Giang Ngọc đang cùng mỹ nhân hưởng thụ tột đỉnh khoái hoạt, trong lúc ý loạn tình mê lại bỗng nhiên nghe cung nhân bẩm báo, đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, lý trí trở lại, trong lòng lo lắng Nam Cung Tố Nhị thoáng chốc liền khiến du͙ƈ vọиɠ tan biến, Giang Ngọc chống người ngồi dậy khỏi thân thể mềm mại của Đổng Thúy Trúc, dù vẫn chưa rời khỏi nơi mềm mại ẩm ướt kia nhưng cũng đã đình chỉ động tác phóng đãng tùy ý, trong lúc thở dốc không quên nhíu mày vội hỏi: “Cái gì? Hoàng hậu thế nào lại động thai khí? Mau bãi giá, trẫm phải đến Vĩnh Ninh Điện…”
Giang Ngọc thân thể quang lỏa khẽ động, tóc đen tản lạc, có vẻ càng thêm bừa bãi phóng túng, mà ngón tay bỗng nhiên dừng lại bất động trong cơ thể mỹ nhân, thần sắc lo lắng bất an của nàng lúc này càng khiến Đổng Thúy Trúc đang chìm trong du͙ƈ vọиɠ mê luyến, Đổng Thúy Trúc không tự chủ được ngửa đầu mở rộng hai chân, chủ động di chuyển, chỉ cần khẽ động, thoáng chốc liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ thân thể mẫn cảm run rẩy không ngớt.
Giang Ngọc nghe nói Nam Cung Tố Nhị có thể sẽ sinh non, sao còn có du͙ƈ vọиɠ đến điên loan đảo phương, đứng dậy cuống quít rút tay ra khỏi thân thể Đổng Thúy Trúc, thở dốc chốc lát liền nhanh chóng bình phục lại tình triều thay nhau nổi lên, cầm lấy y phục vội vàng khoác lên người, tự mình lẩm bẩm: “Trẫm đi xem Nhị Nhi thế nào.” Nhìn ái nhân muốn vội vã rời đi, Đổng Thúy Trúc tâm tình thoáng chốc từ đỉnh núi rơi xuống đáy cốc, chống người ngồi dậy, nhíu mày nắm chặt cánh tay Giang Ngọc, không cam lòng vội vàng nói: “Bệ hạ…”
Giang Ngọc thần sắc hổ thẹn nhìn giai nhân vẻ mặt u oán, thân thể quang lỏa mê hoặc ở trên giường, uyển chuyển xin lỗi: “Nguyệt Nhi, xin lỗi, Nhị Nhi có chuyện, trẫm phải tự mình đi xem một chút mới có thể yên tâm, nàng nghỉ ngơi trước đi, nếu không sao cả, trẫm nhất định trở về cùng nàng.” Nói xong, liền cầm lấy ngoại bào, đẩy cửa phòng cấp cấp đi về phía Vĩnh Ninh Điện.
Nhìn Giang Ngọc lòng như lửa đốt rời đi, trong mắt Đổng Thúy Trúc hiện lên một luồn yêu khí thanh sắc, thoáng qua tức thệ, Đổng Thúy Trúc ngồi dậy dùng chăm gấm che khuất ngọc thể quang lỏa, đôi chân thon dài mượt kẹp chặt, cắn môi ai oán thì thầm: “Nam Cung Tố Nhị, Nam Cung Diễm, lại là người của Nam Cung gia, hừ, Ngọc, vì những nữ nhân Nam Cung gia đã phản bội nàng mà thương tâm, đáng giá sao? Hừ, một ngày nào đó ta sẽ khiến trong mắt Giang Ngọc nàng chỉ tồn tại một mình ta….”
….
Đột nhiên cảm thấy rùng mình, toàn thân Giang Ngọc nổi lên một tầng da gà, Giang Ngọc không nhịn được ngửa đầu nhìn lên bầu trời, không rõ bầu trời liên tục mấy tháng vẫn âm u, mây đen giăng kín.
Phía trước Vĩnh Ninh Điện các cung nhân thần sắc khẩn trương qua lại bận rộn, Giang Ngọc chỉ đến trước hành lang liền nghe trong điện Nam Cung Tố Nhị thống khổ gào khóc, làm cho trong lòng Giang Ngọc cũng theo đó đau đớn khó nhịn, Giang Ngọc vội vã chạy đến chính điện chỗ Nam Cung Tố Nhị ở lại, muốn lập tức xông vào nhưng lại bị Đậu Nhi canh gác ở bên cạnh ngăn cản, Đậu Nhi vội vã quỳ rạp xuống đất nói: “Bệ hạ, ngài không được vào.”
