắt cầu cứu về Thu Tuỳ.
Cậu ta không phải là kẻ ngốc, cậu đã nhận ra rằng Thẩm Tấn và Thu Tuỳ đã quen nhau từ lâu, hơn nữa không dễ đối phó.
Nhưng điều này không dễ giải quyết, nó có vẻ khác với mối quan hệ như nước với lửa mà Ôn Tiệp nói với cậu về Thu Tuỳ và Giản Nghiên.
Thu Tuỳ không có ý định làm Phó Minh Bác ngây thơ vô tội phải xấu hổ, đứa trẻ hôm nay đã đủ sợ hãi rồi.
Cô vẫy tay chào Phó Minh Bác và ra hiệu cho cậu đưa điện thoại lại gần.
Thu Tùy hơi cúi người, nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Nếu như tôi có chuyện gì, nhớ gọi Trương Gia Ninh hướng anh Thẩm bồi thường thương tật.”
Phó Minh Bác: “…”
Thẩm Tấn nhướng mày: “Xong chưa?”
Thu Tuỳ: “Nói xong rồi.”
“Được rồi”, Thẩm Tấn liếc nhìn Phó Minh Bác, “Hãy ghi lại lời cuối cùng của tôi.”
Phó Minh Bác: “…”
Thu Tuỳ sửng sốt: “Cậu sẽ không gặp phải tai họa đẫm máu.”
Thẩm Tấn ngước mắt nhìn cô một lúc, sau đó lười biếng nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, tôi cũng sẽ không qua khỏi phải không?”
Giọng nói của anh ta thậm chí có thể gọi là dịu dàng, Thu Tuỳ cũng biết ý của Thẩm Tấn là nếu ghế phụ xảy ra chuyện gì, người ngồi ở ghế lái cũng không thể thoát được.
Tuy nhiên, trái tim cô không khỏi đập mạnh một chút, vô thức đón nhận ánh mắt của Thẩm Tấn.
Phó Minh Bác hơi run lên, cầm điện thoại trước mặt Thẩm Tấn: “Anh họ, lời cuối cùng.”
Thẩm Tấn hơi cụp mắt xuống, bình tĩnh nói vào điện thoại: “Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, nhớ bồi thường thương tật cho Thu Tùy.”
Thu Tuỳ: “…”
“Lên xe.” Thẩm Tấn đưa mắt nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Ngồi ghế sau phải trả tiền, không trả tiền thì ngồi ghế trước.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô không thể dây dưa với Thẩm Tấn được nữa, nếu tiếp tục như vậy, cô không biết Thẩm Tấn sẽ nói gì nữa.
Thu Tuỳ im lặng hai giây rồi mở cửa bên ghế phụ như chấp nhận số phận của mình.
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên nói: “Nhân tiện, tôi quên nói với cô.”
Thu Tùy cúi đầu thắt dây an toàn, vẻ mặt không thay đổi: “Cái gì?”
“Về phần kỹ năng lái xe”, Thẩm Tấn nhướng mi, “Sau này cô sẽ biết tay nghề của tôi có tốt hay không.”
Trái tim của Thu Tuỳ run lên.
Không phải cô suy nghĩ quá nhiều mà là quá dễ tạo ra sự mơ hồ trong câu nói này.
Thu Tùy môi mấp máy, nhưng cô vẫn lựa chọn im lặng.
Nếu không, cô không biết tiếp theo Thẩm Tấn sẽ nói những lời gây sốc gì.
Trong xe không bật nhạc, Phó Minh Bác từ lâu đã phát hiện ra mối quan hệ kỳ lạ giữa Thẩm Tấn và Thu Tùy, ngồi ở ghế sau chơi điện thoại di động, không dám nói nhiều.
May mắn thay, xe ra khỏi gara không lâu, Thu Tùy nhận được điện thoại của Trương Gia Ninh.
Nhanh chóng trực tiếp phá vỡ bầu không khí khó xử đang tràn ngập trong xe.
Trương Gia Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Chị em! Ở đây tớ đã tìm được một căn hộ rất tốt cho cậu. Tớ đảm bảo cậu sẽ hài lòng. Hiện tại chủ nhà đang ở nhà, cậu đến xem thử, tớ sẽ cho cậu địa chỉ.”
Giọng của cô ấy đủ lớn để Thẩm Tấn và Phó Minh Bácnghe rõ.
Thu Tuỳ vô thức liếc nhìn Thẩm Tấn rồi hỏi: “Ở đâu? Có thang máy không?”
