Bóng đêm nồng đậm, nương theo ánh nến trong điện, chiếu vào tầng tầng lớp lớp hồng trướng, trên long tháp hoa lệ một đôi bích nhân ôm nhau, lẳng lặng không nói, lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Giang Ngọc ôm tiểu hoàng hậu dịu ngoan động lòng người, để nàng gối lên cánh tay của mình, ngón tay như có như không quấn lấy một lọn tóc dài của tiểu hoàng hậu, cảm thụ được xúc cảm mềm mại như tơ lụa.
Bầu bạn ba năm, bất tri bất giác tiểu nha đầu trước kia đã trưởng thành một thiếu nữ thanh tú động lòng người, chậm rãi hiển lộ vẻ ý nhị, tóc đen như mực, mi như tơ liễu, da trắng như tuyết, thân thể trong suốt mê người, ngay cả cử chỉ cũng mang theo mị thái.
Cánh tay Giang Ngọc chậm rãi buộc chặt, khẽ đặt một nụ hôn lên trán Nam Cung Tố Nhị.
” Ngọc, đặt tên cho hài tử của chúng ta đi!” Nam Cung Tố Nhị ngửa đầu, nhìn âu yếm nhân sủng nịch, vẻ mặt chờ đợi nhẹ giọng nói.
Giang Ngọc trong lòng khẽ động, mi tâm bất giác nhíu lại, không lên tiếng đáp lại.
” Ngọc…” Nam Cung Tố Nhị thấy Giang Ngọc thần sắc biến hóa, bắt lấy bàn tay đang chơi đùa tóc mình, chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn vị đế vương vẫn yên lặng trên giường, ảm đạm nắm chặt lấy tay nàng, chậm rãi đặt lên trước ngực mình, ánh mắt u oán nhìn nàng: “Ngọc, nàng không muốn đặt tên cho hài tử của chúng ta sao? Hay là nói nàng vẫn như cũ không tin Nhị Nhi?”
” Không, trẫm, trẫm chỉ là, chỉ là không biết phải đặt tên như thế nào…” Giang Ngọc có chút không biết làm sao, nói thật, muốn nàng tin tưởng hài tử thực sự là hai người các nàng sinh ra, cũng làm khó nàng, điều này đi ngược với lẽ thường: “Nhị Nhi muốn đặt tên gì cho hắn?” Giang Ngọc muốn chuyển đề tài, mất tự nhiên mỉm cười hỏi ngược lại.
Nàng không phải không muốn đặt tên cho hài tử khả ái kia, nhưng, đây cũng là một việc khiến nàng khó xử….
” Bản cung muốn hoàng thượng đặt tên cho Lân Nhi!” Nam Cung Tố Nhị làm nũng nói: “Chẳng lẽ bệ hạ không muốn?”
” Sao lại không muốn? Nhị Nhi đừng suy nghĩ lung tung….” Giang Ngọc muốn nói lại thôi.
Nam Cung Tố Nhị nhíu mày, gắng sức đẩy nữ tử đang ôm mình ra, xoay người tức giận nói: “Nàng chính là không tin ta….”
” Nhị Nhi…” Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị tức giận, vội vàng ngồi dậy kéo cánh tay giai nhân, gắng sức kéo nàng vào lòng, muốn giải thích: “Nhị Nhi đừng giận, trẫm….”
” Nàng đừng vội biện giải, Nhị Nhi biết tâm tư của nàng. Nhị Nhi cũng biết nếu muốn nàng tin tưởng hắn là thân sinh cốt nhục của nàng là có chút làm khó cho nàng, nhưng bản cung nghe nói Diễm tỷ tỷ cũng mang thai, không phải sao? Lẽ nào bệ hạ thực sự cho rằng Diễm tỷ tỷ cũng phản bội bệ hạ?”
Giang Ngọc nghe đến ba chữ Nam Cung Diễm, trong lòng run lên, mi mắt buông xuống, nhíu mày lạnh nhạt.
