Phu thê tranh cãi cũng là chuyện thường, thê tử chất vấn trượng phu cũng là chuyện theo lẽ thường phải làm, không tin ngươi nhìn xem hiện tại trong tân phòng Giang Đô hầu phủ này, kia một đôi phu thê tân hôn chưa lâu chẳng phải đang tranh cãi vui đùa ầm ĩ sao!
Giang Ngọc liếc nhìn Vĩnh Ninh công chúa đầy oán khí một cái, đối đáp miễn cưỡng, lòng của nàng đối với nàng ấy vẫn là có hổ thẹn.
Nàng hiểu rõ bản thân là có phần mắc nợ thiếu nữ thanh thuần này, nàng ấy đối với nàng có chút giận không nổi, nhưng cũng có chút không biết làm sao.
Đôi mắt trong trẻo kia nhìn nàng có phần khẩn trương, nàng muốn đợi nàng làm sao? Làm chuyện gì cũng đừng phát sinh ra quá mức, kia vốn là một đêm hoang đường ~! Thật hy vọng nàng ấy có thể cùng nàng quên đi chuyện có phần phức tạp ấy….
Bên ngoài phòng, Đậu nhi nhẹ giọng hướng trong phòng hỏi ý:
– Khởi bẩm công chúa, phò mã gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, hầu gia bảo nô tỳ mời công chúa và phò mã gia đến đại sảnh cùng nhau dùng bữa tối ~!
Giang Ngọc đang cùng công chúa giao tiếp không đầu không đuôi, bây giờ vừa nghe xong, cuối cùng tìm được cách giải thoát rồi, liền lớn tiếng hướng phía ngoài phòng nói:
– Biết rồi, nói với hầu gia, bổn hầu cùng công chúa lập tức đến ngay.
Giang Ngọc dứt lời, quay đầu nhìn công chúa Vĩnh Ninh hiện nay còn đang tỏ ra khó chịu, mỉm cười nói:
– Công chúa sẽ vẫn không nên cùng Giang Ngọc chấp nhặt chứ, chúng ta trước tiên nên đến đại sảnh ăn no lấp đầy bao tử quan trọng hơn!
Nói rồi lại dự định muốn kéo công chúa, có thể cùng đi đến đại sảnh cùng dùng bữa với mọi người.
Nhưng tính tình Vĩnh Ninh công chúa từ trước đến nay luôn rất bướng bỉnh, nàng thấy Giang Ngọc kia muốn kéo nàng cùng ra ngoài, liền giơ tay mở ngọc thủ nhỏ dài lúc này đã vương tới, nghiêng mặt đối Giang Ngọc tinh nghịch cười nói:
– Không được, hôm nay bổn công chúa trong sảnh dùng bữa, ngươi chẳng phải đã nói muốn bồi Nhụy nhi sao? Ta đây hiện tại là muốn tỷ tỷ bồi Nhụy nhi ăn ở đây!
Khuôn mặt Giang Ngọc đầy vẻ kinh ngạc nhìn công chúa Vĩnh Ninh tính tình trẻ con, nàng thực chẳng nghĩ tới công chúa này càn quấy như thế, rất ngạc nhiên hỏi:
– Ăn tại đây? Tại sao không đến đại sảnh cùng quận chúa, và mọi người dùng bữa chung? Hai người ăn ở đây quả thật là không có ý nghĩa a?
Trong lòng Giang Ngọc âm thầm khẩn cầu: nhanh một chút để Giang Ngọc nàng rời khỏi nơi đây đi, nàng cũng không muốn cùng điêu ngoa bốc đồng Vĩnh Ninh công chúa này dây dưa không rõ nữa…..
Vĩnh Ninh công chúa liếc Giang Ngọc một cái, có chút tức giận nói:
– Vì sao không thể? Bổn công chúa hôm nay sẽ ở chỗ này dùng bữa, tỷ tỷ là không muốn cùng Nhụy nhi đơn độc ăn cơm sao?
Giang Ngọc cười cười xấu hổ nói:
– Công chúa nói đùa rồi, Giang Ngọc thế nào lại không muốn cùng công chúa cùng dùng bữa tối chứ? Hảo, được rồi! Vậy ngày hôm nay chúng ta dùng bữa ngay trong phòng là được rồi ~!
Nói rồi Giang Ngọc bất đắc dĩ ngẩng đầu, đối ngoài cửa nói:
– Người đâu, mau đến đại sảnh, nói với hầu gia rằng công chúa thân thể không khỏe, hôm nay bổn hầu bồi công chúa dùng bữa ở trong phòng, không cần chờ bọn ta….
