Nhiều lúc, Khương Vi cảm thấy nếu không có buổi tối kỳ lạ nhiều năm về trước, có lẽ cả đời này hắn sẽ chỉ là một người bình thường.
— Lúc đó hắn vẫn là Khương Duy.
Vào mùa hè năm thứ ba trung học, sau nhiều ngày mưa bão liên tục, cuối cùng cũng có một ngày trời nắng. Khương Duy đã giặt hết đống quần áo dồn lại và thay ga trải giường. Sau khi phơi đồ xong, hắn hẹn một số bạn đi bơi bên bờ sông. Chủ yếu là không muốn ở nhà, buổi chiều chắc chắn bố hắn lại gọi người đến nhà chơi bài, kể từ khi mẹ ra đi, ngôi nhà này càng không giống một gia đình.
Thời tiết nóng bức bất thường, chỉ ở trong nước mới cảm thấy mát mẻ, hắn vừa ra khỏi mặt nước là đã đổ mồ hôi. Sau một buổi chiều vui chơi, vài cậu con trai quyết định để áo trong giỏ xe, cởi trần chạy về. Khương Duy khóa xe ở dưới lầu không về nhà ngay mà thẳng tiến lên tầng thượng. Đối với việc về nhà, hắn luôn cố gắng trì hoãn thêm một lát.
Một mình ngồi trên sân thượng nghe nhạc, chơi trò chơi, khi mặt trời sắp lặn hắn không thể không về chuẩn bị cơm tối, hắn đứng dậy thu quần áo vào. Ga trải giường quá dài, cầm trên tay thì sẽ kéo dài xuống đất, Khương Duy xếp gọn lên vai rồi ôm hết quần áo vào cánh tay.
Xuống lầu, hắn phát hiện cửa nhà mở toang, bàn chơi bài nhỏ lăn lốc sang một bên, những quân bài văng tứ tung. Có lẽ trước khi làm bữa tối, hắn lại có thêm một việc phải làm, phải dọn dẹp cái đống hỗn độn này trước. Khương Duy cũng lười hỏi “Bố đánh bài với ai mà lật bàn thế?” mà ôm quần áo thẳng vào trong nhà.
Bố hắn ngồi khoanh chân, thấy hắn vào thì quen thói đá một cái vào người: “Về muộn thế, đi đâu?”
Khương Duy không nói gì, bị ép phải nghiêng người, nửa cái ga trải giường trắng từ vai hắn trượt xuống, quấn quanh nửa thân trên trần trụi của hắn.
Bố hắn một tay xoay chai rượu hai lần, một tay kẹp thuốc lá, vừa nhả khói vừa lạnh lùng nói: “Trước giờ sao không phát hiện mày và con mẹ khốn nạn ấy giống nhau đến thế.”
Những câu nói này là sự bắt đầu của hết thảy sai lầm cùng ác mộng.
Mẹ của Khương Duy rời khỏi nhà một cách vội vã, mang theo trang sức và bốn thẻ ngân hàng, nhưng không mang theo một bộ quần áo nào, tất cả đều được để lại trong chiếc hộp gỗ ở góc tường. Kể từ ngày đó, Khương Duy bị yêu cầu phải mặc những chiếc váy mà mẹ để lại mỗi khi ở nhà.
Không phải là chưa từng cố gắng chống cự, lúc đó hắn còn chưa cao lớn hoàn toàn, cơ thể cũng khá gầy, trong khi bố hắn, sau khi uống rượu lại có tính khí nóng nảy và sức lực rất lớn, nên hắn không phải là đối thủ. Mỗi lần bị ép phải mặc đồ nữ, hắn đều cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng điều khiến hắn cảm thấy buồn bực hơn là, về mặt tâm lý, dường như hắn không hoàn toàn phản đối, thậm chí còn cảm thấy có một loại khoái cảm không thể diễn đạt.
Có lẽ đó là khoảng thời gian mà hắn tự ghét bỏ bản thân nhất, một mặt cảm thấy ghê tởm bố, một mặt lại cảm thấy chính mình còn ghê tởm hơn. Trong khi đó, bố hắn đã bắt đầu có những hành động quá đáng, Khương Duy tự nhủ với mình mỗi ngày rằng, chỉ cần thi xong đại học là sẽ tốt hơn, hắn vẽ một đường chéo trên bản đồ, đến thành phố xa nhất khỏi nhà. Nhưng hắn đã không chờ được đến kỳ thi, trước khi bố làm ra những việc quá đáng hơn, hắn đã trốn chạy chỉ mang theo một chứng minh thư.