” Vì sao không được vào? Nương nương thế nào sẽ đau đớn như vậy? Ngự y chạy đi đâu rồi?”
Đậu Nhi cũng gấp đến mặt đầy mồ hôi, trong lòng biết hoàng thượng nóng lòng vì nương nương, vội vàng cúi người hồi bẩm: “Ngự y và bà đỡ đều đang chăm sóc nương nương, hiện tại nương nương có khả năng sinh non, tập tục từ xưa đến nay chính là phòng sinh không cho phép nam tử bước vào sợ là sẽ phá phong thuỷ bất lợi đối với nương nương, xin bệ hạ yên tâm chờ đợi.”
Giang Ngọc nghe Đậu Nhi nói, lại nghe đến những phong tục lễ nghi phiền phức này, bất bình không để tâm, không nói Giang Ngọc nàng không phải một người cổ hủ thủ lễ, hơn nữa bản thân nàng cũng không phải là nam tử, liền nhíu mày tức giận nói: “Yên tâm? Nương nương ở bên trong rêи ɾỉ khó chịu như vậy, trẫm có thể nào yên tâm? Quy củ chó chết gì, nữ nhân vì nam nhân sinh hài tử nam nhân chẳng lẽ còn có thể giống như không liên quan mình mà đứng ở một bên? Hừ, mau tránh ra, trẫm nhất định phải vào trong xem Nhị Nhi.” Nói xong Giang Ngọc liền đẩy Đậu Nhi đang ngăn cản mình ra, không hề nghỉ ngợi mà đi vào trong phòng.
….
Giang Ngọc lúc này chính vì Nam Cung Tố Nhị thống khổ rêи ɾỉ mà lo lắng, nào có thể bận tâm đến thương hương tiếc ngọc, tâm hoả dâng lên liền đẩy Đậu Nhi lảo đảo lui lại mấy bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, cũng may cung nữ Tiểu Thanh phía sau Giang Ngọc nhanh tay vội vàng đỡ lấy Đậu Nhi, mới khiến nàng may mắn không bị té ngã.
Đậu Nhi được Tiểu Thanh đỡ lấy, lúc ổn định tâm thần chỉ nhìn tháy bóng lưng Giang Ngọc đã bước nhanh vào nội điện, Đậu Nhi đối với Giang Ngọc vẫn luôn sùng bái, lúc này vì nương nương lại khiến nàng tràn đầy khó chịu, trong lòng rất ủy khuất khổ sở, bất giác mà rơi lệ.
Tiểu Thanh là cô nhi từ nhỏ được Giang Đô Hầu Phủ thu dưỡng, vốn cũng là ám vệ được Hiểu Thiên Hạ đào tạo, bởi vì từ nhỏ thông minh nhu thuận, được Giang Đô Hầu yêu thích, đặc biệt điều từ Hiểu Thiên Hạ vào hầu phủ để bồi dưỡng, võ công thân thủ tất nhiên là rất cao. Tiểu Thanh thấy Đậu Nhi lúc này chọc giận chủ tử vốn dĩ đã tâm loạn như ma, vội vàng vận công tiến lên đỡ lấy Đậu Nhi, thấy ánh mắt Đậu Nhi nhìn Giang Ngọc, càng hiểu rõ tâm tư của nàng, trong lòng Tiểu Thanh có chút thất vọng, cuối cùng nàng cũng biết vì sao Đậu Nhi luôn trốn tránh tâm ý của nàng, nhưng việc này cũng là việc thường tình trong hậu cung, nữ tử trong cung có người nào không ái mộ một vị hoàng đế cuồng ngạo tuấn tú bất phàm. Có lẽ cũng chỉ có Tiểu Thanh nàng là ngoại lệ đi, chủ tử nhà nàng cũng hiểu rất rĩ tâm tư của nàng, biết Tiểu Thanh chỉ thích nữ tử, cho nên mới cho nàng phụ trách quản lý các cung nữ, xem như một loại ban thưởng đặc biệt đi.