Nô bộc bên ngoài nghe xong, vội ứng hạ thối lui, bước nhanh hướng về trong đại sảnh hồi báo..
Trong tân phòng, ánh nến tỏa sáng, một bàn đầy cao lương mỹ vị thực khiến cho người ta thèm thuồng.
Kia bạch y nam tử tuấn mỹ phiêu dật ưu nhã gắp một khối thịt cá hương thơm, ân cần đưa tới trong ngọc oản ( chén ngọc) của Vĩnh Ninh công chúa, cười quyến rũ nói:
– Công chúa đến nếm thử mùi vị món ăn ra sao? Đây chính là món ăn nổi tiếng ở Giang Nam chúng ta ” Tây Hồ thố ngư “! Nó dùng cá trăm tươi sống bắt ở trong Tây Hồ làm nguyên liệu, Tây Hồ thanh thủy nguyên sinh giống như thang trấp ( chất lỏng từ thức ăn luộc trong nước), trước khi làm ra món ăn phải đem cá trắm ở trong lồng bỏ đói dưỡng trên một hai ngày, loại hết tạp vật trong cơ thể ra ngoài, món ngon hiếm có, mùi tanh, làm cho thịt cá có thể càng thêm tươi ngon, ngon miệng. Đợi đến lúc muốn ăn, mổ bụng phá dạ dày, sau đó bỏ đi vẩy, mang cá và nội tạng, lại từ đầu đến cuối cắt thành hai mảnh, đơn giản tân trang một lần, để vào đun giữa nước sôi luộc một lúc, ngay lúc này có thể vớt ra rưới nguyên thang trấp lên, nhập tiệc dùng thức ăn được rồi. ” Tây Hồ thố ngư ” này thịt cá tươi ngon, vị chua ngọt thơm mát! Đoán là trên đời này thực là chỉ có Giang Nam bên bờ Tây Hồ ta mới có thể thưởng thức đến là loại nhân gian mỹ thực…
Vĩnh Ninh công chúa nghe người trước mặt giới thiệu thao thao bất tuyệt nhìn thức ăn không chớp mắt, bản thân nguyên là một điểm đói trong dạ dày cũng không có, vậy mà cũng từ từ có chút phản ứng, nàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay cầm lấy chiếc đũa gắp một chút ” Tây Hồ thố ngư ” trong chén, chậm rãi phẩm thực thịt cá ở trong miệng được người nọ thổi phồng đến giống như thiên hạ chí bảo.
Khoan hãy nói, món ăn này quả nhiên là xốp giòn mềm, mùi vị chua ngọt thơm ngon đặc biệt a~!
Vĩnh Ninh công chúa bị ngư vị chua ngọt ngon miệng khơi mào một chút thèm ăn, lại nhấc đũa cộng thêm dư vị vô tận gắp thêm một miếng cá nhỏ.
Giang Ngọc nhìn biểu tình của công chúa Vĩnh Ninh trong lúc thưởng thức, biết được ” Tây Hồ thố ngư ” đây cũng hợp với khẩu vị của tiểu công chúa, nét mắt lại đầy ý cười nói:
– Thế nào? Công chúa cảm thấy món ăn Giang Ngọc giới thiệu như thế nào?
VĩnhNinh công chúa khẽ gật đầu, tựa như thoải mái lơ đãng nói:
– Không tệ, đến coi như là có thể ăn ~!
Giang Ngọc khẽ cười, nói:
– Đương nhiên hảo, công chúa lẽ nào chưa từng nghe qua một câu thơ đặc biệt ca tụng món ngon ấy sao?
– Thơ? Món ăn này còn có thơ?
Vĩnh Ninh công chúa lòng ngạc nhiên hỏi, nàng không nghĩ là một món thức ăn không lớn lao gì lại có văn nhân mặc khách vì nó mà làm thơ?
Giang Ngọc thấy công chúa không tin, nàng liền có hứng thú ngẩng đầu nhìn phong cảnh đêm trăng bên ngoài cửa sổ, thì thầm khẽ ngâm:
– Quần kịch liên phiên mãi túy lai, lục dương ảnh lý thượng lâu thai, môn tiền đa thiểu du hồ đĩnh, bán tự tam đàm ấn nguyệt hồi. Hà tất quy tầm trương hàn lư, ngư mỹ phong vị thuyết tây hồ, khuy quân hữu thử điều hòa thủ, thức đắc đương niên tống tẩu vô.