“Chắc chắn có thang máy. Công việc của cậu phải đi lại cả ngày. Không có thang máy thì làm sao được?” Trương Gia Ninh nói thêm, “Đừng lo lắng, chủ nhà là bạn của bạn tớ, cho cậu một khoản giảm giá nhỏ. Tiền thuê nhà tuyệt đối trong tầm ngân sách của cậu, diện tích rộng hơn nơi cậu đang ở và gần ga tàu điện ngầm Ô Hoa.”
Thu Tuỳ thầm tính toán.
Ga tàu điện ngầm Ô Hoa không xa cũng không gần công ty nhưng nó gần hơn nhiều so với nơi cô đang sống.
Điều quan trọng là có thang máy, hơn nữa cụ thể rất gần nhà ga, đặc biệt phù hợp với những người thường xuyên đi lại như cô.
Trong lòng Thu Tùy khó tránh khỏi cảm động.
Cô hơi ngước mắt nhìn Thẩm Tấn: “Chắc anh cũng nghe thấy rồi phải không?”
Thẩm Tấn: “Cái gì?”
“Tôi phải đến ga tàu điện ngầm Ô Hoa”, Thu Tuỳ chân thành nói, “Đó là hướng ngược lại, không giống với hướng hiện tại.”
Thẩm Tấn tranh thủ liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Vậy à?”
“Vậy”, Thu Tuỳ chỉ vào một ngã tư, “Khi đến phía trước, hãy cho tôi xuống.”
Thẩm Tấn nghe vậy, khóe môi nhếch lên, không để ý đến Thu Tùy, hướng về phía hàng sau hét lên: “Phó Minh Bác.”
Phó Minh Bác sợ hãi đến mức khó có thể giữ vững điện thoại di động của mình.
Phó Minh Bác nhìn sang, nói: “Sao vậy, anh họ?”
Thẩm Tấn bình tĩnh nói: “Gọi Trần Duệ.”
Phó Minh Bác trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt: “Anh họ, anh sẽ không lại muốn đem em…”
Một giây tiếp theo, lời nói của Thẩm Tấn đã xác nhận sự nghi ngờ của cậu.
“Xuống xe.” Thẩm Tấn lười biếng nói: “Để Trần Duệ đưa cậu về.”
Phó Minh Bác: “…”
Chỉ trong một buổi chiều, cậu đã trải qua cảm giác bị bỏ rơi hai lần, cả hai lần đều bởi cùng một người.
Ba phút sau, chiếc Rolls-Royce dừng lại ở ngã tư phía trước——
Đó là ngã tư nơi cách đây không lâu Thu Tuỳ nói rằng cô sẽ xuống xe.
Thu Tuỳ mím môi dưới, có chút bối rối trước hành động của Thẩm Tấn.
Cô do dự một lát, vừa định cúi đầu tháo dây an toàn thì nghe thấy giọng nói đầy tự tin của Thẩm Tấn: “Phó Minh Bác? Còn không xuống xe?”
Phó Minh Bác: “…”
Cậu vẫn còn đau khổ, nhưng có chết cũng phải chết một cách rõ ràng.
“Anh họ”, Phó Minh Bác âm thầm bộc lộ bất mãn, “Nếu không đưa em về nhà, vậy tại sao lại đến đón em? Bây giờ…”
“Chờ một chút,” Thẩm Tấn cười lạnh, “Nghĩ kỹ xem, ai nói tôi đến đón cậu?”
Phó Minh Bác đứng hình.
Cậu chợt nhớ lại lời đầu tiên sau khi nhìn thấy Thẩm Tấn là——
Không phải nói thư ký Trần tới đón cậu sao?
Không khí im lặng một lúc.
Phó Minh Bác gãi tóc xấu hổ.
Ngay cả Thu Tuỳ cũng nhớ rằng Phó Minh Bác quả thực đã trả lời rất chân thành và nghiêm túc, người đón cậu ấy chính là Trần Duệ.
Thẩm Tấn nhướng mày: “Nhớ không?”
Phó Minh Bác biết mình sai, trầm giọng nói: “Em nhớ rõ, là thư ký Trần đến đón em. Là em đã đưa chị Thu Tuỳ lên nhầm xe.”
Thẩm Tấn ra dáng quân tử không đo lòng tiểu nhân: “Sao không xuống xe?”
Phó Minh Bác: “…”
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ.
Vì Phó Minh Bác đã lên nhầm xe nên không phải cô cũng đi theo Phó Minh Bác mà nhầm xe sao?
