Trans: Khánh Khánh
Thẩm Tấn mặt không biểu cảm nhìn cô, mấy giây sau, anh hạ mí mắt, nhìn chằm chằm cánh tay phải dang ra về phía mình, nhếch khóe môi.
“Với hành động của cô”, Thẩm Tấn dừng lại một lúc, giọng điệu không chút cảm xúc, “Tôi nghĩ rằng thứ cô muốn có được thực ra là quyền Alipay của tôi.”
“…”
Thu Tuỳ sửng sốt một lúc, vô thức nhớ lại cảnh tượng cô và Thẩm Tấn gặp lại trên máy bay.
Thẩm Tấn cũng làm theo, đưa tay phải về phía cô——
Và cô ấy tự giác đưa cho Thẩm Cẩm mười tệ.
Trong cảnh hiện tại, Thu Tuỳ không biết lời nói của Thẩm Tấn có còn là chế nhạo cô giả vờ không nhận ra anh khi họ gặp lại hay không.
Thu Tuỳ cũng có thể nhận ra rằng lúc này tâm trạng của Thẩm Tấn dường như không được tốt.
Cô trả lời một cách nghiêm túc: “Nếu anh sẵn lòng cấp cho tôi quyền Alipay, tôi cũng không bận tâm.”
Thẩm Tấn cười không hiểu, dùng giọng điệu trung lập đáp lại cô: “Cô có ý tưởng hay đấy.”
Nói xong, anh liếc nhìn gương chiếu hậu, hơi khựng lại.
Một lúc sau, Thẩm Tấn có lẽ cũng đoán được ý định mượn điện thoại của Thu Tùy, từ trong túi quần lấy điện thoại ra mà không nói thêm gì.
Thu Tuỳ vẫn không ngừng nhìn chằm chằm cảnh tượng qua gương chiếu hậu, khi nhìn thấy Thẩm Tấn đồng ý lấy điện thoại ra, cô khó có thể phân tâm, liếc nhìn Thẩm Tấn.
Ngón tay của Thẩm Tấn nhanh chóng lướt qua màn hình, Thu Tuỳ còn chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã bị ném vào trong ngực cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Sao vậy, cô còn muốn xin phép mật khẩu màn hình điện thoại của tôi à?”
Thu Tuỳ: “…”
Cô thực sự không có ý tưởng này.
Thu Tuỳ mím môi dưới, nói: “Tôi nhìn rồi, nhưng không thấy rõ.”
Không còn thời gian để giải thích với Thẩm Tấn, Thu Tuỳ vội vàng bật chức năng quay video của camera.
Người đàn ông say rượu đứng cạnh xe thoạt nhìn có vẻ tỉnh táo, không hề có bộ dáng không đứng vững, cửa sổ hành khách hạ xuống phía dưới, Giản Nghiên quay người sang một bên, chống tay lên thành xe, trò chuyện với người đàn ông say rượu ở ngoài.
Một lúc sau, Thu Tuỳ nhìn thấy người đàn ông say rượu gật đầu với Giản Nghiên, mở cửa sau và lên xe.
Ngay sau đó, chiếc ô tô màu đen dần dần khuất khỏi tầm mắt của Thu Tuỳ theo hướng ngược lại.
Sau khi Thu Tuỳ nhấn nút tạm dừng video, cô tựa lưng vào ghế và bối rối trong giây lát.
Cô không chắc kẻ say rượu quấy rối cô hôm nay có liên quan đến Giản Nghiên hay không.
“Xong rồi?” Thẩm Tấn cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thu Tuỳ tỉnh lại, tạm thời đem mối quan hệ giữa Giản Nghiên và người say rượu ném ra sau đầu.
Cô đưa điện thoại cho Thẩm Tấn, nhẹ nhàng thương lượng với Thẩm Tấn: “Anh có thể gửi video này tới WeChat của tôi được không?”
Thẩm Tấn nhướng mày, quay đầu nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Không được.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn hỏi: “Đoạn video này để trong điện thoại cũng vô ích phải không?”
Thẩm Tấn: “Vô ích thôi.”