Tiểu Thanh nhìn Đậu Nhi ủy khuất rất sợ nàng sẽ tiếp tục khổ sở, vội vàng ôm thắt lưng Đậu Nhi, mượn cơ hội cùng nữ tử trong lòng thân mật tiếp xúc một chút, ôn nhu nhỏ giọng giải thích trấn an thay chủ tử: “Bệ hạ cũng là lo lắng an nguy của nương nương, để nàng vào đi, bằng không nàng không thể yên tâm, chúng ta đừng ngăn cản nữa. Ngươi cũng biết tính tình của bệ hạ, không để tâm những lễ nghi phiền phức, nói không chừng có bệ hạ bên cạnh an ủi ủng hộ hoàng hậu nương nương còn có thể chuyển nguy thành an, thuận lợi sinh hạ hoàng tử!”
Đậu Nhi nghe Tiểu Thanh nói, khúc mắc cũng tiêu tan không ít, chỉ là trong lòng còn đang tự trách cùng ủy khuất vì vừa rồi đã chọc giận Giang Ngọc, chờ lúc lấy lại tinh thần phát hiện mình đang nằm trong lòng Thanh tổng quản, mà cả hoàng cung trên dưới đều biết Thanh tổng quản có sở thích không giống người thường, lại thấy ánh mắt của Tiểu Thanh lúc này có chút ám muội cùng với ánh mắt khác thường của các thái giám, thần sắc nhất thời đỏ bừng không chịu nổi, vội vàng đẩy Tiểu Thanh ra, cúi người hành lễ với Tiểu Thanh: “Đa tạ tổng quản đại nhân lo lắng, Đậu Nhi không sao cả, Đậu Nhi phải vào chiếu cố nương nương.” Nói xong, vội vàng đỏ mặt thoát đi.
Nhìn Đậu Nhi giống như tiểu bạch thỏ bị kinh hách vội vàng chạy trốn, ánh mắt Tiểu Thanh ảm đạm đi rất nhiều. Nhất thời hâm mộ lại bội phục chủ tử nhà mình, chủ tử nhà nàng mặc dù thân là nữ tử nhưng có thể được chúng mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, mà nàng nhiều năm như vậy trong lòng chỉ có một mình Đậu Nhi, nhưng người ta vẫn không để ý đến nàng, chỉ trách nàng dung mạo không được tuấn tú phiêu dật như hoàng thượng, lại có một khuôn mặt ngây ngô mãi mãi không lớn, từ xưa đến này mỹ nhân đều phối với anh hùng, xem ra Tiểu Thanh nàng đời này vô duyên với mỹ nữ….
Ai, chủ tử mãi mãi đều là chủ tử! Tiểu Thanh nàng ngay cả một phần vạn cũng không thể so sánh, thật không biết Đậu Nhi đến khi nào mới có thể hiểu được tâm ý của nàng…
* * * *
Ngoài cửa Tiểu Thanh đang tự hối tự tiếc, mà Giang Ngọc vào đến nội điện làm sao còn tâm trạng quan tâm việc vặt của người khác. Nàng đẩy ra tất cả cung nhân và ngự y cản trở nàng, cấp cấp chạy đến trước giường của Nam Cung Tố Nhị đang thống khổ gào thét, nhìn thấy lúc này Nam Cung Tố Nhị toàn thân phù thũng không chịu nổi, dung nhan tái nhợt như tuyết tràn đầy mồ hôi, biểu tình thống khổ co quắp khóc hô: “Bản cung không được, bệ hạ, bệ hạ vì sao còn chưa đến, là trách Nhị Nhi vẫn không chịu gặp nàng sao? Mau mau đi gọi bệ hạ, Nhị Nhi rất muốn gặp nàng, bản cung, bản cung sắp không được…”Giọng nói của Nam Cung Tố Nhị càng ngày càng yếu ớt, Nhị Nhi như vậy khiến trong lòng Giang Ngọc đau như đao cắt, cũng không quản cái gì tôn nghiêm đế vương cùng ánh mắt của người bên ngoài, thoáng chốc nửa quỳ đến trước giường tiểu hoàng hậu nắm chặt hai tay lạnh lẽo của nàng: “Nhị Nhi, Nhị Nhi, trẫm đến rồi, trẫm đến rồi, nàng thế nào rồi? Nàng cảm thấy thế nào rồi?”