Cô mím môi dưới, nghe thấy tiếng cửa hàng ghế sau đóng lại, vô thức muốn tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Mọi chuyện không như cô mong đợi, Thẩm Tấn không nói một lời khởi động xe, cầm vô lăng rẽ vào một góc cua, đi về phía ga tàu điện ngầm Ô Hoa.
Mưa không có dấu hiệu tạnh.
Thu Tuỳ chăm chú nhìn về phía trước, khóe mắt nhìn thấy khung cảnh đường phố đang lao nhanh rồi lùi lại, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, trong lòng cô chợt cảm thấy hoảng sợ.
“Thẩm Tấn”, Thu Tuỳ không khỏi nghiêng đầu nhìn anh, “Nếu anh biết là Trần Duệ đến đón Phó Minh Bác, sao lúc anh ở gara lại không nói rõ?”
Thẩm Tấn: “Đó chính là điều tôi muốn nói.”
Thu Tuỳ bình tĩnh gật đầu, cô biết mấu chốt Thẩm Tấn muốn nói chính là sau đó: “Tiếp theo thì thế nào?”
“Sau đó tôi chợt nhớ ra,” Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Hôm nay tôi đâm vào đuôi xe, có đại sư khuyên tôi mỗi ngày làm một việc tốt.”
“…”
Thu Tùy im lặng hai giây, bình tĩnh phản bác: “Vậy anh khá là mê tín.”
“Không phải vậy”, Thẩm Tấn liếc nhìn cô, hàm ý nói: “Chủ yếu là vì tôi tốt bụng.”
Thu Tuỳ chớp mắt và quay lại nhìn vào ánh mắt của Thẩm Tấn.
Có điều gì đó lóe lên trong đôi mắt vô cảm của người đàn ông, bàn tay trong túi của cô lặng lẽ nắm chặt.
Thu Tuỳ c ắn môi dưới, cô luôn cảm thấy chữ tốt bụng chủ yếu là do Thẩm Tấn nói với cô.
Một người rộng lượng đã nói: “Sau khi chia tay với mối tình đầu máu lạnh, tôi vẫn sẵn sàng chở cô ấy đi bất kể mối hận thù trong quá khứ”.
Thu Tuỳ âm thầm thở ra một hơi, quyết định đổi chủ đề: “Vì anh cũng đã làm việc tốt nên vừa rồi anh có thể thả tôi xuống ở ngã tư đó.”
Thẩm Tấn lắc đầu: “Chỉ sợ không được.”
Thu Tùy không lên tiếng, chờ xem anh có thể nói thêm điều gì vô nghĩa.
Thẩm Tấn chậm rãi nói: “Chỉ có đưa cô đến nơi, chúng ta mới có thể xác minh cho cô xem sư phụ bói toán có chính xác hay không.”
“…”
“Nếu không chính xác, tôi có thể giới thiệu cho cô đại sư đã khuyên tôi mỗi ngày làm một việc tốt, nhưng có thể sẽ phải trả một khoản phí môi giới nhỏ.”
“…”
“Hơn nữa, tôi còn muốn đợi cô đánh giá kỹ thuật của tôi năm sao.”
“…”
May mắn thay, địa chỉ mà Trương Gia Ninh đưa ra không xa nên sự bối rối của Thu Tuỳ không kéo dài lâu.
Cô bấm điện thoại của Trương Gia Ninh: “Ừ, tớ đang ở dưới lầu khu tập thể, cậu ở đâu? Sao tớ không thấy cậu?”
Giọng nói ngạc nhiên của Trương Gia Ninh truyền qua micro: “Cậu đến rồi à?! Chờ tớ với. Tớ sẽ xuống với chủ nhà. Nhân tiện, thật trùng hợp, vị chủ nhà này lại là bạn cùng lớp học lại của cậu!”
“Bạn học cũ của tớ?” Thu Tuỳ chớp mắt ngơ ngác, không khỏi có chút kinh ngạc, “Anh ta tên gì?”
“Cố Trạch Tùng.”
Sau khi nói xong ba chữ này, Thu Tùy cảm giác như bị sét đánh, đồng tử lập tức mở to, vô thức hít một hơi thật sâu.
Thu Tùy rõ ràng cảm giác được tim mình đập càng ngày càng nhanh.
Tất nhiên cô nhớ người đàn ông này là ai.
Năm đó, khi cô và Thẩm Tấn chia tay, cô đã nói điều gì đó với Thẩm Tấn——
Thẩm Tấn, cậu có nhìn thấy chàng trai phía sau tôi không?
Người đó tên là Cố Trạch Tùng.