Thu Tùy gật đầu nói: “Nhưng mà, đoạn video này đối với tôi…”
Thẩm Tấn bấm vào màn hình, trang này chuyển sang giao diện quay video, cắt ngang câu nói của Thu Tùy: “Cho nên tôi dự định xóa nó ngay bây giờ.”
!
!!
!!!
Thu Tuỳ ngừng thở, sợ Thẩm Tấn vô tình nhấn phím xóa nên gần như vô thức đưa tay ra, vội vàng nắm lấy ngón tay đang đặt trên màn hình của Thẩm Tấn.
Phải đến giây tiếp theo, khi cảm giác ấm áp từ bàn tay anh truyền đến, Thu Tuỳ mới nhận ra mình đã làm gì.
Đèn trong xe không sáng, đèn đường rải rác bên đường chiếu xuống thứ ánh sáng mờ ảo, vài tia sáng lọt vào cửa sổ xe, chiếu lên khuôn mặt Thẩm Tấn nhàn nhạt.
Thu Tuỳ mím môi dưới, cảm giác ấm áp trong tay cô hiện lên rõ ràng, nhịp tim cô bắt đầu đập nhanh gần như không thể kiểm soát.
Cô vô thức nhướng mi lên và liếc nhìn Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn cúi đầu, không thấy được trên mặt cảm xúc, ánh mắt rơi vào điện thoại di động.
Thu Tuỳ nhất thời không xác định, thứ Thẩm Tấn đang nhìn chằm chằm chính là đoạn video trên điện thoại của anh có ích lợi gì, hay những ngón tay đan xen giữa cô và Thẩm Tấn.
Và hơi ấm còn sót lại liên tục tỏa ra từ bàn tay anh luôn nhắc nhở Thu Tuỳ về việc cô đang phải đối mặt với tình huống xấu hổ và tiến thoái lưỡng nan như thế nào vào lúc này.
Nếu cô buông ra, ai biết Thẩm Tấn sẽ nhấn nút xóa lúc nào.
Nếu cô không thả anh ra, sẽ luôn có cảm giác cô đang lợi dụng Thẩm Tấn.
Trước khi Thu Tuỳ kịp nghĩ ra phải làm gì, Thẩm Tấn đã nói “ha” một tiếng.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, cong môi về phía Thu Tùy, đột nhiên mỉm cười: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao?”
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn thở dài: “Hy vọng cô sẽ không giống những cô gái khác, luôn mang ý xấu với tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô đơn giản gật đầu, thân thiện nắm lấy ngón tay Thẩm Tấn: “Thật xin lỗi, những chuyện như vậy có ác ý, không có cách nào khống chế được. Hiện tại tôi đang có ý đồ xấu đối với đoạn video trên điện thoại của anh, xin hãy hứa với tôi là anh không xóa nó. Tôi sẽ buông ra ngay bây giờ.”
Thẩm Tấn nhìn cô hồi lâu, sau đó cười nửa miệng nói: “Tôi không đồng ý.”
Thu Tuỳ: “…”
Điều này rất khó thực hiện.
Nếu Thẩm Tấn không đồng ý, cô nhất định phải nắm lấy tay Thẩm Tấn.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cô dường như mới là người lợi dụng, điều này trực tiếp khẳng định lời buộc tội “mang ý xấu” của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nói: “Vậy làm gì thì anh có thể hứa đưa video cho tôi?”
Thẩm Tấn nghiêng đầu, thản nhiên nói: “Cô biết đấy, tôi là người khá khó chiều.”
Thu Tuỳ: “Vậy à?”
Thẩm Tấn: “Muốn gửi video này cho cô trên WeChat, tôi cần mở WeChat, tìm tài khoản WeChat của cô, tìm video và bấm gửi. Thực sự rất phiền phức.”
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn: “Xóa dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể xóa được. Rất nhanh chóng và dễ dàng.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô tốt bụng nói: “Được rồi, anh cứ đưa điện thoại cho tôi, tôi sẽ gửi mà không làm phiền anh, được không?”
Thẩm Tấn khẽ cười một tiếng, quay đầu nhìn cô, thái độ kiêu ngạo khó tả: “Cô đang nghĩ gì vậy?”
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: “Có quyền chụp ảnh thôi chưa đủ, còn muốn lấy quyền WeChat của tôi à?”