Nam Cung Tố Nhị nhìn ra biểu tình của Giang Ngọc, mắt phượng thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, quyết tâm ngay thẳng nói: “Ngọc lẽ nào thật muốn hoài nghi tỷ muội bọn ta đều mang thai hài tử của người khác sao? Đây không những là vũ nhục ta cùng với Diễm tỷ tỷ, cũng là đang nghi vấn bản thân bệ hạ. Bệ hạ biết rõ danh tiết của nữ nhân quan trọng đến mức này, Nhị Nhi đã chịu nỗi khổ lo lắng suốt mấy tháng, thực không muốn thấy Diễm tỷ tỷ cũng như Nhị Nhi trải qua ngày tháng thê thảm, suốt ngày dùng lệ rửa mặt, khó có thể đi vào giấc ngủ, nếu Ngọc nhất định muốn như vậy, sau này không bằng phu thê chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau không gặp nhau nữa, cũng cắt đứt tâm tư, nàng cũng trở lại phiền nhiễu mẫu tử bọn ta nữa.” Nam Cung Tố Nhị càng nói càng tức giận càng ủy khuất, nước mắt rơi như mưa.
Giang Ngọc nghe Nam Cung Tố Nhị nói nặng lời như vậy, nhớ đến ánh mắt ai oán của Nam Cung Diễm, trong lòng căng thẳng, vô thố vội vã ôm lấy kiều thê, vội vàng nói: “Đừng nói những lời giận dỗi này nữa, Ngọc tin tưởng, mau mau đem những lời này đều thu trở lại.”
” Bản cung mới không tin nàng nói, nếu nàng thật lòng tin tưởng, thì đã không do dự.”
” Vậy Nhị Nhi muốn trẫm làm thế nào?” Giang Ngọc nhìn mỹ nhân, không biết làm sao hơn.
” Lấy máu nghiệm thân…”
” Cái gì?” Giang Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Hồ đồ, đường đường quốc mẫu Nam Thống nếu như để cho người khác biết, chẳng phải làm nhục quốc thể, trẫm không cho phép nàng làm như vậy.”
” Không, bản cung sẽ làm như vậy, chỉ có như vậy mới có thể khiến bệ hạ tin tưởng từ trong lòng. Bằng không chúng ta cả đời cũng sẽ tồn tại khúc mắc.” Nam Cung Tố Nhị kiên nghị không cho phép chối từ.
” Nàng…” Giang Ngọc thật sâu nhìn vào mắt người đối diện, trong đôi mắt kia dần dần trở nên sâu thẳm, sâu không thấy đáy, tràn đầy chấp nhất.
” Hà tất như vậy, Nhị Nhi, Ngọc thực sự thích hài tử kia, trẫm chỉ là không biết muốn cho hắn theo họ Giang hay là theo họ Nam Cung mới tốt, trẫm nhớ tiên hoàng từng cùng phụ thân nói qua hài tử đầu tiên của chúng ta phải theo họ Nam Cung, ghi vào gia phả hoàng thất.”
” Không, phải làm như vậy, bằng không Nhị Nhi ngày ngày không được yên ổn.” Nam Cung Tố Nhị dời mắt, đau lòng lại quật cường nói: “Bản cung không muốn Lân Nhi và ta cả đời phải chịu nỗi oan này, xin hoàng thượng đáp ứng bản cung việc này, tùy ý bệ hạ tuyên triệu ngự y lấy máu nghiệm thân cho một nhà ba người chúng ta, nhận rõ thân sơ, để khắp thiên hạ làm chứng cho Nhị Nhi cùng Lân Nhi, giải nỗi oan của ta.”
….