( Quần áo đẹp đẽ mua rượu đến,bóng dáng trên lầu lục dương, trước cửa có mấy chiếc thuyền du hồ, một nửa từ Tam Đàm Ấn Nguyệt quay về. Hà tất về tìm ” trương hàn lư “, phong vị ngư mỹ nói Tây Hồ, may mà quân có tài thoả hiệp, nhớ đến năm đó Tống tẩu chẳng có)
Lúc này Vĩnh Ninh công chúa chăm chú nhìn người ngâm thơ khoan thai tự nhiên trước mặt, chợt thấy trong lòng từng trận từng trận mãnh liệt không ngừng, nàng khẩn trương đưa mặt sang hướng khác, chẳng dám nhìn phía yêu nhân tuấn mỹ.
Giang Ngọc nói rồi, lại thầm say sưa một phiên, hăng hái lấy bầu rượu tự rót cho mình một chén thanh tửu, ngửa đầu một hơi uống cạn, lại lắc đầu nhỏ giọng nói:
– Rượu ngon, đồ ăn ngon! A, đúng ~! Cộng thêm có công chúa đại nhân cùng Giang Ngọc đối ẩm, thực là nhân sinh hạnh sự ( may mắn đời người) ~! Giang Ngọc cạn một chén ~!
Vĩnh Ninh thấy người nọ hào sảng một chén lại một chén mặc sức uống rượu, liền cũng giống như bị cảm hóa, đưa tay cũng nhấc lến một chén rượu, cười nói:
– Tỷ tỷ có chỗ nào giống như một nữ tử, đều nói là người trong thiên hạ nhìn không ra, nếu như chẳng phải ngày đó Nhụy nhi chứng kiến….
Lời nói của công chúa Vĩnh Ninh ra đến bên miệng, bỗng nhớ lại một đêm thân mật của hai người, chợt xấu hổ tới tận mang tai cúi đầu không nói nữa….
Giang Ngọc nghe công chúa kia nói đến phân nửa, trong lòng cũng liền minh bạch là nàng muốn nói cái gì. Cũng đồng thời có phần phi thường xấu hổ, lại vội khẽ cười, muốn hóa giải đi xấu hổ lúc này, noi:
– Giang Ngọc từ nhỏ đã lấy thân phận nam tử sinh tồn với thế gian, tính nết phóng túng không chịu gò bó nghĩ là nhất thời nửa khắc cũng sửa không được! Công chúa chớ có chê cười ~!
Vĩnh Ninh công chúa len lén nhìn trộm Giang Ngọc thần thái tự nhiên nọ một cái, giọng nhẹ nhàng nói:
– Ngươi đây, thế này cũng rất tốt a!
Giang Ngọc nghe thiển thanh thiển ngữ ( nói nhỏ nói nhẹ) kia, khẽ cười giọng ngờ vực nói:
– Nga? Chẳng lẽ công chúa không cảm thấy Giang Ngọc như thế này rất kỳ quái ư?
Vĩnh Ninh công chúa liếc ngốc nhân ấy một cái, đáp:
– Đương nhiên là kỳ quái, một người nữ tử vì cái gì cũng đừng nên cải trang thành nam tử chứ? Vui lắm hay sao?
Giang Ngọc nghe công chúa nói, trên khuôn mặt hiện lên một tia bi thương, khóe miệng khẽ nhếch quay đầu nhìn đối với nữ tử vẻ mặt hồng hào kia, yếu ớt nói:
– Một điểm cũng không vui! Nhưng có thể làm sao đây? Trách thì chỉ trách thiên ý trêu người! Giang Ngọc thực chẳng muốn mạo phạm thanh uy hoàng thất, mới có thể kiên định cải trang nhiều năm như vậy, dối lừa phụ hầu và thế nhân lâu thế này! Giang Ngọc cũng mong muốn trải qua cuộc sống nữ tử bình thường vô ưu vô sầu a~! Thế nhưng…
Có chút bất đắc dĩ Giang Ngọc vươn tay nắm lấy ngọc thủ của Vĩnh Ninh công chúa bên cạnh, chuyên chú nhìn phía thiếu nữ một thân linh khí, có phần khẩn cầu:
– Giang Ngọc cam lòng xin công chúa có thể lý giải nỗi khổ tâm của Giang Ngọc, có thể giúp Giang Ngọc che giấu tiếp thiên đại bí mật làm diệt vong Giang môn ta hay không?