Thu Tuỳ: “…”
“Vậy thì nghĩ ra biện pháp đi”, Thu Tuỳ cảm thấy có chút đau đầu, đơn giản ném thẳng vấn đề này cho Thẩm Tấn, “Tôi muốn lấy video trên điện thoại của anh, anh muốn tôi làm gì thì mới đáp ứng?”
Thẩm Tấn cong môi dưới, không nói gì.
Thu Tuỳ thấy anh thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm hồi lâu nơi cô nắm lấy ngón tay anh, cô hơi nheo mắt lại, không thấy được cảm xúc cụ thể nào.
Một lúc sau, Thẩm Tấn quay đầu, thật sâu nhìn cô: “Nếu muốn đoạn video này cũng không phải là không thể.”
Thái độ của Thu Tùy cực kỳ cung kính: “Anh nói đi.”
Thẩm Tấn: “Tôi không thích chịu thiệt.”
Thu Tuỳ:?
Thẩm Tấn: “Cô chiếm quyền của tôi, tôi cũng sẽ lấy quyền của cô.”
Thu Tuỳ:?
Cô sững sờ một lúc mới nhận ra ý của Thẩm Tấn.
Thu Tuỳ chớp chớp mắt, lấy điện thoại ra giơ trước mặt Thẩm Tấn: “Nhưng điện thoại của tôi hết pin rồi, nếu không tôi đã không mượn điện thoại của anh.”
Thẩm Tấn nhìn cô một lúc, kiên quyết nói: “Điều đó không ảnh hưởng gì đến việc cô cho phép tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Cô biết đi nơi nào tìm?
Thu Tuỳ nhất thời không có manh mối nên chỉ thử từng câu trả lời một.
Thu Tuỳ: “Alipay?”
Thẩm Tấn: “Tôi cần sự cho phép Alipay của cô để làm gì? Tiền lương hôm nay là tôi trả cho cô. Có vẻ như cô muốn quyền Alipay của tôi nhiều hơn.”
Thu Tuỳ: “…”
Đúng là như vậy.
Thu Tuỳ: “WeChat?”
Thẩm Tấn: “Không phả đã thêm WeChat rồi sao? Như thế nào? Cô muốn xóa rồi thêm lại à?”
Thu Tuỳ: “…”
Cô thực sự đã thầm nghĩ về ý này.
Thu Tùy: “Quyền định vị?”
Thẩm Tấn: “Cô không biết bản thân hiện tại ở đâu sao? Không phải ở ngay bên cạnh tôi à?”
Thu Tuỳ: “…”
Không thể bác bỏ.
Thu Tuỳ nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy hôm nay Thẩm Tấn cứu cô, cô kiên nhẫn tiếp tục thử: “Cho phép quyền thông tin?”
Lần này Thẩm Tấn hiếm khi không trực tiếp phản bác.
Anh nhướng mày không khách sáo và quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh mang một dòng nước ngầm khó nhận thấy.
“Nếu cô không nghĩ ra được câu trả lời nào khác”, Thẩm Tấn rất khoan dung nói, như đang ân cần nhường cho cô một bước, “Vậy thì chúng ta cứ lấy cái này đi.”
Thu Tuỳ chớp mắt, quyền thông là câu trả lời mà cô thuận miệng nói.
Sau khi chia tay với Thẩm Tấn, cô đã chặn số điện thoại và QQ của Thẩm Tấn, tất cả tin nhắn của Thẩm Tấn đều tự động bị cô chặn.
Cho đến hôm nay, cô và Thẩm Cẩm mới chỉ thêm WeChat.
Thu Tuỳ luôn cảm thấy hơi choáng váng.
Giống như cô bị buộc phải vứt bỏ mọi thứ quý giá trong thế giới của mình một cách tàn nhẫn và bất lực, như thể cô đã mọc thêm đôi cánh và một lần nữa lao vào thế giới mới của mình nhiều năm sau đó.
Thu Tuỳ không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào.
Có thể nó đã bị thất lạc và tìm thấy, nhưng cô cảm thấy nó không đủ chính xác.
Thẩm Tấn lười biếng rút ra một tấm danh thiếp đưa cho cô, giọng điệu chiếu lệ: “Khi đến khách sạn, nhớ lưu số của tôi vào danh bạ, một tay đưa ảnh chụp màn hình, một tay gửi video.”