” Tỷ tỷ, muội muội mang đến cho tỷ một ít thuốc bổ, trong này có tổ yến Thu Lâm Quốc tiến cống, Thiên Sơn tuyết liên của Liêu Quyết, thiên niên linh chi của Vô Ảnh Quốc, sơn tham của Ngọc Long Viện, mỗi loại đều là thuốc bổ điều dưỡng thân thể, bản cung cố ý lưu lại cho tỷ tỷ, để các cung nhân nấu một số món ăn, bồi bổ thân thể, để tiểu hoàng tử trong bụng tỷ tỷ lớn lên càng thêm khỏe mạnh, cũng sinh một tiểu oa nhi khả ái giống như tiểu hoàng tử của hoàng hậu nương nương, để hoàng thượng càng thêm cao hứng.” Đổng Thúy Trúc thân mặc xiêm y đẹp đẽ quý giá thay thế quốc mẫu ở giữa hai hàng cung nữ thái giám, rất có khí thế từng bước tiến vào Diễm Nghi Điện lạnh lẽo vắng vẻ, các cung nữ thấy Nguyệt quý phi vào điện, vội vàng cận thận giúp chủ tử cởϊ áσ choàng, ở một bên chờ lệnh. Đổng Thúy Trúc mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía cung quan, dùng ánh mắt ra hiệu, các cung nhân nhận được mệnh lệnh vội vàng mang các hộp gấp đặt lên cẩm trác, nêu tên những loại dược liệu trân quý hiếm có.
Đổng Thúy Trúc giương mắt mỉm cười nhìn xung quanh Diễm Nghi Điện lập tức có chút lạnh nhạt cao giọng quát: “Cung nhân của tỷ tỷ sao lại không biết hầu hạ chủ tử như vậy, trời lạnh thế nào, sao lại để trong điện lạnh lẽo như thế, chẳng lẽ không biết tỷ tỷ đang mang long thai sao? Người đây, mau truyền chủ quản phủ nội vụ, hắn làm việc thế nào, truyền lệnh bản cung mau mô phỏng theo noãn lô độc nhất vô nhị hoàng thượng tặng Vân Đình Điện của bản cung đến bố trí ở Diễm Nghi Điện, nếu như để Diễm Nghi Điện lạnh lẽo như vậy, để bản cung biết được, nhất định không tha nhẹ.” Đổng Thúy Trúc tức giận, mắt phượng uy hiếp, không người nào không e ngại. Cung quan nghe được mệnh lệnh sợ đến mồ hôi lạnh ứa ra, cuống quít quỳ xuống lĩnh mệnh.
Nam Cung Diễm từ nội đường ra ngoài tiếp đón, nghe thấy những lời này, cũng không nhìn những hộp gấm xanh xanh đỏ đỏ trên bàn, những lời dường như thân thiết trong miệng Đổng Thúy Trúc nghe vào trong tai Nam Cung Diễm lại không phải như vậy, các nàng đều là người cực kỳ nhạy bén, đều biết trong những lời này kì thực có điều ám chỉ, Đổng Thúy Trúc ngoại trừ đang ở trước mặt Nam Cung Diễm khoe khoang bản thân được ân sủng, mà hai chữ ‘long thai’ được nhấn mạnh cũng đâm thẳng vào lòng Nam Cung Diễm, vết thương cũ vết thương mới đau nhức trọng trọng, máu tươi đầm đìa.
Nam Cung Diễm nhàn nhạt nâng mắt, biểu tình đạm nhiên nhìn Đổng Thúy Trúc nay đã khác trước, cảm thán vị tuyệt sắc mỹ nhân mang khăn che mặt độc nhất vô nhị của trước kia bây giờ lại có phượng ấn trong tay, tuy rằng chỉ tạm thay thế vị trí quốc mẫu, lại có thực lực, cao ngạo cùng khí chất đến thống lĩnh hậu cung một nước, Nam Cung Diễm âm thầm tán thán, tuyệt sắc mỹ nhân như thế sao có thể không khiến người ta thần hồn điên đảo, ái mộ không ngớt, so sánh với một phi tử thất sủng như nàng bây giờ, không khỏi âm thầm thê lương khổ sở, nhưng ngoài mặt vẫn cười yếu ớt hành lễ nói: “Đa tạ Nguyệt quý phi bận rộn như vậy còn nhớ đến Diễm Nhi, chỉ là Diễm Nhi thiên tính thích lạnh, không thích nóng bức, không thể trách cung nhân, cũng không làm phiền Nguyệt quý phi thay đổi bố trí ở nơi này.”