Vĩnh Ninh công chúa nhìn tuấn dung trước mặt lo lắng hỏi, xấu hổ rút ngọc thủ ra, gật nhẹ đầu đáp lại:
– Ngươi yên tâm, nếu như ngươi chẳng phải là người xấu, Vĩnh Ninh công chúa ta nhất định giúp đỡ tỷ tỷ che giấu tiếp, Nhụy nhi cũng không muốn hại người vô tội!
Trên mặt Giang Ngọc hiện lên một nụ cười thoả mãn,lòng thầm nghĩ: công chúa này xem ra vẫn có chút ưu điểm, tâm địa cũng coi như là thuần lương. Xem ra nếu như chăm sóc dạy bảo tốt, nếu có thể xóa bỏ đi tính cách bốc đồng, đến cũng coi như là một nữ tử thành thạo hữu lễ…
Có tiếng gõ cửa nhẹ, phá vỡ đoạn ôn ngôn tế ngữ trong phòng lúc này của đôi tân nhân.
Giang Ngọc quay đầu hướng ngoài cửa dò hỏi:
– Chuyện gì?
Chỉ nghe ngoài phòng có giọng nói nhỏ nhẹ của nữa tử:
– Là Diễm nhi, nghe nói công chúa bị bệnh, Diễm nhi đến thăm một chút, thế nhưng có quầy rầy phò mã và công chúa an nghỉ?
Cánh cửa trong nháy mắt bị Giang Ngọc mở ra, Giang Ngọc vẻ mặt kinh hỉ đưa tay đem Nam Cung Diễm ngây người đứng ở cửa khẽ kéo vào trong phòng, toàn bộ không kiêng dè nhìn sâu lên vẻ mặt ưu sầu của Nam Cung Diễm, nói:
– Quận chúa đến thật là khéo, sang đây cùng ăn chút rượu và thức ăn!
Nam Cung Diễm biểu tình trầm xuống rút cánh tay bị ngốc nhân kia kéo, xoay mặt đối Vĩnh Ninh công chúa mỉm cười nói:
– Công chúa cảm thấy chỗ nào không khỏe? Có cần gọi thầy lang đến xem một chút hay không?
Công chúa vĩnh Ninh đứng dậy, cười với Nam Cung Diễm đáp:
– Không cần, không cần, chuyện chẳng đáng ngại, chính là ban ngày bị cảm nắng, bêy giờ đã tốt hơn nhiều! Diểm tỷ tỷ đừng lo lắng, màu tới cùng ăn chút thức ăn và rượu, tró chuyện đi!
Nam Cung Diễm nhìn Vĩnh Ninh công chúa lại nhìn Giang Ngọc, lắc đầu bi ai nói:
– Diễm nhi chỉ đến xem bệnh tình của công chúa, nếu đã không có chuyện gì là tốt rồi, phò mã và công chúa cũng sớm nghỉ ngơi đi ~! Ngày mai Diễm nhi lại sang thăm công chúa!
Dứt lời, Nam Cung Diễm liền xoay người cùng Xuân nhi dứt khoát rời đi.
Giang Ngọc thấy Nam Cung Diễm muốn đi, hiểu nàng nghĩ gì, liền cũng xoay người hướng phía Vĩnh Ninh công chúa nói:
– Công chúa, thời gian cũng không còn sớm nữa, công chúa sớm đi nghỉ ngơi đi, Giang Ngọc cũng cáo từ trước, ngày mai có thời gian sẽ đến thăm công chúa!
Nói rồi, Giang Ngọc không chờ Vĩnh Ninh công chúa nói thêm gì, phất tay áo hướng phía quận chúa rời khỏi bước đi.
Vĩnh Ninh công chúa khó hiểu nhìn hai bóng người lúc này vội vã đi khỏi, trong lòng thầm dâng lên một chút bất mãn và khó chịu, thế nào vừa rồi vẫn còn hảo hảo trò chuyện, trong chốc lát cứ như vậy người tản đi đâu hết chứ?
Nàng tựa hồ cảm giác được rằng biểu tình của hai người nọ có phần kỳ lạ, nhưng cuối cùng chỗ nào lỳ lạ, nàng cũng không nói rõ ra được.
Thu hồi thần sắc, cúi đầu nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn, trong lòng cảm giác bội phần mất mát tột cùng….