Nam Cung Tố Nhị bỗng nhiên nghe được giọng nói của Giang Ngọc vô lực ngẩng đầu nhìn lại, thấy thật sự là Giang Ngọc, mi tâm nhíu chặt cũng giản ra, nắm chặt tây Giang Ngọc, hư nhược cười nói: “Ngọc, nàng đến rồi, Nhị Nhi rốt cuộc chờ được nàng rồi…” Nói xong liền mắt nhắm hôn mê. Trái tim Giang Ngọc trầm xuống cuống quít lay động hai vai Nam Cung Tố Nhị, ngự y và bà đỡ ở bên cạnh thấy hoàng hậu nương nương ngất đi, cũng sợ hãi bật người tiến lên bắt mạch. Giang Ngọc quay đầu lại nộ không thể át nói: “Hoàng hậu nương nương đây là làm sao vậy, các ngươi mau xem cho nàng, nếu như nương nương có chuyện gì, trẫm nhất định lấy mạng chó của các ngươi…”
Vài tên ngự y thấy hoàng thượng nổi giận sợ đến vội vã quỳ xuống, toàn thân run rẩy hồi bẩm: “Bệ hạ bớt giận, nương nương hiện tại chỉ là hôn mê, nhưng nương nương khó sinh hơn nữa mất máu quá nhiều, hiện nay bởi vì xương chậu của nương nương quá hẹp, thể lực của nương nương lại không chống đỡ được khó có thể sinh hạ tiểu hoàng tử, đầu của tiểu hoàng tử kẹt giữa xương chậu không ra được, nếu như không thể kịp thời hạ sinh sợ rằng nương nương và hoàng tử đều sẽ có nguy hiểm tính mệnh, chúng thần hiện đã thúc thủ vô sách, không biết giải thích thế nào, xin bệ hạ khoan thứ.”
” Cái gì? Cái gì gọi là thúc thủ vô sách? Vậy trẫm còn nuôi các ngươi để làm gì? Mau nghĩ biện pháp cho trẫm, bằng không trẫm không chỉ muốn các ngươi rơi đầu mà ngay cả cửu tộc của các ngươi cũng phải trị tội.” Giang Ngọc thực sự bị bức nóng nảy, những lời nặng như vậy đời là nàng lần đầu tiên nói ra miệng, nhưng so với an nguy của Nam Cung Tố Nhị và tiểu sinh mệnh trong bụng, nàng cũng không quản được nhiều như vậy, phải cho những người này áp lực, biết đâu Nhị Nhi còn có một đường sống.
Lời Giang Ngọc nói khiến ba gã ngự y và hai bà đỡ sợ đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, cái gọi là gần vua như gần cọp, quân vô hí ngôn, nói được thì làm được, nếu như hoàng hậu nương nương thật sự xảy ra chuyện gì xem ra già trẻ lớn bé cả nhà bọn họ cũng phải chôn cùng, vừa nghĩ đến đây đều sợ hãi không ngớt. Bị Giang Ngọc kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế, một bà đỡ lời đã nói đến bên mép lại sợ không thỏa đáng nên ngậm miệng vội vàng hoảng trương lên tiếng nói thẳng: “Bệ hạ kỳ thực là có một biện pháp có thể thử một lần, chỉ là, chỉ là…”
Giang Ngọc nghe bà đỡ nói, như bắt được một viên tiên đan, vội vàng mừng rỡ hỏi: “Mau nói, rốt cuộc là biện pháp gì, mặc kệ thế nào ta đều phải thử một lần, mau nói đi.”
Bà đỡ vừa nghe hoàng thượng nói, cũng không quản kiêng kỵ gì nữa: “Biện pháp này đa số dùng trong dân gian, thai nhi khó sinh đa số là do tư thế không đúng hơn nữa sản đạo của thai phụ nhỏ hẹp, cho nên cần phải có người thân nhập vào sản đạo giúp đỡ thai nhi tìm được tư thế thuận lợi ra ngoài. Nhưng nếu như vẫn không ra được như vậy cần phải ở bên hông đáy huyệŧ rạch một đường để thai nhi có không gian lớn một chút mà sinh ra.”
” Cái gì?” Giang Ngọc nghe bà đỡ nói, thoáng chốc kinh sợ. Trương ngự y ở bên cạnh suy tư một chút, cũng lên tiếng: “Bệ hạ, hiện tại đây là cách duy nhất có thể cứu hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử, vi thần cũng chỉ có một lần thử qua phương pháp dân gian này, chỉ là phương pháp này không được lễ giáo cho phép, nếu như dùng đến chỉ sợ là đại bất kính đối với nương nương….”
Giang Ngọc tức giận đến vỗ mép giường, cả giận nói: “Đã là lúc nào rồi, còn nói cái gì lễ giáo, vương pháp! Hừ, chỉ cần có thể cứu được tính mệnh của Nhị Nhi, trẫm không tiếc tất cả…”
…