Đổng Thúy Trúc nhìn Nam Cung Diễm thần sắc bình tĩnh không hiện vẻ khác thường, đưa tay thân mật kéo tay Nam Cung Diễm đồng thời ngồi xuống, cười nói: “Đây là bổn phận của bản cung, tỷ tỷ không cần nói lời cảm tạ. Tỷ tỷ bây giờ cũng là vạn kim chi khu, không thể chỉ nghĩ đến sở thích của mình, cũng phải suy nghĩ đến huyết mạch của vương triều Nam Thống. Thời tiết lạnh như vậy, nếu như để long tử bị lạnh, bệ hạ trách tội, chúng ta làm sao gánh vác nổi?” Nói xong Đổng Thúy Trúc nhẹ nhàng khoát tay, cung nữ ở bên cạnh hai tay cung kính bưng lên một thực bàn, trên thực bàn đặt một chung ngọc tinh mỹ, cung nữ cẩn cẩn dực dực đưa đến trước mặt Nam Cung Diễm, Đổng Thúy Trúc điểm nhẹ ngón tay, cười quyến rũ nói: “Hiện nay bệ hạ đang toàn tâm toàn ý chiếu cố hoàng hậu nương nương cùng tiểu hoàng tử mới sinh, trong lòng vui vẻ, bệ hạ tuy vậy vẫn lo lắng thân thể của tỷ tỷ, nhưng sợ là hữu tâm vô lực, mong rằng tỷ tỷ chớ nên trách bệ hạ. Muội muội nếu như đã được bệ hạ tín nhiệm đem phượng ấn của hậu cung giao vào trong tay bản cung, bản cung dĩ nhiên lên vì bệ hạ dốc toàn tâm toàn lực, phân ưu cùng bệ hạ, chiếu cố tỷ tỷ cùng long tử trong bụng tỷ tỷ. Đến đây, tỷ tỷ mau thừa dịp còn nóng mếm thử món cháo này, đây chính là Nguyệt Nhi tự mình mệnh lệnh ngự trù cố ý dùng cẩu kỷ, xá lợi, thiên ti thai châu các loại kỳ trân dị bảo nấu riêng cho tỷ tỷ cùng long tử, là món ăn có tác dụng dưỡng thần an thai rất tốt, tỷ tỷ mau uống nhân lúc còn nóng.”
Đổng Thúy Trúc đẩy chung dược thiện về phía Nam Cung Diễm, ý bảo nàng mau uống.
Nam Cung Diễm nhìn chung dược thiện, vô cùng chán ghét, dạ dày cuồn cuồn co thắt cảm giác buồn nôn ngay lập tức kéo đến, nàng không khỏi nhíu mày, tuy rằng không thích rồi lại không biểu hiện ra ngoài mà chỉ cố ý cách xa nói: “Hoàng hậu nương nương sinh hạ tiểu hoàng tử là phúc khí của Nam Thống, Diễm Nhi cũng cảm thấy rất hài lòng. Nguyệt quý phi bây giờ thay thế ngôi vị quốc mẫu, nhất định bận trăm công nghìn việc, hoàng thượng và quý phi nương nương cũng đừng phí tâm phí sức vì Diễm Nhi nữa, Diễm Nhi biết tự chăm sóc bản thân, không cần nhọc lòng người khác.”
” Tỷ tỷ nói lời này thật quá khách khí rồi.” Đổng Thúy Trúc xoa nhẹ noãn lô trong tay, tư thế ưu mỹ động nhân, mị khí cười nói: “Diễm tỷ tỷ không biết, hoàng hậu nương nương sinh tiểu hoàng tử thực sự khả ái, vô cùng đáng yêu, không uổng công bệ hạ quan tâmlo lắng, nếu như Diễm tỷ tỷ cũng vì bệ hạ sinh hạ tiểu hoàng tử, bệ hạ sủng ái tỷ tỷ như vậy, chắc chắn sẽ càng vui mừng, đến lúc đó hậu cung của vương triều chúng ta nhất định càng vui mừng, đặc biệt náo nhiệt. Nguyệt Nhi vừa nghĩ đến lúc đó đã có một chút mong đợi, tỷ tỷ nói xem, tiểu hoàng tử tỷ tỷ cùng hoàng hậu nương nương sinh lớn lên sẽ giống ai nhiều hơn? Bản cung nghĩ nhất định sẽ phong lưu tuấn lãng giống như bệ hạ, tài hoa hơn người, cũng sẽ thông tuệ tao nhã giống như tỷ tỷ, thanh tú động lòng người….”