Khương Duy lúc trốn chạy mới mười bảy tuổi, năm năm sau, lần đầu tiên hắn gặp Quý Tinh.
Lúc đó Khương Duy đã chấp nhận số phận, chấp nhận sự thật rằng mình có sở thích mặc đồ nữ. Hắn đã kết bạn với một số người có sở thích giống mình, họ đã chỉ cho hắn một cách để có thể tự do mặc đồ nữ ra ngoài: Cosplay.
Ngày hôm đó, một trường đại học tổ chức lễ hội văn hóa hoạt hình, Khương Vi được mời làm khách. Còn Quý Tinh lúc ấy vẫn chỉ là một thành viên ngoài cuộc của hội hoạt hình, tâm trí chỉ chăm chăm theo đuổi Lý Tâm Nghiên
Quý Tinh đã làm tình nguyện cho hội hoạt hình suốt vài ngày, hôm nay là ngày chính của sự kiện, cậu đã bận rộn cả buổi sáng, chân gần như kiệt sức, cuối cùng có được chút thời gian, cậu chạy nhanh tới nhà vệ sinh ở giảng đường để giải quyết. Khi rửa tay, cậu nhìn thấy một người vào nhà vệ sinh nam qua gương.
Quý Tinh sững sờ ba giây, nhận ra dường như có điều gì không đúng, người đó buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy và giày cao gót… Đó là một cô gái phải không?! Quý Tinh nghĩ rằng khi cô ấy thấy bồn đi vệ sinh sẽ nhận ra mình đã đi nhầm, rồi sẽ lập tức đi ra, nhưng thực tế thì không như vậy. May mắn là khi cậu vào nhà vệ sinh, bên trong không có ai khác. Quý Tinh quyết định đứng ở cửa chờ cô ấy một chút, nếu có nam sinh nào muốn vào, cậu có thể giúp cản lại.
Khi Khương Vi vừa ra ngoài, hắn nhìn thấy một sinh viên nam đứng ngoan ngoãn ở cửa chờ mình: “…Có việc gì không?”
“Cậu đi nhầm nhà vệ sinh mà không phát hiện sao?” Quý Tinh chỉ vào bảng hiệu, không nhịn được mà nói thêm vài câu, “Ở giảng đường này nhà vệ sinh các tầng khác là nam bên trái, nữ bên phải, chỉ có tầng một này là nữ bên trái, nam bên phải, nhớ kỹ nhé? Lần sau đừng đi nhầm nữa. May mà hôm nay là cuối tuần, người không đông, nếu là ngày thường, có bao nhiêu sinh viên qua lại, chắc chắn đã có nam sinh vào rồi.”
“Cậu đứng đây chờ tôi để nhắc nhở tôi à?” Khương Vi vừa rửa tay vừa quay lại hỏi cậu.
Cậu sinh viên mười chín tuổi chưa bao giờ gần gũi với con gái, các bạn nữ bên cạnh cho dù có trang điểm cũng chỉ là nhẹ nhàng, Quý Tinh lần đầu tiên thấy một cô gái rực rỡ như vậy trong đời thực, giống như từ tivi bước ra, nên cậu nói cũng hơi ấp úng: “Tôi… tôi chỉ là sợ có nam sinh không biết vào, chỉ là… giúp một tay thôi.”
Vừa dứt lời, cậu nhận được điện thoại từ Lý Tâm Nghiên hỏi cậu ở đâu lười biếng rồi, cậu vội vàng quay về sân thể thao.
Khương Vi mới mười bảy tuổi đã ra ngoài xã hội, nhận được không nhiều sự ấm áp, nhưng đã trải qua không ít phong ba, lại vì có sở thích kỳ lạ này không tránh khỏi bị một số kẻ bắt nạt. Khương Vi nhìn bóng dáng dễ thương của cậu sinh viên nhỏ xíu vội vàng rời đi kia, cảm thấy cậu thật sự ngây thơ đến mức nổ tung.
Không ngờ nửa giờ sau, họ lại gặp nhau ở căng tin. Quý Tinh mỗi tay cầm mười phần cơm, thở hổn hển đi về phía cửa. Khương Vi mặc trang phục và vóc dáng nổi bật, Quý Tinh ngay lập tức nhìn thấy cô, liền chào: “Đi ăn cơm à?”
“Chào, lại gặp nhau rồi.” Khương Vi nắm chặt thẻ ăn trong tay, “Thực ra tôi không phải sinh viên của trường, có thể hỏi cậu mượn thẻ ăn không?”