Thu Tuỳ: “…”
Nghe những lời này, luôn có ảo tưởng một tay trả tiền, một tay để người ta đi.
Cô gật đầu, cố ý thu lại bàn tay đang che ngón tay Thẩm Tấn: “Được.”
Thu Tuỳ cầm lấy tấm danh thiếp do Thẩm Tấn đưa, liếc nhìn rồi đột nhiên dừng lại.
Mặc dù một số tin nhắn của Thẩm Tấn đã bị xóa từ lâu nhưng Thu Tuỳ vẫn nhớ số điện thoại của Thẩm Tấn.
Dãy số trên danh thiếp rõ ràng là những con số trong trí nhớ của Thu Tuỳ.
Cô dừng lại vài giây, không thể tin được rằng Thẩm Tấn chưa bao giờ thay đổi số điện thoại của mình suốt ngần ấy năm.
Thu Tuỳ mím môi dưới, gần như là buột miệng thốt ra: “Số của anh chưa bao giờ thay đổi?!”
Thẩm Tấn đang định khởi động xe, tay đột nhiên dừng lại, anh quay đầu lại, một lúc sau, cong cong khoé môi, nói từng chữ: “Sao cô biết?”
Lưng của Thu Tuỳ cứng đờ, ngón tay cô vô thức siết chặt tấm danh thiếp.
Cô định giải thích thế nào đây?
Không thể nói với Thẩm Tấn rằng cô vẫn luôn nhớ số điện thoại trước đây của anh.
Dựa theo mức độ hoang tưởng gần đây của Thẩm Tấn, cộng với việc cô vội vàng nắm tay Thẩm Tấn cách đây không lâu, gần như có thể khẳng định rằng cô có ý xấu với Thẩm Tấn.
Thẩm Tấn liếc nhìn Thu Tuỳ mặt không chút biểu cảm, trực tiếp vạch trần không thương tiếc: “Cô luôn nhớ số điện thoại di động thời trung học của tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Thu Tuỳ ban đầu hy vọng rằng Thẩm Tấn sẽ đơn giản vạch trần vấn đề này một cách qua loa.
Bây giờ hy vọng đã tiêu tan.
Lúc này cô xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, c ắn môi dưới, sau khi bình tĩnh lại, từ từ quay đầu lại.
Cô cảm thấy áy náy, ngón tay cầm danh thiếp trở nên trắng bệch, nhưng vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, không có chuyện gì xảy ra.
“Nói thật với anh”, đầu óc Thu Tuỳ xoay chuyển nhanh chóng, cô giả vờ bình tĩnh khi nói, “Tôi cũng đoán vậy.”
Thẩm Tấn nhìn cô không nói lời nào.
Thu Tuỳ chỉ vào một dãy số trên danh thiếp: “Bốn chữ số cuối của số trước là ngày sinh của anh, bốn chữ số cuối của số hiện tại vẫn là ngày sinh của anh, tôi đoán là không có gì thay đổi.”
Thẩm Tấn giật giật khóe môi.
Anh tùy ý gật đầu, cười khúc khích không rõ ý nghĩa, lười biếng nói: “Tôi hiểu rồi, cô không chỉ nhớ số điện thoại của tôi, còn nhớ cả ngày sinh nhật của tôi.”
Thu Tuỳ:?
Mí mắt cô giật giật.
Cô cảm thấy như mình đang ở trong một tình huống ngày càng khó xử khi Cô giải thích nhiều hơn.
Thẩm Tấn vẫn không buông cô ra: “Cô vừa nhân cơ hội nắm lấy tay tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn không khách khí nhướng mày: “Cô thậm chí còn cố gắng trao đổi thông tin liên lạc với tôi.”
Thu Tuỳ: “…”
Thẩm Tấn nhìn thẳng vào cô, giọng điệu vui tươi: “Còn muốn gì nữa?”
Thu Tuỳ:?
Cô có chút bất lực, muốn lên tiếng để cứu vãn tình thế lúc này.
Ngay sau đó, lời tiếp theo của Thẩm Tấn chậm rãi vang lên——
“Hãy để tôi nói cho cô biết, không phải là tôi không thể làm được điều cô muốn.”