Nghe Đổng Thúy Trúc giống như châm châm thấy máu mà trào phúng, trong lòng Nam Cung Diễm càng quấn quýt, trong lòng các nàng đều biết rõ Giang Ngọc là thân phận gì, các nàng tất nhiên hiểu rõ, mà nữ tử cùng nữ tử sao có thể sinh ra hài tử, mà Nam Cung Diễm mang thai sao có thể là của Giang Ngọc, hơn phân nửa đều nhận định là nàng làm việc cẩu thả! Nàng biết vụn ý của Đổng Thúy Trúc đến đây lần này, thứ nhất là uy hiếp trào phúng nàng, thứ hai là thay Giang Ngọc chế nhạo nàng, châm chọc Nam Cung Diễm thẹn với sủng ái của Giang Ngọc, âm thầm ám chỉ Nam Cung Diễm nàng hồng hạnh xuất tường, Nam Cung Diễm mặc dù trong mắt người ngoài chỉ là một cung phi thất sủng, nhưng nói như thế nào cũng là quận chúa tiền triều, thân phận cao quý, trong lòng tuy là vẫn nghẹn khuất, nhưng cũng không thể bị người khác chế nhạo đùa cợt, nàng nhíu mày bày ra tư thái của quận chúa, đột nhiên đứng dậy cong môi mỉm cười nói: “Cũng khó cho Nguyệt quý phi lo lắng cho mẫu tử ta như vậy, hoàng thượng không đến là bởi vì lo lắng cho Nhị Nhi muội muội, nếu không phải hoàng hậu nương nương cùng bản quận chúa thân thể đều không khỏe, ắt cũng không đến phiên nguyệt quý nhân chưởng quản hậu cung, hiện nay hoàng hậu đã sinh hạ hoàng tử, có lẽ không lâu nữa sẽ điều dưỡng tốt thân thể, muội muội cũng có thể giống như ta thanh nhàn yên tĩnh, đến lúc đó cũng không ngại thường đến nơi lạnh lẽo này của bản quận chúa, tỷ muội chúng ta cũng có thể dùng trà tâm sự việc nhà.”
Đổng Thúy Trúc thật không ngờ Nam Cung Diễm vẫn luôn nhu nhược sẽ dùng ngôn ngữ phản kích, hai người âm thầm ngươi tới ta đi, so chiêu đấu trí, Đổng Thúy Trúc nhíu mày, thoáng qua lại cười híp mắt nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đến lúc đó bụng của tỷ tỷ cũng chậm rãi lớn lên, muội muội nhất định thường xuyên đến làm bạn trò chuyện cùng tỷ tỷ, để tránh tỷ tỷ ở chỗ này tịch mịch khó nhịn, tìm tới người khác. Tỷ tỷ, người ta nói hài tử đều sẽ lớn lên giống thân nhân của mình, tỷ nói hoàng tử của tỷ sau khi sinh ra rốt cuộc sẽ giống người nào đây? Huh?” Đổng Thúy Trúc chợt cúi đầu thoáng chốc nghĩ đến gì đó, chợt nhướng mày nhẹ giọng nói: “Bản cung nghĩ đến một việc, nghe nói hoàng thượng muốn tri di cả nhà Chu đại nhân thanh mai trúc mã của tỷ tỷ, cũng không biết hắn rốt cuộc phạm phải tội gì, sao lại làm cho hoàng thượng nổi giận như vậy?”