“Ồ, được, không vấn đề gì. Cậu tự lấy đi nhé, tôi không có tay.” Quý Tinh hai tay bị túi nhựa xiết đến trắng bệch, cúi người sang một bên để hắn tự mò trong túi áo khoác lấy thẻ ăn.
“Cậu là thành viên của hội hoạt hình à? Chịu trách nhiệm mua cơm sao?” Khương Vi liếc nhìn tên trên thẻ ăn, Quý Tinh.
“Bây giờ thì chưa, nhưng tôi đang nỗ lực để vào hội!” Quý Tinh đợi hắn quẹt thẻ xong vội vàng cầm hai mươi phần cơm chạy đi, “Tôi đi trước đây, nếu không mau mau họ sẽ đói mất.”
Khương Vi cọ được một bữa ăn miễn phí, cảm thấy cậu nhóc này không phải chỉ đơn thuần ngây thơ mà là rất ngốc, chưa phải là thành viên của hội mà đã bận rộn giúp đỡ mọi người, mua nhiều cơm như vậy mà không tìm ai đó cùng đi.
Hoạt động diễn ra đến bốn rưỡi chiều, Khương Vi lại gặp Quý Tinh ở trạm xe buýt trường, cậu ngốc nghếch đang giúp mọi người vác lều. Gặp nhau ba lần trong một ngày, có phải là có duyên không nhỉ? Khương Vi đã thêm cậu vào WeChat, lý do là: “Phòng khi mình bị lạc ở trường của cậu, có thể hỏi đường.”
Đó chính là toàn bộ câu chuyện xưa. Khương Vi chỉ xem một vài trạng thái trên vòng bạn bè của Quý Tinh đã đoán ra cậu có thích một cô gái, vì vậy không gửi bất kỳ tin nhắn nào cho cậu, có lẽ Quý Tinh cũng không nhớ đến sự tồn tại của hắn trong danh bạ WeChat.
Nhưng Khương Vi thỉnh thoảng vẫn xem vòng bạn bè của Quý Tinh, cảm nhận cuộc sống vui vẻ của một sinh viên đại học: hôm nay cậu đã ôm một con mèo mập cuộn tròn ở trước cổng thư viện, ngày mai sẽ thi toán cao cấp, tối nay thức đêm ôn bài, không ai đăng ký chạy trong hội thể thao nên cậu phải tự đăng ký 3000 mét, giáo viên hướng dẫn tốt bụng đã viết cho cậu một tờ đơn xin nghỉ, cuối cùng cũng chính thức gia nhập hội hoạt hình. Cậu cũng thường đăng về những cô gái mà cậu thích và những người bạn thân thiết.
Kỳ thật, những chuyện đó bình thường đến mức có phần nhàm chán, nhưng tất cả những điều này đều rất xa vời với cuộc sống của Khương Vi. Thỉnh thoảng, hắn nghĩ rằng Quý Tinh chắc chắn đã lớn lên trong rất nhiều tình yêu và hạnh phúc, mới có thể trở nên đơn giản và thuần khiết như vậy.
Còn hắn thì rõ ràng là một từ trái nghĩa với sự đơn giản và thuần khiết. Hắn là người có sở thích ăn mặc khác giới, là người đồng tính còn là 1, hắn quả thật là con quái vật trong số những con quái vật.
Mọi người luôn tò mò về những người kỳ quặc, họ không ngừng tiếp cận rồi nhầm lẫn sự tò mò đó với tình yêu. Nhưng Khương Vi biết, đó đơn giản chỉ là tò mò.
Sau đó, Khương Vi bắt đầu làm việc ở quán bar, công việc này tạo điều kiện thuận lợi hơn cho việc hóa trang, nhược điểm duy nhất là cần phải uống rượu rất nhiều. Có lẽ do di truyền gen nghiện rượu từ bố, hắn uống rất giỏi, nhưng nếu cứ uống như vậy dạ dày chắc chắn sẽ không chịu nổi. Khi đau dạ dày, hắn cũng không đi bệnh viện, chỉ một mình chịu đựng.
Hắn vốn không biết trân trọng cơ thể của mình, giống như không tin rằng mình có thể được yêu vào một ngày nào đó, có lẽ cũng vì ý nghĩ tự bỏ cuộc và tự hủy hoại ban đầu kia đã gặm nhấm hắn quá lâu rồi.
—— Không tin rằng mình có thể được yêu một ngày nào đó, đến giờ hắn vẫn không tin. Quý Tinh yêu Khương Vi, chứ không phải là Khương Duy.