” Cái gì?” Nam Cung Diễm vừa nghe Đổng Thúy Trúc nói, thần sắc thoáng chốc tái nhợt không chịu nổi, thật không ngờ bởi vì nàng sẽ liên lụy đến người khác, huống hồ là Chu Hạo Thiên nàng xem như huynh trưởng. Nam Cung Diễm có chút lay động hai tay đỡ lấ mép bàn, Xuân Nhi nghe Đổng Thúy Trúc nói cũng cả kinh, hoảng hốt bước lên phía trước sợ hãi đỡ lấy Nam Cung Diễm.
Đổng Thúy Trúc thấy lời này cuối cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Nam Cung Diễm, lộ vẻ khinh miệt, cao giọng cười nói: “Thế nào? Tỷ tỷ đau lòng? A, vậy tỷ tỷ cũng biết bệ hạ nàng có bao nhiêu đau lòng rồi chứ? Hừ, thật không biết đến lúc thai nhi trong bụng sinh ra, bệ hạ sẽ cảm thấy như thế nào!” Nói xong, Đổng Thúy Trúc cúi người hành lễ, nhẹ giọng nói: “Muội muội còn có cung vụ phải xử lý, sẽ không ở lâu nữa, nếu cần gì cứ sai cung nhân nói cho muội muội biết, muội muội nhất định tận tâm tận lực, còn có, thuốc bổ này bên trong có sơn tham và thiên ti thai tỷ tỷ phải cẩn thận đừng dùng chung với nhau, bằng không không những không có tác dụng an thai, ngược lại sẽ phản tác dụng, có nguy cơ gây sẩy thai, ngày khác muội muội lại đến đến thăm tỷ tỷ….” Nói xong, cũng không chờ Nam Cung Diễm lên tiếng, liền chứa đầy thâm ý nhìn Nam Cung Diễm một cái, liền phất tay xoay người rời đi, tiếng cười mang theo trào phúng, chỉ để lại Nam Cung Diễm đờ đẫn kinh ngạc cùng Xuân Nhi lo lắng vô thố.
….
Đổng Thúy Trúc đi rồi, Xuân Nhi thoáng chốc quỳ rạp xuống trước mặt Nam Cung Diễm, hai mắt đẫm lệ đau khổ cầu xin: “Quận chúa, Xuân Nhi vẫn luôn ở bên cạnh người tất nhiên biết người và Chu đại nhân tuyệt không có hành vi vượt rào, cầu xin người nhất định phải cầu xin bệ hạ buông tha Chu đại nhân.”
Nam Cung Diễm vốn dĩ khổ sở đến cực điểm, lúc này nhìn Xuân Nhi đau khổ khẩn cầu thay Chu Hạo Thiên, lại càng khổ sở: “Bây giờ bản cung cũng là tự thân khó biện giải, làm thế nào cứu được Chu đại nhân?”
” Vậy làm sao bây giờ? Nếu như Chu đại nhân thực sự bị bệ hạ xử tử, vậy quận chúa cùng Chu đại nhân không phải cả đời chịu hàm oan sao?” Xuân Nhi hai mắt đẫm lệ sớm đã khóc đến sưng đỏ không chịu nổi, lo lắng nức nở nói. Nam Cung Diễm cắn môi nhắm mắt thật lâu, chốc lát sau, chợt mở mắt, cúi đầu vuốt ve phần bụng hơi nhô lên của mình, thẳng tắp nhìn viễn phương, thất thần khổ sở nói: “Nàng hận chính là cốt nhục trong bụng ta, vậy ta liền loại trừ hắn, hóa giải mối hận trong lòng nàng, niệm tình cảm xưa nay, có lẽ sẽ cứu được tính mệnh của Chu đại nhân.”
” Cái gì? Vậy, vậy quận chúa càng không thể chứng minh trong sạch không phải sao?” Xuân Nhi kinh hãi nói.
” A, bây giờ bản quận chúa còn có trong sạch gì đáng nói?” Nam Cung Diễm thê lương nói: “Nàng tất nhiên không tin ta, ta bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, không bằng cái gì cũng không giải thích nữa.”
…
Hoa tuyết rơi dày, Diễm Nghi Điện lạnh lẽo, Nam Cung Diễm tựa vào đầu giường tay vãn bức rèm nhìn xa xăm, tiều tụy không nói.
Xuân Nhi bưng chén thuốc từng bước đến gần chủ tử nay đã gầy đi rất nhiều, nhìn Nam Cung Diễm ngơ ngác xuất thần, vô cùng khổ sở, cắn môi nhìn chén thuốc trong tay, không biết làm sao: “Quận chúa…”
Nam Cung Diễm thoáng chốc thu hồi ánh mắt, nhìn chén thuốc Xuân Nhi bưng trong tay, khẽ nhíu mày hỏi: “Chính là chén thuốc này sao?”
Xuân Nhi cắn môi do dự gật đầu, sau đó quấn quýt nhìn về phía Nam Cung Diễm: “Quận chúa, lang trung nói thuốc này rất độc, rất nặng, tính toán thời gian quận chúa mang thai, nếu như cưỡng ép sẩy thai, sợ rằng, sợ rằng, người, người hãy suy nghĩ lại…”
Nam Cung Diễm nhẹ nhàng mỉm cười, bi thương lắc đầu, bây giờ nàng đã không quan tâm gì nữa, Nam Cung Diễm run rẩy chấp nhất nói: “Đừng nói thêm gì nữa, ngươi đặt chén thuộc trên bàn đi, trước tiên lui xuống, để bản quận chúa yên lặng một chút.”
Nam Cung Diễm chấp nhất, khiến Xuân Nhi chỉ đành tuân mệnh lui ra.
….
Ngự thư phòng, ngự lâm quân cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng cung nữ Xuân Nhi của Diễm Nghi Điện cầu kiến.”
” Xuân Nhi? Truyền…” Giang Ngọc khép lại tấu chương đang phê duyệt, trong lòng căng thẳng, có chút lo lắng phải chăng Diễm Nhi có chuyện gì.
Xuân Nhi vội vàng chạy vào ngự thư phòng, vừa thấy Giang Ngọc cao cao tại thượng ngồi trên long ỷ, lập tức khóc rống quỳ xuống: “Bệ hạ, cầu xin bệ hạ mau cứu quận chúa điện hạ đi!”
Giang Ngọc vừa nghe Xuân Nhi nói như vậy, trong lòng căng thẳng, vội vàng nhướng đôi mày rậm, hỏi: “Quận chúa? Quận chúa làm sao vậy? Nói mau!”
” Quận chúa, quận chúa nàng bởi vì bệ hạ hiểu lầm nàng cùng Chu đại nhân tư thông, luẩn quẩn trong lòng mà uống kịch độc để phá thai, nghe đồn, nghe đồn dược lực vô cùng có khả năng sẽ dẫn đến một xác hai mạng, bệ hạ, Xuân Nhi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh quận chúa, Xuân Nhi có thể thề với trời, quận chúa tuyệt đối không làm ra bất luận chuyện gì phản bội bệ hạ, trong lòng quận chúa chỉ có một mình bệ hạ, cẩn tuân phụ đạo, giữ gìn lễ giáo, sao có thể làm ra chuyện phản bộ bệ hạ, chính là mấy tháng hoàng thượng không ở trong cung, quận chúa cũng hàng đêm thắp đèn không thể đi vào giấc ngủ, quỳ gối trước phật đường hàng đêm cầu phúc cho bệ hạ, cầu cho bệ hạ có thể bình an trở về, thâm tình như vậy sao có thể làm ra việc phản bội bệ hạ, xin bệ hạ mau khuyên quận chúa bỏ đi ý nghĩ này, bằng không, bằng không nhất định phải… Ô….”
” Cái gì!” Giang Ngọc vừa nghe Xuân Nhi nói như vậy, trong lòng quá sợ hãi, vội hỏi: “Diễm Nhi hiện tại ở nơi nào?”
” Diễm Nghi Điện….”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Giang Ngọc đã hoảng hốt chạy ra khỏi ngự thư phòng.